← Quay lại trang sách

Chương 25 .

CHIẾC CÒI SẮT RÚC những hồi khẩn cấp và sự khôn lớn của Thắm đã cứu cô thoát khỏi cuộc cưỡng bức của con yêu râu xanh cảnh sát Kình.

Thoát thân, nhưng gần chục tút thuốc lá Thắm mua bằng số tiền thầy Quang Tình kiếm được những ngày qua thế là bị mất trắng. Cả hai sự việc tạo nên một cơn chấn thương thể chất và tinh thần thật quá nặng nề với cô. Đã nhiều năm sống ở một vùng đất mới, trong hoàn cảnh phải bươn chải lo toan kiếm sống để nuôi mình nuôi con, đã lặn lội và va chạm với mọi éo le khuất nẻo của trường đời, nhưng cuộc hỏi cung tàn bạo của cảnh sát Kình với Thắm vẫn là một hiện thực khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng của cô. Thêm nỗi buồn đau trước tình cảnh vô phương cứu chữa của người anh trai và niềm xót thương người chồng tận tụy hết lòng yêu thương bấy lâu nay đã khiến Thắm gần như bị đột quỵ sau khi vùng chạy ra khỏi căn phòng hỏi cung nọ.

Không sốt nóng, không sốt lạnh, không đau ở đâu. Nhưng từ đó, cô nằm liệt trên giường. Cũng chẳng nói chẳng rằng. Hai mắt ráo hoảnh, trân trân nhìn lên mái lều tranh. Ngày cũng như đêm, trên mái gianh, lúc nào cũng có cảm giác mưa đang rơi lúc thầm thì, khi nức nở.

Thời tiết dù đã chớm xuân nhưng những hiện tượng cực đoan bất thường vẫn liên tiếp xảy ra. Có những ngày mới sáu giờ sáng mặt trời đã chói chang. Đến trưa cây tròn bóng thì mặt đất như cái chảo lửa. Người khỏe nhiều khi cũng rừng rực như đang trong cơn hỏa hoạn. Thắm rũ như tàu lá cải phơi làm dưa. Dìm mình vào giấc ngủ để quên lãng chưa được bao lâu thì lại giật đùng đùng vì cứ ba giờ chiều mây đen lại kéo đến đen sầm bầu trời thị trấn. Và chỉ chờ một hơi gió lạnh từ đâu quạt đến là mưa ào ào đổ xuống. Mưa sầm sập như mưa rào mùa hạ. Túp nhà rung lên theo từng đợt sấm chớp. Lóc bóc khắp nơi tiếng nước mưa giỏ giọt. Ba bố con dồn hết ni lông che cho chiếc giường Thắm nằm. Quên cả ba cái kệ sách và chiếc ti vi cùng máy ghi âm mới sắm. Từ bãi tha ma vọng về tiếng ếch nhái i uôm nghe rợn cả da gáy. Thắm nằm nghe mưa buồn nẫu nà, nước mắt chẳng bao giờ thôi đọng trong mi.

Ông Văn Chỉ biết rõ toàn bộ câu chuyện đã xảy ra với vợ thầy Quang Tình. Chẳng những thế, ông phó mộc xem ra còn thóc mách nhiều ngõ ngách câu chuyện hơn.

- Tôi quen thân suốt lượt các vị chức sắc quyền hành nghiêng trời lệch đất ở huyện này, thành phố này. Cũng chẳng phải là tài cán gì đâu. Vì thầy cũng hiểu. Để cái cửa hàng đồ gỗ tư nhân của tôi chềnh ềnh ra như thế mà mỗi năm doanh thu cả tỷ đồng ở cái thị trấn này không thể không được lòng các vị chức sắc. Chế độ nào cũng thế. Ơn vua lộc nước mà. Nói khẽ để thầy hiểu. Ít ra thì cái những long sàng của các quan chức huyện này, thành phố này cũng đều là thứ chế phẩm thượng thặng từ tay tôi mà ra. Thì ra, cái anh con nhà tông có máu gá bạc cũng có phần tinh khôn là ở chỗ đó, thầy. Chuyện này không có gì là mới. Từ hồi thầy dạy ở trường Bổ túc Văn hóa Công Nông nơi rừng xanh núi đỏ Lao Cai, tủ chè sập gụ không đi thì làm sao có giấy phép khai thác gỗ trong rừng Đản Khoa cạnh trường thầy được.

Nuốt nước bọt, ông phó mộc tiếp:

- Còn thằng cảnh sát Kình chỉ là con muỗi mắt. Tôi biết nó từ lúc nó còn là thằng trẻ ranh học tiểu học ở xã này cơ. Mười hai tuổi nó đã ăn cướp một đôi khuyên của một bà cụ già bảy mươi sáu tuổi. Mười bảy tuổi nó hiếp dâm một đứa bé gái lên mười. Nó bị đưa đi cải tạo o trường trẻ con hư mãi trên Phố Lu tỉnh Lao Cai. Mười tám tuổi thì nó được bố xin cho đi học trường cảnh sát. Bố nó là chủ tịch huyện. Nghe nói ông cũng nghiêm khắc với nó lắm. Đã có lúc ông viết đơn xin từ nó kia mà. Nhưng chú nó là cán bộ trung cao ở Bộ lại dung dưỡng nó. Mở cái ngoặc, chú nó có dư luận là kẻ bảo kê cho nhiều băng lưu manh côn đồ khét tiếng. Vừa rồi theo dư luận là có dính dáng đến vụ ăn hối lộ nửa triệu đô để giúp một thằng giám đốc trùm tham nhũng chạy trốn ra nước ngoài. Thằng Kình vốn là cảnh sát khu vực ở quận Hà Liên. Ở đó nó bảo kê cho một băng đâm thuê chém mướn và một dường dây gái gọi cao cấp. Lẽ ra nó bị sa thải rồi vào nhà đá bóc lịch chục năm là ít. Nhưng chú nó chạy tội cho nó, điều nó về đây.

Ngắt lời, nhìn ra ngoài trời đang nhả mưa lắc thắc, ông Văn Chỉ múm mím môi. Một lần nữa, nhìn ông, thầy Quang Tình lại thấy có gì đó ngờ ngợ. Mỗi con người luôn là một thế giới bí mật còn bỏ ngỏ thật.

Quả nhiên, lúc này trông ông cũng ngờ ngợ là lạ thật. Còn đâu là ông phó mộc xương xẩu, quần áo bà ba nhuộm màu bồ quân đỏ lợt, hai cái túi áo xề xệ bật lửa và hộp thuốc lào, một bóng hình lểu đểu bề ngoài in dấu dân dã. Lúc này, hai ống quần âu nhét gọn trong đôi ủng cao cỡ đại bóng loáng. Áo mưa bạt lòa xòa để lộ bên trong một chiếc áo bò bó sát người. Thêm cái đầu mới húi trắng hếu hai bên thái dương khiến ông như trẻ ra

cả chục tuổi và cao thêm đến gần chục phân. Hôm nay ông là một con người hành động, hoạt bát quyền biến, kể từ cái giọng nói rắn rỏi, giật cục:

- Thầy biết đấy, tôi chưa cần sử dụng đến các mối quan hệ có đi có lại giữa tôi và các ông cấp chức ở thị trấn, ở huyện, ở thành phố này đâu. Thầy yên tâm. Tôi sẽ lấy về đầy đủ số thuốc lá cô nhà bị thằng Kình nó bắt. Vụ này để tôi xử lý cho.

Rồi quay lại nhìn mặt thầy Quang Tình, hỏi mà như đã quyết định:

- Bây giờ thầy có bận gì không? Nếu bận gì cũng để đấy. Đi với tôi! Đi!

o O o

Mưa rào đã ngớt. Thay thế những hạt mưa có kích thước đo lường được giờ là một đám bụi tro lơ lửng mịt mù li ti bằng cái đầu ghim một. Trời nhá nhem rồi sập tối rất nhanh. Kéo cổ đôi bít tất qua mắt cá chân, xỏ hẳn bàn chân vào đôi dép nhựa màu gan gà, trong tâm trạng đang có phần bất định, thầy Quang Tình bước ra ngoài trời, lầm lũi đi theo ông phó mộc như một tín hữu đi theo ông thầy cả dẫn đường. Cơn mưa chiều để lại một mặt đất giàn giụa nước, khiến vừa đi thầy vừa phải nhảy cóc để tìm chỗ đất khô ráo. Thót mình vì những hạt mưa nhỏ giá buốt lọt vào cổ, thầy vội dựng chiếc cổ áo bu dông lên. Và đưa mắt qua làn mưa bụi, thầy mang máng nhận

ra đôi ba nét quen thuộc của con đường. Hình như ông Văn Chỉ đã dẫn thầy đi vào cái ngõ nhà thầy và thầy đã nhìn thấy túp lều tranh tre nứa lá của mình. Hình như thôi vì lúc này, thầy không thật sự hiểu là mình đang theo ông Văn Chỉ đi đâu và để làm gì.

Đường đi càng lúc càng lầy lội. Có chỗ nước đọng thành vũng. Có chỗ bùn quánh đặc. Có chỗ trơn chuồi chuội. Tiếp đó là cả một đoạn đường dài đến gần trăm mét lênh láng thứ nước mưa lưu cữu đen ngòm như nước trong cống rãnh. Thi thoảng mới được một khúc ngắn đường khô ráo. Lát sau, thấy lép nhép dưới chân, thầy liền căng mắt, tìm được hòn đá nổi, vừa bước lên thì một tia nước bùn bắn vọt lên tận mặt, lạnh toát. Đưa tay lên xoa mặt thầy bỗng rùng mình. Đến tay mình mà cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ rồi. Bóng tối đang từ mặt đất lan ra, dâng lên như bức màn vây bủa quanh thầy. Lò dò đi được mấy bước nữa thì thầy hụt chân tụt xuống một cái hố chân trâu sâu hoẳm oằm oẵm những nước là nước. Trời ạ, nước gì mà vừa buốt như nước đá lại thối hoắc như trong nhà xí công cộng rỉ ra. Rút được chân lên thì một bên dép và cả hai chiếc bít tất đã tuột khỏi chân từ lúc nào. Cúi xuống mò mẫm một lúc tìm được chiếc dép, thầy vội cầm trên tay, bì bõm được mấy bước, thấy một dẻo đất khô, thầy liền dấn lên mấy bước để đuổi kịp ông phó mộc. Quái, vừa thấy bóng ông mờ mờ một nét chì than cách mình có mấy bước chân mà chớp mắt một cái đã không thấy ông đâu. Dừng lại để

định thần, thầy đưa tay quờ quạng, như tìm nơi bấu víu, và lại rơi vào trạng thái ngất ngư vô định như đang trong cơn mê. Ông phó mộc đang dẫn thầy đi đâu, làm việc gì vậy? Quanh thầy, một vùng hoang liêu mông quạnh.

Lát sau, ngửa mặt lên trời, nhận mấy hạt mưa ở đâu lạc tới rơi xuống, tinh tỉnh lại, ngó quanh bốn phía, thầy vội đưa tay lên bịt chặt miệng và hai lỗ mũi. Xộc ngay vào khứu giác thầy một luồng khí khăn khẳn sặc sụa của rác rưởi lưu cữu, của xác thực vật thối rữa và mùi cây dấp cá bị xéo nát vô cùng tanh tưởi. Cổ họng thầy lờm lợm ngưa ngứa rất khó chịu. Khậm khà khậm khoặc, thầy cố nén một cơn ho. Lấy lại tỉnh táo, đi được mấy bước nữa, thầy đã nhận ra cách thầy không xa, bóng ông Văn Chỉ mờ mờ nhập nhoạng như không có thật.

Hắt sì hơi một cái, suýt nữa thì thầy đâm sầm vào một bụi cây chó đẻ bên đường. Đây là đâu thế? Vì đường đi từ đây đã co hẹp lại, thăm thẳm không đáy lại buốt giá như đường đi xuống âm ty địa ngục. Và người thì như bị đánh thuốc mê, nhìn quanh thấy các búi cỏ, bụi cây, mô đất lổn nhổn lố nhố quái dị như những hình bóng cô hồn. Vấp một cái vào một mô đá, may mà giữ được thăng bằng nếu không thì đã ngã sập về phía trước, thầy nhận ra mình đang leo lên một đống đất đen sì trên đó có ông phó mộc. Nhìn quanh, thầy thấy lổm ngổm những gò đất đã phủ rêu bên cạnh các hủm sâu lở lói đọng đầy thứ nước nhờ nhờ đen đen. Cổ họng lại thấy tanh tanh vương vướng khó chịu, thầy cúi xuống, định khạc nhổ nhưng vội kịp thời bíu lấy cổ họng. Vì nhớ tới cái cảm giác kinh tởm hôm nào đi lấy phân người ở nhà xí công cộng. Từ dạ dày thầy một dung dịch lên men chua chua nồng nồng đang trào ngược qua ống thực quản lên tới cuống họng. Cơn nôn mửa đã lấp ló ở sau hốc miệng rồi.

Đưa tay bấu chặt lấy cổ để chặn một cơn nôn mửa, mặt thầy như nổi từng vầng từng mảng xơ vữa ráp rô ráp sì. Co hai vai lại, thầy nổi gai lạnh người.

Chính xác rồi. Thầy đang đứng ở đầu một cái bãi tha ma. Cái bãi tha ma ở phía trong con ngõ nhà thầy. Cái bãi tha ma ngày ngày vẫn sinh ra ngọn gió hoang lạnh tanh tưởi thổi về nhà thầy.

Rơn rởn người vì kinh sợ, cùng lúc nghe tiếng gọi thầm thì của ông phó mộc, thầy Quang Tình vội bước tới sát ông và nhìn lên. Ai đây nhỉ? Hoa hoa mắt một lúc, nhìn quanh thấy vật gì cũng nhập nhòa một hóa thành hai như ma quái hiện hình, thầy vội đưa tay và nắm được cánh tay ông Văn Chỉ. Hàm răng ông trắng đen nham nhở. Ông như cây cột nhà cháy dựng bên bờ một lỗ huyệt đen sầm.

Phía bên trái ông lập lòe những chấm lân tinh xanh lè ma quái phát sáng từ một tấm gỗ mục. Cạnh chân ông là một tấm ván thiên dầy nặng nằm ghếch trên miệng huyệt. Hai tấm ván bên mỏng hơn nằm chồng lên nhau ở bên kia bờ huyệt. Thoát một hơi thở thật nặng khiến lồng ngực rỗng rễnh hẳn đi, giờ thì thầy đã hiểu là ông Văn Chỉ dẫn thầy đi đâu và làm gì. Ngôi mộ chắc là mới được đào bới hai ba hôm nay. Lỗ huyệt hình khối chữ nhật méo mó sâu chừng hơn một thước. Bốn cạnh vẹo vọ còn in dấu cuốc xẻng. Từ lòng huyệt đang bốc lên một làn sương khói mờ mờ ảo ảo.

Ngó xuống lỗ huyệt, thầy hắt hơi liền một tràng dài. Thấy tối tăm cả mặt mũi như bị ám khí, thầy vội ngồi sụp xuống, rồi đưa hai tay chống đất để giữ thăng bằng. Cõi giới này là đâu vậy? Chính là tràng hắt hơi dài đã khiến thầy thức ngộ. Khìn khịt hai lỗ mũi tắc nghẹt, thầy nhận ra khứu giác thầy đã bị vít kín bởi một khối khí đặc sệt và vô cùng bẩn tưởi. Còn hơn cả cái mùi xú uế hồi thầy đi lấy phân người ở các nhà xí công cộng. Nó khiến ngực thầy liên tục xuất hiện những cơn co rút và cổ họng thầy lúc nào cũng ngấp nghé những cơn nôn ọe tanh ngòm. Khiếp quá! Vì còn nặng hơn cả mùi rác rưởi, mùi thực vật, mùi phân người bị phân hủy nhiều. Không thể định tính cho rành rọt được thứ mùi này. Mùi tử khí, mùi thịt người thối rữa, mùi cái chết đang phân rã. Nó tanh nồng, nó thum thủm. Nó sền sệt trên mặt đất, nó nhớp nháp trong không khí, nó ám vào áo quần, nó chườm vào da thịt, nó bít chặt hai lỗ mũi thầy.

Người chết thì phải đem chôn. Đến kỳ đến hạn ba năm là phải bốc. Nhưng rõ ràng có những ngôi mộ khi bới lên thi thể người chết đó còn chưa tiêu hết. Phu mộ

hãi quá bỏ việc, người nhà người chết đành phải làm phần việc còn lại, để còn xếp xương vào tiểu sành đem đi cải hóa.

- Đích là gỗ vàng tâm, gỗ dổi rồi, thầy Quang Tình ạ.

Ông Văn Chỉ không giấu nổi niềm vui, cất tiếng toang toang. Nhưng vừa đưa mắt nhìn thầy Quang Tình, ông bỗng giật mình nhẩy bật lên. Và như chịu cảm ứng từ ông, thầy Quang Tình cũng thót người choáng choàng, giật người nhảy lui một bước và ngã ngửa về sau. Kinh khủng, một thân rắn chuồi chuội khúc đen khúc trắng mờ vừa trườn qua chỗ hai người đứng. Và chưa kịp hoàn hồn họ đã nghe thấy tiếng kêu oe óe như bị bóp cổ của một con nhái ở cách đó chừng năm bước chân.

- Cả hai tấm ván bên nữa. Đúng là gỗ vàng tâm, gỗ dổi rồi, thầy Quang Tình ạ.

Vừa xoa xoa hai bàn tay như để lấy lại điềm tĩnh, tiếng ông Văn Chỉ nhòa trong hơi thở hổn hển. Hóa ra ông cũng có lúc thất kinh? Không, ông Văn Chỉ đang cúi xuống, đưa hai tay nhấc và dựng tấm ván thiên lên một cách rất nhẹ nhàng và cất giọng rang rảng:

- Tôi vác tấm này. Còn thầy sang bên kia vác hai tấm ván bên đi.

Trời đã chuyển vào phần khuya. Không còn cả những đám mưa bụi. Khoảng không trên đầu trống toang. Mặt đất lòa nhoà vì mấy ánh sao le lói ở tít xa. Đất bùn dính lết bết thành hai mảng nặng dưới đế dép, thầy Quang Tình lom khom dờ dẫm nửa đi nửa bò nhích từng phân sang bên kia huyệt. Thầy nghĩ, mình đang lần mò trong cõi âm. Nhấc hai tấm ván lên thấy nặng hơn là hình dung, thầy vội đặt xuống. Có lẽ là mặt ván dính bùn đất. Cho là vậy, định cúi xuống, đưa tay để gạt đám bùn dính trên mặt hai tấm ván đi, thì thầy rùng mình hắt hơi một cái rõ to. Bám một lớp lầy nhầy trên mặt hai tấm ván cạnh là cái gì thế này? Rêu? Không phải. Bùn nhão? Không phải. Nhão nhoẹt lại dính nhớp, nhầy nhùa và bốc mùi. Không có lẽ là thịt người chết còn vương vãi? Thở hắt ra, thầy đứng im, không dám nhúc nhích. I i u u... I i u u... Cái gì thế? Trời ạ! Tiếng kêu của lũ giun đất! Khúc tang ma nơi địa giới âm âm u u ma quái đã chít lấy hai lỗ tai thầy. Lơ ngơ nhìn quanh, thần khí thầy chập chờn như sắp bay biến đi cả.

- Có chuyện gì vậy, thầy?

Từ bên kia huyệt mộ, ông Văn Chỉ hỏi vọng sang.

- Không có gì!

Thầy ậm ừ, đáp không ra đáp, cực chẳng đã đành xốc hai tấm ván lên vai. Nhưng vừa định nhấc chân để đi sang bên kia huyệt, thì một tấm lại trượt qua vai, tụt một đầu xuống đất. Thầy cúi xuống. Vẫn là vì bùn dính nên trơn quá đây. Nhưng sao bùn lại trắng trắng thế này. Thầy đưa tay lần rờ và chỉ suýt nữa kêu to: Vôi! Vôi! Chắc chắn đây là vôi rồi. Vôi rắc trong khi hạ huyệt người chết. Nhưng sao lại có vôi? Sực nhớ, hai cánh thầy bỗng nổi từng vầng sù sì ram ráp như mọc gai. Vôi rắc xuống mộ người hủi hay là người chết vì HIV/AIDS?

Tấm ván thiên dày nặng vừa đậm vai, ông Văn Chỉ bước ra khỏi vùng mộ vừa đào bới. Ộp oạp, ộp oạp... đôi ủng đếm bước. Ộp oạp, ộp oạp... Tuy vậy đi được một quãng, ông liền khom lưng, chúc đầu tấm ván rồi hạ nó xuống mặt đất. Ông định làm gì nữa đây?

- Hượm đã, thầy Quang Tình.

Trên vai hai tấm ván hai bên, thầy Quang Tình đã đuổi kịp ông Văn Chỉ. Ông Văn Chỉ nhìn thầy, tỏ ý hài lòng.

- Cố một tí là sẽ tới bến bờ, thầy.

- Vâng!

Thầy Quang Tình đáp qua hơi thở.

- Thầy chờ tôi một lát. Tôi nhớ là còn trông thấy hai khu mộ mới bốc nữa. Để tôi quay lại kiếm thêm một hai tấm ván thiên nữa. Sao, thầy ngại à? Của giời ơi, có gì mà sợ!

- Vâng!

- Thầy có biết hai câu vè vịnh chiếc quan tài không? Tám chân đạp đất thiên niên. Vỏ bán có tiền, ruột bán ai mua. Hừ! Còn phải kể, mấy tấm ván này được tiền, được việc lắm đây!

Thấy thầy Quang Tình im lặng, ông liền khoát tay:

- Không sao, đắm đò giặt mẹt luôn một thể. Còn nhiều việc phải làm lắm. Mà sức tôi còn dư mà. Tôi đã từng vác được cả một cái tủ buýp phê nặng bảy tám chục ki lô cơ mà, thầy!

Phải đến hai mươi phút sau, ông Văn Chỉ mới quay lại. Và thầy Quang Tình đã thật sự kinh hoảng khi nhìn thấy ông. Trời đêm đang vần vũ. Khí âm tụ đặc mịt mùng trước khi chuyển giao để phần khí dương thế chỗ là lúc ma quái thường hay hiện hình hay sao thế? Không còn nhận ra ông Văn Chỉ nữa. Không phải chỉ là một hai tấm ván thiên. Mà là có đến năm sáu tấm. Tấm nào cũng to cũng dày. Chúng đè hằn lên cả hai vai ông. Trong bóng đêm màu tro lạnh huyền hoặc, ông biến hình thành một quái nhân, kềnh càng, tua tủa gai góc dị tướng dị hình. Rồi mỗi lúc một lòa nhòa trong mắt nhìn của thầy Quang Tình. Ông ấy vẫn còn khỏe. Khỏe như cái hồi ông còng lưng gồng người đưa cái tủ buýp phê ra khỏi khu ruộng lầy.

Ý nghĩ nọ chỉ thoáng qua trong đầu thầy Quang Tình rồi tắt ngấm. Hai tấm ván bên nặng trĩu cả vai, thầy loạng choạng bước vì lạnh run cả người. Trên vai thầy là cái chết, cái chết đã được hóa thân và vẫn đang hiện hình.