Chương 26 .
THẦY CÓ MỆT KHÔNG? Ta tranh thủ làm việc ngay nhé!
Nghe ông Văn Chỉ nói, vẫn đang trong tâm trạng nhờ cậy và bị dẫn dụ, mất tự chủ, hạ hai tấm ván cạnh xuống, thầy Quang Tình bắt tay ngay vào công việc. Xưởng mộc sáng trắng ánh điện đêm. Có lẽ mới quá nửa đêm. Việc đầu tiên là phải rửa cho các tấm ván hết bùn đất đã. Tuy nhiên, cầm cái vòi nước, bấm nút, nghe tiếng nước xè xè xối xả bắn vào mặt từng tấm ván, hai tay thầy bỗng run lật bật. Trời đêm roãng rộng một khoảng không bao la. Mọi tiếng động đều bị khuếch đại đến hết cỡ khiến cho công việc âm thầm bỗng cảm nhiễm thêm nỗi khuất tất, bất bình thường. Thêm nữa, đến bây giờ, ông Văn Chỉ mới biết là mấy tấm ván cạnh có dấu vôi tôi. Cả tấm ván thiên ông mang nữa. Nhận ra điều đó, mặt ông ngây ra một thoáng, rồi quai hàm bạnh ra, ông tặc lưỡi phẩy tay, thở hắt ra, lắc đầu, không nói gì. Nghi ngại là có thật, nhưng cần phải quên đi!
Theo chỉ dẫn của ông Văn Chỉ, công việc đầu tiên thầy Quang Tình đảm nhiệm là xẻ ván. Sống miếng dồi chó. Chết bó vàng tâm. Đúng như ông Văn Chỉ nói. Gỗ vàng tâm chôn dưới đất, gặp nước càng bền dai, không mối mọt. Lưỡi cưa chạy rầm rì. Nhưng sao có cảm giác tiếng cưa nghe rõ mồn một mà không thật. Hay vì nó vang trong hoang vắng. Khác hẳn với tiếng nó trong nhà xưởng những ngày đã qua. Nó hòa đồng vui vẻ cùng chúng bạn, âm thanh phát ra từ những cái bào cái đục cái máy khoan.
Cảm giác không bình thường ấy của thầy Quang Tình có lẽ gia tăng vì thầy nhìn thấy ông Văn Chỉ. Ông Văn Chỉ đang lấy mực cho đường xẻ và các lỗ đục. Khuôn mặt xương xẩu với chiếc mũi diều vừa nhọn vừa quặp của ông phó mộc lúc này trông khó đăm đăm. Và thêm nữa, là những tiếng ho bật ra từ cổ họng ông. Và của thầy nữa. Từ bụng thầy, từ gan ruột thầy, thi thoảng lại trào ngược lên, thập thò những cơn ói mửa nơi cổ họng.
- Xẻ xong mấy thanh gỗ mười, thầy đục cho tôi mấy cái lỗ mộng này.
- Sư phụ định làm cái gì?
- Yên tâm
- Nhưng mà...
- Cứ biết thế đã, thầy.
Lưỡi cưa lên xuống rầm rì, rầm rì. Mạt cưa lấm tấm rơi trên mặt đất. Không như mọi khi, hạt mạt cưa li ti mà thơm thơm hương gỗ. Hương gỗ rừng, tươi mát, thuần khiết, thanh tao, yên bình, hiền lành.
- Thầy có vẻ mệt?
- Không. Nhưng...
- Có sao không thầy?
- Tôi thấy lòng dạ không thật thoải mái.
- Thầy đúng là con người nhậy cảm dễ xúc động. Tôi đã hứa mà. Tôi sẽ lấy lại số tài sản cô nhà đã mất. Tôi sẽ không để những kẻ ác được sống nhởn nhơ yên lành đâu.
Đột ngột lưỡi cưa trên tay thầy Quang Tình đứng sững. Một thanh gỗ từ tấm ván thiên rộng mười phân dài gần hai mét, tím sẫm rời ra, rơi xuống đất, tiếng nghe nặng chịch. Nhấc thanh gỗ lên, ông phó mộc nhìn thầy Quang Tình, hít một hơi căng lồng ngực như để lấy lại sức, rồi đủng đỉnh:
- Thôi nhé, thầy Quang Tình, nói gần nói xa chẳng qua nói thật. Giờ thì tôi chẳng giấu giếm gì thầy nữa. Thật ra thì với cái ván thôi ấy mà, người ta có thể lấy về để làm vách chuồng lợn được. Vì thật ra nó cũng còn ẩn chứa những pháp thuật bí mật khác nữa, chưa thể biết hết được. Chẳng hạn, nhà nào có đàn ông ngoại tình, đàn bà nhà ấy chỉ cần lừa cho đức ông chồng uống một bát nước nấu từ mảnh ván thôi là ôi thôi, tiệt nọc hết thói trăng hoa. Còn như vứt nó xuống ao cá thì cá chết không còn một mống thì ai cũng biết. Còn người mà dùng đồ vật làm bằng ván này thì... Hê hê...
Đặt chiếc cưa dài lên bàn cưa, thầy Quang Tình có cảm tưởng hai con mắt mình như vừa được bóc ra khỏi tấm màn che hư ảo. Những manh nha xuất hiện từ lúc theo ông Văn Chỉ đi ra bãi tha ma, giờ đã lần lần sáng tỏ. Thầy đã hiểu ra một điều gì đó vô cùng hệ trọng đang ẩn náu ở phía sau tất cả những gì đã và đang xảy ra.
- Và bây giờ tôi cũng chẳng cần giấu giếm gì thầy nữa. Pháp thuật này cũng như các trò ma mãnh, như các kiểu cách làm tình với gái, tôi học được từ các phạm nhân trong hai lần bị tù đó, thầy. Còn ý định của tôi lúc này cụ thể là gì? Là tôi giúp thầy vừa đòi công lý vừa trừng trị kẻ ác. Nghĩa là nhất cử lưỡng tiện, một phát tên trúng hai đích!
- Nghĩa là sư phụ sẽ...
Nhăn nhăn trán, muốn đi đến cùng của sự thật, muốn từ miệng ông Văn Chỉ nói ra ý định của ông, thầy Quang Tình ngắc ngứ. Ông phó mộc cười xòa:
- Rất đơn giản. Tôi sẽ làm một vài cái giường mô đéc để kính biếu các vị có quan hệ đến vụ việc này. Chẳng hạn, chú ruột, kẻ đã o bế thằng ranh con Kình. Mà thầy chưa biết nhỉ, chính tôi cũng còn nợ thằng cảnh sát có cái còi ấy một cái giường. Nợ lúc nào? Thầy hỏi thằng Dậu thì khắc biết.
Nhận ra mình vừa dứt lời, thầy Quang Tình đã đứng ngay đơ như thất thần, ông phó mộc kêu liên tiếp hai lần:
- Sao thế thầy Quang Tình? Chẳng lẽ ta lại có thể nương nhẹ với cái ác? Chẳng lẽ ta không có cái quyền dĩ độc trị độc dân gian cổ chí kim vẫn thường sử dụng ư!
Rồi ông vò đầu nhăn nhó, trán rạch ngang những vết nhăn khổ ải:
- Mà cũng là một phép thử thôi. Tôi biết, có người vì dùng đồ vật làm từ ván thiên ván địa làm quan tài chôn người chết bới lên, bị mắc chứng ung thư, bị mắc bệnh hiểm nghèo mạn tính. Nhưng có kẻ chẳng bị sao cả. Nghĩa là vẫn có thể dùng làm cánh cửa, làm vách chuồng lợn mà lợn lại hay ăn chóng lớn như có lần tôi đã nói với thầy đó.
Ông Văn Chỉ nói đến đó thì tắc nghẽn. Một cơn ho đã dội ngược lên từ ngực ông. Như một hiệu ứng dây truyền, thầy Quang Tình cũng vội ôm ngực và ngồi rũ xuống. Một cơn ho đã xuất hiện và kéo dài tưởng không bao giờ dứt đã khiến mặt thầy đỏ rửng và hút cạn sức lực của thầy. Chống tay vào cái cầu bào thầy mới đứng lên được. Đứng lên được, nhưng cơn ho vẫn còn mắc trong cổ và với hai mắt lòe nhòe, thầy nhìn thấy ông Văn Chỉ, một dáng hình quái lạ như lần đầu thấy ông. Ông Văn Chỉ, người thầy phải tri ân. Ông Văn Chỉ, một người thợ thủ công lành nghề. Một tiểu trí thức khôn ngoan. Một kẻ gá bạc láu lỉnh đa sự. Một thực thể vong thân. Một tấm lòng. Một dấu hỏi. Một sản phẩm của một thời đoạn nhố nhăng nham nhở!
Chặn một tiếng ho, thầy Quang Tình bước lại gần ông Văn Chỉ và đăm đắm nhìn ông, chân thành và tha thiết:
- Sư phụ! Cám ơn sư phụ. Nhưng sư phụ đừng làm thế! Đừng làm thế! Làm thế phải tội chết. Mà nghề mộc ta vốn là nghề lương thiện nhất trên thế gian, sư phụ à! Sư phụ! Tôi rất biết ơn sư phụ. Không bao giờ tôi quẳng cái gánh nặng ơn nghĩa với sư phụ trên vai tôi đâu. Tôi sẽ mang vác nó suốt đời. Sư phụ đã có lần nói đến ông Friedrich Nietzsche, triết gia lỗi lạc của nhân loại. Thế thì đây, chính ông Nietzsche ấy đã có lần nói: “Tri ân tốt nhất là không làm học trò nữa.” Nhưng không, tôi vẫn là học trò của sư phụ, và vẫn luôn kính trọng ngưỡng mộ thầy. Chỉ riêng việc này thì...
Bỏ lửng câu nói cuối cùng, thầy Quang Tình chụp chiếc mũ vải lên đầu, lặng lẽ đi ra khỏi xưởng mộc. Trời lúc này đã tang tảng sáng. Choáng choàng, ông phó mộc nhào ra cửa, vạt áo choàng vướng móc cửa rách toạc một miếng dài, hớt hải đuổi theo thầy, ông kêu khào khào:
- Thầy Quang Tình, mong thầy hiểu cho tôi. Mong thầy hiểu cho tôi!