BẢY
Khi tôi trở về nhà ở St. Louis, Fonnie tung ra một loạt câu hỏi và cảnh báo. Thế cái cậu Ernest Hemingway này là ai mới được? Cậu ta có triển vọng gì không? Cậu ta có thể cho tôi những gì? Ngay khi chấm dứt chuỗi tra hỏi ấy là chị bắt đầu luôn bài diễn văn cũ rích về những thiếu sót của tôi. Hemingway có biết về những cơn bồn chồn và tiền sử ốm yếu của tôi không? Nghe chị nói thì cứ tưởng như đang nghe về một con ngựa què vậy, nhưng tôi chẳng mấy để tâm. Tôi thuộc nằm lòng thủ đoạn của Fonnie và có thể làm chị tắt đài gần như tuyệt đối Nhưng thật không may, tiếng nói của chính tôi thì khó kiểm soát hơn. Khi ở Chicago bên Ernest, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ và có khả năng khắc phục được mọi điều không chắc chắn về tương lai. Nhưng rời khỏi vòng tay anh, cách xa phạm vi và tầm ảnh hưởng mạnh mẽ của cơ thể anh, tôi lại thấy chới với.
Việc dòng thư từ anh càng ngày càng u sầu và ngắt quãng chẳng giúp được gì cho tôi. Anh ghét công việc của mình và đang cãi nhau với Kenley về chuyện tăng tiền thuê phòng. Kenley biết rất rõ tôi đang phải tiết kiệm từng xu một để đến Rome ra sao mà vẫn khăng khăng đòi trói tay tôi, anh viết. Bạn bè thế đấy. Tôi muốn thương xót anh, nhưng thực lòng lại thấy mình ích kỷ biết ơn vì kế hoạch của anh bị trì hoãn.
Đến thời điểm đó tôi đã có cả một kho giấu kha khá thư rồi, chắc phải trên một trăm lá, và tôi tích trữ chúng gọn ghẽ trong một ngăn tủ trên gác. Tôi lấy chiếc hộp xuống và đọc lại thư vào những ngày không nhận được một bức chuyển phát đặc biệt nhàu nhĩ một cách đẹp đẽ nào. Loại tem đặc biệt ấy giá những một hào mà anh thì đang phải tiết kiệm những đồng hào ấy để đổi ra tiền lia. Tôi thấy khó chịu khi biết anh đang đặt Jim Gamble, phiêu lưu và công việc lên hàng đầu. Tôi cũng không thể quên đi chuyện anh trẻ hơn tôi đến thế nào. Chín năm có thể chẳng nhiều nhặn gì nếu có ngày chúng tôi cùng nhau tới được tuổi trung niên, nhưng Ernest có thể trẻ trung, dồi dào sức khỏe và tràn đầy dự định đến nỗi tôi khó mà hình dung ra anh ở tuổi trung niên. Anh giống như chàng trai bước đi nhẹ bẫng theo đuổi chân lý và cái đẹp khắc trên một chiếc bình Hy Lạp vậy. Chính xác thì tôi phải hòa nhập với anh ở chỗ nào đây?
“Đôi lúc tớ nghĩ tớ đã quá già để yêu rồi,” tôi nói với Ruth vào một buổi chiều nọ. Hai đứa ngồi trên giường trong phòng tôi, một đĩa bánh quy uống trà đặt ở giữa, trong lúc ngoài kia tuyết rơi như thể sẽ không bao giờ ngừng.
“Cậu quá già — hay là cậu ta quá trẻ?”
“Cả hai,” tôi nói. “Xét một mặt nào đó thì cậu ấy còn sống nhiều hơn tớ ấy chứ, và dĩ nhiên là cậu ấy có nhiều niềm hứng khởi hơn. Nhưng đồng thời cậu ấy cũng có thể lãng mạn và ngây thơ kinh khủng. Như chuyện với Agnès ấy. Cô ta khiến trái tim cậu ấy tan vỡ, tớ tin chắc là thế, nhưng cậu ấy cứ mang trái tim ấy đi khắp nơi như một đứa trẻ bị thương ấy.”
“Nói thế là không công bằng, Hadley. Chẳng phải cậu cũng đau khổ vì Harrison William đấy sao?”
“Đúng vậy. Ôi Ruth ơi.” Tôi lấy hai tay ôm đầu. “Tớ chẳng biết cái quái gì đang nhập vào tớ nữa. Tớ nghĩ chắc là tớ sợ.”
“Tất nhiên là cậu sợ rồi,” cô ấy dịu dàng nói. “Nếu cậu thực lòng nghĩ cậu ta quá trẻ với mình thì ổn rồi, hãy quyết định đi và cứ thế mà làm.”“Cậu có cho rằng tớ sẽ thôi không lo nữa khi tớ biết chắc cậu ấy yêu mình không?”
“Hãy cứ lắng nghe bản thân thôi.”
“Có quá nhiều thứ để mất.”
“Luôn như thế mà,” cô ấy nói.
Tôi thở dài và với lấy một chiếc bánh nữa. “Lúc nào cậu cũng khôn ngoan thế' này hả Ruth?”
“Chỉ khi đấy là chuyện của người khác thôi.”
Hôm sau không có thư Ernest, hôm sau nữa cũng không, và cả hôm sau nữa nữa. Ngày càng rõ là anh đang dần quên tôi hoặc đang cố tình đẩy tôi sang một bên, thay vào đó anh lựa chọn Rome và niềm hy vọng thành công với sự nghiệp viết lách. Tôi thấy bị tổn thương, đồng thời cũng ghen tị kinh khủng. Anh có một thứ rất thật để gửi gắm hy vọng, có thứ để mà sống vì nó. Những ước mơ của tôi đơn giản hơn và, thành thực mà nói, ngày càng gắn chặt với anh. Tôi muốn một căn nhà giản đơn ở một nơi nào đó, với Ernest vừa đi lên lối vào vừa huýt sáo, mũ cầm trong tay.
Anh chưa từng nói hay làm gì gọi ý rằng một chuyện như thế sẽ xảy ra. Vậy ai mới là kẻ ngây thơ và lãng mạn đây?
“Nếu chuyện kết thúc thì mình có thể rất can đảm đấy,” tôi bảo Ruth và Bertha như thế vào ngày không thư thứ ba, cảm thấy một cục nghẹn to tướng đang nghiến chặt rồi tan dần nơi cổ họng. “Mình sẽ xắn tay đi tìm người khác.”
“Ôi, cô bé ơi,” Ruth nói. “Cậu đang tuyệt vọng quá rồi phải không?”
Sau khi ai về giường nấy, tôi cứ xoay ngang trở dọc hàng tiếng đồng hồ đến tận hơn hai giờ mới chập chờn ngủ được. Sáng hôm sau, vẫn cảm thấy đầu óc mịt mùng và tâm trạng chán nản, tôi kiểm tra hộp thư. Vẫn còn quá sớm để thư từ đến nơi, nhưng tôi vẫn kiểm tra — tôi không thể đừng được. Ở đó, trong hộp, không chỉ một mà có đến hai bức thư, cả hai đều dày bịch đầy hứa hẹn. Suy nghĩ một cách lý trí thì tôi biết chắc hẳn cậu bé đưa thư đã ghé qua nhét chúng vào từ tối hôm trước nên tôi không hay biết gì, nhưng một phần trong tôi lại muốn tin rằng nỗi mong đợi khắc khoải của tôi đã gọi hai lá thư này đến. Dù là thế nào thì sự im lặng của Ernest cuối cùng cũng chấm dứt. Tôi tựa vào rầm cửa, mắt nhòa đi vì những giọt lệ nhẹ nhõm.
Trở lại tầng trên, tôi vội vàng xé mở hai phong bì. Bức đầu tiên tràn ngập những tin tức thường lệ về công việc và vui chơi ở nhà Kenley, gần đây được đề cập đến với danh xưng “Chốn Cư Ngụ”. Đêm hôm trước có một trận đấm bốc ở phòng khác, trong đó Ernest đóng vai John L. Sullivan, trồi sụt đu đưa trong bộ quần áo lót dài, lưng thắt khăn lụa màu nâu. Tôi phá lên cười khi hình dung ra hình ảnh anh ăn mặc như thế và vẫn còn đang cười lúc bắt đầu đọc bức thư thứ hai. Vẫn đang nghĩ về Rome, thư bắt đầu như thế, nhưng nếu em cũng đi cùng thì sao — với tư cách một người vợ?
Vợ. Cái từ ấy khiến tôi khựng lại. Tôi chưa từng gặp mẹ anh hay bất cứ thành viên nào trong gia đình anh. Anh thậm chí còn chưa bao giờ tới St. Louis ngồi trong phòng khách nhà tôi mà chịu đựng ánh mắt thiếu thiện cảm của Fonnie. Ấy thế nhưng cũng có thể anh nói nghiêm túc. Chỉ là cái cách anh cầu hôn, không chuẩn bị trước, sau một câu chuyện đùa về đấm bốc. Sáng hôm đó tôi viết thư trả lời: Nếu anh đã sẵn sàng điên cuồng lao tới như vậy thì em cũng sẵn lòng.
Rome. Cùng nhau. Thật là một ý nghĩ khác thường. Khi tôi thả cho mình tưởng tượng về chuyện kết hôn với Ernest, chúng tôi luôn sống tại St. Louis hoặc Chicago, ở một nơi rất giống Chốn Cư Ngụ, đầy trò vui và những cuộc nói chuyện thú vị bất kể giờ giấc. Sống cùng Ernest ở nước Ý là một ý tưởng vừa mê ly vừa đáng sợ, vừa hoàn toàn đột phá. Hồi mười bảy tuổi tôi từng đến Florence và Rome một chuyến với mẹ và hai chị gái. Chuyến đi thật là thảm họa, và tôi nhớ rất ít về vẻ đẹp ở đó — chỉ có hơi nóng, những lần ngất xỉu và muỗi. Ở Rome với Ernest hẳn phải khác. Chính tôi sẽ khác đi ở đó. Sao lại không thể chứ? Tôi có thể thấy hai đứa chúng tôi khoác tay nhau dạo bước dọc sông Tiber, đi qua mọi cây cầu, từng chiếc một. Đi thôi, tôi vô tư viết, lòng ngập tràn mong đợi. Em đã xếp đồ rồi đây này.
Rồi tôi bước ra ngoài trời không áo khoác, không khăn quàng. Bầu trời thấp và xám xịt, trút xuống những bông tuyết lớn. Tôi ngước lên, hé miệng và nếm vị tuyết.