← Quay lại trang sách

TÁM

Hai tuần sau lời cầu hôn của Ernest, tất yếu tôi phải đi một chuyến tới Chicago để chào hỏi toàn bộ người nhà Hemingway. Tôi đã lo lắng đến nỗi phải uống trước nửa già chai rượu rồi cứ đi đi lại lại trong phòng khách ở Chốn Cư Ngụ, trong lúc Ernest cố hết sức để trấn an tôi. Cuối cùng chiều hôm đó Kate cũng xuất hiện, và chuyện này chẳng giúp được gì cho tôi. Ernest đang đi làm và cô ấy thấy tôi ở nhà Kenley có một mình.

“Cậu không cưới Wem thật đấy chứ? Thật nực cười.” Giọng cô ấy rít lên the thé. Vừa nãy cô ấy đã xông vào mà chẳng thèm cởi mũ áo gì.“Kate à, làm ơn ngồi xuống và cư xử có lý chút đi.” “Rồi cậu sẽ phải hối tiếc vì chuyện này thôi. Tớ biết thể nào cũng vậy. Cậu ta quá trẻ và bốc đồng.”

“Thế còn tớ thì sao? Một bà cô bé nhỏ bình thản ư?”

“Không phải thế, cậu chỉ ngây thơ thôi. Cậu đặt nhiều niềm tin vào cậu ta quá.”

“Thật tình, Kate à. Cậu được cho là bạn của anh ấy đấy nhé. Anh ấy đã làm gì để cậu quay lưng lại với anh ấy như thế?”

Cô ấy đột ngột ngừng quát tháo ầm ĩ và ngồi phịch xuống trường kỷ.

“Chẳng làm gì cả.”

“Vậy thì sao lại thế này?” tôi hạ giọng và đi đến ngồi cạnh cô ấy.

“Hãy nói cho tớ biết điều gì đang xảy ra đi.”

“Tớ không thể.” Cô ấy chậm rãi lắc đầu. Mắt cô ấy trong veo và buồn bã.

“Tớ không muốn mọi chuyện trở nên xấu xí hơn nữa, mà cậu cũng chẳng muốn thế đâu. Tớ sẽ mừng cho cậu, tớ thề đấy.”

Tôi cảm thấy như có sét đánh ngang tai, và âm thanh ấy không hề lặng đi suốt buổi chiều hôm đó. Khi Ernest đi làm về, tôi vẫn còn quá giận đến nỗi tôi gần như mai phục anh ngay tại cửa.

“Có điều gì anh muốn nói với em về Kate không? Em nghĩ có vẻ như cô ấy khá là yêu anh đấy.”

Tôi ngạc nhiên thấy mình có thể nói lên được ý nghĩ ấy thành tiếng, nhưng Ernest đón nhận câu nói với một vẻ bình tĩnh lạ lùng.

“Có thể,” anh nói. “Nhưng không phải lỗi của anh. Anh đâu có khuyến khích chị ấy.”

“Không phải lỗi của anh sao? Em thì lại thấy cô ấy đã rất tổn thương vì chuyện gì đó.”

“Em nghe này. Kate là Kate. Chuyện đã là quá khứ rồi. Em có thật sự muốn biết tất cả không?”

“Em muốn chứ. Em muốn biết toàn bộ. Tất cả những ai anh đã từng hôn hay chỉ tưởng tượng rằng anh yêu người ta trong thậm chí là hai phút.”

“Thật điên rồ. Tại sao chứ?”

“Vậy anh có thể nói cho em hay họ không quan trọng ra sao, và anh yêu em hơn họ thế nào.”

“Đó là điều anh đang nói với em đây. Em có để tai nghe chút nào không đấy?”

“Sao mình cưới nhau được nếu giữa mình có bí mật chứ?”

“Em không muốn cưới nữa à?”

“Anh thì sao?”

“Dĩ nhiên là anh muốn rồi. Em đang làm quá lên đấy Hash. Hãy có lý chút đi.”

“Đó là điều Kate nói.”

Anh nhìn tôi vẻ cáu tiết đến nỗi tôi không đừng được mà òa lên khóc.

“Ôi, đến đây nào, mèo con bé bỏng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Rồi em sẽ thấy.”

Tôi gật đầu và lau khô nước mắt. Rồi tôi hỏi xin thứ gì để uống.

Chúng tôi mượn xe của Kenley để lái ra ngoại ô đến căn nhà gia đình lớn của anh ở Oak Park. Càng đến gần đại lộ Kenilworth, Ernest càng trở nên kích động.

“Anh nghĩ họ có thích em không?” tôi hỏi.

“Họ sẽ yêu em ấy chứ. Vấn đề là họ không ưa gì anh lắm.”

“Họ yêu anh. Họ phải thế chứ.”

“Họ yêu anh như yêu một đàn sói vậy,” anh cay đắng nói. “Thế em cho rằng tại sao anh phải thuê trọ nhà Kenley khi gia đình mình ở cách có mười lăm dặm hả?”

“Ôi trời. Em chưa từng nghĩ về chuyện này theo hướng ấy. Giờ đã quá muộn để quay lại chưa anh?”

“Quá muộn rồi,” anh nói, và chúng tôi tấp vào một lối xe chạy dài hình vòng xuyến. Mẹ Ernest, bà Grace, đích thân đón chúng tôi ở cửa, phải nói là đẩy những người hầu sang một bên để làm thế mới đúng. Trông bà mũm mĩm và xa hoa, với một búi tóc bạc cuốn trên đầu. Tôi còn chưa kịp bước chân lên thềm thì bà đã lao tới, túm lấy tay tôi trong tay bà, và ngay cả khi tôi mỉm cười và cố hết sức để quyến rũ bà, tôi vẫn thấy được tại sao Ernest chống đối mẹ mình. Bà to lớn và ồn ã hơn bất cứ thứ gì xung quanh, giống hệt mẹ tôi. Bà làm thay đổi trọng lực trong phòng; bà khiến mọi thứ phải xảy ra.

Trong phòng khách, có bốn chiếc sandwich đẹp đẽ đặt trên bốn cái đĩa còn đẹp hơn cùng một chai sâm banh hồng. Chị cả của Ernest, Marcelline, ngồi cạnh tôi trên một chiếc đi văng giường, và mặc dù chị có vẻ là một cô gái khá dễ chịu, tôi vẫn thấy hơi không thoải mái vì trông chị giống em trai mình quá. Ursula cũng giống anh, nụ cười như đúc cùng một khuôn, và cả chiếc lúm đồng tiền nữa. Sunny mười sáu tuổi xuất hiện thật dễ thương trong bộ cánh chiffon màu vàng nhạt. Cậu út Leicester, mới chỉ lên sáu, bám đuôi Ernest như một chú cún đến tận khi anh chấp thuận làm một ván đấm bốc với cái bóng của chính mình trong phòng ăn. Trong lúc đó, bà Grace giữ rịt tôi ở phòng khách bàn về sự ưu việt của đăng ten châu Âu, còn bác sĩ Hemingway thì lảng vảng xung quanh với một đĩa phô mai và củ cải đỏ ông tự muối từ khu vườn của mình ở hồ Walloon.

Sau bữa tối, bà Grace đề nghị tôi chơi đàn trong lúc bà đứng cạnh hát một bản Opéra. Rõ ràng Ernest thấy rất xấu hổ. Anh còn xấu hổ hơn khi bà Grace khăng khăng đòi cho tôi xem một bức ảnh trong một cuốn album rõ là rất được nâng niu, trong ảnh Marcelline và Ernest mặc giống hệt nhau, cả hai đều diện váy vải bông kẻ màu hồng, đội mũ rơm vành rộng cài hoa. “Hadley không muốn xem thứ gì như vậy đâu mẹ,” Ernest nói từ bên kia phòng.

“Dĩ nhiên là nó muốn chứ.” Grace vỗ vỗ tay tôi. “Phải không cháu yêu?”

Bà mân mê bức ảnh với vẻ sở hữu. “Trông thằng bé xinh quá phải không? Bác cho rằng mình cũng thật ngớ ngẩn khi mặc đồ con gái cho nó như thế, nhưng bác chỉ chiều theo ý thích nhất thời lúc ấy thôi. Chẳng hại ai mà.”

Ernest đảo mắt. “Phải đấy mẹ. Có cái gì làm hại ai bao giờ đâu.”

Bà phớt lờ cậu con. “Nó luôn thích kể chuyện, cháu biết không. Về con ngựa bập bênh của nó, con Hoàng Tử, và cô y tá của nó, gấu Lillie. Và nó là một đứa kinh khủng, ngay cả khi còn bé tí. Nếu nó không thích việc gì cháu làm, nó sẽ vả cháu rất đau, ngay chỗ cháu đứng, rồi sau đó lại mon men đến đòi hôn hít.”

“Nhớ đừng có mà làm thế vói Hadley đấy,” Marcelline nói, một bên mày chị nhướng lên với Ernest.

“Có khi chị ấy lại thích thế,” Ursula nói, toét miệng cười.

“Ursula!” bác sĩ Hemingway nạt.

“Cất cuốn album đi mẹ,” Ernest nói.

“Ôi chà chà,” bà Grace nói, tay lật sang trang. “Đây là bức ảnh chụp ngôi nhà nghỉ ở Windemere. hồ Walloon xinh đẹp.” Và thế là bà lại hào hứng nói mãi không dứt.

Buổi tối cứ thế trôi đi. Có cà phê, những ngụm brandy nho nhỏ và bánh ngon, rồi lại thêm nhiều cà phê nữa. Khi cuối cùng chúng tôi cũng được phép ra về, bà Grace còn gọi với theo mời hai đứa đến ăn tối hôm Chủ nhật.

“Còn khuya,” Ernest lầm bầm trong khi dắt tôi đi xuôi lối đi.

Khi chúng tôi đã an toàn trở lại xe và lên đường về nhà Kenley, tôi nói, “Cả nhà anh lịch sự với em kinh khủng, nhưng em có thể thấy tại sao anh lại muốn giữ khoảng cách với họ.”

“Anh vẫn còn là một đứa trẻ đối với họ, thậm chí với cả bố anh, và khi anh làm căng để phản đối chuyện đó thì anh trở thành kẻ ích kỷ, thiếu suy nghĩ, hoặc một thằng tồi, và họ không thể tin anh.”

“Cũng chẳng khác em lắm hồi mẹ em còn sống. Mẹ chúng ta thật giống nhau. Anh có nghĩ đó là lý do chúng ta bị hấp dẫn bởi nhau không?”

“Vì Chúa, anh hy vọng là không phải thế,” anh nói.

Vì chúng tôi mới đính hôn nên quy chế mới được áp dụng cho tình trạng sống của chúng tôi ở nhà Kenley. Tôi vẫn được mời ở trong căn phòng quen thuộc, nhưng Ernest bị yêu cầu đến chỗ bạn bè khác ở nhờ trong thời gian tôi lưu lại.

“Anh không hiểu sao đột nhiên Kenley lại cư xử cứng nhắc thế,” Ernest nói khi chuyển tin này đến cho tôi. “Cậu ta đâu có trong sáng như gương.”

“Cậu ấy chỉ bảo vệ thanh danh của em thôi mà, có phải là vì cậu ấy đâu,” tôi nói. “Nghĩ cho cùng thì đó là hành động khá ga lăng đấy.”

“Là cái gai ở cổ thì có. Anh muốn thấy em từ sáng sớm, ngay sau khi em mở mắt thức dậy. Đòi hỏi thế là quá nhiều à?”

“Chỉ lúc này thôi mà. Ngay khi mình lấy nhau thì anh muốn thấy em theo kiểu gì chẳng được.”

“Ý nghĩ mới hay ho làm sao.” Anh mỉm cười.

“Quá hay ấy chứ.”

Chuyện tôi vẫn còn trinh trắng chẳng phải bí mật to tát gì. Ngoại trừ một nụ hôn nồng nàn ở chỗ này chỗ khác đến từ những người theo đuổi khác nhau, kinh nghiệm của tôi với tư cách một người tình chỉ là một con số không tròn trĩnh. Ernest hay bóng gió rằng anh biết rất nhiều cô gái. Tôi đoán anh đã ăn nằm với Agnès ở Ý rồi — dù sao thì hồi đó họ cũng chuẩn bị cưới — nhưng hơn hết thảy, tôi cố không nghĩ đến chuyện đó. Cứ khi nào tự hỏi liệu mình có thỏa mãn được anh không là tôi lại hết sức lo lắng, vậy nên tôi gạt ý nghĩ đó sang một bên và tập trung nghĩ rằng làm tình, trong mọi cách có thể, sẽ là một cách để hiểu anh mà không có trở ngại hay rào chắn gì cả. Chuyện tôi thiếu kinh nghiệm sẽ không trở thành vấn đề đâu. Anh sẽ cảm thấy tôi yêu toàn bộ con người anh và không giữ lại gì cho mình cả. Sao anh lại không thể cảm thấy điều ấy chứ?

Có vẻ như Ernest đã chuẩn bị tinh thần để chờ đến đêm tân hôn — chắc chắn anh sẽ không bao giờ ép tôi dưới bất cứ hình thức nào — nhưng vào cái đêm chúng tôi đến thăm Oak Park, sau một nụ hôn dài tạm biệt trước cửa nhà Kenley, anh bảo tôi rằng tối hôm đó anh sẽ không quay về nhà Don Wright để ngủ.

“Anh sẽ cắm trại ngoài trời.”

“Cái gì?”

“Đi nào. Anh sẽ chỉ cho em xem.”

Tôi theo anh đi lên sân thượng theo lối thoát hiểm hỏa hoạn, chuẩn bị sẵn tinh thần rằng trên đó sẽ rét cóng — đang là tháng Ba mà, còn hàng tuần nữa mới đến mùa xuân đích thực ở Chicago — nhưng rồi chúng tôi chui vào một góc có mái che, Ernest đã chất đống chăn ga ở đó để tạo cảm giác ấm cúng.

“Anh đã tạo nên cả một vương quốc nho nhỏ ở đây đấy nhỉ?”

“Ý tưởng là thế mà. Em muốn uống chút rượu không?” Anh với tay vào cái ổ của mình rồi lôi ra một cái chai đóng nút bần và một tách uống trà.

“Anh còn giấu thứ gì khác ở đó nữa thế?”

“Vào mà tự khám phá đi.” Giọng anh nhẹ bẫng và trêu chọc, nhưng khi tôi nằm cạnh anh trên tấm ga và anh với tay sang để quấn chăn quanh vai tôi, tôi thấy tay anh run rẩy.

“Anh đang hồi hộp,” tôi nói.

“Chẳng biết tại sao nữa.”

“Anh đã cùng với rất nhiều cô rồi đúng không?”

“Chẳng ai như em cả.”

“Ai chà, đó đúng là một câu trả lời hoàn hảo đấy.”

Chúng tôi quây chăn quanh mình như một cái lều rồi hôn nhau thật lâu, quấn chặt như một chiếc kén, ấm áp và cách biệt với phần còn lại của thế giới. Thế rồi, thậm chí không hề biết trước rằng mình sẽ làm thế, tôi cởi áo khoác và áo cánh ra, rồi nằm xuống cạnh anh, không bận tâm đến chiếc áo vét len của anh cọ lên làn da trần của mình hay cái cách anh lùi lại để nhìn tôi.

Tôi không thấy xấu hổ hay trần trụi như tôi từng tưởng. Ánh mắt anh dịu dàng và bàn tay anh cũng thế. Chúng đặt lên ngực tôi và tôi sửng sốt trước nguồn điện lan khắp người tôi mà sự động chạm của anh mang lại. Tôi uốn cong người về phía cơ thể anh theo phản xạ, và sau đó mọi thứ diễn ra rất nhanh, tay tôi khẩn thiết tìm tay anh, miệng anh trên mí mắt tôi, trên cổ tôi, ở khắp mọi nơi cùng một lúc. Cảm giác ấy hoàn toàn mới mẻ, nhưng không hiểu sao rất tự nhiên và đúng đắn, cho dù có đau đớn.

Khi tôi còn là một thiếu niên mới lớn, mẹ có một bài báo được in trên tờ Cộng hòa mới nói rằng một người vợ mà thích hoạt động tình dục thì chẳng hơn gì một ả điếm. Sự phục tùng là cần thiết để còn có con cái, dĩ nhiên rồi, nhưng mục tiêu cuối cùng của phụ nữ chỉ có thể là tình trạng độc thân nghiêm ngặt và sung sướng mà thôi. Tôi đã không biết phải nghĩ gì hay trông đợi gì vào tình dục, ngoài sự khó chịu. Khi lớn hơn và hiếu kỳ hơn, tôi lướt qua những đoạn trích tác phẩm Tâm lý học tình dục của Havelock Ellis trong cuốn Tuần san văn học của Roland để có những thông tin cần thiết. Nhưng có những chuyện tôi gặp khó khăn khi nghĩ cụ thể hơn — giả dụ như hai cơ thể sẽ gặp nhau ở đâu, và cảm giác đó thực sự như thế nào. Không hiểu do tôi bị kìm nén hay vì tôi quá ngu dốt, nhưng trong trí tưởng tượng của tôi về đêm tân hôn, Ernest sẽ bế tôi băng qua một bậc thềm rắc hoa và chiếc váy cưới trắng biến mất. Rồi, sau một cuộc giằng co mơ hồ ngọt ngào thế nào đó, tôi đã thành đàn bà.

Trên sân thượng hôm đó, mọi bức màn bí ẩn biến mất, và khi không còn chút mẩu hoang tưởng mờ mịt nào sót lại trong mình, tôi nghĩ điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là khao khát của chính tôi, tôi đã sẵn sàng đón nhận anh biết bao, sự trần tục tuyệt đối của da thịt và thân nhiệt. Tôi muốn anh, và không gì — kể cả sự va quệt vụng về của đầu gối và cùi chỏ khi chúng tôi cố sát lại nhau hơn, kể cả cảm giác nhói buốt khi anh đi vào trong tôi — có thể thay đổi điều đó. Khi toàn bộ sức nặng của anh đè lên tôi, và qua những lần chăn tôi có thể cảm nhận mọi đường nét lồi lõm của mái nhà dưới lưng và hông mình, tôi chợt cảm nhận những khoảnh khắc hạnh phúc nguyên sơ dâng tràn mà tôi biết mình sẽ không bao giờ quên. Như thể chúng tôi ép vào nhau cho đến khi xương anh xuyên qua xương tôi và hai chúng tôi nhập làm một, nhanh chóng hơn bao giờ hết.

Sau đó, chúng tôi nằm ngửa trên chăn và ngắm những vì sao đang tỏa sáng rực rỡ ở khắp nơi trên đầu.

“Anh có cảm giác như anh là thú cưng của em vậy,” anh cất lời, giọng anh mềm và ấm. “Em cũng là thú cưng của anh nữa, ả mèo nhỏ xinh hoàn hảo của anh ạ.”

“Có bao giờ anh nghĩ chuyện sẽ như thế này không? Cái cách chúng ta đến với nhau ấy?”

“Anh có thể làm bất cứ chuyện gì nếu có em ở bên,” anh nói. “Anh nghĩ mình có thể viết sách. Ý anh là, anh muốn viết, nhưng vấn đề ở chỗ việc đó có thể trở nên ngớ ngẩn hoặc vô ích.”

“Dĩ nhiên là anh có thể làm được, và cuốn sách sẽ rất tuyệt. Em chắc chắn đấy. Trẻ trung và tươi mát và mạnh mẽ giống hệt như anh vậy. Nó sẽ là chính anh.”

“Anh muốn nhân vật của anh sẽ giống chúng ta, chỉ là những con người cố sống đơn giản và nói những điều họ thật sự nghĩ.”

“Chúng ta nói những gì mình nghĩ, nhưng việc đó rất khó phải không? Có lẽ là việc khó nhất trên đời, khi là người thực sự thành thật ấy.”

“Kenley nói chúng ta vội vàng quá. Cậu ấy không hiểu tại sao anh lại muốn đi theo hướng hôn nhân trong khi cuộc sống độc thân hợp với anh đến vậy.”

“Cậu ấy có quyền nghĩ thế mà.”

“Ừ, nhưng không chỉ có cậu ấy. Sừng Nhi lo là anh sẽ làm hỏng sự nghiệp của mình mất. Jim Gamble thì nghĩ anh sẽ quên toàn bộ mục đích của việc đến Italie một khi chúng ta ràng buộc với nhau. Còn Kate thì chẳng nói chuyện với ai trong hai ta.”

“Thôi làm ơn đừng mang cô ấy ra đây anh. Không phải lúc này.”

“Được rồi,” anh nói. “Anh chỉ muốn nói rằng dường như không ai hiểu được rằng anh cần điều này. Anh cần em.”

Rồi anh ngồi thẳng dậy và nhìn vào mặt tôi đến khi tôi nghĩ mình sắp tan ra trong cái nhìn ấy mất.

“Anh hy vọng mình sẽ may mắn được sống đến đầu bạc răng long với nhau. Ta thấy họ trên phố, những đôi vợ chống đã lấy nhau quá lâu đến nỗi ta không thể phân biệt được ai là ai ấy. Cảm giác đó sẽ thế nào nhỉ?”

“Em rất muốn trông mình giống anh,” tôi nói. “Em rất muốn được là anh.”

Tôi chưa từng nói điều gì thành thực hơn thế. Cái đêm hôm ấy tôi sẽ rất vui lòng trèo ra khỏi lớp da của mình mà chui vào dưới lớp da anh, vì tôi tin rằng đó là ý nghĩa của tình yêu. Chẳng phải tôi vừa cảm thấy hai chúng tôi nhập vào nhau cho đến khi không còn gì khác biệt nữa đấy sao?

Khám phá ra sự lầm lạc của lối suy nghĩ này rồi đây sẽ là bài học khó khăn nhất trong cuộc hôn nhân của tôi. Tôi không thể chạm tới mọi phần của Ernest và anh cũng không muốn tôi làm vậy. Anh cần tôi khiến anh thấy an toàn và được ủng hộ, đúng thế, cùng lý do vì sao tôi cần anh. Nhưng anh cũng muốn mình có thể biến mất vào công việc, tránh xa tôi. Và quay trở lại khi nào anh thích.