CHÍN
Ernest thả người lơ lửng trên mặt hồ rồi lao xuống. Khi nổi lại lên mặt nước, anh bơi đứng và quay mặt về phía cầu tàu nơi Dutch và Luam đang ngồi chuyền tay qua lại chai rượu rẻ tiền, giọng họ vang rõ trên mặt nước.
"Dáng đẹp đấy Wem," Dutch hét lớn. "Cậu dạy tớ lặn như thế được không?"
"Không," anh hét lại. "Tớ không biết dạy ai bất cứ cái gì đâu.”
“Có cần phải ki bo vậy không hả?” Dutch khịt mũi nói, nhưng Ernest không thấy muốn trả lời, vậy nên anh cuộn tròn lại như một hòn đá rồi để mình chìm xuống, rơi xuyên qua hồ cho đến khi đâm đầu vào đáy hồ rêu phủ và thả trôi mình ở đó, những ngón chân chạm vào rêu có cảm giác mát lạnh và là lạ.
Có phải mới mùa hè năm ngoái thôi Kate và Edgar còn ngồi trên cầu tàu ăn anh đào vặt trộm và phun đám hột vẫn còn dính thịt quả vào anh khi anh bập bềnh gần đó? Kate.
Katy yêu dấu với đôi mắt xanh màu mắt mèo và cặp chân dài mượt mà đến tận khung xương sườn. Một đêm nọ nàng đã nói, "Cậu là bác sĩ, khám cho tôi đi,” và anh đã làm theo, hai tay anh đếm từng chiếc xương sườn, lần theo đường cong quanh cột sống của nàng. Nàng không chùn bước, thậm chí không cười. Khi anh lần đến ngực nàng, nàng kéo chiếc áo tắm xuống trong lúc vẫn nhìn anh. Tay anh ngừng chuyển động, anh cố gắng thở..
"Cậu đang nghĩ gì thế Wemedge?”
"Không có gì,” anh nói, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh. Núm vú của nàng thật hoàn hảo, anh muốn đặt tay lên, rồi đặt miệng mình lên đó. Anh muốn thả mình rơi xuyên qua Kate như cách anh hay thả mình xuyên qua lòng hồ, nhưng có những tiếng nói vọng lại từ con đường cát dẫn về phía họ. Kate chỉnh đốn lại bộ áo tắm. Anh nhanh chóng đứng dậy và lao xuống nước, cảm giác như nước đang thiêu cháy mình từ đầu đến chân.
Lúc này Kate đang ở cách chỉ hơn một dặm trên cùng con đường này, trong nhà dì Charles của nàng cùng Hadley, cả hai người ở cùng một phòng trên hai chiếc giường nhỏ thơm mùi nấm mốc sương. Anh biết rõ căn phòng ấy cũng như tất cả các phòng trong ngôi nhà đó, nhưng anh thấy thật khó hình dung ra Hadley ở đó hay ở bất cứ nơi nào anh biết rõ. Hồi nhỏ, anh đã học cách bước trên những bờ dốc lốm đốm cỏ phía trước hồ Windermere. Và đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Anh đã học được mọi điều đáng học ở nơi đây, cách bắt và đánh vảy và moi ruột cá, cách giữ một con thú dù còn sống hay đã chết, cách đánh đá tạo lửa và di chuyển không tiếng động qua rừng. Cách lắng nghe. Cách ghi nhớ mọi thứ quan trọng để có thể giữ bên mình và dùng đến khi cần.Nơi này chưa một lần nào làm anh thất vọng, nhưng anh thấy hơi lạc lõng khi ở đây tối nay. Ngày mai, lúc bốn giờ chiều, anh và Hadley sẽ kết hôn trong nhà thờ Hội Giám lý trên phố Lake. Anh thấy lòng trào dâng một nỗi hoảng hốt trước việc ấy, như thể anh là con cá đang quẫy đập trong lưới căng, đấu tranh một cách bản năng. Không phải lỗi của Hadley. Kết hôn tất tần tật đều là ý tưởng của anh, nhưng anh đã không nói cho cô hay rằng anh sợ nó đến thế nào. Dù sao thì có vẻ như anh cần phải dẹp nỗi sợ đi để bước qua nó thôi, như anh đã làm với mọi việc khiến anh sợ chết khiếp. Anh sợ hôn nhân và anh cũng sợ phải ở một mình nữa.
Nổi lên từ đáy hồ mát lạnh vào đêm trước lễ cưới, anh thấy thật khó để không quay lưng lại với Hadley hay không cảm thấy mỗi lúc một hoang mang. Anh yêu cô. Cô không làm anh sợ như Kate hay thách anh chạm vào cô với cặp mắt xanh sáng lên trong bóng tối cùng câu nói, "Làm tới đi nào, cậu sợ gì hả Wemedge?” Với Hadley, gần như lúc nào anh cũng cảm thấy mọi điều đều có vẻ đúng đắn. Cô tốt bụng và mạnh mẽ và thật lòng, và anh có thể tin cậy nơi cô. Họ có nhiều cơ hội thành công trong hôn nhân như bất cứ ai khác, nhưng biết đâu hôn nhân không giải quyết được điều gì và không cứu giúp được ai dù chỉ là chút ít? Lúc ấy chuyện gì sẽ xảy ra?
Giờ khi đã nổi lên mặt nước, anh lại nghe thấy tiếng Dutch và Luman tán chuyện về những thứ ngu ngốc mà anh chẳng hiểu một chút nào cả. Nước chảy trên da anh có cảm giác nhạt nhẽo và man mát, vừa níu giữ anh vừa buông thả anh. Anh ngước lên nhìn xoáy đen kịt trên bầu trời và hít đúng một hơi thật sâu đầy căng phổi, rồi anh khỏa chân thật mạnh hướng về phía cầu tàu.