HAI MƯƠI HAI
Tiếp sau đó là đêm dài nhất cuộc đời tôi. Những dãy núi ngày càng sát lại khi chúng tôi đi vào Thụy Sĩ, và đêm đen sụp xuống. Tôi nghĩ xem mình sẽ nói với Ernest ra sao về việc tác phẩm của anh đã mất, nhưng tôi không hình dung nổi. Chẳng có từ ngữ nào cả.
Cuối cùng, khi tàu đi vào Lausanne sáng hôm sau, và tôi thấy Ernest trên sân ga với Steffens đứng ngay cạnh, thì tất cả những gì tôi còn có thể làm là đứng vững và đi về phía họ. Tôi khóc. Ernest nhìn sang Steffens và nhún vai như thể muốn nói, Ai mà hiểu được phụ nữ chứ, nhưng rồi tôi không thể ngừng khóc, thế là Ernest biết có điều gì rất không ổn.
Dẫu vậy, phải rất lâu sau tôi mới nói ra được. Steffens cáo lỗi, bảo Ernest rằng ông ta sẽ gọi điện sắp xếp gặp nhau sau. Khi ông ta đi rồi, Ernest đưa tôi đến ngồi bên một bàn trong quán cà phê gần cửa nhà ga. Khắp xung quanh chúng tôi các cặp đôi và gia đình hôn nhau hoặc nói lời chào tạm biệt, và dường như họ đều có vẻ yên ổn đến mức khiến tôi thấy đau lòng. Thế là một đợt nước mắt mới lại dâng lên.
“Sao thế?” Ernest cứ hỏi đi hỏi lại, đầu tiên còn lo lắng và dịu dàng, sau thì giận dữ, rồi lại lo lắng.
“Dù đó là chuyện gì thì chúng ta cũng sẽ vượt qua được. Không gì có thể khủng khiếp đến vậy đâu.”
Vậy mà có đấy. Chuyện này chính xác là khủng khiếp đến vậy đấy. Tôi lắc lắc đầu rồi khóc dữ hơn, và cứ như thế mãi cho đến khi cuối cùng tôi cũng có thể kể cho anh nghe rằng tôi đã cho thành quả lao động của anh vào va li rồi xếp gọn vào một chỗ để đi đến đây. Tôi chẳng cần nói thêm nữa. Mặt anh trở nên tái nhợt và rất nghiêm trọng.
“Em đã làm mất nó trên tàu.”
“Nó bị đánh cắp ngay dưới chân em.”
Anh gật đầu, đón nhận cái tin ấy, và tôi quan sát mắt anh thật kỹ, đôi mắt cứ biến động rồi bình lặng, biến động rồi lại bình lặng. Anh đang cố tỏ ra can đảm vì tôi, tôi biết. Bởi anh không chắc tôi sẽ làm gì.
“Chắc em không mang hết đi chứ. Sao anh có thể cần tất cả được?”
“Biết đâu anh muốn thay đổi bản gốc, em nghĩ anh sẽ muốn có cả bản sao, thế nên mang tất cả thì hơn.”
“Chắc em vẫn còn để lại gì đó,” anh nói.
Tôi lắc đầu và chờ đợi. Liệu anh có phá tan trạng thái căng thẳng này mà nổi cơn thịnh nộ? Thế' cũng đáng đời tôi lắm. Tôi đã mang những thứ là của anh — thuộc về anh hơn hết thảy những thứ trên thế giới này — trong khi anh chẳng nhờ tôi làm thế, cứ như thể tôi có cái quyền ấy. Và giờ thì chúng đã biến mất.
“Anh phải về thôi. Anh cần tự khẳng định điều ấy.”
“Em rất xin lỗi, Tatie.” Tôi run lên vì hối hận và thất vọng.
“Rồi sẽ ổn cả thôi mà. Anh đã tạo ra chúng. Anh có thể làm lại từ đầu.”
Tôi biết anh đang lừa phỉnh, nếu không muốn nói là nói dối trắng trợn, nhưng tôi ôm anh thật chặt và để anh ôm tôi, và chúng tôi nói tất cả những lời người ta vẫn nói với nhau khi họ biết điều tồi tệ nhất đã đến.
Khuya hôm ấy, anh lên tàu trở lại Paris trong lúc tôi chờ ở Lausanne, căng thẳng đến thắt ngực. Steffens đưa tôi đi ăn tối và cố làm tôi bình tâm lại, nhưng ngay cả khi có chút whiskey trong người, tôi vẫn lòng không yên.
Anh đi hai ngày mà không gửi bức điện nào. Nhưng cũng rõ như tôi nhìn thấy chính mình thò tay vào tủ ly hết lần này đến lần khác, lấy đi tất cả mọi thứ rồi xếp vào va li, tôi có thể thấy anh bước vào căn hộ tĩnh lặng để rồi tự mình khám phá ra rằng tất cả đã thực sự biến mất rồi.Bật toàn bộ đèn đóm lên, đầu tiên anh nhìn tất cả mọi thứ đập vào mắt, cái bàn, cái giường, căn bếp. Anh nhìn sàn nhà rồi chậm rãi đi lại giữa hai phòng, để dành cái tủ ly lại cho đến khi đã xem xét mọi chỗ khác, bởi vì đó là nơi cuối cùng, sau đó sẽ không còn nơi nào để tìm kiếm nữa, không còn chút hy vọng nào nữa. Đầu tiên anh uống một ly, rồi lại một ly nữa, nhưng rốt cuộc anh vẫn phải nhìn vào đó. Anh đặt tay lên tay nắm, kéo mở cánh cửa ra, và rồi anh biết hết. Không còn một trang giấy nào sót lại trong tủ. Không một ghi chú, không một mảnh nháp. Anh cứ đứng đó, nhìn mãi nhìn mãi, đau khổ và trống rỗng. Cái tủ ly tiêu điều bao nhiêu thì anh bơ vơ bấy nhiêu, vì những trang giấy ấy thuộc về anh, là chính anh. Giống như ai đó đã mang chổi vào trong anh mà quét sạch sẽ cho đến khi mọi thứ tinh tươm, sáng sủa, thô cứng và trống huếch.