← Quay lại trang sách

BA MƯƠI BẢY

Khi anh thấy Pfife trên phố trong chiếc áo khoác đẹp đẽ, lúc nào cô cũng vô cùng tươi tắn và tràn trề nhựa sống. Khi anh nói chuyện với cô, cô nghiêng đầu qua một bên, nheo mắt và lắng nghe. Cô lắng nghe với tất cả những gì cô có, và nói chuyện cũng theo cách đó. Khi cô nói về công việc của anh, anh có cảm giác như cô thấu hiểu anh đang cố gắng làm gì và tại sao điều đó quan trọng. Anh thích tất cả những điểm ấy ở cô, nhưng không định làm gì với cảm xúc đó. Thế rồi một tối nọ cô nán lại xưởng cưa rất muộn. Hadley đã đi ngủ với cái họng đau, hai người họ vừa thức khuya nói chuyện. Đến lúc Pfife phải về, thay vì tiễn cô ra taxi, anh đi bộ cùng cô về nhà. Quãng đường phải đến ba dặm là ít, nhưng họ lấp đầy khoảng cách ấy trong trạng thái gần như đê mê, mỉm cười với nhau với một vẻ kỳ lạ, bước chân họ vang lên trên nền vỉa hè lát sỏi. Họ đi hết sức chậm lại khi đến cửa nhà cô, nhưng cuối cùng cũng không còn nơi đâu khác để đi nữa.

Cô quay sang anh và nói, “Anh có thể hôn tôi.”

“Được thôi,” anh nói, rồi hôn lên môi cô say đắm.

Rồi anh đi về nhà một mình, trong anh trào dâng ham muốn, anh tự hỏi không biết Hadley có nghi ngờ gì không. Vài ngày sau họ tình cờ gặp nhau ở quán Dingo. Dù sao đi nữa thì về phía anh đó đúng là tình cờ. Mỗi người uống một li Pernod và rồi cô nói,

“Nếu mình ở đây thì rốt cuộc sẽ có vài người bạn xuất hiện, và rồi chúng mình sẽ phải ở lại mãi.”

“Thế chúng ta nên đi đâu bây giờ?”

Cô trao cho anh một cái nhìn nghiêm túc rồi tự thanh toán hóa đơn, rồi họ mau chóng đi bộ đến căn hộ của cô trên rue Picot. Em cô đã đi chơi tối, và họ thậm chí không bật đèn lên hay vờ như họ đến đây vì mục đích nào khác. Anh sửng sốt trước sự dữ dội của cô – xét cho cùng cô là người Cơ Đốc sùng đạo, thành thử anh đã đoán cô sẽ rụt rè và đầy ăn năn. Nhưng sự ăn năn đến rất lâu sau đó kia. Còn lúc này đây, chỉ có sự lạ lùng tuyệt vời và hoàn toàn thuyết phục nơi cô. Bờ hông hẹp và đôi chân trắng dài của cô không giống vợ anh chút nào. Ngực cô như hai nửa trái đào chắc nhỏ và cô hoàn toàn là một miền đất mới lạ, anh sung sướng được cùng cô chừng nào anh không nghĩ đến chuyện đó ám chỉ điều gì.

Khi anh về nhà với vợ, anh cảm thấy mình là một thằng khốn vì đã làm chuyện đó và thề thốt với bản thân nó sẽ không lặp lại. Thế rồi, khi nó lặp lại, hết lần này đến lần khác, càng lúc càng được lên kế hoạch kỹ lưỡng và thận trọng, anh tự hỏi làm thế nào anh thoát ra khỏi mớ bòng bong mà chính anh gây ra bây giờ. Nếu Hadley biết thì cô ấy sẽ như thể bị giết hai lần, mỗi lần là vì bị một người phản bội. Nhưng nếu cô ấy không biết, chao ôi, thế thì còn tệ hơn. Nếu mà như thế, chuyện này thậm chí còn có cảm giác không thật, bởi vì cô ấy là cuộc sống của anh và không gì còn có ý nghĩa nếu cô ấy không biết.

Anh yêu cả hai và đó chính là điều khiến anh đau đớn. Anh mang nỗi đau ấy trong đầu như mang một cơn sốt, cứ nghĩ về nó là anh lại thấy buồn nôn. Và đôi khi, sau hàng giờ nằm thao thức, anh chợt thấy rõ là anh chỉ cần phải thay đổi cuộc đời mình để phù hợp với hoàn cảnh. Pound đã làm được đấy thôi. Anh ta có cả Shakespear lẫn Olga và không ai nghi ngờ tình yêu anh ta dành cho họ. Anh không cần phải nói dối; ai ai cũng biết cả và mọi chuyện vẫn đâu vào đấy bởi vì anh sẽ luôn thúc ép và vẫn chưa thỏa hiệp hay trở thành ai đó khác.

Đó chính là mẹo ở đây, phải không nhỉ? Ford già gần bằng tuổi cha anh, nhưng ông ta cũng làm được điều đó. Khi vợ đầu của ông ta không chịu ly dị, ông ta chỉ đơn giản đổi tên và cưới Stella, một người rất xinh đẹp, nhưng đồng thời cũng không bao giờ là đủ. Ông ta lại cặp tiếp với Jean Rhys, đưa cô ta vào sống tại chính ngôi nhà nơi Stella vẽ tranh trong một phòng, con họ khóc trong một phòng khác, còn trong một phòng khác nữa ông ta biên tập sách của Jean và lên giường cùng cô ta. Ai cũng gọi Jean là “cô gái của Ford” còn Stella là “vợ của Ford”, và có vẻ như điều đó khiến mọi chuyện khá đơn giản.

Sao Pfife không thể là cô gái của anh? Sự sắp xếp này có thể nguy hiểm chết người đấy, nhưng chẳng phải hôn nhân cũng thế sao, nếu nó làm nguội lạnh ngọn lửa trong ta? Ta có thể trở nên rất ít nói trong hôn nhân. Một cô gái mới mẻ gợi cho ta nói chuyện, và khi kể cho cô ấy nghe mọi điều ta lại thấy tươi mới trở lại. Cô ấy gọi ta bước ra khỏi đầu của chính ta, khiến ta không còn cảm thấy phần tốt đẹp nhất của mình đang dần bị bào mòn đi, từng chút một. Ta nợ cô ấy vì điều đó. Bất chấp có chuyện gì khác xảy ra, dù khủng khiếp thế nào đi nữa, ta cũng không được phép quên.