BA MƯƠI TÁM
“Để em đi xem chị ấy thế nào,” Jinny nói, rồi theo Pauline tới rìa khu vườn, nơi một gờ dốc xanh um nho nhỏ có hàng liễu bao quanh. Tôi không nghe được họ nói gì, nhưng thấy Pauline đang vùi đầu vào lòng bàn tay, lắc lia lịa. Và tôi chợt nhận ra Pauline đã rất can đảm trước tôi, rất dũng cảm khi mời tôi đi cùng cô ta hàng bao nhiêu ngày trời trong khi cô ta đang yêu chồng tôi say đắm. Ngay khi ý nghĩ đó hình thành trong đầu, tôi đã biết mình không phải kiểu vợ ghen tuông. Đó là sự thật, không thể giải quyết hay thay đổi. Cô ta đã đi dạo trong khu vườn này mà cảm giác như nó đang nói với cô ta về mọi điều hạnh phúc cô ta không thể có. Ernest và tôi chính là khu vườn, và chúng tôi chỉ có thể hủy hoại cô ta, chuyện đó đã và đang diễn ra. Trên gờ dốc, Jinny cúi xuống gần cô ta, thì thầm những lời dịu dàng, và Pauline có vẻ bình tĩnh hơn. Nhưng khi Jinny cố dẫn cô ta quay lại nơi tôi đứng, cô ta kháng cự. Cuối cùng Jinny quay về một mình.
“Tôi không biết phải nói thế nào nữa. Chị ấy là một cái hộp Pandora chứa đầy tâm trạng ủ rũ, lúc nào cũng thế, thật đó. Từ hồi chúng em còn nhỏ đã vậy rồi.”
“Jinny, làm ơn hãy thành thật với tôi. Có phải Ernest liên quan đến chuyện này? Pauline đã yêu anh ấy rồi phải không?”
Jinny nhìn tôi sửng sốt. Mắt cô rất nâu và rất trong dưới đường viền rõ nét của lớp tóc mái bằng màu đen.
“Em nghĩ là cả hai người họ quan tâm đến nhau.”
Ấy là khi tôi nhận ra cái phần tôi không nhìn thấy trước đây, và tôi cảm thấy thật lạ và ngu ngốc vì mình đã bỏ qua nó. “Ồ,” tôi nói, và rồi không thể nghĩ ra thêm điều gì để nói nữa.
Phần còn lại của chuyến đi chỉ còn là một bức màn nhạt nhòa trong tôi. Còn cả một ngày dài dằng dặc nữa, và tôi đau đớn sống cho qua. Tôi không thể bình tĩnh mà vờ như mọi thứ vẫn ổn. Tôi gần như không thể nói chuyện lịch sự với Pauline và Jinny.
Đáng ngạc nhiên là khi bí mật của Pauline bị lộ thì cả hai cô gái đó lại thấy thoải mái hơn và dường như lại vui vẻ. Tôi bắt đầu nghĩ rằng họ đã đặc biệt thiết kế chuyến đi này để cho tôi biết về vụ ngoại tình, bằng cách này hay cách khác.
Khi lái xe ngược trở lại con đường đã đi, chúng tôi thấy nhiều tòa lâu đài mình đã đến thăm ở đằng xa, sáng lòa trong nắng hoặc trôi nổi trong sương mù như thể được xây từ khí heli. Nhưng giờ đây tôi chẳng thể cảm nhận được vẻ đẹp của bất cứ cái gì nữa. Đầu tôi cũng như trôi nổi, tít cao phía trên thân xác tôi, tôi tự hỏi chuyện giữa Ernest và Pauline đã đi xa đến mức nào rồi, và chuyện giữa tất cả chúng tôi rồi sẽ đi được bao xa. Có phải họ đã cặp với nhau ở Paris, khi Ernest đi rồi trở về từ New York, hay thậm chí trước đấy, ở Schruns? Tôi thấy buồn nôn khi nghĩ họ đã cùng nhau ở đó. Đó là khu vườn của chúng tôi. Chốn tuyệt vời nhất, nơi yêu thích nhất của chúng tôi. Nhưng có lẽ không gì còn an toàn được nữa.
Trở về Paris, Jinny và Pauline đưa tôi về xưởng cưa rồi thả tôi xuống đó. Họ không gợi ý lên nhà, mà tôi cũng chẳng mời. Nếu như Pauline có muốn trông lên cửa sổ tầng hai để xem liệu Ernest có đang nhìn xuống cô ta không, thì cô ta cũng cưỡng lại được. Cô ta ngồi nhìn đăm đăm về phía trước trong chiếc mũ màu ghi rất nhạt, và chúng tôi tạm biệt nhau gần như thể những người dưng.
Trên nhà, Ernest đang nằm trên giường đọc sách, Bumby đã đi ra ngoài với Marie Cocotte. Anh đặt sách xuống khi tôi bước vào và nhìn tôi với vẻ mỗi lúc một để tâm khi tôi đứng đó run lẩy bẩy, không thể cởi nổi mũ áo.
“Anh đang yêu Pauline.”
Tôi bắt mình phải nhìn thẳng vào mắt anh khi nói những lời ấy. Vai anh cứng lại, rồi sụm xuống. Anh siết chặt tay rồi lại nới ra, nhưng anh vẫn im lặng.
“Sao nào?”
“Sao nào cái gì? Anh không trả lời em được. Anh sẽ không trả lời.”
“Tại sao lại không nếu đó là sự thật?”
Hơi thở tôi trở nên rất nông, và càng lúc tôi càng thấy khó mà nhìn anh, trừng trừng nhìn thật lâu và vờ như tôi đang kiểm soát được mọi chuyện.
“Ai mà thèm quan tâm cái quái gì mới là thật? Có những điều lẽ ra em không nên nói ra.”
“Thế còn những điều anh không nên làm thì sao?”
Giọng tôi cao vút lên.
“Thế còn những thề hẹn anh đã hứa thì sao?”
“Em biết không, gợi nỗi hối hận cũng chẳng ích gì đâu. Nếu em nghĩ em có thể khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn chính anh luôn dằn vặt bản thân mình, thì em sẽ phải cố nhiều hơn đấy.”
“Quỷ tha ma bắt anh đi.”
“Đúng. Chừng đó thì đảm bảo rồi, anh cược đấy.”
Và rồi, trong khi tôi nhìn anh, mặt xị xuống, mồm há hốc như con ngốc, anh vớ lấy áo mũ rồi bỏ đi dạo phố trong mưa.
Tôi sửng sốt. Suốt chuyến xe về Paris tôi đã nghĩ xem phải nói gì để bắt Ernest nói, bắt anh kể rõ ràng cho tôi chuyện gì đang xảy ra. Nếu tôi phải biết chuyện gì khủng khiếp, thì tôi muốn nó được nói thẳng thắn và nhanh chóng mà không do dự, không lảng tránh. Nhưng tôi biết xử lý tình huống này thế nào đây? Sự im lặng của anh cũng ngang với lời thừa nhận rằng anh yêu cô ta, nhưng bằng cách nào đó anh xoay ngược tình thế trở lại tôi, thành ra vụ ngoại
tình không phải điều tồi tệ nhất, mà chính tôi mới thật không ra gì khi nhắc đến nó.
Khi Marie Cocotte đi vào cùng Bumby, tôi đang khóc như mưa như gió khiến cả hai bác cháu đều hoảng sợ. Marie ở lại giúp tôi cho Bumby ăn ngủ, vì rõ ràng là tôi chẳng thể làm việc gì nên hồn. Trước khi đi, bà nói, “Tôi có thể làm được gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Cố gắng đừng buồn quá nhé?”
“Tôi sẽ cố.”
Ngoài kia, màn mưa xám cứ rơi mãi, rơi mãi. Mùa xuân đã biến đi đâu mất rồi? Khi tôi khởi hành đi thung lũng sông Loire, lá đã đâm chồi trên cây, và hoa đang bắt đầu nở, nhưng giờ đây tất cả đều ướt sũng và ngập nước. Đó là một mùa xuân giả, một sự dối trá như mọi lời nói dối khác, và tôi thấy mình tự hỏi liệu có bao giờ xuân thực sự đến không.
Quá nửa đêm rất lâu Ernest mới về nhà, say bí tỉ. Tôi vẫn thức và đã chuyển từ trạng thái buồn bã sang giận dữ không biết bao nhiêu lần.
“Tôi không muốn anh ở đây,” tôi nói khi anh ngồi xuống giường để cởi giày.
“Đến nhà nhân tình của anh mà ở nếu đó là điều anh muốn.”
“Cô ấy đi Bologna rồi,” anh nói. “Và làm sao em biết được anh muốn gì?”
Tôi ngồi phắt dậy và lấy hết sức bình sinh tát anh một cái, và rồi tát thêm một cái nữa.
Anh gần như chẳng rụt lại chút nào.
“Em cứ đóng vai nạn nhân nếu muốn, nhưng không ai là nạn nhân ở đây hết. Lẽ ra em nên im cái miệng chết tiệt của em lại. Giờ thì tất cả đã lao đầu xuống địa ngục.”
“Anh đang nói với tôi là anh sẽ hoàn toàn sung sướng được tiếp tục thế này, yêu cô ta mà không nói lời nào về chuyện đó?”
“Gần như thế,” anh nói.
“Tôi thật không tin nổi anh nữa,” tôi nói và bắt đầu nức nở.
“Tôi không tin nổi chuyện này.”
Đúng lúc ấy, Bumby thức giấc và rên rỉ ở phòng bên.
“Tuyệt,” anh nói, chăm chăm nhìn bức tường. “Giờ thì anh đoán nó sẽ bắt đầu gào khóc.”
Anh ra khỏi phòng đi vào bếp, và vài phút sau khi tôi khoác áo choàng để đi xem Bumby ra sao, anh đã rót cho mình một ly whiskey và đang với lấy cái ống xi phông
Đêm hôm ấy Ernest không quay về giường, và sáng hôm sau, khi tôi dậy chuẩn bị bữa sáng, anh đã ra khỏi nhà rồi. Chiều muộn anh mới về, và anh khi cởi áo khoác, tôi ngạc nhiên thấy anh lôi sổ bút từ túi áo ra, vào một ngày như hôm nay, trong tất cả các ngày.
“Hôm nay anh làm việc sao?”
“Như quỷ nhập,” anh nói. “Anh đã có bản nháp một truyện ngắn mới. Nó ập đến nguyên con luôn.”
Tôi chỉ có thể lắc đầu trong lúc đặt thịt nguội, phô mai và bánh mì lên đĩa. Khi Ernest ăn, Bumby đi tới ngồi lên đầu gối anh và nhấm nháp chút bánh mì của bố. Tôi ngắm nhìn họ một lúc, rồi cất tiếng, “Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?”
“Anh không biết. Anh chưa viết truyện này. Anh không có ý tưởng gì về chuyện xảy đến tiếp theo.”
“Anh sẽ vẫn đi Tây Ban Nha?”
“Sao lại không? Kế hoạch đã đâu vào đấy cả rồi.
Anh sẽ đi hôm mười hai. Không muộn hơn ngày nào
nếu anh không muốn lỡ trận đấu bò ở Madrid. Tất nhiên anh sẽ quay lại để dự buổi biểu diễn của em. Chuyện đó không thành vấn đề.”
“Tôi không thể biểu diễn nữa,” tôi nói. Tôi đã suýt quên mất buổi diễn. Làm sao tôi có thể chơi đàn mà không khóc nức nở trước mặt tất cả những người chúng tôi quen biết đây?
“Tại sao lại không? Rạp đã đặt trước rồi. Em không thể rút lui nữa.”
“Tôi có thể và tôi sẽ làm thế.”
“Người ta sẽ bàn tán đấy.”
“Có khi họ đang làm thế rồi. Tôi không ngạc nhiên nếu các quán cà phê không đang nóng lên với mẩu chuyện phiếm này.”
“Quỷ tha ma bắt bọn họ đi. Em sẽ không đau nếu em không để những thứ ấy làm em đau.”
“Anh thực lòng tin là thế ư?”
“Anh buộc phải tin,” anh nói.
“Anh đã nói với Pauline chưa?”
“Rằng em biết? Chưa.”
“Chà, hãy hỏi cô ta xem từ đây chúng ta sẽ phải tiếp tục thế nào. Tôi chắc chắn cô ta sẽ có vài kế hoạch tuyệt vời.”
“Ăn nói cho cẩn thận.”
“Sao nào? Anh sợ tôi sẽ biến thành một con khốn à? Nếu thế thật thì chúng ta đều biết là lỗi tại ai.”
Anh đứng lên và quay lại với một chai brandy cùng hai chiếc ly.
“Uống cái này đi,” anh nói, rót đầy li rồi chuyển
nó qua bàn.
“Anh đi mà uống.”
“Được, hãy cùng say bét nhè nào.”
“Được thôi. Chúng ta luôn giỏi chuyện đó mà.