Chương V
Xin càng ngày càng lớn. Người Xin tròn và đanh như cây lim. Mắt Xin càng xếch, càng sáng, Xin đi lững thững như một con gấu. Con gấu ấy cả ngày cứ ở ngoài ruộng, ngoài bãi hay có khi cả đêm lặn lội dưới nước.
Xin làm một cái chặng bắt cá ngoài suối. Từ ngày cửa rừng Suối Cát có cái chặng của Xin, xóm Suối Cát thêm tấp nập. Những người qua lại, ai ai cũng dừng lại xem, hỏi chuyện thằng con nuôi của ông già bà già Trọng tốt số!
Chặng đón cá dòng suối. Cột chặng bằng những súc gỗ những thân cây to Xin vác từ trên rừng về đóng vào những khe ở ghềnh đá. Những hôm Xin dựng cột chặng, cả một vùng rừng núi rung chuyển hẳn lên. Cứ mỗi nhát gỗ cắm ngập sâu xuống khe đá thì vách núi lại rền, lại âm một tiếng, bờ suối lũng ruộng lại giật nẩy lên. Xin bê một tảng đá tròn như cái cối xay thóc mà đóng xuống cột chặng. Những cột con cũng bằng những gạc mây đanh nhất. Mành đăng thì toàn tre cật ken mây. Xin rủ thêm các bạn khuân cơ man đá tảng chồng chất ở dưới những chân cột cho chặng vững thêm.
Trông xa, cái chặng của Xin như một bức thành xây chắn lấy dòng suối. Mưa lũ thế nào cũng mặc. Tiếng nước bị cản lại, vọt xé ra, giội xuống cái sa cứ như bão táp với thiên binh vạn mã băng tràn, vùng vẫy. Những dẫy núi, những lũng sâu cách xa cửa rừng Suối Cát cũng ngày đêm vang động. Còn ở bờ suối xung quanh chặng, người ta chỉ cách nhau một sải tay mà nói với nhau cũng không nghe tiếng. Ông cụ Đông cũng ngạc nhiên vì cái chặng của Xin. Anh Đông thì càng thân với Xin. Không mấy đêm không sang ngủ với Xin, với các bạn cùng lứa với Xin. Nhất là những đêm mưa nhiều, chặng đầy, bọn trai ồn ào đi soi cá về, nhà Xin và trong xóm lại càng tấp nập, nhộn nhịp.
Tôm cá Xin kiếm được, nhà không thể nào ăn hết. Có những mẻ được những con cá bằng bắp đùi, những con ba ba bằng cái sàng. Có lần chú lợn cỏ, chú dê rừng bị lũ cuốn cũng sa vào chặng của Xin. Có lần được cả con nai hơn ba tạ thịt. Vào nhà Xin, thấy ở đâu cũng có tôm cá và thịt phơi. Tưởng như đây là một vạn chài hay là một phường săn lớn nào vậy.
Có những buổi bà già Trọng bỏ cả việc nhà. Bà ra bờ suối đứng nấp một chỗ nhìn Xin đóng lại cột, xếp lại đá, ken lại đăng, buộc lại sa. Xin mình trần, đóng khố, nước ròng ròng trên vai, trên lưng. Nắng chiều rực những lúc Xin vươn cánh tay, giạng bắp chân, nhô lên, lao xuống, bóng người Xin cứ loang loáng như ở trong lửa, trong hào quang. Xin trông như là Thạch Sanh hay quân lính nào của đức Thánh Gióng, đức Thánh Trần vậy.
Bà già Trọng đón Xin ở ngay bờ chặng, lễ mễ cắp từng rổ tôm cá về nhà, rồi chọn con nào ngon nhất là luộc với hành mời ông Đông và anh Đông sang ăn.
Khi ở nhà, những buổi trưa Xin ngủ, bà già Trọng lại ra ngồi bên. Xin nằm phanh ngực trên chiếc chiếu tết bằng cỏ lác trải dưới gốc cây mận sau nhà. Bóng nắng và bóng cành lá mận rắc xuống người Xin và cỏ xanh. Ánh nắng lấp lánh trên những dây cá, những mẻ tôm phơi đầy chung quanh Xin. Càng những lúc bà già Trọng mỏi mệt hay đương đói, mà ra ngồi bên Xin, thì bà cụ lại càng thấy hết cả mệt và đói. Xin ngáy như trống trận giục dồn. Cùng với bóng cây trên đầu, mặt cỏ dưới lưng Xin, đôi mắt ngắm nhìn của bà già Trọng như thêm nệm lót như võng ru cho Xin ngủ vậy.
Lại còn tiếng gió thổi, tiếng suối reo nữa.
Bà già Trọng vừa giở quần áo của Xin, của ông cụ bà cụ ra khâu vá, vừa quạt cho Xin. Nhưng chỉ được mấy mũi kim, bà già Trọng lại ngừng để vừa quạt và ngắm thằng con thiên thần của mình.
Phải rồi, Xin không những chỉ quý báu như hương hoa mà còn là thiên thần của người mẹ già nghèo khổ tha hương nọ.