← Quay lại trang sách

Chương VI

Nhà ông cụ bà cụ Trọng và khu cửa rừng Suối Cát còn vui thêm vì còn một chuyện lạ nữa: Chuyện con Hiền.

Đó là một con hùm con.

Một buổi sáng, bà già Trọng ra bãi sắn mé đồi sau nhà thì nghe tiếng sột soạt trong đống lá và thấy có con gì bò bò dưới chân. Bà cụ sợ quá, nhẩy choàng ra bên, cúi xuống xem, thì eo ôi như một con chó con cứ rúc đến chân mình. Bà già Trọng liền bế con chó con ấy lên.

Con hùm con nọ, lông vằn vằn, mặt tròn tròn, tai như chiếc nấm xíu. Mắt nó lờ lờ như vừa ngái ngủ vừa bị chói vì ánh sáng, ngơ ngác trông mà không hay biết gì cả. Chân nó chũm mũm, mềm nhũn, quào quào, vuốt sắc nhọn gợn gợn. Lưỡi nó nham nháp cứ liêm liếm mu bàn tay và ngón tay bà già Trọng. Mồm nó nún nún chem chép như miệng đứa bé mới đẻ mới bú. Một mùi hôi hôi, hoi hoi thoáng lên ở lông, ở mồm nó.

- Cha mẹ ơi! Hùm con ở đâu mà lại về đây?

Bà già Trọng nheo mắt nhìn cái mặt nhăn nhúm và cặp mắt ướt át dại dại của con vật nhỏ. Bà cụ vuốt lưng nó, vuốt ức nó, nâng nâng nén nén nó ở trên tay. Những vuốt bé nhọn của nó quắp giữ lấy tay bà cụ càng làm gai gai, chợn chợn. Chợt thấy một vết như là vết máu rỉ ở giữa trán nó, bà cụ nâng con hùm vào tận mắt nhìn, bà cụ xấp nước bọt vào ngón tay, rấp rấp chùi chùi ngấn máu ở trán con vật.

Bà cụ trông ra những lốt chân to và những giọt máu rong lên mãi cụm rừng, kêu lên:

- Con chó con ơi! Chắc mẹ mày càm mày, người ta đuổi bắt tợn quá mẹ mày bị đạn nặng nên bỏ mày rơi toạc cả đầu đấy. Thôi mày lạc mẹ mày rồi, tao đem mày về cho thằng Xin nuôi.

Tay xách xâu dứa, tay ẵm con hùm con, bà cụ Trọng lếch thếch đi về. Bà cụ vừa bước chân vào cổng, giơ con chó con của mình bắt được ra khoe thì cả xóm ai cũng bíu lấy bà cụ, giằng con hùm con ra xem. Hết người này đòi ẵm đến người kia đòi ẵm. Có những cô lớn cứ banh mồm con hùm ra cho nó day day ngón tay mình. Cô thì vành cả mắt nó làm nó càng run, càng nhắm mắt lại. Các cô tranh nhau với các anh con trai, đặc biệt là khi Xin ở ngoài chặng về. Xin ấp giữ lấy con hùm con thì các cô càng ầm ĩ. Các cô đấm nhau, đấm bọn con trai, giằng giật với Xin, cứ chí choé, vừa cười như nắc nẻ.

Ông già bà lão chỉ ngắm nghía bàn tán. Cụ bảo đem bỏ nó ngoài bãi, nếu mẹ nó còn sống thì về lại càm nó đi. Cụ bảo cứ nuôi để dử mẹ nó về mà bắt, hay đặt cạm mà bắt. Cụ tính đến việc nấu cháo ăn. Ăn cháo hổ con thì hết cả ngã nước, cả phong thấp, khỏe thêm hàng mấy năm. Bọn trai trẻ thì nhất định nuôi. Mấy cụ bà cứ lắc đầu quầy quậy:

- Nuôi gì mà nuôi chứ ai lại nuôi hùm nuôi beo nuôi báo trong nhà bao giờ.

Ông già Trọng vẫn chỉ ngồi như ông Bụt ở góc nhà, như không hay biết gì cả. Còn bà già Trọng thì mặc cho mọi người bàn tán. Bà cụ đón lấy con hùm con vẫn chuyền trong tay bọn con gái, đặt nó nằm vào cái áo bông cộc của mình. Con hùm con đã ngủ. Nó mệt hay nó sợ? Nó đói hay nó nhớ mẹ nó? Bà già Trọng kéo vạt áo đắp cho nó rồi quay ra nói:

- Hùm ở trong rừng là hùm dữ, hùm về tay người là chó hiền. Con chó này đã lạc về đến đây thì nó ở với tôi. Thằng Xin sẽ dạy cho nó ăn. Còn tôi sẽ trông coi dạy bảo nó.

Bà cụ Trọng định đặt tên cho con hùm là con Hiền. Xóm cứ bàn tán mãi nhưng về sau mọi người đều thỏa thuận đặt tên Hiền cho nó. Bà cụ vỗ vỗ đầu nó, vuốt ve mình nó:

- Con chó con ơi! Mấy hôm rồi mà không thấy tăm hơi gì của mẹ mày cả. Mẹ mày nó bị bắn chết hay lạc mày rồi? Mày ở với tao, tao nuôi mày cho vui cửa vui nhà. Hôm nay tao đặt tên cho mày là con Hiền. Hiền được về nhà ta thì phải ngoan nhé. Từ rầy hễ tao gọi, anh Xin nó gọi, hay ai gọi mày là Hiền thì mày phải nhớ lấy tên.

- Hiền ơi!

- Con chó con của bà ơi!

- Hiền ơi, đừng ra cửa đấy!

- Hiền ơi! Sao lại cứ hay nhay dép và cầm cắn các thứ thế kia?

- Con chó con của bà ơi! Nằm ngoan ở chõng này nào.

- Con chó con của bà ơi! Bà ra vườn một lúc rồi về đây.

- Hiền ơi! Lá gói bánh bẩn đấy!

- Con chó của bà ơi! Bà trộn cơm cho rồi đây này, đừng gậm cái xương cái xẩu ấy nữa.

Con hùm con ăn tợn lắm, bà già Trọng ăn gì cũng cho nó ăn. Những hôm bà cụ mệt, Xin bưng đỗ đen hay nấu cháo đỗ xanh thì con Hiền cũng ăn đỗ ăn cháo với bà cụ. Nhưng thường thường nó hay chực bên cạnh Xin, Xin cũng tợn ăn. Thịt nai nướng, Xin ăn vã thay cơm. Cá chép, cá quả hai ba cân, mình Xin một con, luộc với hành ăn. Gà gô, công, Xin rán qua rồi đậy vung om trên than hồng, xé chấm muối chanh, ăn mỗi bữa nửa con mà vẫn còn thòm thèm.

Thấm thoắt đã được bốn tháng. Mới ngày nào con hùm con nâng nâng trên tay bà già Trọng như là quả bí, quả dưa nhỏ thế mà bây giờ đã bằng con chó nhớn. Hôm nào bà cụ ra bãi cuốc cắn, tra ngô và Xin đi cày, đi củi, bà cụ lại xích con hùm dưới chân giường chỗ ông cụ ngồi.

- Hiền ơi! Hiền ở nhà đừng phá phách; đừng nhổng đừng đùa với trẻ con làm đổ giường ông nhé.

Mặc dầu bà già Trọng chằng buộc kỹ lưỡng và căn dặn ông cụ, bọn trẻ vẫn cởi dây, tháo xích con hùm con ra, đùa nghịch với nó. Chúng còn kéo con Hiền ra cả ngoài đường, nhiều đứa còn xuỳ con Hiền chạy khắp cửa rừng đuổi gà, đuổi chó với chúng. Chịu phép các tướng nhà trời này, bà già Trọng đi đâu cũng phải gọi con Hiền đi theo. Có Xin ở nhà bà cũng không tin, vì không những Xin mặc bọn trẻ con tháo xích đùa nhổng với con hùm con, mà cả Xin cũng xua cho nó chạy đuổi khắp rừng theo chúng nữa.

Lúc nào con Hiền cũng quấn lấy chân bà già Trọng. Bà cụ thổi cơm, nấu nước, luộc khoai, đãi gạo, đãi đỗ, xay bột gói bánh, hễ bà cụ ở dưới bếp thì con Hiền chầu dưới bếp, bà cụ ra suối thì con Hiền cũng ra suối. Bà cụ còn cho nó theo cả ra ngoài bãi ngoài đồi. Bà cụ cuốc đất nhặt cỏ, con Hiền ngồi chồm chỗm chực ngay ở luống bên cạnh. Nó cắn những đá, những gộc cây bỏ ra đồng. Nó bới cả đất, lắm lúc làm tung tóe lên, bà cụ Trọng phải quát mắng nó mới thôi.

Khi bà cụ Trọng bán hàng thì con Hiền nằm dưới chân chõng hay nép đầu vào đùi bà cụ. Người qua đường ai cũng phải đứng lại xem. Họ buồn cười thấy bà cụ Trọng vuốt ve, đe nẹt và dạy con hùm con các điều như với một đứa bé hay một con chó vậy. Lúc thì bà cụ đập tay vào mồm nó mà mắng. Lúc thì bà cụ cầm chân, tê vuốt của nó ra mà dặn dò bảo ban. Con hùm con chăm chắm ngoan ngoãn nhìn bà cụ hể hả và nũng nịu nữa. Nó liếm láp tay bà cụ. Nó cọ mình, rúc đầu, quào quào vào đùi bà cụ. Nó cắn, nó vờn, nó giật thắt lưng, vạt áo, gấu quần bà cụ. Nó còn quàng lên ngoạm vào tay, vào lưng bà cụ nữa.

Bà già Trọng lại đập tay vào mồm, vào chân con Hiền. Con Hiền lại vội vàng áp mặt vào chân vào đùi bà cụ rên gừ gừ hay thở phì phì, con mắt đương láo liên bỗng trở nên len lét van xin. Nhiều người cũng vuốt ve con Hiền rồi giơ cả thịt lợn cả chim chóc để nó vờn nó cắn. Nhưng con Hiền chỉ nhìn bà cụ Trọng như hỏi ý chứ không dám đùa nghịch với những người lạ nọ.

Không biết bao nhiêu người hỏi mua con chó của bà cụ Trọng. Có người cạy cục đổi cả ngựa, có người hỏi bà cụ có muốn xây nhà ngói thì họ cũng xây cho. Có người ướm hỏi bà cụ có muốn về quê quán, họ sẽ chu tất cho cụ đủ tiền làm nhà ở, tiền may mặc sắm sửa và đi đường. Có người nằn nì nào mua, nào đổi nhưng không được, đã ở lì nhà bà cụ hàng ba bốn hôm, quá như khách nợ, quá như bắt vạ.

Bà cụ Trọng nghe ai hỏi, ai gặng lời cũng chỉ cười, cúi bảo con hùm con, vừa xoa vuốt đầu nó.

- Đấy! Mày mà hư thì tao cho mày về nhà các ông các bà ấy, nhờ các ông các bà ấy dạy mày, Hiền ạ!