← Quay lại trang sách

Chương VII

Bỗng một hôm có đoàn người ngựa rầm rập đỗ lại đầy cả cửa rừng Suối Cát. Đi đầu là một người cưỡi ngựa ô, đeo một khẩu súng hỏa mai, báng súng khảm xà cừ và dát bạc. Y chột mắt bên trái, hai răng nanh nhô ra như nanh lợn lòi, nước da mai mái. Y mặc áo đen quần đen, đầu quấn một tấm khăn dòng dọc xanh đỏ, thắt một bao da lủng lẳng nào dao găm, nào kiếm. Những người theo y, ai cũng đeo súng cắp giáo, mặt mày hết sức hung ác. Bốn con ngựa thồ lặc lè những bao, những sọt, những hòm có vẻ toàn những đồ quý lắm ở các nơi xa tải về.

Xin ở trong ngõ định ra ngoài chặng, chợt trông thấy người chột mắt, răng lợn lòi, quấn khăn dòng dọc xanh, đỏ nọ liền đứng lại. Đỉnh óc Xin nhói lên, sống lưng Xin lạnh buốt, mặt mày choáng váng. Nhưng ngay sau đó trong người Xin như có một mồi lửa dầu sôi lên, bao nhiêu gân cốt của Xin đều căng lên giần giật. Tên cưỡi ngựa đi đầu chột mắt và răng lợn lòi nọ đúng là tên chủ nhà ngày xưa của Xin. Đứng trước con mắt như yêu như quái ấy, hàng ngày Xin đã phải quỳ xuống, đầu cúi, lưng trần, đóng khố, chịu những roi mây, lúc thì quất vun vút lúc thì rất thong thả, cứ mỗi lần chỉ cần roi quất lên khỏi đầu Xin thôi, thì Xin rùng rùng tất cả da thịt, thấy sợ thấy đau còn hơn cả khi nó quất xuống người mình. Nhưng không hiểu sao Xin thấy sợ thấy đau một cách khủng khiếp như thế mà Xin vẫn không chịu nhắm mắt lại. Ngay lúc đầu gối Xin quỳ lên mặt đất, mặt Xin phải gằm xuống, cho đến khi vai Xin, bắp tay Xin, lưng Xin và cả hai bên lườn đều như bị bỏng và ròng ròng máu, Xin vẫn he hé mắt mà nhìn, Xin nhìn cái con mắt chột. Xin nhìn cái bộ mặt bì bì. Xin nhìn những gươm, giáo chung quanh chỗ ngồi của thằng chủ, chứ Xin lại không nhìn người đánh Xin, hay nhìn xuống nền đất lốm đốm máu của Xin.

Bốn năm Xin ở giữa một địa ngục, với một đàn trâu một năm một nhiều thêm. Bốn năm... ngày cũng như đêm, và cả trong giấc ngủ, Xin đều chỉ thấy mình đầu gối bị quỳ, mặt cúi xuống, tiếng roi vun vút quật trên người. Bốn năm... Xin gầy rạc, khô đen như cành củi cháy, sống với hồn ma, chẳng có ai bạn bè, chẳng biết chuyện trò với ai.

"Thằng quỷ chột mắt mà ta phải ăn gan uống máu mới hả lòng hả dạ kia đến đây làm gì vậy? Hay là nó bắt ta?".

Xin tự nhủ. Bàn chân Xin đã định đặt lên hòn đá định bước xuống con đường bước ra suối liền rụt lại. Xin quay hẳn bước, môi mím lại, thở hổn hển. Xin nghĩ đến khẩu súng của anh Đông, Xin nghĩ đến cái lưỡi mai mà rễ cây nào Xin cũng chỉ phập xuống một cái là đứt ngọt. Xin nghĩ đến tảng đá Xin vẫn dùng để đóng những cột chặng mà mỗi lần Xin dộng xuống cột là làm cả rừng cả núi chuyển động.

- Ta là người nhà quan châu. Ta muốn mua con hùm con cho quan, có bán cho ta không hở cái bà lão kia?

Tên chột è è cái giọng nói. Cái mắt còn lại của y thây lẩy như một con ốc khêu ra khỏi vỏ. Y vè vè nhìn bà già Trọng và con hùm con. Một tên đeo thanh phạng khúm núm đứng sau tên chột, hắng giọng gọi bà già Trọng, nhắc lại:

- Ông ở trên châu. Ông muốn mua con hùm con cho quan châu. Bà lão bán cho ông, bà lão ạ!

Bà già Trọng vẫn chưa lên tiếng. Bà cụ không những không ngạc nhiên, không khiếp sợ vì cái lũ người giáo mác gươm súng đột nhiên đến vây bọc lấy mình và hỏi mình những câu lạ lùng kia. Trái lại bà cụ còn như không thèm để ý, không muốn đáp lời. Thấy bà già Trọng cứ ngồi trên chõng, móm mém nhai trầu, và chỉ nhìn xuống con hùm con, vẻ mặt thản nhiên như không, tên chột sững hẳn người. Nó cau mặt nhìn bà già Trọng quát:

- Có bán cho ta không? Phải bán nó cho ta. Mấp mé miệng lỗ rồi còn giữ làm gì. Ta hỏi mua cho quan châu, cái bà già phải bán cho ta ngay mà lấy tiền.

- Tôi không cần tiền!... Không cần tiền!... Tôi không bán nó cho ai. Tôi không cho nó ở với ai đâu! Nó không để ai mua nó! Nó không đi đâu đâu! Nó chỉ ở với tôi! Nó chỉ ở cửa rừng với bà con đây thôi!

Nghe bà cụ thong thả đáp, tên chột cười. Tiếng cười gằn xé ra. Nó không hỏi gọi gì thêm, nhẩy phốc lên ngựa. Con ngựa ô bị giật cương mạnh hí lên. Tên chột mắt cũng hí theo. Nó lại cười. Nó cười như những lúc Xin để trâu lạc, nó truyền gọi Xin lên nhà bắt Xin quỳ xuống trước mặt nó, mặt Xin cúi, lưng trần khom khom sửa soạn chịu những ngọn roi hình phạt. Nó vừa cười vừa hất hàm ra lệnh đánh, vừa xem đánh.

... Đoàn người ngựa của tên chột sầm sầm trở về trên châu. Tiếng ngựa phi, tiếng người thét như cuồng như điên lồng lộn suốt dọc đường...