← Quay lại trang sách

Chương VIII

Con Hiền đã bằng con bê nhỡ.

Lông nó vàng, vằn đen, mỡ mượt hơn gấm. Khi mình nó cằn cằn cuồn cuộn thì tưởng như đồi đống gì nó cũng nhẩy qua hết, cái gì trêu chọc cản trở nó cũng bị nó lao vào mà quật xuống. Mắt nó hễ quắc lên, một tiếng thở mạnh lạ phì ra. Nó rùng rùng sống lưng rồi ngồi nghển đầu lên, chờ đợi. Nó ăn khỏe lắm rồi. Xin phải cho nó ăn thịt sống, Xin đi săn được nai, được lợn, hay trong xóm săn được, Xin lại lấy thịt lấy lòng cho nó ăn. Nhiều lúc nó ăn chỉ lém mấy cái là hết cả thức ăn đựng đầy một máng gỗ to và nó đứng hẳn lên hếch mũi hít hít, vừa đi đi lại lại, có vẻ thèm thèm muốn đòi thêm.

Nhưng con Hiền vẫn chỉ quanh quẩn bên chân bà già Trọng. Bà cụ không xích nó ban đêm cũng như ban ngày lúc bà đi vắng. Xích đánh bằng sắt mấy lần thay rồi mà vẫn cứ ngắn cũn, cứ nhỏ tẹo đối với cái cổ bạnh nung núc của con Hiền. Nhất là lúc con Hiền đứng lên vươn mình, rung rung gân cốt, thì cả xích sắt và cột buộc chỉ chực bật tung đi...

- Hiền ơi! Mày lớn rồi càng phải ngoan chứ. Đừng để bà phải mắng, trẻ con nó cười cho.

Con Hiền đang lo le cái lưỡi, giơ giơ một chân đập đập quào quào tay bà già Trọng, vừa nghe nói liền dụi đầu dụi mặt vào tay bà cụ, đoạn nằm nép dưới chân bà cụ.

Bỗng một hôm ở xóm trong có người kêu mất gà. Người kêu không rêu rao mà chỉ nói khẽ với nhà bên cạnh. Nhưng ngay sau đó bà già Trọng thấy bắn đến tai mình: "Hay là con Hiền của nhà bà bắt thịt ăn đấy? Xưa nay trong xóm có ai mất gì đâu? Thèm nhạt túng đói gì mà đến nỗi lấy trộm gà của nhau". Hai ba lần những câu kêu ca ấy đến tai bà già Trọng và cả Xin nữa. Sau có người gọi hẳn Xin ra bảo nhỏ:

- Xin này! Con hùm con của bà nhà ta bắt gà của nhà tôi ăn đấy! Anh đừng nói gì với bà cụ. Anh đe nẹt nó thôi. Mấy lần rồi, tôi tha cho nó. Lần sau này thì tôi bắt đền. Mà làm sao nó phải chừa cái thói ấy đi. Về ở với người mà còn giữ cái tính ấy thì người đánh chết. Các cụ đã bảo trước mà bà cụ nhà ta không nghe...

Xin tê tái cả người. Xin đã cố hết sức nhưng vẫn không thể giữ được lời hứa với người phô tội con Hiền. Xin về nhà mách ngay với bà già Trọng. Bà già Trọng thoạt nghe Xin nói thì mặt mày tối sầm chỉ rình gục xuống. Bà nói như muốn đứt ruột, đứt gan:

- Con ơi! Nhưng tao có thấy con Hiền nó đi đâu đâu? Hay là cầy cáo vào bắt gà chứ không phải nó!

Cho đến lúc đó bà già Trọng vẫn không thể tin được. Cả ngày cả đêm con Hiền cứ quấn bên người bà thì làm gì có cái sự ma sự quái kia? Nhưng một đêm bà già Trọng thức giấc, không thấy con Hiền dưới chân giường. Bà vặn to đèn soi cả dưới bếp, ngoài vườn và trong buồng ông cụ mà vẫn không thấy nó. Bà cụ chờ đến gần gà gáy thứ hai, con Hiền mới về. Bà cụ vội rọi đèn vào mặt nó. Miệng con Hiền còn dính cả lông gà, mặt mũi thì nhếch nhác. Hai mắt nó nhì cứ len lét tón hoẻn. Bà cụ Trọng xích ngay nó lại. Bà cụ cầm thanh tre đến gõ gõ vào đầu. Nước mắt bà cụ ứa ra. Bà cụ nghẹn ngào:

- Hiền ơi! Mày muốn ở cửa ở nhà với tao, ăn cơm ăn thịt của tao nấu nướng ngon lành, hay muốn về rừng ở hang ở hốc để kiếm ăn những thịt dữ, thịt lợn, thịt hôi, thịt thối, thì tao cho mày về rừng ngay. Mày thèm nhạt đói khát đến thế nào mà phải trốn đi bắt gà của người ta? Người ta bắt đền tao bao nhiêu tiền, tao cũng xin đền. Nhưng chịu những điều ăn tiếng nói của bà con thì tao không thể chịu được! Tao xấu hổ, tao đau đớn cái ruột gan vô cùng!... Hiền ơi! Tao chết mất!...

Con hùm cúi đầu xuống, nép mặt vào chân bà cụ Trọng. Thở nó cũng dám thở mạnh. Thỉnh thoảng nó phào ra một tiếng rền rền. Rồi mắt nó lại cúp xuống, chớp chớp. Nó càng nép người lại dưới chân bà cụ.

Con Hiền phải xích mấy hôm với cái xích mới vừa to vừa dài. Đến bữa nó phải ăn cơm nhạt. Hai hôm sau bà già Trọng mới đổ một ít thịt và xương xẩu vào cái máng gỗ cho nó ăn. Rồi một bữa bà cụ cho nó ăn cả nồi xương bò, và chân giò đã hầm kỹ lấy nước cho ông cụ:

- Hiền ơi! Hôm nay tao tha phạt cho mày, lại cho mày ăn như trước đây. Mày có chừa thì tao mới thả xích, mới nuôi mới cho ăn.

Nghe bà cụ nói, con Hiền đập đập đuôi, chớp mắt. Nó chỉ hít hít chỗ cơm và xương xẩu. Mãi nó mới ăn, nhón nhén, vừa nhìn bà già Trọng. Lúc bà cụ tháo xích, nó cứ sấp một bên mặt xuống đất. Đến hôm sau, cả khi bà già Trọng xuống bếp rồi ra vườn, con Hiền không theo mà chỉ nằm dưới chân giường. Đến bữa ăn nào, nó cũng chờ bà cụ. Bà già Trọng mỗi khi đổ cơm và thức ăn vào máng cho nó, lại gõ gõ đôi đũa vào đầu nó mà bảo ban căn dặn. Hàng tháng rồi trong xóm cũng không thấy mất gì... Đến một bữa ăn, bà già Trọng ngước mắt con hùm lên bảo:

- Hiền ơi! Mày lại ngoan rồi. Bà lại cho mày xuống bếp với bà, ra bãi ra suối với anh Xin.

Con Hiền vồng cái đuôi lên đập đập. Mắt nó ngời lên nhìn bà già Trọng rồi oằn lưng, cong mình, xoãi chân đứng dậy. Nó theo bà cụ ra sân. Đến giữa sân nó đứng lại, rung rung bộ lông, quào quào chân xuống đất. Nó rền một tiếng như gọi bà cụ hãy chờ nó, và như khoe với núi rừng, với mọi người quen rằng nó lại được ra bãi, ra suối, xuống bếp với anh Xin nó, với bà già Trọng của nó rồi đấy!...