← Quay lại trang sách

Chương X

Người mẹ già tha hương ấy tắt nghỉ.

Bà cụ Trọng thế là phải bỏ những người và những cảnh bao năm tình sâu nghĩa thẳm mà đi mãi mãi...

Buổi trưa hôm nhập quan bà cụ Trọng, cũng nắng như hôm ông cụ, bà cụ và anh Trọng cùng bà con đến cửa rừng Suối Cát. Đỉnh Tam Đảo cũng từng mảng nghi ngút trong mây trắng xóa. Rừng sâu lại xanh ngun ngút. Tiếng suối, tiếng thác cũng sôi réo như những nồi hơi khổng lồ. Thỉnh thoảng, tiếng ngựa hí lên. Những đồi cỏ gianh im lìm hầm hập, văng vẳng tiếng chim "bắt cô trói cột". Cửa rừng Suối Cát lại chỉ nghe thấy âm âm tiếng suối vẳng khi núi bốc lên cùng với tiếng côn trùng rên rỉ.

Con Hiền nằm nép ở một góc nhà.

Chậu cơm thịt ông lão Đông đưa sang còn nguyên. Tuy nằm thượt ra như thế nhưng nó vẫn nhìn ra giường bà cụ và cỗ áo quan ở giữa nhà. Nhà không đóng cửa mờ tối nữa. Bàn thờ lại bầy đẹp hơn, đủ cả vàng hương, lửa nến. Khi những trai tráng bên nhà ông lão Đông kéo nhau sang nhà bà cụ Trọng, thì con Hiền liền nhỏm dậy, mắt long lên nhìn.

- Hiền ngoan nhé! Chúng tao mặc áo mới cho bà mày, đưa bà mày về quê đây.

Con Hiền cứ nằm lỳ, mặt ghếch lên giường bà cụ Trọng, Xin với bọn con trai và ông lão Đông phải khiêng bà cụ qua đầu nó. Khi áo quan vừa mở nắp, những cánh tay gượng nhẹ đặt bà cụ vào, và khi có tiếng òa lên khóc... thì con Hiền chồm chồm lên, gầm rít cuống cuồng. Tiếng dùi đục đóng cá gỗ chan chát vừa dứt, bát cơm quả trứng chưa kịp đặt lên mặt ván thiên, con Hiền đã lách qua những người khâm liệm và ghếch miệng ngoạm lấy cỗ ván, một chân cào cào, cạy cạy tấm ván thiên. Nó càng rên rỉ, kêu rít.

Mọi người sợ quá, ông lão Đông lại phải vỗ vỗ đầu con Hiền, vuốt ve nó:

- Hiền để yên cho bà mày ngủ nào! Bà mày lại khỏi, dậy ở với mày, thổi cơm nấu cháo cho mày, cho mày ra bãi, ra suối...

Xế trưa, xóm đưa bà cụ Trọng ra đồng. Con Hiền lại cuống lên ở bên cạnh những người đào đất. Lúc hạ huyệt bà cụ, nó cứ chực nhảy bổ xuống theo. Bọn trai tráng và mọi người đi đưa phải ùa vào lấp đất. Đất vừa lấp xong, nó xông vào cào cào đất. Rồi luôn mấy ngày sau, con Hiền cứ ra nằm phục dưới chân nấm mộ mới. Ông lão Đông lại phải ra dỗ dành nó về. Nhà bà cụ Trọng hôm sau thì thu dọn lại. Ông lão Đông sắp xếp chồng ghế bán hàng vào mãi trong cùng nhà, giường bà cụ ông lão dỡ đi. Mặc kệ con Hiền cứ phá tung cửa vào nhà nằm ở chỗ cũ. Ông lão Đông phải xây thêm cái chái ở cạnh gian mình trổ cửa và lắp gióng rất xinh, rất thoáng để con Hiền nằm.

- Hiền ơi! Ông làm nhà đẹp cho mày ở đây. Mày nằm đây mà coi cả nhà ông và nhà bà mày. Mày không được phá xích đi đâu cả. Bà mày đi chơi xa ít ngày rồi sắp về với ông mày đấy. Bà mày về mà không thấy mày ở với tao bà mày lại giận bỏ đi đấy!

Ông lão Đông lấy cái áo bông cộc của bà cụ Trọng hôm đầu tiên quấn ủ cho con Hiền, ông lão giơ giơ vẫy vẫy cái áo lên đầu nó:

- Đây, bà mày gửi áo về trước đây... mày phải ăn cơm đi, ăn hết cơm đi, không bà mày lại giận đấy.

Con Hiền vồ ngay lấy tấm áo. Nó càng cuồng lên, càng rống rít.