← Quay lại trang sách

Chương XI

Ông lão Đông chăm nom con Hiền đã được hai tháng. Nó không phải xích nữa, Xin và anh Đông chiều chiều làm đồng hay đi rừng về lại đưa nó ra suối tắm. Anh Đông và Xin cho nó nhởn với hai con chó săn to của anh Đông. Con Hiền còn được ông lão Đông chăm hơn cả ngày còn sống bà cụ Trọng. Không chỉ mình anh Đông mà tất cả trai tráng và trẻ con trong xóm đều chăm cho con Hiền tắm táp ăn uống. Con Hiền nhông nhông theo trẻ con đi lội suối tát cá và để cả chúng nó cưỡi. Con Hiền đã to lại càng mượt mỡ và quen cả những chó, lợn, trâu bò trong xóm nữa. Đặc biệt nó quen với hai con chó săn của anh Đông. Không có anh Đông, nó cũng nô cũng vờn, cũng nhởn với hai con chó. Nó để mặc hai chú bạn này ngoạm cả vào cổ, hít hít vào mồm, quào quào vào trán vào mặt nó. Rồi nó cũng ngoạm cũng hít, cũng quào lại nhưng chỉ nhè nhẹ như anh lớn đùa với các em bé. Nhưng nhiều lúc quá trớn, mấy chú em nọ cứ sục bừa vào máng cơm của anh, con Hiền trước còn mặc kệ, sau thấy hai chú chó em tranh nhau mà ăn suất cơm của anh thì cáu quá. Anh gừ ngay một tiếng, nanh mõm vẳng lên, khiến hai chú em bổ nháo, bổ nhào, hết cả hồn vía. May mà cái "bàn tay" như móc sắt, móc câu của anh Hiền kia chỉ giơ lên dọa, chứ mà bạt vào hai chú em thì đến mất cả mặt hai chú em. Phải! Chỉ một cái bạt tai nhẹ thôi thì hai chú em cũng đủ mất mạng.

Anh Đông và Xin hôm nào rỗi việc đồng và không đi củi lại đưa cả ba thằng chó vào rừng. Hai người huýt sùy hai thằng em đi biệt một lúc lâu rồi vẫy tay cho thằng Hiền đuổi theo, tóm cả về. Thoạt tiên, thằng anh Hiền chỉ tìm thấy một chú chó em, sau cả hai chú. Có bận anh Đông và Xin lùa hai con chó vào hang núi, hàng giờ sau hai anh mới vẫy cho con Hiền đi tìm. Con Hiền lại cũng tìm được. Lần thì nó cắn dứ dứ cho hai thằng em quýnh lên mà về nhanh hơn. Lần thì càm hẳn một chú về vì chú chó em cứ đú đởn lãng nhãng ở đường. Sau mấy lần con Hiền ra oai, làm dữ làm hung, xềnh xệch lôi cổ về như thế thì hai chú chó em dù đã mệt bở hơi tai cũng phải chạy bán sống bán chết về trước cái thằng anh sao mà lại giở mặt chóng như thế được!

Anh Đông, Xin và trai tráng trong xóm luôn luôn kéo nhau đi săn. Bao nhiêu lợn cỏ, nai, dím, cầy cáo ở mấy khu rừng chung quanh kéo ra phá nương, phá bãi đều bị bọn trai tráng cửa rừng Suối Cát và "ba thằng chó" nọ săn hết. Có lần bọn con trai Suối Cát còn đi săn đêm và đi những rừng thật xa luôn mấy hôm. Những chuyến đi như thế, chuyến được con nai, chuyến con lợn, chuyến con gấu. Chẳng chuyến nào về không và cũng chẳng tốn mấy viên đạn. Gặp con nào to quá, dữ quá thì vây đuổi rồi lấy giáo mác đâm, vất vả hơn nhưng lại được khiêng nặng!

Ngày trước nhờ cái chặng khéo léo, nhờ sự lặn lội và sức khỏe lạ lùng của Xin, cả xóm được thừa cá ăn. Giờ nhờ bọn Đông, Xin và ba anh em thằng chó Hiền, lại thừa thịt ăn.

Tiếng đồn cứ đi như thổi khắp mấy châu, sang cả những tỉnh lân cận. Rồi đến cả những người Cao Bằng, Bắc Cạn, Lạng Sơn cũng đổ về để xem con hùm con của cửa rừng Suối Cát. Càng nhiều kẻ đòi mua nó!

Một hôm, tiếng nhạc ngựa lại xoang xoảng xóc lên từ đằng xa với tiếng ngựa hít rít róng. Một đám bụi mù sầm sầm đến cửa rừng Suối Cát. Dân cư đã tưởng có quan kinh lược hay tổng đốc nào đi tuần thú. Lần này, một đoàn người ngựa đủ các súng ống, giáo mác, cung tên còn đông gấp ba lần trước, đến đỗ ngay trước cửa nhà ông lão Đông. Vẫn tên chột mắt, khăn xanh đỏ dòng dọc vằn vèo quấn đầu, răng nanh chìa ra như nanh lợn lòi. Đến gốc đa, thằng chột nhẩy phốc xuống ngựa tay xách một túi bạc nặng khoa lên:

- Cái nhà bà lão kia! Ta đến mua con hùm con đây.

Tưởng bà lão Trọng còn sống, tên chột mắt nói xong nhìn vào trong nhà. Nhưng thấy không còn hàng quán gì cả và người mà nó nhác trông thấy ở giữa nhà lại là một ông già gầy còm nhưng rắn đanh, râu tóc bạc phơ.

Thằng chột sửng sốt:

- Bà lão đâu, tên già kia? Con hùm của ta đâu, ta xem lại nào!

Tên chột lại quát lên cho tên đầy tớ lòm khòm đứng sau truyền lời lại. Thoáng thấy bọn tên chột đổ đến, dân xóm cửa rừng Suối Cát đã kéo đến ngồi chật cả nhà ông lão Đông.

- Ông hỏi bà cụ Trọng phải không? Bà cụ qua đời rồi! Còn con... con Hiền của bà cụ thì chúng tôi đã bảo không bán cho ai cả!

Ông lão Đông đáp, tất cả bà con dân xóm cũng cất tiếng. Tên chột mắt lại cười xin xít hai hàm răng:

- Không bán cho ai, nhưng phải bán cho ta.

Nó giơ cái túi bạc nặng lên:

- Muốn bao nhiêu ta cũng trả. Ta cho hết cả bạc trong túi này! Hay muốn vàng cũng được! Ta cho cả túi vàng và thêm túi bạc này.

Nghe tiếng cười và nhìn cái túi bạc nhúng nhính ở trước mặt mình, bọn trai tráng và tất cả dân xóm bĩu miệng, quay đi không ai nói một lời. Còn ông lão Đông từ lúc nói xong thì ngồi điềm nhiên trên cái ghế làm bằng một gộc tre đằng ngà thong thả vuốt râu. Tên chột mắt tím mặt lại. Đứng lâu quá rồi mà chẳng được ai nhìn và bắt lời nữa, tên chột mắt gừ một tiếng rồi ra lệnh cho quân gia lên ngựa. Nhìn theo bọn kia trở về, bụi mù đường, đạc ngựa giận hờn xoang xoảng, ông lão Đông lại vuốt râu bảo ba con:

- Con hùm con này là con giống con quý của bà cụ Trọng để lại, tôi cũng nuôi nó đến khi tôi chết thì tôi để lại cho bà con cửa rừng Suối Cát nuôi. Nó vẫn ở với bà con thôi. Nó là hơi hướng bà cụ Trọng, nó là hơi hướng của tôi. Nó là người của xóm Cát đây. Bạc với vàng! Không thể đem bạc với vàng mà đánh đổi được cái nghĩa ăn nghĩa ở của người xóm ta đây!

Mọi người gật đầu. Những tiếng "Phải! Phải" dội vang lên vách núi. Trong kia, con Hiền ngồi dưới gốc cây mận, chỗ trước đây Xin vẫn ngủ trưa và bà cụ Trọng ngồi khâu vá thường quạt cho Xin. Mắt nó long lanh nhìn ra chỗ ông già Đông. Nó cất một tiếng gầm vang dội trên vách núi khi đám người ngựa của nhà quan lồng lộn đi khỏi.