← Quay lại trang sách

Chương XIII

... Ngày hôm ấy con Hiền bỗng như đánh được thấy hơi những người thân thiết của mình. Cứ mỗi lần gió nam thổi lên, thổi qua chuồng, thì con Hiền lại chồm dậy, gầm rít, cào đất, bổ vào giằng giật những cột những gióng ở chuồng. Chuồng nhốt con Hiền là một hầm to. Gióng toàn cột gỗ lim. Cột nào cũng bằng cả thân cây cao gần mươi thước. Những gióng nhỏ nhất cũng bằng bắp chân. Chốt thì bắt sắt, to như dao như búa chẻ củi.

Chung quanh chuồng lại còn một hàng rào tre đực vót nhọn buộc đi chằng lại bằng mây, bằng gai, đến con mèo cũng khó lách khỏi. Các thứ thịt ném vào chuồng: thịt gà, gan trâu, gan lợn và cả một con chó con đập chết nữa.

Thấy con hùm lồng phá dữ quá, viên châu cho thêm hai tay súng và bốn người cầm giáo mác canh giữ. Tên chột mắt còn thả bốn con chó săn ở phía ngoài hàng rào.

Buổi chiều cha con ông lão Đông vừa đi khỏi thì tiếng gầm càng dữ dội. Mặt trời gần gác núi, đằng tây bầm bầm như đọng máu. Những ngọn núi như nhuộm phẩm lục ngoi lót giữa những vầng mây đen. Từng dải rừng loang lổ bốc khói, nhưng không phải chỉ có khói? Đó còn là sương lam chướng khí. Ở cánh rừng trên sườn núi chạy về phía châu lỵ, người ta đốt nương. Lửa cuồn cuộn chồm lên cao, làm những đám mây đen lúc tím úa, lúc vàng bệch, lúc đỏ nhờ và vằn vèo những chớp. Tiếng nứa nổ rát cả góc trời.

Y như cảnh dân xóm cửa rừng Suối Cát đốt bãi tra ngô mà con Hiền đã theo đi lúc bà cụ Trọng còn sống, hay lúc theo anh Xin, theo anh Đông, theo các bạn trai tráng luồn rừng. Hay y như cảnh buổi chiều bà cụ Trọng mất, Hiền ra ngoài vườn dưới gốc cây mận nhìn vời vợi những triền núi, những cánh rừng ở trước mặt ở xa xa cho đến tối, đến khuya.

Con Hiền vừa nhìn ra cảnh trời vừa gầm vừa rít. Tiếng gầm rít dần dần bị đứt quãng giữa những tiếng thở hồng hộc. Đất đỏ, mùi khói xông lên mù mịt. Tất cả lính tráng và người nhà quan châu đều súng ống giáo mác dồn ra vây lấy khu rừng.

Cái chuồng sâu hun hút như hang núi và lù lù như một hầm ngục đương bị lay chuyển. Gỗ và chốt sắt nghiến vào nhau ken két, trào trạo, khói khét sì sì. Ở chỗ chân cột gỗ lắp gióng rào chông nữa, sỏi đất tung toang. Con Hiền vừa gầm vừa rít, bổ chân vào gióng cửa và cào bới nền đất.

Chợt mọi người rú lên. Có kẻ nhắm cả mắt lại, khí giới như sắp rụng rời khỏi tay.

Những thang cửa dần dần bật ra. Cái gióng to nhất đóng vào cột đã bị rời khỏi cột. Cột thì liêu xiêu, dưới chân cột bị cào sâu hoắm.

Con Hiền gầm lên một tiếng đắc thắng. Nó trườn mình ra khỏi chuồng, gại gại vuốt xuống sỏi đất, rùng rùng bộ lông, nanh nhe ra những làn hơi phì phì. Tất cả sức mạnh giam giữ nó chỉ còn cái hàng rào chông tre cao quá đầu người. Cái hàng rào cuối cùng ngăn bước chân của nó với núi rừng và các hơi hướng thân thiết!

- Bắn! Hễ nó nhảy ra hàng rào thì bắn... - Giờ chính viên châu đứng trước công đường ra lệnh. Ban nãy y chỉ cho phép hễ có vỡ chuồng thì mọi người chỉ được lấy giáo mác đâm cản con hùm lại, và chỉ được đâm nó què nó quỵ thôi.

Tiếng ho của viên châu vừa dứt, con Hiền như không phải chỉ có hai con mắt, và mở thêm hai con mắt nữa ở hai đốm nâu đen trên trán và quắc lên nhìn bọn quan lính. Nhưng nó không chồm vào bờ rào, chỗ khí giới tua tủa chĩa nhắm nó. Trái lại nó bước thủng thẳng trở về chuồng. Mũi nó hếch lên nhấp nháy. Những xâu thịt, xâu gan và con chó đập chết lủng lẳng ngay trước mặt nó. Con Hiền hít hít những miếng mồi nọ. Cả tên quan châu và tên chột mắt thở phào một cái.

Cái miệng tên chột mỉm một nụ cười: chưa bao giờ nó thấy vui sướng cảm động đến thế. Nó như dài hai chiếc răng nanh. Nó rúm cả người, chờ một sự bất ngờ sẽ đến.

Nhưng chỉ đến trước cái cửa mà thang và những gióng đã bật tung, thì con Hiền quay ngoắt lại, và phốc cái, nó tót lên nóc chuồng.

Mặt trời vừa tụt xuống. Ráng chiều lại rực lên. Bốn con mắt của Hiền rừng rực đưa nhìn trời mây, rừng núi như để định lại hướng. Mặt nó nghểnh lên. Một luồng gió rào qua. Hai lỗ mũi của nó phì phì như thổi bễ.

Lại một tiếng gầm cất lên, rền hơn, to hơn, dõng dạc, tràn vang. Những nanh nhọn của con Hiền ngoáp lấy phía mặt trời lặn. Hàm răng của nó vừa tợp lại và tiếng gầm còn dội chuyển, thì con Hiền đã chồm qua hàng rào như bay bằng cánh.

Một mũi súng vội giơ lên...

Nhưng cò súng chưa kịp nổ thì cả cụm vuốt của con Hiền đã vả vào mặt người bắn. Đó là tên chột mắt với cây súng tốt nhất, báng súng khảm nạm bạc và xà cừ do viên châu giao cho. Với cái tài thiện xạ của y, y đương chờ con hùm dại dột và hung hãn nọ không trở lại chuồng ăn uống mà lại phá rào thì y sẽ cho một phát đạn xuyên qua trán, nổ toang sọ ra.

Tên chột mắt không kịp kêu một tiếng, ngã gục ngay xuống. Con mắt tinh quái còn lại của y bật ra theo một mảng mặt mất cả quai hàm. Máu tươi tóe phọt. Mấy phát súng bắn đuổi theo. Mùi thuốc khét lẹt. Cả đàn chó láo nháo theo sau con Hiền. Tiếng rú tiếng kêu của lính tráng và viên quan châu thất thanh, cuống cuồng...