Chương VII
Muống trỏ đám đông ở bên kia đường vang dậy tiếng trống và thanh la:
- Họ làm gì thế, Dé?
- Ôi giời! - Dé gắt - Làm gì thì mặc xác người ta. Giờ này mày còn nghĩ đến những đâu đâu ấy!
Xốc lại hai cái tủ như hai cái hòm dựng đứng, lắp kính và bên dưới có ngăn kéo hẳn hoi, Dé nhấc thử gánh hàng lên. Bụng chửa vượt mặt, bước chân Dé như lảo đảo, nhưng nét mặt của Dé vẫn thản nhiên trong sắc hồng phớt của sự khỏe mạnh và sung sướng. Dé nhổ bẹt quết trầu xuống đường nhựa rồi nói:
- Lúc mày chào bà Phó và nhà tao, bà ấy có bảo gì không? Tao nghĩ chán quá! Khi không thì chẳng thấy bà ấy ra cho!
- Thôi cũng được, vướng mẹ chồng mày thì tao tìm chỗ trọ, ngại gì!
- Cái đó đã đành, nhưng tao không thể nào đang tâm được. Đấy mày biết, thằng chồng tao thì nó cả ngày đi làm và củ mỉ củ mì hiền như đất ấy và cả bà mẹ chồng cũng ít nói và dễ dãi.
Muống ngắt lời:
- Vì thế tao là bạn mày càng phải giữ gìn cho mày, kẻo rồi nhỡ ra tao có điều tiếng gì thì chính tao không sợ mà chỉ khổ cho mày.
Dé cảm động vì tình tứ của người bạn cũ đương đinh ninh được gần gũi mình ngờ đâu lại phải xa cách mình giữa bước long đong này, mắt Dé chớp mấy cái rồi cúi nhìn xuống đường. Giọng bùi ngùi, Dé dường như nói không ra lời:
- Thôi mày đừng nói nữa, tao cực lòng lắm! Nhưng thôi! Đến đâu mình phải liệu đấy, hôm nay mày đi tìm cậu Thân, thấy hay không thấy mày cứ về cái hàng cơm tao dẫn mày vào hôm qua mà ở, khi nào bà mẹ chồng tao bà ấy về thì mày lại ở với vợ chồng tao, đi chợ với tao.
Gánh hàng nhún nhảy nhịp nhàng làm giọng nói của Dé như có những nức nở:
- Cái bà hàng cơm ấy có đứa con gái, cũng bán hàng xén như tao nhưng giờ nó đã có những ba con. Năm một mà lại! Trước nhà tao làm ở sở gần Ca Rông thì ăn quà trưa, còn tao đến hàng bà ấy ăn cơm. Thấy tao nói gửi người bạn cũ ở nhà quê ra định buôn bán, bà ta xoắn xuýt ngay lấy và bảo thế càng vui vì bà ta còn một người con gái nữa, mày ở bầu bạn với nó.
Luôn mấy tiếng còi ô tô thét lên tiếp đến những thân xe bóng loáng chạy vun vút, tung bụi mịt mù. Dé đứng dừng lại, ngước mắt nhìn Muống.
- Thôi đến ngã tư này thì tao phải xuống chợ, còn mày tới đầu đường kia thì rẽ về tay trái rồi cứ đi thẳng xuống mà hỏi lối vào trường Hàng Kênh. Tao thì chưa đến đó bao giờ nhưng dạo đầu năm mấy lần tao gặp cậu ấy, cậu ấy bảo vẫn dạy học ở huyện này.
- Trường huyện đây to hay nhỏ mà cậu được dạy?
- Thì tao đã nói tao có đến đấy lần nào đâu! Nhưng đã có bằng thì dạy đâu chẳng được...
Dé ngừng lại, rồi chập chừng nói tiếp:
-... Nhưng dạy ở trường huyện này tao nghe nói toàn là những thầy giáo nhà nước, đây cậu ấy dạy tư thì có lẽ ngồi trường làng trong miếu Hai Xã gần Quán Nải.
Mắt Muống mở to, lo sợ nhìn Dé. Dé cười:
- Miếu Hai Xã chỉ ở quá trong đó một quãng đường thôi. Mà Hai Xã và Quán Nải thì vào đó mày hỏi đến đứa trẻ lên ba nó cũng biết.
Sự hồi hộp đã làm trống ngực Muống đập dồn dập, Muống chép miệng, thở dài:
- Thế thì biết đâu mà tìm!
Ngậm ngùi giây phút, Muống lờ đờ ngước mắt:
- Dé ạ, những lần mày gặp cậu ấy mày có thấy cậu ấy...
Dé lại cười, cả bằng mắt hơi xếch không kém phần lấp lánh như thuở con gái:
- Không! Cậu ấy người vẫn chậm chạp và ít nói như trước. Tao có hỏi đùa cậu ấy đã nhăm nhe nơi nào chưa thì cậu mỉm cười và lắc đầu nói: "Hãy còn nghèo lắm!".
Dé nói dối! Cùng lúc những câu nói, Dé càng thấy ái ngại cho Muống. Vì cái thân thể hom hem, đầu tóc bơ phờ và gương mặt nhợt nhạt của Thân kia, nếu Dé yêu Thân và nghe một người nào đó tả đúng Thân trong một phần như thế thì Dé cũng đến đứt ruột mất!
Đã rẽ sang lối khác, Dé còn gọi giật Muống lại, tươi cười dặn:
- Đến chiều thế nào tao cũng chờ mày ở hàng cơm bà ấy. Mày nhớ không được đi đâu cả và không được hớ hênh vì ngoài này kẻ cắp như rươi đấy!
Muống gượng cười, gật gật đầu rồi rảo bước. Thoáng phút Muống đã bị cuốn vào sự sầm uất đương độ cao nhất của khu Chợ Cồn. Hai dãy nhà san sát với những cửa hàng tạp nhạp chẳng gian nào kém phần tấp nập nhau cả. Tiếng đục chạm, cưa, đẽo của mấy hàng làm đồ gỗ..., tiếng rèn sắt của lò rèn, tiếng sửa chữa của hiệu xe đạp..., tiếng bát đũa xô xát bày dọn và tiếng hỏi gọi, chuyện trò trong mấy hàng cơm..., tiếng guồng chạy vù vù đánh tơi thêm những bánh thuốc ở hiệu thuốc lào... Những tiếng ồn ào bất tuyệt ấy cuồn cuộn tràn ra ngoài đường, tràn cao hơn, tỏa rộng thêm với tiếng chuông xe đạp inh ỏi, tiếng "ếp ếp" rối rít của những người kéo xe, tiếng rao hàng ngân nga một cách ưỡn ẹo và những tiếng bước chân giày, guốc khua rộn mặt đường. Và sự huyên náo của mấy góc chợ dựng lùi vào trong xóm đây kia, làm hoạt động thêm cái dòng sông không ngừng nọ.
Gió thổi không mạnh nhưng nghe thấy rõ ràng khí lạnh rên xiết trong đó. Trên cao, da trời vẫn xám nhờ như phủ khói. Thỉnh thoảng một tảng mây đen loãng chảy ra lừ lừ rồi tan ra rất lâu giữa cái biển không trung màu sắc ủ rũ ấy.
Muống đã đứng lại hỏi thăm hai lượt nhưng vẫn chưa thấy chỗ mình định tìm. Càng đi, Muống càng thấy xa lạ và hồi hộp hơn, nhất là khi qua một dãy nhà trang hoàng như nhà quan mà không hiểu tại sao lại lố nhố toàn những con gái phấn sáp lôm lốp. Chợt Muống quay nhìn lại đằng sau, lo ngại tự nhủ:
"Không hiểu còn đi bao nhiêu đường đất nữa. Chết! Hay mình lạc?! Người ta trỏ một đằng mình đi một nẻo?".
Dưới màu tàn hương tỏa khắp trời mây, con đường như thẳng vút và không có cùng. Muống không thể sao nén được thổn thức trong lòng. Cái cảm tưởng không thể nào gặp Thân lại trở lại trong tâm trí Muống. Muống thấy chán nản và gần như gặp Thân hay không cũng được. Và lạ lùng! Không gặp Thân có khi lại là một sự thư thái cho Muống.
Chính Muống vẫn đinh ninh trước cả ngày lấy Hương Hoạch rằng nàng không thể nào lấy Thân và cả Thân cũng không thể nào gắn bó được với nàng. Rồi sau khi ép lòng chịu cái phận lễ mọn, Muống càng không mong mỏi gặp Thân và muốn về phần Thân nên dứt hẳn sự yêu đương nàng đi, hay Thân có tưởng nhớ đến nàng thì chỉ nên có cái tình thương xót anh em thôi. Vì những lúc mơn man cái hy vọng được gắn bó với nhau mà thấy không sao được thì Muống đau khổ lắm. Mà trong cái phút đáng lẽ được âm thầm khóc này nhưng vẫn phải xốc vác công việc, và nếu mụ Hương có quát gọi thì phải vội vàng chùi ráo nước mắt rồi tươi ngay nét mặt, Muống thấy càng không đủ sức mà chịu đựng sự vô cùng tủi cực ấy.
Bây giờ những cực hình ấy đã thoát khỏi, Muống sắp gặp Thân. Nhưng gặp Thân đã chắc gì?! Muống sẽ nói với Thân thế nào? Muống liệu đủ can đảm giãi tỏ thật những ý định của mình với Thân không? Và chắc đâu Thân dù tha thiết một lòng yêu thương nhưng có đủ can đảm ăn ở với Muống trước bao nhiêu miệng? Rồi ra Thân lại lựa lời khuyên nhủ nàng trở về với Hương Hoạch cũng nên.
Vài mảnh lá khô vụt quấn lại chân Muống và Muống hoang mang trong những luồng gió ào ào nổi lên, tung bụi đường mịt mù. Tâm trí Muống lạnh rợi đi, Muống chua xót nghĩ sao tới cái lúc nàng sắp được an ủi, sung sướng này mà lòng nàng vẫn không vui vẻ và lại rưng rưng muốn khóc như thế.
Chợt Muống nhớ đến một người anh họ làm thợ máy ở mỏ Vàng Danh. Người này cứ mỗi năm lại về thăm quê một lần. Dạo Muống đã biết thẹn, anh ta vẫn xoa đầu Muống và dúi vào tay Muống hàng mấy hào và quà bánh. Năm Muống mười sáu, mười bảy anh có ngỏ ý với ông thân Muống xin Muống cho một người bạn tuy nghèo nhưng có nghề nghiệp chắc chắn và tính nết hồn hậu. Tết năm nay anh cũng về làng nhưng chỉ lại thăm bà dì Muống, và Muống có muốn cũng không có dịp để gặp anh nói lấy vài nhời.
- Hay ta ra ngoài Vàng Danh với anh ấy?
Muống tự nhủ và xiêu xiêu với cái ý định mới nảy ra này. Ra đấy, Muống quyết không lấy ai mà nhờ anh xin cho một chân làm ở máy sàng, lần hồi sống, và những người bạn lao động ngày ngày vui với sự làm việc lấm láp ấy và sự trông nom giúp đỡ vợ người anh và những đứa con suýt soát bằng đầu nhau của y. Muống thấy như thế hơn là ở Hải Phòng với Dé, tuy Dé chẳng để cho Muống khổ sở nào. Vì làng Muống chỉ cách tỉnh mười lăm cây số, nhiều người quen thuộc ra đây làm ăn, mà dù họ vẫn đối tốt với Muống nhưng Muống vẫn không khỏi đau đớn và buồn tủi bởi chỉ nhác trông họ là Muống đủ phải nhớ đến những kỷ niệm tối tăm mà Muống ghê rợn, không bao giờ dám gợi ra.
Trống ngực bỗng đập dồn lên. Đằng kia, một mái ngói sạch sẽ và những bức tường quét vôi vàng mở rộng các cửa, nổi lên giữa một khoảng sân ồn ào những tiếng nô đùa.
- Trường huyện đây rồi!
Cho chắc chắn, Muống hỏi lại một người đàn bà gánh nước đi qua rồi mới rẽ quặt ra con đường về lối người ấy trỏ. Đi đã xa, Muống vẫn còn bị những tiếng reo cười và những hình ảnh rối loạn của hơn trăm học trò quần trắng áo thâm kia theo dõi. Muống chợt nhớ đến cái lớp học của làng mình, nặng nề và hiu quạnh cả trong những giờ có học trò. Lủng củng những kèo, cột và, trẻ con phần nhiều đầu cạo trọc nếu không thì tóc để bờm xờm, quần áo cộc lốc và rất ít khi được dúng vào nước xà phòng, cái lớp học dạy nhờ ở dãy hành lang của chùa làng này giờ bỏ không, để chỗ cho những chim sẻ tụ tập kêu lép nhép ban ngày và mấy con dơi vùn vụt bắt muỗi buổi chiều.
- Không biết đến dạy làng này, cái cảnh học hành của thầy trò Thân có vui hay lại như trước?
Ý nghĩ đó thì thầm trong tâm trí Muống khiến Muống càng bồn chồn và phấp phỏng. Ánh ban ngày đã xám hẳn đi và lạnh như thiếc. Gió thổi dài và mạnh hơn. Những chòm xoan dằng dặc bên đường rung chuyển tơi bời. Và những thửa ruộng lúa chín vàng dần biến sang màu nâu nhạt và ầm ầm như là tiếng sóng bể cuồn cuộn tràn lan. Trước sau, suốt dải đường không một người nào khác ngoài Muống. Mấy mái lá dựng lùi vào trong ruộng chỉ thấy thập thò dăm đứa trẻ con vẻ mặt ngây ngô.
Đã ra đến ngoài Hải Phòng mà Thân còn chui rúc ở chỗ hẻo lánh này!
Sự tức giận chỉ thoáng qua, ngay sau đó lòng Muống nao nao lên vì sung sướng. Nhìn cái khu cây cối um tùm sau một lũy tre và hào nước, đột khởi lên với mái cong cong, ngói rêu phủ lẫn với sắc xanh đặc của cành lá, Muống bật tiếng:
- Đây rồi!
Muống bước như chạy và trong người nàng càng bứt rứt khi những tiếng ngân nga và vang dậy quen quen kia vẳng tới rõ rệt trong đó Muống thấy thấp thoáng có tiếng thước kẻ chan chát theo với một giọng đĩnh đạc. Một gốc xoan, hai gốc xoan... bốn, năm gốc xoan... cái quãng từ chỗ Muống nhìn thấy lớp mái ngói cũ kỹ và những cành lá rậm rạp kia đến cái cổng gạch của nó xây lên vào lũy tre, chỉ còn cách một khoảng đất mấp mô cỏ may mọc kín. Muống thở hổn hển và nóng rực cả người. Muống phải cố gắng kìm giữ cái sức xô đẩy bắp chân nàng đi vút lại cổng gạch rồi lồng vào trong đó.
"Không được! Có phải chỉ có mình Thân đâu? Mình bốp tốp vội vàng. Thân vừa mất thể diện vừa bị những học trò và người ở trong miếu họ khinh mất."
Sợ đã không được gặp mặt Thân ngay mà còn phải chờ đợi ngay gần chỗ Thân thì có thể điên lên mất vì nung nấu, Muống đành nghẹn ngào ra đứng cạnh một gốc xoan bên kia đường. Sự yên lặng tỏa ra ở quãng đường Muống đương băn khoăn nhìn quanh quẩn, càng mênh mông và xa vắng hơn lên. Tiếng học trò trong dãy hành lang che khuất đi bởi mấy hàng cau và đầu hồi tòa miếu cửa đóng âm thầm, đã im bặt. Nhưng cái dư âm ngân nga và vang một niềm phơi phới thiết tha vẫn như còn thoang thoảng trong không khí, mà những trưa hè năm xưa thường làm Muống bỗng giật mình trong khi làm việc ở ngoài ruộng hay ngồi nghỉ dưới chân lũy tre gần chùa làng.
- Chết! Mưa to đến nơi rồi kìa!
Muống ngước mắt nhìn lên vòm cao cuồn cuộn những lớp lớp mây đen loãng xô đẩy nhau dồn dập. Những tiếng réo điên cuồng tuôn ra từ hai ngọn cây đề che rợp tòa miếu và những tiếng vùng vẫy ầm ầm của ruộng lúa, vây tròn lấy Muống, tưởng chừng sắp cuốn tung Muống đi. Thoáng giây, mưa trút xuống rào rào cùng với cái màu mực chết tụ lại trên không đã chảy trào theo.
Muống nhớn nhác trông rồi vút cái, Muống chạy đến trước một căn nhà nhô ra một bà cụ già lưng còng đương lẩy bẩy hạ tấm liếp. Muống lách mình vào sát cửa, hổn hển nói:
- Thưa cụ cho cháu đứng nhờ lúc ạ.
Bà lão hấp háy mắt nhìn Muống:
- Được, cô vào ghế trong này mà ngồi kẻo ở ngoài ấy chỉ tí nữa là hắt ướt hết.
Trong khi bà cụ nói, Muỗng kịp nhận ra trên cái chõng bày ba cái mẹt đựng chuối, quít, bánh gói còn có thêm hai bát, chậu thức ăn và một nồi đậy vung bên rổ bún. Khác với những hàng cơm khác, mấy chai rượu trắng và đỏ để trong một ngăn gỗ ở giữa chỗ người bán ngồi chứ không dọn ra chõng. Muống cười cám ơn bà cụ, phủi những bụi mưa bám ở áo và khăn vuông. Khí lạnh đã thấm nhiều vào cảm giác, Muống tự nhủ: "Lại đến phải ăn miếng trầu cho ấm".
- Cụ có trầu bán cho cháu một miếng ạ? - Muống quay lại hỏi.
- Có cô ạ, và cô có uống nước không? Hôm nay râm giời tôi không nấu nước chè nhưng pha sẵn bình nụ vối kia kìa. Và cô có đói thì bún xáo nóng đây cứ việc ăn đừng ngại. - Bà cụ đưa mắt vào phía trong - Đấy! Họ cũng đương uống rượu đấy.
Muống rùng cả mình khi nàng vừa quay lại nhìn thì một loạt cười hè hè ở sau bức mành che ném ra. Có một giọng nói ồ ồ:
- Kìa! "Bò lạc".
- Hừ! - Người đàn ông vận áo tây dạ màu cứt ngựa lườm người nói trên - chỉ được cái bét rượu là không ai bằng. Ai cũng là "bò lạc". Nhỡ người ta chồng con rồi thì sao?
Hắn ngừng lại, hất hàm bảo một người có cái sẹo to bằng bàn tay ở mang tai:
- Chú Giầu Sẹo uống hộ chú ấy đi. Để Em Nhớn nó nốc thêm nữa thì ra đường lại mặt thớt cả lũ mất!
Muống đỡ lo sợ vì chỗ ba người đương ăn uống bên trong nhà, có một người ra dáng đứng đắn và nghe giọng nói biết là người đã có tuổi.
Muống cúi xuống hỏi bà hàng:
- Các ông ấy làm sở gì mà bây giờ đã về chè chén thế?
Bà hàng đưa mắt lại đằng sau:
- Cái người cao lớn kia là bác Bếp Giỏng làm cai bao thầu ở Sáu Kho và phố Khách, còn cái anh Giầu Sẹo và anh Em Nhớn là tay chân của bác Bếp, ăn báo hại nhà bác Bếp, chứ chẳng có nghề ngỗng gì. Anh Giầu Sẹo người tuy xấu xí nhưng còn khá, chứ cái anh Em Nhớn đầu lúc nào cũng phải bóng lộn nọ, mới nứt mắt ra mà đã đến tám nhăm vợ rồi ấy. Nhưng nào có con nào ra hồn! Toàn lấy những nhà thổ nhà mả, giang hồ giang hà. Đi đến đâu là ăn chằng ăn bửa đấy, song đi với bác Bếp thì dám! Kìa! - Bà cụ nói vọt lên vì một làn mưa hắt vèo vào trong này - Cô ngồi lùi vào đây. Tôi có lấy tiền ngồi đâu mà cô sợ.
Nói đoạn, bà cụ quay đi quay lại tìm giành nước. Muống vội đón bằng hai tay chén nước cụ đưa cho:
- Chết! Cụ mặc cháu... Mời cụ xơi...
Muống lưỡng lự nhìn vào trong. Bà hàng đỡ ngay lời:
- Kìa, cô ấy mời nước anh em.
Mấy tiếng "không dám" nhao nhao lên. Riêng giọng của Em Nhớn rè ra, đoạn hắn đứng dậy đi ra nhìn Muống và nói lần nữa "không dám ạ". Theo những tiếng đó, hơi rượu cay nồng sặc ra. Muống vội cúi mặt xuống, mân mê miệng chén. Giầu Sẹo liền chạy xộc ra, nắm lấy cánh tay Em Nhớn.
- Có vào không? Anh Bếp anh ấy ra bây giờ kìa!
Đẩy mạnh Em Nhớn vào, Giầu Sẹo lắc đầu nói với Muống:
- Xin lỗi cô, chú nó ít tuổi, đừng chấp.
- Thưa ông, cháu không dám ạ. Chứ ông có gì là lỗi đâu mà chỉ cháu đây! Vì chư ông đương ăn uống vui vẻ, cháu ở đâu chạy đến làm ngang cả chuyện của chư ông ra.
Trở về chỗ cũ, Giầu Sẹo hất hàm bảo Bếp Giỏng:
- Trông kháu quá anh ạ. "Bỉ" này mới ở đâu đến chắc. Anh có nghe thấy tiếng nói không? Ngọt ngào, thùy mị quá.
Giầu Sẹo nói nhỏ như để mình Bếp Giỏng nghe. Ngoài này, Muống thấy hồi hộp khác thường. Trước cặp mắt thẫn thờ của Muống, mưa dệt thành một làn tơ trắng xóa bay rào rào. Gió từng cơn, thổi vùn vụt, trông thấy rõ sự quằn quại. Ở thửa ruộng bên kia đường, các ngọn lúa đã rạp cả xuống. Bỗng Giầu Sẹo ngoái cổ ra bảo Muống:
- Cô vào hẳn trong này mà ngồi chứ. Mưa to thế, hắt ướt hết.
Bà hàng nói thêm:
- Phải đấy! Chỗ này dột to rồi! Thật cơ khổ! Mưa thế này thóc lúa nhà quê đến hỏng mất.
Bếp Giỏng thấy Muống đã đứng lên nhưng còn khép nép liền nhăn mặt:
- Cô ngồi xuống cái ghế bên bà cụ ấy, rồi có ăn uống gì thì cứ tự nhiên. Và trong này chúng tôi chuyện trò nếu có nhỡ nhời điều gì thì cô đừng cười chúng tôi nhé.
- Dạ, thưa ông cháu không dám ạ. Chư ông đã có lòng tốt ân cần đến cháu, cháu đâu dám thế?!
Dứt tiếng, Muống cúi mặt xuống, cầm một vạt áo vân vê. Bếp Giỏng nhắc chén rượu, uống mạnh một hơi và thấy người chếnh choáng thêm vì men rượu đã cuồn cuộn trong mạch máu.
- Chắc cô đến đây tìm người nhà? - Bếp Giỏng khoan thai cất tiếng - Chẳng phải tính tôi tò mò thích thọc mạch đến những việc riêng của người ta đâu, mà tôi muốn nếu người cô tìm đó tôi được biết thì tôi bảo cho.
- Vâng! Cám ơn ông! Thật cháu vừa ở nhà quê ra để tìm người anh cháu ở ngoài này. Thưa chư ông, cháu thấy dặn huyện Hải An ạ.
Bếp Giỏng sửng sốt:
- Đây là huyện Hải An! Vậy ông anh cô làm gì, có dặn chỗ nhà ông ấy trọ không?
- Anh cháu dạy học ạ, nhưng không dặn chỗ trọ.
Giầu Sẹo "à" lên một tiếng, trỏ xế ra bên ngoài:
- Trường học ngay chỗ này đây. Nếu thế, thế nào cũng gặp. Nhưng bây giờ đã tan học rồi, vậy phải để đến mai. Mà cô đã trông thấy trường và vào đấy hỏi chưa?
Tất cả những câu nói của Giầu Sẹo rào rào qua, tai Muống bỗng dưng ù hẳn đi. Chỉ thiếu chút nữa là Muống đứng phắt dậy để chạy ra ngoài. Giọng Muống run run, gần như nức nở:
- Thưa ông đã tan học rồi cơ - và Muống nghển cổ nhìn ra ngoài. - Khổ quá! Vừa lúc nào học trò ở trường huyện mới ra chơi và cháu vào đây mà!
Bếp Giỏng rút ở túi áo dạ ra cái đồng hồ quả quít. Anh mở đánh tách cái, giơ ra ngoài sáng xem:
- Năm giờ rồi còn gì!
Sự nghẹn ngào liền bóp chặt lấy cổ họng Muống. Người Muống nóng ran lên, đầu gối bủn rủn và mắt ngùn ngụt như bốc lửa. Ngay khi ấy bà hàng đứng lên, tay rung rung chống cao tấm phên liếp chút nữa. Mắt bà hấp háy ngước nhìn trời thấp và mịt mùng xám:
- Gần tối rồi đây mà! Mà mưa cứ như thế này thì đến bao giờ mới tạnh cho con bé nhà tôi nó ở Kho về?!
Muống cũng nhoai theo người ra nhìn. Một làn nước lạnh phớt bay vèo qua mặt Muống. Chòm xoan tây bên cạnh nhà vùng lên, cành lá quất vào nhau rào rào. Trong màn mưa, con đường chạy dài, xa thẳm thêm, và vẫn không một bóng người. Tâm trí Muống tối sầm lại, một luồng rùng rợn băng tuyết chạy suốt cả da thịt.
Mắt Muống vừa chơm chớp xong những giọt nước ấm liền tràn ra. Muống phải nuốt vội mấy cái trong cổ họng để đè sự nghẹn ngào xuống rồi Muống mím môi chặt như cố cắn tan sự chán nản làm mềm nhũn cả lòng ra.