Chương X
Người anh em ơi! Chỗ ấy chưa cần vội, lại quét đằng này cho tôi đã.
Anh trẻ tuổi đứng lại và chưa hiểu ra, anh trừng trừng nhìn, Bếp Giỏng vỗ vai anh, cười:
- Lão chủ nhà này nó cần chóng được nhà để cho thuê, vậy mình quét vôi mặt tường ngoài đường này cho cái nhà nó có vẻ và những khách sang để ý chứ.
Anh trẻ tuổi liền gật đầu cười rồi xách thùng và chổi ra chỗ Bếp Giỏng chỉ chỉ. Hai cái thang dài và chắc chắn đã bắc sẵn tại đó. Một người đã leo lên, đương đưa mềm mại những nhát chổi lên mặt tường thấm nước vôi như mặt cát khô uống nước. Màu vàng tuy ướt nhưng đủ làm lấp lánh thêm ánh mặt trời chênh chếch chiếu xuyên qua những chòm xoan tây đỏ rực. Bếp Giỏng đứng ở bờ bên kia, nheo mắt nhìn lên. Anh thầm tính:
- Mé tường này hai trăm bốn mươi mét ca rê trừ đi mười lăm mét cửa... Nó tính cho mình một hào một thước vôi màu vậy tất cả cái nhà này mình được...
Cố gắng mãi, cố gắng đến tưởng như óc đến nứt ra vì chói buốt mất, Bếp Giỏng đành phải bỏ dở sự tính toán và kết liễu bằng mấy tiếng ừ ừ ừ:
- Đến sáu bảy chục bạc ấy! Mà mình bỏ ra tất cả bốn đồng bạc vôi và cho vay trước năm công rồi, vậy trả công bốn người quét và trừ tiền đi mình còn cũng được ba chục.
Chợt Bếp Giỏng quay lại. Một người làm cho anh đến gần anh lúc nào không rõ, lên tiếng:
- Bác! Bác làm ơn cho em mượn trước hai công để về nhà...
Không để người này nói hết câu, Bếp Giỏng nhăn nhó cười:
- Lại anh cũng mượn tiền tôi nữa thì tôi còn gì? - Bếp Giỏng hất hàm lên người trẻ tuổi đứng chót vót trên thang - Chú ấy cũng vừa lấy của tôi ba đồng.
Để chứng minh sự dễ dãi và ngay thẳng của mình, Bếp Giỏng rút cái ví da đen ở túi áo tây vàng ra, đến trước mặt người hỏi tiền:
- Đây lão chủ nhà nó chỉ cho tôi vay có mười lăm đồng, mà cả anh nữa cũng mượn tiền thì tôi thật chẳng còn biết tiêu món nào đừng món nào với chín, mười đồng còn lại đây?!
Đưa cho người này đồng rưỡi, Bếp Giỏng đi vào trong nhà. Thấy nhạt miệng và cổ họng khô hẳn đi, anh chỉ uống có hớp nước chè rồi ra cái hàng gần đấy, dọn rửa lại bức tường, trên căng vải tuồn. Lại một cút và một cút nữa. Chỉ với có miếng đậu phụ rán và ba xu giò bò. Không chút vội vàng, Bếp Giỏng khề khà từng tợp rượu, từng miếng nhắm trước ngay những lớp lớp xe cộ và người đi lại dồn dập ở đường.
Cát bụi lầm lên. Nắng chiều gay gắt hơn trong thứ ánh rực của vàng nung chảy ra. Cặp mắt lừ lừ với con ngươi nâu đục của Bếp Giỏng vẫn chỉ thấy chập chờn có cái cút rượu. Cái cút đã sứt và sờn hết cả miệng vợi dần trong khi khắp mạch máu Bếp Giỏng mơn man một sự rạo rực đê mê và tâm trí khoan khoái bừng bừng.
Một cái vỗ vai làm Bếp Giỏng nảy bắn người lên. Giầu Sẹo lớn tiếng cười sau lưng Bếp Giỏng:
- Lúc nào cũng thấy rượu. Chỉ rượu thôi, chẳng còn thiết tha cái gì nữa!
Tóc bù lên, mặt xám và nổi nhiều nốt sần sùi, Giầu Sẹo lắc đầu một cái rất thiểu não:
- "Đét" (1) quá bác Bếp ạ! Bốn hôm nay "đét" vùi "đét" dập, "tỉnh khô" (2) chẳng còn dám thò mặt đi đâu!
-----
(1) Đét: túng bấn.
(2) Tỉnh khô: không có một cái gì.
- "Khát nước" hay sao?!
Giầu Sẹo nhăn nhó:
- Không!... "Bạc" đi "vuông" trúng máu của mình mà mình lại giở quẻ đâm đi bắt "rền" mới đểu chứ!
Hắn dứt câu này, nghiêm ngay nét mặt như người sửng sốt, hất hàm hỏi Bếp Giỏng:
- Bác đã nghỉ rồi cơ à?
Bếp Giỏng gật gù:
- Kể ra thì ở nhà cũng được vì làm cái nhà này chẳng được mấy đồng tiền. Nhưng mình còn muốn thầu của lão chủ thêm mấy việc kha khá nên vớ vẩn ở đây để nó thấy mình chăm công chăm việc mà gọi làm thêm.
Giầu Sẹo đưa nhanh mắt nhìn chung quanh rồi cười cả bằng cặp mắt sắc:
- Bác đi đằng này với em nhé?! Có câu chuyện hay lắm.
-???
- Được bác cứ đi. Em vừa nhận được món "hàng".
- Hàng?
Bếp Giỏng nhắc lại rất nhanh tiếng đó rồi đứng phắt lên quay nói với bà hàng:
- Bác tính thêm vào nhé. Thôi để đến kỳ tiền này tôi giả cả thể.
Bếp Giỏng trở vào lấy mũ. Vừa chụp lên đầu cái mũ lớp vải màu nước dưa và quấn băng đen để tang, Bếp Giỏng ngước mắt nhìn một người làm gọi mình.
- Bác về à? Ông chủ nhà chiều nay thế nào cũng đến xem đấy!
- Được! Được! Có gì anh bảo với ông ta rằng tôi phải đi chọn vôi ve để quét hai cái buồng nhé.
- Thì bác hãy nán lại chờ ông ta một tí. Có việc gì mà phải đi cần thế?
Người làm này thấy công việc của nhà mình đương làm vừa còn nhiều lại vừa được hời giá, vừa không phải khó nhọc và ốp riết róng như nhiều nơi khác, bèn khẩn khoản thêm Bếp Giỏng. Bếp Giỏng thấy xiêu xiêu và vụt nghĩ đến sự can ngăn tha thiết của Muống những lúc chồng lại bỏ công việc mà lao đầu vào cờ bạc và những sự nguy hiểm. Nhưng, sau một cái chậc lưỡi và mấy tiếng"à à", Bếp Giỏng vùn vụt đi ra. Bên cạnh Giầu Sẹo, Bếp Giỏng lấy thuốc lá hút nói qua những làn khói:
- "Hàng" gì thế?!
- Rồi hẵng bác ạ, ra hẳn ngoài kia hãy nói. Xe chạy ầm ầm thế này, chuyện trò nghe chủng chẳng, hỏng cả việc!
Ngay đó, luôn hai cái ô tô bóng loáng lướt bên cạnh; cát bụi tung lên làm tối tăm mày mặt người đi. Giầu Sẹo hắt hơi sặc sụa, rít lên mấy câu chửi rủa rồi kéo Bếp Giỏng đi lên hè:
- Bác ạ. Ba Đen nó đá chết con vợ Tài Lưu ấy mà, phải gắn "A.C" (3) chờ ngày lên Hà Nội xử ấy. "Phích" (4) hàng chồng rồi, chuyến này đi đầy là phúc đấy!
-----
(3) Criminel: số tù của những người bị xử án ở phiên tòa đại hình.
(4) Phích : giấy kê án tích.
Bếp Giỏng cười gằn. Giầu Sẹo nói tiếp:
- Dạo này sòng ông Sáu đến tan mất. Chẳng khách lạ nào dám đến cả! Tụi Ba Đen thò thằng nào ra gác là bị "tôm" liền, và ngồi đánh chưa nóng chỗ mà đã phải chạy rồi thì ai còn thiết?! Quán Nải tưởng đã xa và kín thế mà còn không họp được vậy chọn chỗ nào? Cầm! An Đà! Xi Măng! Sòng chen vào đó, tranh khách của nhau rồi giết nhau thì cũng quá chết!
Giầu Sẹo đưa mắt loáng nhìn Bếp Giỏng:
- Bác Bếp ạ, ông Sáu định gọi bác, nhờ bác rủ hộ vài đàn em nữa trưng lại cái sòng của ông ấy đấy! Thế nào, bác?
Bếp Giỏng vẫn yên lặng, Giầu Sẹo kéo thêm hơi thuốc lá:
- Em tính có gì bác và chúng em đưa phăng sòng lên Hàng Kênh. Bảo thằng Em Nhớn tìm mấy thằng xe vẫn dắt khách cho các sòng về làm cho mình rồi bác kiếm chác ít nhiều nói lót với mấy "ông ấy", như thế lo gì mà không vững! Không dám nhiều, trừ các tiền "cầu quán" đi rồi mỗi tháng bác và chúng em còn được hơn trăm bạc là tạm sống được. Vì mình - Giầu Sẹo đưa mắt cười - chỉ cần có chỗ thỉnh thoảng "giảo" được một tay thì "các bố nó" tha hồ mà đình huỳnh.
- Ừ! Ừ! Để tôi xem cái đã. Kể lên Hàng Kênh đón cả khách chơi cô đầu và cả nhà cô đầu cũng nhờ mình gỡ gạc được chầu nọ, chầu kia, thì cũng tiện đấy. Nhưng...
Bếp Giỏng ngừng lại, lắc đầu và vỗ vỗ vào ngực:
-... Làm cái nghề này không thức đêm không được. Mà tôi dạo này ngực lại đau ê ẩm, tôi còn phải cố sức uống bớt rượu đi cho đỡ nóng nhưng cứ kỳ con nước lại thấy váng vất trong người và ho tưởng đến đứt ruột ra được... Ấy! Hôm nọ tôi gặp ông Sáu, ông cũng phong phanh ngỏ ý mà tôi vì còn phải suy xét nên chưa dám nhận. Mình tiếng thế đã không thì thôi mà làm thì phải cho ra tuồng rồi sau nó có ra sao cũng không oán thán! Thế chú Giầu này, chú gọi tôi đi là vì việc đó?
Giầu Sẹo cười:
- Không! Không! Việc ấy thì em gọi cần bác làm gì! Em đã nói có món hàng cơ mà.
Hai người qua đường, đi rẽ sang một bờ hè rợp bóng cây cao. Ở đây nhiều gió, cái mát thoáng thoáng quạt vào mặt. Bước đi hai người đều hơn. Một khoảng trời rộng lấp ló trước mặt họ với những dải núi tím xa xa, bên kia một dòng sông.
- Ra bến đò Bính làm gì hả chú?
- Được! Bác cứ đi với em. Chuyện còn dài và phải ngành ngọn bác ạ... Có một lão khách quen với em ở ngoài Kho, nó có một bọn hàng định đưa ngoài Móng Cái về đây. Hàng nhẹ thôi nhưng chỉ khó một cái là lần trước nó nhờ người đưa về bị người ta báo nên mất cả. Giờ nó muốn nhờ em và giao trước hẳn cho em hai chục khi em nhận đi, và khi xong thì nó xin đưa ít nhất là trăm rưởi. Nó định giả như thế không phải là dám so kè với mình đâu; mà vì nếu hàng nó lọt bán được giá cao thì thế nào nó cũng đưa tiền thêm mình nữa.
Mắt Bếp Giỏng sáng lên nhìn Giầu Sẹo:
- Hàng nhẹ! Hàng gì thế?
Giầu Sẹo đưa mắt nhìn lại sau rồi nói:
- Kim máy hát và máy khâu, chừng ba hòm bác ạ.
Bếp Giỏng gật gật đầu:
- Như thế thì không thể đi tàu thủy được, mà không đi bằng tàu thủy thì...
Giầu Sẹo vội ngắt lời:
- Không! Không! Nó bảo vẫn đi bằng tàu thủy từ ngoài ấy về đây được nhưng phải làm sao qua được Sáu Kho và lên tới trên phố. Nó đi nhờ một tàu đò, giấu "hàng" dưới quầy thì có giời khám được, nhưng khổ một nỗi tàu này phải cặp bến Sáu Kho.
- Được! Được! Tôi sẽ có cách - Bếp Giỏng hất hàm hỏi - Thế chú nhận nhời nó chưa?
Vẻ mặt Giầu Sẹo tươi hẳn lên:
- Chưa bác ạ! Có gì cũng phải về bàn tính với bác đã chứ.
Một luồng gió rào rào lại phía hai người. Những chòm bàng dày lá vén rộng ra ở một đầu đường. Màu xanh trong và mềm tự trên cao đổ xuống chan hòa. Mấy tiếng còi rè rè của cái xuồng máy chạy kèm đò ngang, nổi lên. Sau đó mấy tốp người đi lại giữa những tiếng mời chào hỗn loạn của bọn phu xe xô đẩy xe san sát.
Bếp Giỏng đi quá vài bước nữa, vừa ra tới khoảng trống lộng gió thì chau mày lại. Anh sửng sốt ngước nhìn. Một vùng trời ở mé bên trái cháy rực lên. Những làn máu đỏ thẫm phun ra lênh láng. Ánh vàng của chiều chỉ gợn thoáng ở mấy diềm mây và chân trời xa. Tất cả màu sắc trong khoảng không đó đều bầm lại và rên rỉ một thứ tiếng nghẹn của sự điên cuồng. Tím hoa cà, vàng nghệ, xanh lá mạ, hồng cánh sen ngoi ngóp dưới những lớp màu dần đông lại.
Những đường thẳng của những kiến trúc đồ sộ và những nét không đều của cây cối và núi non ở phía đó đen sạm đi như là chì than. Trùng trùng điệp điệp, những lỗ hổng tối tăm và đỏ ngầu và tím ngắt đục ra trong cái dải thành trì lởm chởm đó.
Giầu Sẹo chợt chỉ phía trước mắt:
- Bác Bếp! Em tính cho "hàng" qua sông sang bên Đầu Châu rồi dỡ hàng về Hải Phòng qua lối Xi Măng.
Bếp Giỏng không đáp, môi mím lại, mắt gờm gờm.
Dòng sông dưới mắt Bếp Giỏng cũng là một dòng máu chảy cuồn cuộn. Màu đỏ tía thêm, nhờn thêm với chất phù sa đương băng băng dồn ra bể. Những lâu đài và các khối hình thù trên dòng nước lóe ra những tia sáng, tưởng như tất cả đương nung đốt trong một lò lửa điện.
Giầu Sẹo băn khoăn, Bếp Giỏng lắc đầu:
- Không được! Đi thế nhiều đường đất lắm! Nhỡ tụi đầu trâu nó biết, nó "bấu sấu" thì mình hết nói ra.
Thoáng phút Bếp Giỏng tưởng đến cái cảnh đêm tối thường xảy ra ở Quán Nải: những hình thù lào rào, lúi húi dưới một lùm cây, sau một bụi rậm... vài con đom đóm sáng xanh lập lòe... và một nền đen kịt làm người nhìn đến nứt mắt. Đây! Có khi vài tiếng kêu vừa chớm lên đã bị tắt đi. Đây! Những dòng máu đã tuôn ra mà không thấy cả người đổ máu và kẻ làm đổ máu.
Bếp Giỏng chợt "à" lên và buông từng tiếng:
- Thôi được! Chú cứ yên trí! Thôi được rồi, chiều mai chú nhận với nó đi đón hàng.
Giầu Sẹo tươi ngay nét mặt định hỏi thì Bếp Giỏng gạt đi. Anh cười và hỏi Giầu Sẹo:
- Chắc chú chưa ăn cơm? Gọi xe lên hiệu ăn với tôi đã.
Một cái xe bổ đến, Giầu Sẹo kéo Bếp Giỏng lên ngồi. Bếp Giỏng vội xua tay:
- Chờ cái nữa đến mà! Tội gì mà ngồi chật cho khổ thân.
... Bếp Giỏng qua một giấc ngủ ngon vô cùng. Vừa phần vui trong lòng, vừa phần được ban đêm nổi cơn mưa như bão, anh về đến nhà, tắm rửa xong vào giường nằm là giây phút sau đã ngáy giòn. Gió tháng sáu buổi sớm thoáng lạnh như gió thu, lướt ngang sân làm rụng những hoa cau trắng nổi lềnh bềnh trong ang nước. Muống đương giũ quần áo ở ngoài sân, chợt thấy tiếng khóc của cái Chanh vẳng ra, càng nóng ruột thêm. Nàng vắt vội mấy cái tã, phơi lên hàng rào bằng nứa tép, rồi chạy vào nhà, lẩm bẩm:
- Gớm! Quần áo thì ngập ra thế này, cũng phải để cho người ta giặt giũ chứ! Vừa mới bú no đã khóc rồi! Thật khổ!
Muống đẩy cánh cửa buồng. Ánh sáng trắng biếc của ban mai vút qua mắt Bếp Giỏng đương lim dim.
- Sao con khóc thế nhà?
Trườn người bế cái Chanh nằm lọt vào nách Bếp Giỏng, Muống nâng nhẹ con lên, vạch vú cho nó bú:
- Nào ôi! Chanh của bu ngoan thế này mà bu cứ bỏ con đi làm những việc gì ấy!
Bếp Giỏng đã tỉnh hẳn với một tinh thần khoan khoái lâng lâng. Anh ngồi dậy, sát cạnh vợ, đầu cúi thấp, tóc lòa xòa rũ xuống gần chạm trán con. Nhìn miệng cái Chanh chum chúm nún nún dưới bầu sữa mọng che lấp cả mặt nó, Bếp Giỏng chau mày:
- Con nó gắt bú đấy! Từ lúc gà gáy đến giờ còn gì! Vài cái quần áo và tã mình làm gì mà lâu thế! Từ rầy giặt giũ cái gì để đấy cho cái Lụa. Người mình đã khỏe lắm đấy mà bảnh mắt ra đã đầm nước!
- Cái Lụa! - Muống đưa mắt và nói - Nó cũng còn phải khâu bao kia kìa.
Bếp Giỏng liền nghển cổ trông ra ngoài hè. Thấy thêm một người ngồi hí hoáy bên đống bao tải lù lù, Bếp Giỏng hất hàm:
- Ai khâu với nó đấy?!
- Cái Sót em cô Thơm chứ còn ai?! Dạo này thịt ế quá nó không đi bán nữa.
- Ừ, mình đã đi hàng để cái Lụa nó ở nhà bế cái Chanh thì mình để nó trông nom cơm nước và làm những việc vặt cho, chứ tội gì đã đi chợ về lại còn quần quật ra mà thu dọn.
- Mặc tôi! Còn sức thì tôi còn làm! Ốm chết chứ làm chẳng chết đâu! Và cái Lụa nó cũng chẳng muốn ngồi rỗi. Làm lấy tiền để đỡ vực trong nhà chứ ngồi không ai cho đồng nào! Một chục bao tám xu, một trăm bao tám hào... dạo này về nhiều bao rách, cái Sót và nó ngày làm trăm ba, trăm tư bao ấy! Chỉ cuối tháng bảy này cứ đều việc là chúng nó có bộ cánh mới.
Cái Chanh đã nhả vú ra. Mắt nó mở to nhìn không chú vào vật gì. Tiếng rào rào của sáng sớm đã trở nên ồn ào. Các bước chân thình thịch ở ngoài đường nghe rõ mồn một. Muống sực nhớ đến nồi cơm liền hốt hoảng:
- Chết! Cơm ghế từ nãy đến giờ, chưa bắc ra ăn ôi mất còn gì!
Muống toan đặt con xuống giường, Bếp Giỏng liền quờ vội lấy cái tã, lúng túng chìa tay ra:
- Đừng! Mình đưa con cho tôi bế - Anh nhăn mặt - Khổ quá! Đi chợ sớm đói thì ăn mấy xu quà gì đó mà cứ không chịu ăn, thổi nấu cho nó thêm bận ra. Tôi thật chịu mình. À này! Tối qua tôi mua về ba hào vừa thịt quay vừa "xá xíu" đấy, lấy cả ra mà ăn đi.
Nhìn Bếp Giỏng cứng nhắc đón lấy con và cố ẵm con một cách nương nhẹ, Muống cười nụ, đưa mắt nhìn chồng rồi rút tay ra, đắp tã che kín lấy rốn đứa bé.
- Lụa ơi! Hẵng để đấy đi ra hàng cô Thơm mua xu dưa đây.
Lụa khâu cố mấy mũi kim nữa mới đứng lên:
- Kìa ăn gì với dưa? Nhà còn mắm tôm bắc cơ mà.
Muống giục:
- Thì cứ đi! Dưa để cậu Bếp mày ăn với thịt quay. Nhớ lấy nhiều nước vào đấy.
Cơm đã dọn ra cái mâm đồng nhỏ. Bếp Giỏng ra ngoài rửa mặt, đi qua chỗ người con gái khâu bao, nói:
- Sót! Để đấy vào ăn cơm với cậu đi!
Sót ngước cặp mắt ti hi và đỏ nhoèn lên, chùi ngang bằng vạt áo, cười đáp:
- Cám ơn cậu ạ! Cháu đã ăn cơm nguội rồi.
- Thì ăn thêm vực nữa không được à?!
Sót lắc đầu và vẫn cười:
- Bên cậu cũng như bên cháu, cháu đói thì cháu ăn mà.
Sót đã nói dối. Chính thực hơi nồi cơm mà Lụa vừa bưng qua mặt Sót với mùi dưa chua làm ứa nước miếng, đã làm cồn cào cả dạ dày Sót. Chưa có chút gì vào bụng, không phải sáng nay mà hàng ngày như thế, Sót cố nhịn cho quen đi để đến trưa ăn no một thể. Sót đông em và nghèo nên phải bóp mồm bóp miệng dù trước cả sự ân cần mời ăn của người thân để giữ thể diện mình và thêm dạn dày với sự khắc khổ.
- Kìa bu cái Chanh cũng vào ăn đi chứ. Dềnh dang làm gì mãi ở ngoài ngõ thế kia?
- Được, nhà cứ ăn với cái Lụa đi. Tôi làm gì mặc tôi! Tôi ăn sau cũng được.
Bếp Giỏng đã quen tính vợ, không mời thêm. Anh lau mặt lần nữa cái khăn đã vắt kiệt nước rồi ngồi lên giường. Chai rượu ngâm thuốc Lụa đã để sẵn sàng bên mâm. Và đôi đũa mun với chiếc bát mẫu riêng biệt cho Bếp Giỏng. Thấy Muống cũng chưa vào, Lụa tuy khó chịu nhưng chỉ lẩm bẩm trong miệng mấy câu dằn vặt rồi đánh cơm ra ăn trước.
Ngoài kia, Muống dần nóng cả người lên vì sợi dây quang đứt. Rau Muống đã xếp đầy vào rổ sảo rồi và hơn chục cái hoa chuối và ba bốn chục mớ vừa mùng tơi vừa mướp đã gọn gàng nằm trong ba cái mẹt to rồi mà Muống chưa đi chợ. Một bên gánh hàng nặng hơn nửa tạ gạo, Muống không thể chằng lại quang bất cứ với dây gì. Dưới bếp, trên nhà, trong buồng, Muống lục tìm mồ hôi đã toát ra đầm cả mà vẫn không thấy cuộn dây thép.
Con chó vàng chợt sủa ầm lên. Bếp Giỏng đặt chén rượu xuống mâm, nghển cổ nhìn ra. Em Nhớn vẫn với cái đầu chải bóng và mượt cùng Giầu Sẹo chào Muống rồi vào nhà.
- Cái gì thế hai chú?
Vừa lúc ấy, Lụa buông bát mời mọi người rồi ra sân giúp Muống xếp hàng. Lụa vừa đi khỏi, Giầu Sẹo nhìn đĩa thịt quay và chai rượu đã vợi gần nửa, cười:
- Bác uống rượu sớm thế. Mát giời có khác... - Giầu lấm lét trông rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai Bếp Giỏng.
- Thế à? Được! Được! Hai chú ngồi đây với tôi mấy phút hay có thích thì uống với tôi mấy chén rồi cùng đi.
Bếp Giỏng ngồi nhích vào trong và hỏi:
- Tối mai mới đi đón hàng?! Phải! Lão khách nó cẩn thận thế cũng phải! Nhưng này... khách ở đâu mà đến sòng sớm thế?
Em Nhớn tợp một hớp rượu và nhắm một miếng thịt mỡ rồi vội đáp:
- Mấy "so quéo" ở bên Kiến An sang tỉnh sắm đồ. Và cả hai thằng lái lợn vẫn vào đây bác ạ.
Bếp Giỏng với lấy mặc cái áo tây vàng cúc đồng to bằng đồng hào đôi cài suốt ngực. Em Nhớn tròn mắt:
- Chết! Mặc thêm cái áo ấy thì bức chịu sao được! Đã áo vệ sinh, áo cánh lại còn áo tây.
- Khốn nhưng các chú thấy mát thì tôi lạnh đấy. Ấy không mặc thế này ra gió là lại ho đến đứt ruột được.
Muống đã chữa xong dây quang, đi vào. Thấy chồng quần áo gọn gàng, cả Em Nhớn và Giầu Sẹo cũng thế, Muống lại lộn cả ruột. Nàng không hỏi mà chỉ ngước mắt lấp lánh nhìn mọi người. Bếp Giỏng hiểu ý, cười:
- Bu Chanh tưởng tôi đi chơi đấy? Gớm! Người đâu chỉ được cái đa nghi! Công việc trên lão chủ hiệu còn đầy ra thế này thì bỏ cho ai mà đi? Hai chú nó vào là gọi tôi cho ông Mi Sên ngoài Kho không hiểu có cái gì cần ấy.
Muống không đáp. Em Nhớn nhăn nhở nói:
- Bây giờ thì giời bảo thật rằng anh đi làm chị ấy cũng chẳng tin.
Đúng chúng em vào đâu là nát bét cả ra đấy! Thôi chuyến này quyết phải đứng đắn mới được.
Giầu Sẹo liền đưa mắt lườm Em Nhớn:
- Thôi im đi! Lúc nào cũng đùa được là nghĩa lý gì?!
- Thôi đi! - Bếp Giỏng đã xỏ xong giày và đội mũ. - Không ông "Sên" chờ lâu lại gắt ngậu lên bây giờ.
Bếp Giỏng đã bước ra hè còn quay lại dặn với Muống lần nữa:
- Bu Chanh ăn cơm xong cho con bú no bầu sữa rồi hãy đi chợ nhé.
Muống vẫn yên lặng. Ba người nọ xuống sân Muống mới ngước mắt lên. Nàng long lanh nhìn theo cái vóc người cao lớn của chồng vượt hẳn lên giữa hai thân thể thấp bé của hai bạn. Mấy tiếng ho khan ném lại phía Muống. Bếp Giỏng nhổ bẹt xuống đất, ôm ngực nói nghẹn như người sặc nước:
- Đến chết vì ho với hen này được!
Ăn vội xong mấy bát cơm, Muống cho con bú rồi đặt nó nằm trên võng. Chờ nó yên, Muống mới ra sân lau qua mặt và uống cạn bát nước chè tươi rót để nguội.
Nắng đã bừng lên. Những ngọn tre và hai chòm xoan ta còn ướt át ở ngoài ngõ nhà Muống, rào rào reo trước một miệng lò tỏa rực những ánh vàng ngời. Mây trắng lóe lên như kền, đổ thêm xuống mặt đất và mặt cỏ đọng sương những làn ánh sáng chói mắt.
Muống xốc đòn gánh lên, cân bằng hai cánh tay chuyển hết gân cốt ra mà đỡ lấy sức nặng. Hai bên gánh thật thăng bằng rồi, Muống trở vào nhà lấy gói trầu cau và dặn Lụa nhớ phơi mẻ bột gạo tám giã chiều qua ra. Rất nhẹn như với một vật nhỏ gọn, Muống xốc gánh lên vai, ra đi. Cái đòn gánh nhún nhảy, hai rổ rau cao có ngọn nhịp nhàng lướt vèo vèo theo những bước chân thoăn thoắt. Dáng người uyển chuyển của Muống phút chốc ngập vào trong làn nắng chói lòa cùng với những bước đi dồn dập khác.