← Quay lại trang sách

Chương XI

Người đàn bà đổ nốt thùng nước giếng vào cái chum trước cửa bếp rồi nói vẳng rất to vào trong nhà:

- Thế là chín gánh đấy bác Bếp nhé!

Muống đương bế đứa con trai còn đỏ hỏn, quay ra đáp:

- Tôi nhớ rồi! Chiều nay chị đổ cho tôi gánh nữa cho đủ chục rồi ngày kia là rằm, tôi giả tiền một thể.

Người đàn bà móc ở thắt lưng ra gói thuốc lào vê một điếu nhai lẫn với miếng trầu.

- À! Đến rằm này là đầy tháng thằng Cu nhà bác, thế nào cúng bà Mụ bác cũng để phần xôi cho tôi nhé.

Muống cười:

- Tôi nhớ rồi! Nhưng đến gạo còn chả có nữa là tiền làm lễ.

- Bác chỉ nói thế chứ năm mười đồng bác giai nếu có công việc thì chỉ bớt tiền xe cũng đủ.

Nhìn lên ngọn cau lá xanh mượt và thoáng nhả hương thơm, người đàn bà nói:

- Mấy hôm nay mưa mà nhà cũng chẳng hứng được mấy tí nước.

Muống lắc đầu:

- Có mỗi cây cau trơ trọi thế kia mà! Vả lại giá có được nhiều thì những lúc cái Lụa nó chưa kịp gánh nước ao về, tôi cũng lấy bừa nước mưa trong vại mà rửa. Bận con mọn, ao gần ngay nhà đấy mà không sao ra được, rõ khổ!

Người đàn bà gánh nước ra khỏi, thằng bé đã đái ướt đầm cả tã rồi khóc những tiếng sắc và dài như mèo gào. Muống phải gạt cái Chanh đã nhớn mà còn đứng lì lì chực bú ra, lấy tã thay và cho thằng bé bú nốt bầu sữa. Ngay lúc đó một người con gái đầu đội một thúng to, thoăn thoắt đi vào:

- Bác Bếp làm gì thế? Cháu thức hay ngủ đấy?

- Kìa cô The!

Muống vừa buông xong tiếng "The", gương mặt nó như nặn và mơn mởn hồng kia lướt qua cái làn ánh sáng từ trên cao đổ xuống qua những ngọn tre xào xạc. Muống đón The bằng cả nụ cười tươi và giọng nói vồn vã:

- Cô mang gạo vào sớm thế?

The bước vào nhà, đầu cúi thấp để Muống đỡ lấy mép thúng đặt xuống tấm phản. The cười và hỏi:

- Trong bác còn nhiều gạo không? Bác lấy hộ em vài đồng đi. Gạo dự mới, người mới nở như bác ăn ngon cơm lắm, mà lại hơn chứ không kém quá như mấy phiên trước đâu.

Muống sục tay vào thúng gạo, vốc lên và trải xuống mấy bận rồi nhặt lên nhấm mấy hột trong nửa lẻ gạo trắng trong và nhỏ muốt nằm lọt ở lòng bàn tay Muống. Thấy Muống yên lặng và thoáng vẻ ngậm ngùi trên gương mặt còn trắng xanh, The liền giục:

- Bác đừng nên nghĩ gì đến tiền nợ cũ! Giờ bác cứ lấy dăm đồng mà ăn hết tháng. Lúc nào bác giai có giả cũng được. Ai chứ hai bác ở đây chỗ đong bán quen thuộc đã năm sáu năm nay, em nào có dám kỳ quản! Bán chịu cho những nhà sòng phẳng như hai bác, chắc chắn như cầm cái họ ấy mà... Thôi! Bác đem thúng và ống bơ ra đây mà khảo. Có gì em về lấy thêm.

Muống cảm động:

- Vâng, cám ơn cô! Cô hãy để đến tối xem nhà tôi có về và có thế nào thì cũng phải sang tính tiền với cô đã... Nợ cũ chưa giả được và chưa chắc vào được món nào, chậm đồng đong bán của cô ra, tôi không dám. Vả lại, cô một ít, người khác một ít, bập nợ nhiều vào thì khốn!... Mà chết! Quên! Cô uống nước, ăn trầu nhé?

The vội cười, gạt đi:

- Không! Em chẳng ăn uống gì đâu! Và rõ khổ, sao với em bác lại còn nghĩ vơ vẩn như thế! Bác đem thúng ra đây cho em khảo.

The ngừng nói, hai mắt trong sáng thôi nhìn Muống mà chiếu vào những dòng gạo trắng xóa từ bàn tay nhỏ muốt của The xúc lên để rào rào vãi xuống. Càng gần The, Muống càng thấy thân mến The hơn. Lòng Muống nao nao một niềm yêu và vui như khi xưa nàng gần bạn những lúc khổ sở. The vận quần nái và áo nhiễu tây màu cà phê sữa, dáng người mảnh dẻ yểu điệu, tuy không giống Mạ và Dé nhưng tất cả sự hiền hậu riêng biệt của hạng con gái như The sinh trưởng ở những gia đình thanh bạch và chịu khó, tỏa ra một cách rất đằm thắm không kém gì hai người bạn quê mùa lam lũ của Muống khi nàng đang tuổi dậy thì kia.

Trong người Muống đã rung lên và như sắp nghẹn lại. Một câu nói thầm cất lên trong tâm trí:

- Mạ! Chẳng biết Mạ đã lấy chồng chưa? Còn Dé, nó thêm mấy con rồi? Chúng nó giờ làm gì và còn nhớ đến mình không?

Mắt Muống mờ đi, lờ đờ nhìn vào hai cánh môi tươi của The. Muống có cảm tưởng rằng chắc chắn The và Mạ và bao nhiêu con gái khác đâu như Muống bị day dứt liên miên vì những lo toan âm thầm. Họ không những tâm trí thư thái mà còn được bao nhiêu sự vui sướng, bao nhiêu sự êm đềm!

Muống đột nhiên cất tiếng:

- Hình như cô sắp lấy chồng? Đầu tháng sau thì phải?

Cặp má mơn mởn của The loang ngay ra hai làn hồng ửng. The cười và lắc đầu:

- Còn lâu lắm bác ạ! Nhà này nó hợm của và bà mẹ hỏi ra mới biết là cay nghiệt nên thầy đẻ em giả lễ ngay từ tháng tám... Em chẳng cần chồng con gì hết!

Muống nhắc thầm câu nói cuối cùng của The, ngước nhìn theo một cái rồi xuống bếp lấy ống bơ. Câu nói kia khi đủ thời giờ lắng sâu xuống tâm hồn Muống làm Muống bâng khuâng cả người. Tới mãi lúc lâu sau khi The đội thúng không ra về và trong nhà, thằng bé khóc oe oe, cái Chanh lon ton ra gọi mẹ nó ngồi thần trên bực cửa.

Thấp thoáng dưới giàn mướp héo bắc liền với hàng rào xiêu vẹo, bác Năm đương và cơm cho con, ngẩng lên thấy Muống liền gọi:

- Bác Bếp bế cháu ra ngoài này đấy à? Có ủ kỹ cho cháu không lạnh đấy. Gớm! Bác bạo quá, cháu mới thế kia mà bác dám bế ra gió máy... À! Mấy hôm nay không thấy tiếng bác giai, chắc bác còn bận việc trên phố?

Muống cười:

- Chả hôm nay tôi thấy giời ấm và tôi một tháng nay chưa ra đến ngoài một bước nên tôi mới dám liều như thế. Còn nhà tôi - Muống thấy ngượng và đau đớn vì phải nói dối - phải ở trên phố chờ ông chủ về bất kỳ lúc nào giao việc cho nên không thể về nhà được.

Muống đổi tay bế thằng bé và bắt sang chuyện khác:

- Hôm nay cô The đong được gạo mới đấy, có đưa sang bên bác không?

Bác Năm toan đáp thì con bé chốc đầu ngồi bên thọc tay vào bát cơm cướp lấy miếng giò đã chấm nước mắm. Bác vội "có ạ" rồi nhíu đôi mày to và đen lại, gừ con bé mấy tiếng trong miệng hãy còn miếng cơm nhai để mớm cho đứa nhỏ bế trên tay.

- Ghẻ! Không ngoan bu lại đánh nào! Ăn dỗ mồi em Cu bên kia cười cho đấy.

Cái Ghẻ buông miếng giò ra, xúc thìa cơm đưa nhanh lên miệng. Bác Năm liền cười:

- Ừ! Nuốt đi. Đây bu bón thêm cho con mấy thìa nữa rồi con ra ngoài kia đón quà bố nhé.

Bác Năm khom lưng, khuỷu tay khuỳnh ra làm trật rõ cả chỗ áo rách. Đến thìa thứ hai cho được gọn vào miệng con, bác Năm quay lại cười với Muống:

- Bác Bếp đừng cười cháu Ghẻ nhé. Cháu Ghẻ nó ngoan lắm cơ, nó ăn hết bát cơm này thi nhau với em Cu... - Ngừng lại, bác Năm tiếp thìa khác và nói tiếp - Ư... ừ... bốn thìa rồi đấy, bác Bếp xem cháu ăn đã giỏi chưa?!

Muống không thể nén được, bật cười khẽ mấy tiếng. Từ vẻ tắt mắt hờn dỗi trên nét mặt ngây ngô của con bé đầu chốc dày cộm phẩm xanh, đến những cái cười đóng kịch của người mẹ nói liến thoắng, cái vui thô lỗ đã cuốn lấy Muống. Muống đi lại sát hẳn hàng rào, hỏi:

- Cháu bên ấy ăn được nhỉ. Tôi thấy - Muống đưa mắt sang cái sân gạch rộng và một tòa năm gian nhà gỗ bên kia của bà Giáp - mấy đứa cháu bà ta quặt quẹo luôn và đã lớn cả rồi mà chẳng bữa nào chịu ăn lấy bát cơm.

Bác Năm mớm nốt miếng cơm cho đứa con nhỏ rồi quệt chùi miệng bằng chiếc đũa, nói:

- Bác còn lạ gì! Tiền của nhà ấy như nước, con cháu cả ngày nốc quà vào thì còn bụng đâu mà nhồi cơm?! Họ đâu có như bên bác và bên tôi, ngày hai bữa cơm là hai bữa?! Nhưng - bác Năm ngừng lại bón thìa cơm cho cái Ghẻ và rung rung đùi để ru con bé em nó - bác được cháu Chanh nó chịu chơi nên đỡ sốt ruột chứ con cháu Ghẻ nhà tôi lên sáu rồi mà đêm thỉnh thoảng còn đái dầm và không thì thôi chứ đã hờn thì cứ chết lặng người đi.

Người đàn bà thường thế, tuy bằng lòng vì thấy con mình ngoan ngoãn được khen nhưng vẫn nói trái đi vì kiêng sự quở quang và thêm phần sung sướng. Muống lắc đầu:

- Không, cái Chanh nó cũng hư bằng mấy cháu Ghẻ ấy. Nó làm tôi đến khổ vì mấy hôm nay lại ươn người, bố cháu lại phải đi lấy thuốc. Lắm khi dỗ cho nó uống thuốc cam mà bằng người đi đánh vật...

Muống vừa dứt câu, cái Ghẻ đã tụt xuống đất, chạy xồ ra cổng rao:

- A bố đã về bu ơi!

Anh Năm, mặt hãy còn đầy vết than và dầu mỡ, trên đầu lệch lạc cái mũ nút chai không còn phân biệt lợp bằng vải màu gì, cứ nguyên bộ quần áo xanh ôm chầm lấy con. Cái Ghẻ cười rúc rích khi bố nó ghé cái cằm tua tủa râu vào má nó. Vừa hôn con anh Năm đến cạnh vợ hỏi:

- Bu mày đã đưa con ra ngoài kia chủng đậu chưa?

Ngước mắt lên gặp mắt Muống, anh Năm cúi đầu:

- Bác Bếp hôm nay đã bế cháu ra ngắm vườn.

Muống cười và nói nhanh:

- Ngắm vườn thiên hạ kia kìa. Còn vườn bên này và bên ấy thì chán chết!

Anh Năm cũng cười. Ánh sáng ở hàm răng trắng lóe ra. Anh móc túi lấy ra hai chiếc bánh khảo, bóc đưa cho cái Ghẻ một:

- Thầy cho em Cu một nửa nhé! Con gái thầy có bằng lòng không hay lại ăn tham nào?

Muống cũng nháy mắt:

- Thế nào cháu Ghẻ chả bằng lòng! Cháu thảo lắm cơ.

Anh Năm vừa cầm vào mẩu bánh, cái Ghẻ liền lắc lắc người, mặt xịu ra:

- Em Cu không ăn! Bác Bếp bảo thế.

Thấy cái bánh đã nứt ra giữa hai ngón tay đen đủi, Ghẻ hét giãy nảy lên:

- Kìa! Thầy bẻ to thế! Đấy bắt đền thầy đấy!

- Ừ! Bắt đền! - Anh Năm bẻ một mẩu nhỏ bỏ vào mồm nhai một cách ngốn ngấu - Mày ăn tham không cho em thì của tao mua tao ăn vậy.

Tất cả đều cười, nhìn cái Ghẻ nhăn nhó và giữ riệt lấy miếng bánh trông như một con khỉ. Anh Năm quay bảo vợ:

- Nhà cho cái Tí Em ăn no chưa? Rồi thì bế cả nó và dắt cái Nhớn ra trường Hàng Kênh chủng đậu đi. Tôi vừa về qua đấy thấy người lớn trẻ con đứng chật cả đường, và trong xóm người ta bồng bế nhau ra lũ lượt. À! Có cả cô The dắt hai đứa em bé ra đấy. Bu mày có đi thì chờ bác Bếp cả thể.

- Cám ơn bác! Các cháu chủng cả rồi ạ! Hôm nọ trời lất phất mưa bố cháu thuê xe và bắt giương mui, áo tơi che kín, bắt tôi đi chủng với hai cháu.

Chị Năm trở vào lấy cái áo nâu dài vắt tai toan đi, anh Năm cau mày gọi giật lại:

- Kìa! Sao lại lôi thôi như ăn mày thế? Phải sạch sẽ, gọn gàng một tí chứ.

Chị Năm cũng gắt:

- Gớm chỉ vẽ! Đi đám sá gì mà phải chải chuốt!

Vài phút sau, chị Năm trông khác hẳn đi trong cái áo the đổi vai và cái quần nái. Mặt chị ửng lên, phải cúi xuống khi chị nói đùa để giấu sự sượng sùng.

- Bác Bếp trông nhà em thế này có nền không? Thôi mau mà bế lấy con để tôi còn rửa qua cái mặt rồi tôi bế cái Ghẻ đi với.

Ra đi với chồng, chị Năm ban nãy nhanh nhẹn tươi cười thế, giờ yên lặng hẳn đi. Chị bẽn lẽn như cô dâu mới lần đầu tiên được đi bên chồng vậy. Muống bâng khuâng nhìn theo, tay nàng rung rung nhẹ để ru thằng Cu. Bọn trẻ con đi học đã về, ríu rít qua ngõ nhà Muống. Sau đó, hai người con gái đội chồng chất những thúng mủng, chuyện nở ran.

Ánh nắng chỉ còn vàng hoa và phơ phất ở mấy chỏm cau cao vời vợi. Gió dần nổi lên, tỏa cái lạnh mênh mông. Những tiếng xao xác chiều hôm dần lắng lại. Một thứ tiếng vu vu như của sáo diều phủ lấy cảnh vật. Chuông chùa Dư Hàng tắt lúc nào không biết.

Cái Lụa đi làm ở Sáu Kho đã về. Nó đon đả chạy vào nhà, sà vào thằng Cu, hôn chun chút lên má và bàn tay bụ bẫm.

- Thôi bế em cho tao còn thổi nấu. Mà hôm nay sao mày về muộn thế?

Lụa cười, đôi mắt nhỏ híp lại làm choắt thêm khổ mặt nhỏ:

- Hôm nay hết bao khâu nhưng có tàu về, đáng lẽ con ở lại làm qua tầm nhưng phải về vì mợ bận em bé và nhà có một mình mợ, vắng quá.

Lụa sực nhớ, lấy ở trong áo ra một gói lá chuối:

- Đây nửa cái giò lụa ba hào cậu đưa cho con về kho cho mợ. Cậu dặn con chưa chắc tối nay cậu về vì cậu còn phải sang bên Xi Măng hỏi việc.

- Việc gì? Sao mày đã gặp cậu mà mày không kèm cậu về nhà cho tao hỏi cái này đã. - Muống rền tiếng sau một cái thở dài - Thật khổ! Cứ đi biền biệt, vợ con ở nhà chẳng còn biết hay dở gì cả!...

Muống đứng lên, Lụa vội ngước mắt:

- Mợ đã ra gió rồi cơ à! Chết, để con thổi nấu cho.

- Thôi được mặc tao! Mày làm quần quật cả ngày về phải nghỉ, còn tao ngồi lâu bại cả chân và bế em rời cả tay, không cất nhắc thì đến ốm to mất!

Sương nhẹ như khói hương, đượm mùi hoa cau đâu đấy đã vương mong manh trên mấy ngọn cây. Ánh sáng lạnh biếc đi, ánh sáng của vành trăng trên cao kia luôn luôn bị che khuất bởi những đám mây xám nhạt cuồn cuộn đuổi nhau.

Muống vòng tay quấn lại vành tóc rồi đưa nồi niêu và rá gạo ra sân. Nước lã ào ào giội xuống, như kim châm vào da thịt Muống. Vẩy rổ rau cho thật cạn nước xong, Muống vào bếp bắt đầu nhóm lửa.

Củi đóm tước nhỏ làm nòm bén lửa diêm cháy vèo vèo. Những tiếng nổ lách tách bắn lên. Ánh hồng dần chiếu sáng rực gian bếp. Ghế thêm lượt nữa, Muống cời than ra, bắc nồi cơm xuống đống gio và đặt cái niêu giò lên kho. Sau đó, Muống đặt ấm nước và chỉ còn chất củi cho cháy to, mà không còn phải mó tay vào bếp. Nhìn vào lòng bếp đỏ rực với những ngọn lửa vằn vèo xông lên tới miệng ấm, mắt Muống càng lặng đi. Hơi cơm trắng thở phì phì ra ngoài nghe rõ mồn một với cả từng giọt mồ hôi cơm xèo xèo rỏ xuống than hồng.

Mặt sân trước cửa càng trắng mờ. Ánh trăng đã nhòe hẳn qua những làn sương bạc bồng bềnh. Những cành dâu da và xoan ta rì rào kể lể với nhau những nỗi rét mướt còn ghê gớm sắp tới. Thỉnh thoảng gió ào lên, cuốn tất cả những tiếng động âm thầm vào một góc vườn lởn vởn bóng tối.

... La maison cái nhà... La maison cái nhà... Bi, be, bê... bi, be, bê... La maison cái nhà... La maison cái nhà... Bi, be, bê... bi, be, bê...

Những tiếng học bài ngân nga của không biết con nhà ai gần đấy, vang lên và văng vẳng bên tai Muống. Nhịp với những tiếng hòa hợp êm ái này, tiếng gió càng trong và hoang vu. Cái vắng lặng của chập tối thăm thẳm hơn, tưởng như đây là một làng quê hẻo lánh đương thiêm thiếp trong canh khuya.

Tâm hồn Muống đã vang ầm lên. Chợt, những tiếng rào rào của gạo trắng từ bàn tay nhỏ muốt của The vãi xuống thúng, tỏa ra trước mặt Muống. Đôi mắt long lanh của The vụt chiếu vào mắt Muống..., rồi đến cặp mắt hơi xếch của Dé, cặp mắt lim dim ý nhị của Mạ nổi lên theo.

Người Muống dần tê đi...

Trống ngực Muống như ngừng lại. Muống thở rít vào một cái nhẹ rồi mắt đờ thêm ra. Sự nghẹn ngào đưa dồn lên cổ họng Muống bị nuốt xuống ừng ực. Và sau một cái rùng mình, Muống đứng vội lên. Cái Lụa bế cái Chanh sà xuống cạnh người Muống lúc nào không biết. Nó rối rít lấy vạt áo quấn lấy hai chân cái Chanh để hở thịt ra, rồi ôm gọn vào lòng, xòe tay hơ vào ngọn lửa, xuýt xoa nói:

- Giời rét này mà ngồi bếp thì chẳng còn muốn đứng lên.

Một luồng gió lồng vào, ào ào như một thác nước. Lụa vùng quay ra, rít dài một tiếng:

- Gió buốt quá! Trống trải thế này, rét chết được!

Muống chau mày:

- Vậy thì lên nhà đi. Lên với thằng Cu kẻo nhỡ nó thức giấc lại khóc hết hơi!

Lụa lom khom ôm cái Chanh đứng dậy, gài chặt cánh phên đã lệch lạc:

- Thế này cho bớt gió, được tí nào hay tí ấy. - Lụa ngồi xuống chỗ cũ nói tiếp - Cháu chả lên đâu! Lúc nào em khóc cháu lên cũng được.

Hơi ở miệng Lụa bốc ra như khói loãng, Lụa nhìn quanh một lượt rồi bảo Muống:

- Giá cậu cho người về đắp lại vách và làm cửa rồi giải ổ rơm ở góc kia thời phải biết ấm! Vả cả nhà trên nữa, ngày bà còn sống, bà cũng đã định chữa lại.

Muống cau mặt:

- Gớm! Mày làm như cậu mày sẵn tiền lắm đấy. Nhà công nợ đìa ra còn chưa có trả nữa là chữa lại năm gian nhà, hai gian bếp và làm lại cửa giả.

Nhưng nghĩ lại thấy những ý kiến đó thật chính đáng, nếu Bếp Giỏng chịu khó đi làm và không chơi bời thì nhà cửa làm gì lại không được tu sửa tử tế. Muống hối hận và thấy bùi ngùi thương Lụa vô cùng. Mẹ Lụa là chị ruột Bếp Giỏng, bà mất ngay từ khi Lụa lên bốn. Bà cụ Bếp Giỏng tìm đủ mọi cách đem Lụa về nuôi. Họ hàng nhà bố Lụa nghĩ cũng chẳng cần gì mụn con gái này và cho bà cụ Bếp, Lụa lại được chăm bẵm sung sướng, nên sau khi Lụa về ở với bà ngoại, họ cũng chẳng nhắc nhở tới Lụa nữa! Năm nay Lụa mười sáu và người loắt choắt chỉ bằng đứa mười ba. Bếp Giỏng đã nhiều phen cáu kỉnh vì cái hình hài khốn nạn của cháu, văng tục ra chửi rủa:

- Mày như thế này chỉ tại họ hàng thằng bố mày thôi! Ai đời nó cưới mẹ mày về ngay hôm sau là bắt làm ngay như tôi tớ nhà nó nên mẹ mày mới kiệt sức và mày mới như người mã ấy.

Muống dịu giọng bảo Lụa:

- Thôi ngồi dưới này gió quá! Mày cho em Chanh lên nhà rồi tao dọn cơm lên nhà để chị em ăn. Lên ngay đi! Cơm chỉ vần vài lượt nữa là chín kỹ đấy.

Lụa run run đứng dậy, xuýt xoa:

- Mợ ác quá! Cháu ngồi đã ấm chỗ. Thôi mợ để cháu đặt em Chanh rồi cháu dọn cơm cho. Mợ đi mà rửa chân tay đi...

Cả Muống và Lụa đều giật mình và ngước cả mắt lên. Bếp Giỏng cúi đầu bước vào ho với mấy tiếng ho ướt át. Nhổ bẹp xuống đất, Bếp Giỏng cất giọng khàn khàn:

- Bu cái Chanh còn đun nấu gì thế? Đèn dầu đâu không chịu thắp mà để nhà trên tối mù thế kia.

Dứt tiếng, Bếp Giỏng lại gò ngực lại mà ho. Trong cái áo vải vàng cúc đóng kín, hai vai dày và rộng của anh giật bắn lên. Độp! Cái mũ lợp vải vàng vứt xuống đất. Bếp Giỏng dằn tiếng:

- Ho đâu mà lại ho khốn ho nạn thế này?!

Mắt Muống càng mở to thêm nhìn vào cặp mắt quắc lên của chồng.

Thằng Cu nằm trên nhà đã thức giấc, khóc oe oe, Bếp Giỏng liền giục:

- Để đấy! Thôi để đấy cho cái Lụa nó đun nấu. Lên cho con nó bú đi... Khổ quá! Xuống chết dúi chết giẫm cả đây, để thằng bé một mình thế kia?!...

Cái Chanh nhặt mũ lên cho bố, ngọng nghịu nói:

- Bố ơi! Bố này! Mũ của bố này.

Bếp Giỏng khom hẳn người xuống, bế vác cái Chanh lên, xoa bàn chân con và nói như người nức nở:

- Sao chân con gái tôi lạnh thế này?! Khổ quá! Bố đã xin ở Kho được mấy đôi bít tất để cho con và thằng Cu đấy, bố mải việc bố quên, để mai bố cầm sớm về cho.

Dứt tiếng, mái tóc lởm chởm và lấm tấm bạc và cả cái khổ mặt dồ xương của Bếp Giỏng ấp chặt vào người con bé. Và bàn tay to đầy chai xoa xoa khắp lưng con bé nó thở hổn hển cũng như bố nó.