Chương VI
Người hàng xóm lại cặp lấy cái điếu cày, đơm mồi thuốc. Ánh lửa diêm khét lòe ra chiếu sáng cái sống mũi gồ rồi chạy vút lên đôi mắt lờ đờ dần nhắm lại. Khói cay tỏa um, người hàng xóm đi loạng choạng về giường mình, bò đến cái bếp phên liếp, đập thình thình:
- Cậu Sinh! Cậu Sinh! Ba giờ rồi đấy, dậy dậy.
Sinh giật mình, mở choàng mắt, bàng hoàng nhìn gian nhà toát trong cái ánh sáng bạc như thiếc. Cuốn sách dày để mấp mé trên ngực Sinh rơi thịch xuống giường, và, Sinh đè soàn soạt lên những tờ tuần báo. Sinh ngồi dậy, xếp lại sách, báo. Sinh lấy khăn ra sân rửa mặt. Người hàng xóm nhìn Sinh, cười với đôi mắt khờ khệch trên một khổ mặt đen nhám:
- Cứ để cậu nằm yên thì cậu đánh giấc đến sáng mai chắc.
Sinh tủm tỉm:
- Không bác ạ! Tôi ngủ nhiều như thế lại ốm mất!
- Cậu nói sao ấy chứ, người ta khỏe chỉ vì ngủ được.
- Phải! Nhưng là ngủ điều hòa. Còn tôi, tôi sợ ngủ nhiều lắm. Tôi đương mong có cách gì không ngủ mà vẫn tỉnh người thì thật sung sướng quá.
Bác nọ chỉ có thể hiểu đó là câu nói đùa. Bác gật gật đầu cười, đoạn vào nhà sắp sửa quang gánh bán cơm nắm cho vợ và mình thì ra ngoài bè kia đi làm nốt buổi. Sinh chải qua đầu, vận áo chùng thâm, đội mũ trắng, ra đi.
Hôm kia, vừa nghe tin Sinh ốm và được biết có một bà ký cần một cậu giáo trông nom bốn đứa con nhỏ của bà, bác gái Năng liền đong gạo và rim một niêu thịt nạc đưa xuống Bãi cho Sinh bảo Sinh cái việc ấy. Trưa hôm qua, sự thúc giục ân cần của bác gái muốn Sinh có chỗ kiếm ăn nhàn hạ, Sinh phải theo bác đến nhà bà ký nọ. Bà ta bằng lòng nhận Sinh nhưng bà nói còn phải chờ ý kiến của ông ký về giá cả. Bà hẹn Sinh chiều nay đến để ông ký xem mặt rồi thương lượng.
Gió thổi vu vu bên tai Sinh. Tiếng trẻ con reo cười ở ngoài đường vang thêm. Sự hoạt động vui tươi này làm tan đi cái vẻ co ro, mờ tối của những dãy nhà lá úp súp. Qua những khoảng đất trống, cái bát ngát sông nước ùa vào, tê buốt. Bè nứa, nhà ở và người ta trông càng thấp bé, và cùng run rẩy, cùng tím lại trong một vẻ héo hắt.
Xa xa, sắc xanh mơ hồ của đồng ruộng và màu nâu mịn màng, thân mật của phù sa tỏa ra hòa làm một, rung rung chảy vào tâm trí Sinh. Sinh bước rất nhanh. Thoáng chốc Sinh lên đê rồi đi vào những dãy phố nhộn nhịp đã gần đến một tuần lễ Sinh biền biệt.
Người vú già thấy quả đấm cửa lạch xạch vội chạy ra, hé tấm cửa kính nhìn. Nhận ra người hôm qua, vú già mới dám để Sinh vào. Y mời Sinh ngồi ở cái ghế bành nặng chình chịch, bên cái án thư phía trái nhà. Long tong lên gác bẩm chủ xong, y xuống nói:
- Cậu ngồi chơi đây xơi nước, ông bà tôi còn dở tí việc, sắp xuống.
Đến giờ Sinh mới buông cái mũ trắng ra. Sinh để nó ở ngăn dưới án thư rồi cầm chén nước chè hột của vú già rót, thong thả uống. Không còn việc gì nữa, Sinh đành phải nhìn những đồ đạc chật ních nhà. Cũng tủ chè, sập gụ, hoành phi, câu đối, lư hương, độc bình, đĩa đại… tất cả những cái đó lại càng khiến không khí ngốt lên, và ánh sáng xám lại, Sinh thở tức cả ngực. Và, cũng vẫn với cái vẻ hả hê của một bộ mặt béo xị của con người ngủ khìn khịt từ chập tối tới sáng rõ và ăn no tận cổ mà vẫn cố tọng thịt cá vào dạ dày, gian nhà nọ nhìn lại Sinh và như tủm tỉm cười.
Có tiếng giày lẹp xẹp. Vợ chồng bà ký xuất hiện như ở buồng trò ra sân khấu. Ngước mắt lên, Sinh thấy ngay cái lưng lom khom của ông ký và tay ông xoăn xoe vuốt bộ ria.
- Chào ông bà.
- Không dám, chào cậu.
Bà ký đáp xong, tươi cười bảo chồng:
- Cậu Sinh đấy ông nó ạ. Tôi dặn cậu ấy hôm nay đến cho ông hỏi.
Ông ký gật gật đầu, vén tà áo dạ Mông Tự, ngồi chồm chỗm lên trường kỷ trải nệm. Ông với cái điếu ống, dềnh dang từ mở sáp thuốc đến châm lửa vào ngọn đèn hoa kỳ vặn loi nhoi. Xọc… xọc… trước tiếng một, sau gấp rút và rít hẳn lên, điếu kêu lanh lảnh. Ông phun khói rồi rặn ra từng nhời, khề khà:
- Ừ! Ừ! Trông cậu còn trẻ lắm, chắc còn ít tuổi. Trước cậu làm gì hở?
- Dạ, thưa ông bà, tôi làm thư ký cho một hãng buôn vận tải.
- Cậu mới nghỉ hay nghỉ đã lâu?
- Được bốn tháng rồi ạ.
- Thế cậu có tiền để dành hay làm phụ phiếc ai đó mà sống?
- Vâng, khi tôi nghỉ cũng có một món tiền khá và tiếng nghỉ nhưng tôi vẫn thường thường nhận những việc sổ sách của mấy nhà quen về làm.
- Phải! Trẻ người non dạ và nhất là bơ vơ như cậu thì cần phải biết dành dụm và chịu khó như thế.
Hai tiếng "bơ vơ" làm Sinh chau mày lại. Người Sinh gần sôi lên vì bực tức. Việc gì bác Năng phải kể lể với người ta như thế? Tìm việc cho Sinh và Sinh có làm việc mới có tiền, chứ Sinh có đi ăn mày đâu mà phải để người ta thương xót cảnh khốn khổ của mình?!
Ông ký, vẫn cái giọng khề khà của cha chú trong nhà khuyên bảo con cái:
- Có thể cậu mới giữ nổi tiếng tăm cho gia đình dù cậu không có thể làm cho gia đình cậu rạng rỡ như chúng tôi đây. Vậy trong khi cậu chờ đợi cơ hội bay nhảy, tôi muốn cậu trông nom giúp tôi mấy đứa cháu. Thằng cả mới học lớp ba trường công, còn ba đứa nhỏ học trường tư gần đây. Các cháu đều thông minh và dễ bảo cả, vậy cậu có bằng lòng không?
Sinh mỉm cười, không đáp. Ông ký càng khoan khoái, giọng càng trơn tru, vừa nói vừa xoăn xoăn bộ ria:
- Tôi chắc cậu hẳn phải bằng lòng vì không gì dễ chịu bằng sự dạy bảo dìu dắt trẻ con, có phải không cậu? Có phải việc làm đó còn một điều vinh dự nữa không? Tôi tiếc rằng vì gia đình phải vật lộn đủ mọi cách với đời và đã trải bao nhiêu năm nay Mên mai Lào với cái nghề thầu khoán gay go nếu không… (ông gật gù, đơm thuốc lào vào điếu) nếu không quyết suốt đời chỉ làm nhà giáo.
Cái điếu lại rít lên. Sau đó cặp đùi trong quần lụa mỡ gà rung bần bật và tay uốn éo, xoắn vuốt như kẹo kéo bộ ria lưa thưa:
- Vậy cậu ưng thuận nhời tôi thì tôi cho ba cháu kia thôi học ở trường tư về nhà, cậu kèm thêm thằng cháu cả buổi trưa, buổi tối. Như thế tùy cậu muốn ngủ nhà hay ngủ đây cũng được. Hai bữa cậu ăn với chúng tôi và các cháu. Tháng tháng tôi biếu cậu vài đồng để cậu tiêu vặt. Rồi một khi các cháu tấn tới tôi sẽ chẳng để cậu phải nghĩ ngợi.
Chỉ phút nữa là Sinh rùng cả mình. Đã hai buổi dạy ba đứa bé học lực vừa sơ khai vừa chênh lệch, lại còn buổi trưa và buổi tối kèm thêm đứa nữa, vậy thời giờ đâu để Sinh đi chơi lấy một phố và đọc lấy một trang sách? Sinh cố dằn lòng:
- Vâng, tôi xin nhận trông nom và hứa sẽ chu đáo trong sự dạy bảo các em nhưng xin ông bà để tôi ăn cơm ngoài.
Ông ký hất đầu lên, sửng sốt một cách rất là phường tuồng:
- Sao lại thế? Hay cậu e ngại điều gì? Không! Đây chúng tôi không bao giờ biết phân biệt sang trọng, nghèo hèn cả. Rất tự nhiên, đây nhà tôi rất tự nhiên. Chúng tôi ăn uống sớm sủa lắm để cậu rộng rãi thời giờ: sáng tám giờ hay tám rưỡi là cùng, và chiều ba giờ. Ấy khi cậu đến thì trong nhà dọn dẹp xong cả rồi đấy.
Lần này Sinh phải gai cả tâm trí. Ăn uống như thế để tránh tiền quà bánh, cái lợi cho nhà vợ chồng ông, Sinh không cần biết. Nhưng về phần Sinh, nếu Sinh ăn như thế thì với cái bụng lịch bịch sau bữa cơm còn làm được việc gì? Ấy là chưa nói đến bao nỗi chịu đựng qua bao năm làm việc cơm nuôi bó buộc như tù.
Sinh dằn lòng hơn nữa:
- Thưa ông bà không phải thế ạ. Tôi tuy lần đầu tiên thừa tiếp ông bà nhưng tôi cũng đã thấy sự dễ dãi tử tế của ông bà (Sinh cười thầm và thấy chua chát vô cùng). Thưa ông bà đâu tôi lại dám nghĩ vẩn vơ như thế, nhưng vì thật tôi đã có chỗ người quen thổi nấu và đã ăn với họ mấy năm, giờ bỗng chốc có việc rồi ăn nơi khác thì mang tiếng quá, vậy xin ông nghĩ cho.
Ông ký sửng sốt lần nữa. Sinh mặc ông nói, lợm cả giọng, nghĩ thầm:
"Thì ông cứ nói phăng rằng cái thằng sắp chết đói kia, mày hãy làm việc cho có miếng mà ăn đi! Để ông vừa được tiếng cứu sống mày, vừa được mày phải luôn luôn quấn quít với các con cái ông mà ông chỉ phải tiêu vài đồng bạc và thêm đũa thêm bát, như thế có rõ ràng không?"
Biết rằng khẩn khoản nữa cũng phí lời vì vợ chồng nhà nọ đã chắc chắn suy tính như thế. Sinh không thuận thì một kẻ cùng khổ nào đó sẽ đến nhận, họ cần gì Sinh. Sinh đứng dậy chào:
- Cám ơn ông bà. Vậy xin ông bà để tôi về thu xếp.
Ông ký đứng dậy, cười khà khà, vứt thẳng đuỗn bàn tay ra:
- C'est entendu! Au revoir cậu Sinh!
Sinh phải nín thở để đưa tay ra bắt bàn tay trắng và mềm nhũn kia. Cánh cửa gỗ lim khung sắt vừa đóng ập lại và Sinh vừa đặt bước xuống hè, Sinh liền nhẹ bỗng hẳn người như có cánh bay vụt lên không.
⚝ ⚝ ⚝
Sinh đi khỏi con đường nhớp nháp của khu phố Sinh Từ, qua những lớp lớp người gánh nước, bán rau và hàng quà. Sinh vừa đến đầu chợ Cửa Nam tiếng chuông xe điện, xe đạp, xe nhà vang lên ồn ào với tiếng rao báo tíu tít. Mắt Sinh tươi hẳn lên, cuống quít đón lấy những ánh điện rực rỡ ở các cửa hiệu chiếu ra, làm thành những làn khói màu sắc bồng bềnh trong bóng mờ xam xám.
Gió lạnh thổi suốt gáy Sinh mà Sinh không thấy rét. Sinh bước thoăn thoắt. Cái rộng lớn ở trên cao và sự tấp nập của phố xá tràn sâu mãi vào tâm trí Sinh. Quá vườn hoa thì Sinh chậm bước vì người bỗng gợn lên những cảm giác khác lạ. Sinh chau mày, khép từ từ môi vào hàm răng, cắn chặt lấy. Giữa cái khoảng phố huyên náo và tưng bừng nhất này, không hiểu tại sao ý nghĩ của Sinh chợt tối và lạnh đi. Sinh ngước mắt, bâng khuâng nhìn tít về cùng phố đằng kia nhốn nháo người và xe cộ.
Sinh thở dài. Sinh mặc những tủ kính sáng choang lướt qua mắt Sinh dần tê mê. Tất cả những đồ lộng lẫy bày trong đó Sinh gần như không trông thấy. Nhiều bọn trai gái đi thoăn thoắt và cười nói ríu rít, suýt xô vào Sinh. Sinh tuy dừng lại, tránh họ, nhưng liền quên ngay cái bờ hè chật hẹp, nhộn nhịp. Vẫn những bước nao nao Sinh đưa người đi.
Trống ngực Sinh đã đập dồn. Đèn điện suốt phố Hàng Bông đều bật hết, rừng rực như một lò lửa sôi. Bất giác Sinh bước gấp mấy bước, xồ đến cái gióng sắt cản trước một tủ hàng cao ngất. Sinh mở to mắt, hổn hển:
- Đã có bán rồi!
Sinh tự hỏi rồi chau mày nhìn. Qua lớp kính trong suốt, hiện vụt ra mấy cuốn sách bày lệch trên khung đồng bóng loáng. Bìa xốp màu vàng, nét chữ đen ánh, càng nhìn sát vào những cuốn sách đó Sinh càng bối rối và thẫn thờ. Gióng sắt tì dưới tay Sinh rung rung. Sinh nghẹn ngào:
- Đã bán rồi… thơ của Nguyễn Dương và tiểu thuyết của Vũ Trọng Minh, của Thường Văn.
Sinh nói rồi vội trông lên tờ quảng cáo chữ rất to của ba cuốn sách nọ đến những cuốn sách của ngoại quốc, bìa cứng, khổ dày, bày ở chung quanh đồ sộ như những tòa nhà.
Cuốn Ngày mai là truyện dài của Thường Văn; cuốn Tiếng vang là một xã hội tiểu thuyết của Vũ Trọng Minh. Hai cuốn đặt chênh chếch bên cuốn Dòng thơ của Nguyễn Dương. Trên cuốn thơ này, căng hai dải giấy có những chữ lớn: Tập thơ mới đầu tiên mà mọi người chờ đợi. Một công trình tuyệt tác của nhà xuất bản tín nhiệm Phổ thông .
Ngày mai và Tiếng vang do cùng một nhà xuất bản. Bìa cuốn trên trắng tinh; bìa cuốn dưới vàng nhạt. Những nét chữ bìa Ngày mai xanh tươi như sắc xanh đồng lúa lộng gió; Cuốn Tiếng vang thì tên truyện đỏ thẫm như máu đặc và tên tác giả thì đen ánh, rắn đanh. Số trang Tiếng vang đã nhiều nhưng chỉ bằng một phần so với cái bề dày rùng rợn của những cuốn sách ngoại quốc bày thưa trong tủ.
Cả ba cuốn sách mới đều trình bày bởi ba nhà họa sĩ trẻ tuổi và nhiều đặc sắc hơn cả trong lớp họa sĩ mới nhóm lên trong xứ. In theo những phương pháp tinh xảo, không sợ tốn tiền và được quảng cáo rầm rộ từ mấy tháng trước, cả ba cuốn nọ lại là ba tác phẩm đặc biệt của hai tờ tuần báo văn chương nhiều độc giả nhất.
Mùi giấy thơm phức vào đầy lòng Sinh. Sinh ngây ngất trong một sự kính phục. Sinh có cảm giác cả hai nhà văn nọ đương lặng lẽ nhìn lại Sinh với cặp mắt bao quát, chứa chan âu yếm. Chợt cả hai cuốn tiểu thuyết lừ lừ biến đi. Trên cái thảm nhung tím biếc ánh đèn chiếu xuống sáng ngời, cuốn Dòng thơ nổi lên. Tất cả những cái gì trong bìa sách đều lung linh: màu bìa trắng ngà, khung bìa kim sa, chữ đen tím ngọt và sắc.
Gió chiều lên, tôi buông hồn bay liệng
Tỏa mênh mông trên đồng ruộng bao la.
Màu xanh êm uống vàng dịu thu tà,
Thu hấp hối gọi thiết tha hồn người sống.
Mấy câu thơ này vang lên giữa tâm tưởng Sinh. Một luồng gió lạnh thổi theo, bát ngát, xa vắng. Như lần thứ nhất đọc nó trong khung tờ tuần báo, lòng Sinh rung lên, hoang mang:
Ai cay đắng! Tìm ai kia dầu dãi,
Lên tiếng kêu với muôn điệu của Nàng thơ,
Lên tiếng kêu không biết tận bao giờ
Để giãi cạn những niềm đau không bờ bến?!
Một đoạn của bài thơ khác tiếp theo. Bài này Sinh cũng học thuộc từng dấu phẩy. Sinh tự nhủ:
- Cả hai bài đó phải có trong Dòng thơ, và có lẽ Nguyễn Dương để một bài trong hai bài đó lên đầu. "Ở đây, lần thứ nhất tôi gửi tâm hồn tôi cho cuộc đời" . Cả câu này nữa, chắc Nguyễn Dương rút ra và cho in vào trang đầu để kỷ niệm bài thơ mà thi sĩ đã cảm đề như thế.
Sinh càng lặng đi. Giờ đây, trước mắt Sinh cả một tập thơ dày và rộng đã thành sách. Nó sẽ lưu chuyển qua bao tay người, và gần gụi, lưu luyến thêm bao tâm hồn. Nghĩ đến đây, Sinh thấy náo nức đê mê như chính anh là Nguyễn Dương đứng ngắm tác phẩm của mình chói lọi dưới ánh đèn.
Sinh đã đi khỏi phố Hàng Gai sang phố Cầu Gỗ. Tới đây, chiều được trả lại những vẻ riêng của nó. Ánh sáng xám lạnh như thiếc cũ. Bóng mờ tím phớt lấp ló ngoài những khung cửa khép chặt. Người và vật co ro, yên lặng. Vài tiếng rao hàng cô độc trong gió vang vang. Dần dần, chảy lừ lừ về phía Sinh, cái màn mênh mông trắng đục phủ lấy sông Cái và những vùng quê. Sinh phải đi lán vào hàng hiên để tránh gió và cho người ấm lên một chút với ánh đèn và tiếng người của hàng phố.
"Ngày mai", "Tiếng vang", "Nguyễn Dương", những chữ lấp lánh nọ vẫn liên tiếp rộn ràng trong tâm trí Sinh. Cùng những cuốn sách dày rộng của ngoại quốc, ba cuốn sách kia chuyển động và lắm phút như quay tròn, tia ra những hào quang. Sinh bước đều hơn, đầu cúi, mắt lờ đờ.
Sung sướng bao nhiêu, càng thêm hăm hở, tin tưỏng bao nhiêu, ba nhà văn kia và tất cả những ai ai đã cho ra đời những tác phẩm của mình và được những kết quả rực rỡ. Phần đông họ cũng khổ sở, cũng đầy đọa. Sinh tê tái cảm thấy thế, nhưng họ đã được và còn được nhiều an ủi nữa. Những ý nguyện của họ càng tăng thêm vì họ càng được ủng hộ và khoan khoái ganh đua. A! Người ta chung quanh Sinh đương có những việc làm đem hết sức, hết lòng và sự vui tin ra gánh vác. Sinh biết đến bao giờ Sinh mới được như họ? Sinh được một chút như họ thôi. Thế cũng đủ hăm hở và mênh mông sung sướng sống ở đời.
Cái cảm tưởng xót xa vì đau khổ và cô độc lại thắt chặt tim phổi Sinh. Sinh ghê sợ nhìn cảnh vật như cùng bảo nhau giơ tay và kêu hét xua đuổi. Lúc này, rõ ràng Sinh là một kẻ lạc loài. Sinh bị đọa đầy một mình, âm u với hơi thở của mình, với những bước chập chững trong những lớp bóng mờ mịt mùng chìm đắm mình. Như thế cho đến bao giờ? Đến tận bao giờ?
Sinh mím chặt môi.
Và hình ảnh tự cùng đáy tâm trí Sinh hiện ra, nét tối và ướt. Quang đấy! Tiến đấy! Xuân đấy! Phòng đấy! A! Bốn người bạn của Sinh! Trên mặt đất Sinh đã có những bốn bạn, nhưng những cái chết thảm khốc đã cướp cả đi. Từ Quang cho đến Phòng, có ai trên hăm nhăm tuổi đâu? Và có một người nào đã làm được việc gì, đã dùng được chút nào của năng lực mình đâu?!
Tiến sốt rét ngã nước rồi chết ở một vùng mỏ. Mấy trang sách bắt đầu của Tiến dịch vẫn còn nằm trong cái cặp bìa mà Sinh gối dưới đầu giường. Quang cũng ho như Sinh. Nhà Quang đã nghèo lại đông con, Quang phải thôi học trường Mỹ thuật ngay năm thứ nhất mới đỗ vào. Giờ Quang đi làm đâu trong một đồn điền cao su và đã gần một năm chẳng thư từ gì cho Sinh. Phòng tuy không chết nhưng Sinh không thể đừng được cái cảm tưởng Phòng bị vùi lấp khuất hẳn cõi đời này rồi. Phòng ngày nay không còn thiết một chút việc gì phải suy nghĩ hay tốn chút sức khỏe. Phòng đã lấy được vợ giàu. Phòng chỉ chơi và chơi. Chơi để ganh đua, để cho rã rời, các lối chơi thê thảm của hạng trai trẻ nghèo khổ bỗng được nhảy lên đống bạc. Cuối cùng là Xuân. Đã đúng bốn năm biệt tăm Xuân. Có người bảo Xuân mê một người con gái nhưng không lấy được, ghen lên giết người yêu rồi bị tù và phát vãng đi xa; có người lại bảo Xuân không phạm tội gì hết, Xuân bẵng đi vì Xuân có việc làm ở đâu bên Tàu, bên Pháp.
Tiến chết rồi, Quang và Xuân không rõ ở đâu! Phòng chỉ lao đầu vào sự ăn chơi, không chịu biết đến ai nữa! Còn lại vất vưởng một mình Sinh, lặn lội giữa cuộc đời, lòng đau xót hễ khơi ra trong khi tưởng nhớ những bạn cũ lại gần như cào xé, điên cuồng.
Mấy câu thơ của Nguyễn Dương lại rung lên, đầm đìa nước mắt, Sinh nghẹn ngào đọc không ra tiếng. Sinh thấy như đó không phải tiếng mình mà là tiếng của Tiến hay Quang, hay Xuân mượn lời thơ và hơi thở của Sinh kêu lên. Sinh chợt giật nảy mình vì một bước hụt. Kìa! Sinh đã dấn đến đầu đường Phố Mới. Ngay sau cái giây bàng hoàng như tỉnh một giấc mơ hãi hùng ấy, Sinh thấy lạnh quá. Gió bấc đương rành mạch nghiến từng thớ thịt Sinh. Mấy mảnh áo vải mặc vào mình như ướp nước đá.
Sinh phải rảo bước. Dưới bãi, giữa những dãy nhà úp súp, bóng mờ đùn lên đặc như khói. Trên cầu sông Cái, một đoàn tàu ầm ầm chuyển bánh. Từng ô ánh sáng vàng nhờn trôi lừ lừ, lấp loáng sau những gióng sắt lẳn vào nền trời xám. Người đi làm trên phố và những đàn bà đầu đội vai mang đã nhốn nháo tràn cả xuống con đường đê dốc. Màu quần áo vải rách rưới, nâu, thâm, xanh, không thể phân biệt. Cả đầu tóc, mặt mũi và thân hình người ta đều nhuộm thứ mực Tàu loãng và cặn.
Sinh không thể rẽ ra lối khác về nhà. Sinh đi hút vào đám đông đó, bước chân càng dồn dập.