← Quay lại trang sách

Chương XI

Cánh cửa liếp vừa kéo xiết xuống đất, Sinh giật mình, quay ra, nhăn mặt: "Ai lại mở cửa đấy?!" Ngay đó bà cụ An bước vào, xuýt xoa:

- Cậu Sinh!... Sao lại ho nhiều thế? Kìa sao không gọi cháu nó đưa thuốc sang mà uống?

Sinh luống cuống, giấu cái cốc nhổ đờm vào góc giường, hốt hoảng nói:

- Không!... Thưa cụ, không! Con có việc gì đâu! Và mới chín giờ, uống thuốc sớm quá.

- Lại còn chín giờ! Tàu Bắc sang lâu rồi. Cậu phải chăm mà uống chứ. Cụ lang này bốc mát tay lắm đấy.

Đầu Sinh càng ngùn ngụt, và, trong người cồn cào chua chua, gây gây. Cố đè lên sự khó chịu quái gở này, Sinh bỏ chăn ra để dậy. Bà cụ vội ngăn lại. Sinh không nghe, cười:

- Thưa cụ, con đỡ lắm rồi! Cụ cho phép con ngồi cho tỉnh.

- Được, cậu cứ nằm xuống để tôi đưa thuốc sang.

Bà cụ An nói thế nhưng khi Sinh chống tay rướn người lên tựa vào vách, bà cụ để yên. Bà cụ thấy vui vui vì Sinh đã cất nhắc được như thế là có cơ nay mai khỏe. Bà cụ kéo thêm cái gối cho Sinh lót. Sinh sáng hẳn mắt nhìn xuống cánh tay bà cụ gầy rung rung luồn cái gối dưới lưng. Ngày ốm rồi chết, mẹ Sinh cũng gắng gượng ngồi dậy như thế. Và, Sinh đã hì hục cuộn chăn, lấy gối để mẹ Sinh tựa. Khi ngẩng mặt lên, Sinh hồi hộp lạ thường, Sinh thấy gương mặt mẹ Sinh đương xanh úa và lả đi bỗng hồng hồng, cười với Sinh.

Giờ thì Sinh nhìn vào đôi mắt kèm nhèm của bà cụ chỉ có thể mở ra he hé. Không hiểu vì do cử động đột nhiên máu có dồn lên mặt Sinh không và Sinh có tươi không, chứ bà cụ An thì thấy vẻ mừng rỡ thật. Bà cụ líu ríu nói không ra hơi, hỏi Sinh rất nhiều, và câu nào cũng an ủi Sinh phải vui vẻ mà tin cậy ở thuốc thang, thật yên trí rồi bà cụ mới ra về. Một lát, bà cụ bưng sang cái đĩa đựng bát thuốc thơm ngào ngạt. Đặt ngay dưới gối Sinh, bà cụ nheo mắt để vớt như là một sợi bông vương trên miệng bát thuốc.

- Nước đầu đây, cậu uống đi. Chịu khó mà uống. Nước chè tôi đã bảo cái cháu nó pha đầy vào ấm giành rồi. Cậu nhớ uống xong phải nằm ngay cho dẫn thuốc. Thôi, tôi phải về coi hàng.

Bà cụ lại lom khom đi ra, khép rõ sát cánh liếp lại. Sinh trông theo, ngơ ngác. Gian nhà lặng thêm; không khí đè nén. Sinh càng váng vất. Hơi thuốc chờn vờn bốc lên mặt Sinh nóng hơn, Sinh lắc đầu:

- Bốn chén rồi!

Mắt Sinh vẫn mở to:

- Bốn chén rồi! Bốn chén rồi!

Dứt lời, như con vật đói, Sinh run run cầm bát thuốc, uống ừng ực. Sinh đau xót như bị cào xé cả ruột gan mà nuốt những ngụm thuốc ấm và ngọt một cách khắc khổ này, vừa cố tưởng đến sự công hiệu. Sinh dốc đến giọt cặn mới thôi. Rồi Sinh lại duỗi dài chân, khoanh tay sát ngực, ngồi chứ không chịu nằm theo lời bà cụ dặn.

Trong gian nhà lặng lẽ, ngồi yên như thế, Sinh thấy tâm trí khó mà tỉnh táo. Nhất là trên cái giường hẹp này, như cùm xích giữ riệt lấy Sinh. Nhưng biết làm sao?! Sinh đã nằm nhiều quá rồi, ê ẩm cả hai bên hông và cả người nữa. Mà ngày hôm kia, hôm qua, sáng nay, Sinh đã khổ cực vô cùng vì mệt mỏi phải nằm mà mắt cứ chong chong, đầu óc cứ liên miên nóng rực. Ngày, Sinh mong ngóng chóng tới đêm để được ngủ như mọi khi. Thì đêm tới, Sinh lại bứt rứt trông đợi sáng. Sớm mai vừa hửng trắng, lòng Sinh đã nôn nao, khấp khởi chực đón lấy sự vui tươi trong tiếng ồn ào thức dậy với sự làm việc. Nhưng người Sinh càng rời rã, tâm trí khô đi, bừng bừng thêm.

- Hay cứ liều ra ngồi ngoài sân?!

Sinh nghĩ và co chân toan tụt xuống đất. Nhưng chỉ nghiêng được mình và chống tay vào thành giường thì Sinh hết sức. Sinh thở hồng hộc, thấy chỉ nhúc nhích thêm chút nữa sẽ đứt ruột mất. Sinh run bần bật. Hai thái cực càng găng nhau xâu xé khắp da thịt Sinh nóng và rét. Cái nóng rừng rực, tức tối, buồn bã cuồn cuộn ở ngực và ở đầu Sinh, còn cái rét thì tê buốt ran ra cả tai, gáy, bàn chân, chỗ nào hơi hở ra cũng không chịu được.

Sinh chậc lưỡi. Sinh nhăn hết mặt mày lại mà nghe, mà ghê sợ.

Trong người quằn mạnh lên. Sinh ghê sợ đành mặc bất cứ cái gì đến trong tâm trí.

Trên mặt Sinh nóc nhà sáng rực lên lúc nào không biết. Bên hàng bà cụ An đã thấy những tiếng khề khà và những giọng lè nhè. Người ta lẻ tẻ đi làm và gọi nhau ơi ới. Sinh chớp chớp mắt nhìn ra. Nắng phấp phới bay tung lên với những làn gió ào ào. Dưới sông, đưa lên theo những tiếng xô xát của các bè nứa dỡ ra mua, bán.

Cánh cửa đằng sau nhà trông thẳng ra sân, gió thổi dạt hẳn về một bên. Mặt trời hiện ra đầy đủ trong cái vòng tròn chói lòa. Ánh sáng đổ xuống như thác. Chung quanh vườn của bà chủ và ở khắp chân giậu, những ngọn mùng tơi còn sót lại và cả những cây rau mùi lâm tâm mới gieo, cũng rung rung ánh nắng. Cái ấm như có kim nhũ trộn với mùi thơm của cam quít, đương độ giữa mùa, cuồn cuộn vào nhà. Những làn hơi mờ mờ của đồ vật ẩm mốc bị lùa ra khỏi những gầm tối trông rõ mồn một.

Mắt Sinh mở trừng trừng lâu rồi mà vẫn không chớp. Sinh không ngờ hôm nay lại bật nắng lên như thế mà bảo thằng cu nhà bên cạnh sáng nay mở cả hai cửa ở phía ấy ra. Dẫu bà cụ An biết cũng không việc gì. Bà cụ cũng hiểu chỗ ở cần phải sáng sủa, thoáng khí, như thế thì người ốm mới chóng khỏi. Nhất lại là nhà lá, thu xếp vào mỗi một gian, mà giời đã mưa dầm gió bấc luôn mấy hôm và còn là mưa rét mướt, lầy lội nữa.

Chợt Sinh thấy khát. Sinh lẩy bẩy mở nắp sành ấm, xách hẳn cái bình tích ra rót đầy cốc nước. Sinh sẻ sang cái chén con, rỏ hai giọt dầu bạc hà, súc miệng, nạo lưỡi. Lại phải cất nhắc chân tay, Sinh càng thêm nhọc nhằn. Nhưng Sinh bằng lòng. Vì chỉ buồn bã như thế một lúc, Sinh phải nằm khụy xuống. Không được đủ tỉnh táo thì Sinh thỉu đi vậy, để Sinh không còn hay biết một sự gì.

Sinh được yên lặng một cách mê man. Sinh được quên trong cái chết ngăn ngắn đi dần đến cái chết thực, cái chết mãi mãi!

Cảm tưởng nọ vừa nổi lên, cơn ho cất theo ngay. Sinh choàng người như bị điện giật, co rúm lại mà ho, nước mắt, nước mũi giàn giụa. Nhổ đờm vào cốc và cau mày nhìn xong, Sinh lắc đầu, lờ ngờ đưa mắt ra ngoài nắng. Nước mắt thực của Sinh dần ứa, từng giọt nóng chảy nặng xuống gò má. Sinh nghẹn ngào, Sinh mặc kệ. Sinh đã trở lại với ý nghĩ thà rằng cảm thấy cả xác thịt và tinh thần đau khổ hơn là ngủ thiếp đi. Với cái giấc ngủ u tối, cái giấc ngủ của các thớ sống bì độn ấy, con người chẳng khác gì con lợn đã chọc tiết, rên hừ hừ ít phút nữa rồi chết.

Sự chua xót và phẫn uất kết ngay thành khối đưa lên cổ họng Sinh. Răng Sinh cắn chặt môi và day day như muốn nghiến đứt thịt ra. Phải! Sinh rứt hẳn thịt ra để đồng thời kêu lên, kêu lên hàng trăm nghìn lần cũng được, rằng không thể nào Sinh chết. Nhưng Sinh không chết, biết đến bao giờ Sinh mới khỏe, đi lại được thôi chứ không dám mong đi làm vội. Trong khoảng chưa biết hàng tuần lễ hay hàng tháng này, tiền đâu để Sinh uống thuốc, cơm cháo, tiêu pha? Bà cụ An, vợ chồng chị cu Năng, người cai trẻ trong sở Binh hay ai ai nữa, Sinh trông vào sự giúp đỡ của người ta cũng phải có hạn. Nhất là mấy người họ đều nghèo. Một đồng bạc họ kiếm được là cả bát mồ hôi trán dán mồ hôi cằm với bao sự chịu thương chịu khó.

Nghĩ lại sự mong ước ban nãy, Sinh cười gằn, ghê rợn vô cùng cho mình. Nhìn bà cụ An lập cập bưng bát thuốc đưa vào tận tay, Sinh đã lại có ý cần mẹ Sinh sống, ở bên con lúc con nằm liệt giường này. Thì hỏi mẹ Sinh vừa yếu đuối, hiền lành sẽ xoay giở những cách gì để nuôi nấng, chạy chữa Sinh giữa nơi xa lạ, người khôn của khó với hai bàn tay trắng? Hay lại chỉ mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, nước mắt ngắn, nước mắt dài? Hay rồi mẹ Sinh đến lặng đi, ôm chặt lấy Sinh khi cái chết đến cướp nghiến Sinh trước mắt.

Pẹt… phì… Sinh nhổ xong, vội nuốt những cái nghẹn dồn dập bóp lấy cổ. Sau đó Sinh lại ho và lại nhấc cốc lên. Vừa thở, Sinh vừa lắc đầu nhìn những vẩn máu. Hai lần trước, đã hơn hai mươi ngày Sinh tê dại trước những miếng phổi sống bật ra ấy. Lần này mới bốn ngày nhưng biết đâu không kéo đến bốn mươi ngày rồi không ngày nào nữa!

Sinh nức lên một tiếng, nằm gục xuống gối, cổ tay chẹn lấy miệng. Trên bàn, cái bát uống thuốc bắc và hai chai thuốc tây xô vào nhau loảng xoảng bởi Sinh duỗi mạnh chân đạp thình vào cạnh bàn. Cả vỏ hộp thuốc cảm Sinh uống hôm nọ ngay lúc nghỉ việc về nhà, rơi cách xuống đất, lăn dài vào xó tối. Đầu xà nhà, một con chuột đương co ro nghe ngóng, giật thót mình nhớn nhác nhìn rồi đâm đầu chạy.

Qua những kẽ lá, nắng rọi xuống đầy cả phía trong giường. Sinh chùi mắt, và, tránh nắng, quay mặt ra. Tuy va chạm nhưng hai chai thuốc vẫn đứng thẳng trên bàn, cạnh cái bát. Lại phải nhìn đến hai vật này, Sinh thấy sự đau tủi ran thêm ra. Sao lạ thế? Sao Sinh đã tưởng và mong rằng không dùng đến nữa mà cứ lại phải giở ra thế này?! Sinh đã giấu nó vào tít góc bàn, lấp đi sau hai chồng báo rồi, chứ có dám thấy nó ở trước mặt đâu?! Chỉ mó vào nó thôi, Sinh đã ghê cả tay, bủn rủn cả tay. Ấy thế mà Sinh còn phải nhấc nó lên, còn phải chúc từ từ miệng nó xuống cốc, run run rót thuốc ra, cuối cùng, nhăn cả mặt mũi lại mà uống! Chỉ một ngụm nước to, nuốt đánh ực là xong, nhưng sao cái khoảnh khắc vừa dài vừa quái gở thế. Nghị lực Sinh dù cố gắng chừng nào cũng bị chùn lại, vì, a!, - Sinh lắc đầu, mắt xanh lại, như có thật thuốc trong miệng - cái vị thuốc vôi nồng và cay, uống vào thì từ đầu lưỡi tới dạ dày bị cào toạc ra như bởi những móng tay sắc.

Giờ đã mười giờ hơn rồi. Bà cụ An sắp bảo cái cháu đưa cháo sang cho Sinh ăn. Sinh sẽ uống cả hai thứ Potion Calmante và Chlorure Calcium để đỡ ho và cầm máu lại. Đắng, cay hay ghê sợ thế nào nữa Sinh cũng phải uống. Và dù ngại ngùng, rùng rợn đến đâu Sinh vẫn phải tin cậy, cố gắng mà tin cậy sự kiến hiệu dù ít ỏi của những thuốc ấy, với một người ốm nặng khác như Sinh họ chỉ vứt đi mà Sinh thì phải giữ lấy hơn vàng ngọc. Không thế Sinh không thể còn có một chút gì để cho Sinh bấu víu lấy, được giờ nào thì hay giờ nấy, được phút nào hay phút nấy, cái sự sống, a! cái sự sống của mẹ Sinh đã bị cướp đi tưởng trao lại cho Sinh để truyền tiếp, ngờ đâu!

Sinh đã đầm đìa nước mắt.

Sinh ngoạm chặt cánh tay để nghiến tiếng khóc khỏi vỡ ra. Bên ngoài, nắng ngùn ngụt như trưa tháng năm. Tiếng trẻ con mải chơi quên cả mọi sự đã vang khắp xóm. Bắt đầu nắng mà hôm nay đã rực rỡ thế này huống chi ra giêng hai là đầu mùa xuân. Nhưng chắc đâu Sinh được hưởng sự sáng sủa đầm ấm ấy?! Không khéo, Sinh cứ ho ra nhiều máu mãi thế này, càng ngày càng lả đi, chết mất! Và biết đâu giờ Sinh chết lại đúng vào một lúc nắng còn tưng bừng hơn?!

Để nguyên mắt ướt giàn giụa, Sinh ngước mắt lên, thở hồng hộc. Sinh đã được biết mấy cái chết thê thảm thì đều vào ban ngày cả. Hình như mấy người kia thấy rằng mình đằng nào cũng một lần tắt thở thì cố giữ chút hơi tàn để thở thêm ít ánh sáng mặt trời và nhìn thêm cảnh vật sáng sủa vài giây phút nữa cho đỡ tiếc, đỡ cực.

Một buổi chiều, dạo Sinh vào nhà thương được hơn tháng, có một ông già nữa được nhận vào nằm cùng salle với Sinh. Thoạt tiên, chỉ nhìn đằng sau ông, Sinh đã tưởng một cụ bảy tám mươi tuổi. Vận quần áo đen, người nhỏ bé, bước lẩy bẩy, ông già luôn luôn dừng lại để ho và thở. Thấy những người ốm đương thơ thẩn ngoài sân bỗng đổ dồn về phía cửa, Sinh cũng chạy lại xem mặt người bạn mới nọ. Cuối hè, bóng chiều tím nhạt lén vào trong nhà chỉ còn xám loãng. Đôi mắt lem nhem của ông già sợ sệt đưa nhìn hết mọi người rồi ông già đặt cái bọc của ông xuống giường. Phều phào, ông già mới van lơn một người:

- Ông! Đây các ông có điếu làm ơn cho cháu mượn hút nhờ. Cháu thèm quá.

Một anh còn trẻ lên tiếng:

- Có, nhưng ông phải hút khéo, đừng để đờm dãi dính vào. Cả "san" có mỗi cái điếu cày, phải bảo nhau giữ gìn cho vệ sinh.

Ông già càng run run:

- Vâng! Cháu xin cẩn thận. Cậu cho cháu mượn.

Cái điếu đưa đến, ông già tìm tòi mãi trong bọc mới lấy ra một gói giấy đen thui bằng đầu ngón tay. Ông vê một mồi thuốc cho vào nõ xong rồi mà vẫn cầm điếu, sợ sệt nhìn:

- Ông nào có diêm làm ơn bật lên một que, hút trước đi để cháu hút nhị cũng được.

Hầu hết người ốm đã lảng ra vì sự trần trụi đến cái diêm cũng không có này. Sinh phải xin hộ ông. Diêm xòe lên, ông già lập cập nhắc điếu kéo từng hơi ngắn ngắt lại bởi những tiếng ho ướt. Khói thở ra chỉ được vài gợn mà que diêm đã tắt, mồi thuốc cháy còn những quá nửa. Ông ta liền nói như mếu:

- Ngon quá! Thèm từ trưa đến giờ mới được mà…

Sinh lắc đầu. Sinh xin cho ông ta que diêm nữa. Anh trẻ tuổi khó chịu toan gắt. Sinh phải vội gạt đi, hỏi chuyện ông già:

- Cụ ở đâu, xin vào lúc nào mà phải chờ từ trưa?

- Thưa ông, cháu ở Hà Giang về nhờ ô tô. Đến đây sợ chậm, cháu phải vào ngay để trình giấy quan đốc trên ấy. Thành thử ô tô chạy thẳng mạch, cháu chẳng được ghé vào đâu.

- Chết! Sao cụ lại cứ thưa, gọi như thế! Đừng thế, chúng tôi còn ít tuổi và cụ lại như bậc cha mẹ mà.

Ông già cúi thấp mặt xuống, Sinh càng ái ngại:

- Cụ ở trên Hà Giang làm gì vậy?

- Cháu làm bếp.

- Bếp gì ạ?

- Bếp bánh tây. Cháu làm bánh cho một hiệu thầu bánh trong trại.

- Sao cụ không ở ngay Hà Nội hay Hải Phòng mà làm, tội gì đã già cả rồi đi chỗ nước độc ấy?

- Vâng, hai tỉnh này làm ăn tốt đấy, nhưng công việc khó lọt đến phần mình. Vả lại cháu yếu đuối, chậm chạp làm các hiệu to không được mà các hiệu nhỏ người ta không thuê.

Cả Sinh và ông già yên lặng một lúc. Sinh chợt bật nói và không thể ngừng lại:

- Thưa cụ bệnh gì thế?

Ông già không kịp đáp, cơn ho sặc sụa đã cất lên. Ông vừa ho vừa run bắn cả người, chân tay rúm lại. Sau đó, ông gạt mồ hôi đầm đìa trán rồi ngồi xuống giường, rên hừ hừ. Sinh vội trải chiếu bảo ông già nằm. Sinh mượn một chai không, đem đến, sẻ chỗ nước vối nóng của Sinh ủ trong chăn đưa ông uống. Thêm lần nữa, dưới ánh đèn sáng, Sinh ngạc nhiên vì ông ta lại không già đến bằng ấy tuổi mà Sinh đã đoán thụt xuống. Mặt ông xanh bủng, nhăn nheo, chỉ xấu xí chứ không phải già lão. Ông gầy gò, thấp bé là do cuộc sống đã hút mất của ông gần hết sinh khí và để lại cho ông cái bộ xương lòm khòm, ọp ẹp. Chỉ đáp nhời Sinh câu nữa, ông già tu hồng hộc hết nửa chai nước rồi nằm lăn ra giường. Một lúc thì tiếng ngáy của ông cất lên rè rè, không đều, qua những tiếng ho và rên ướt sũng.

Ngày mai, đến bữa cơm, ông không ăn. Chiều cũng thế. Hôm sau, hôm sau nữa, ông chỉ ăn được vài thìa cháo. Người ông cứ âm ỉ nóng rét, mồ hôi luôn luôn toát đầm ra. Những cơn ho càng dồn dập. Hôm thứ tư, ông lả đi, khán hộ phải thụt cho ông. Sinh đã đến lay gọi ông ăn cháo nhưng ông lắc đầu và khiến Sinh cau mày lại với câu hỏi rền rĩ:

- Cậu ơi! Đây có gửi mua gì được không?

- Thưa cụ có ạ. Cụ có tiền?

- Vâng, cháu có hơn hào chỉ, định để lúc khỏi thì về quê, nhưng giờ cháu phiền cậu gửi mua giúp cho…

Ngừng lại, mắt ông lem nhem ngờ nghệch nhìn Sinh:

- Ít đường tây và quả chanh.

Trưa hôm ấy Sinh làm cho ông cốc nước chanh. Sợ để đường ở chỗ ông nằm đã sẵn có kiến vì chiếc khăn mặt của ông nhớp nhúa, đã mấy lần Sinh giặt cho - Sinh phải gói đường treo lên đình màn giường Sinh, chờ lúc nào ông uống lại pha. Nhưng không thấy ông gọi và như không ngờ còn các thứ đó, Sinh phải đến giục ông. Ông lắc đầu: "Cháu đủ rồi! Đủ thèm lắm rồi! Mời cậu xơi đi". Rồi ông lại ho, nóng sốt và thỉu đi.

Đến chiều, tiếng ho của ông mỗi phút một nhỏ dần và không dứt một cơn, cứ lè sè luôn luôn. Trên giường, ông nằm thẳng cẳng, thở bằng bụng, thỉnh thoảng lại co, duỗi đùi và ve vẩy tay. Sớm mai, khi Sinh thức dậy, không thấy ông đâu. Mở cửa nhà xí, không có. Thì ra trên cái giường bỏ không ngoài hiên, chỗ mặt trời mọc chiếu vào đầu tiên chói lòa lên, ông già chết lúc nào không rõ.

Khác hẳn lúc sống, mặt ông tươi và trắng hẳn lên. Mắt ông tuy nhắm nhưng lim dim, và hai bên môi hơi nhếch như ông đã bằng lòng một sự gì rồi cười, cái nụ cười cuối cùng ấy sau mấy tiếng thì thầm. Hai chân ông giạng ra, hai cánh tay ấp vào bụng, chẳng khác nào ông đã đón một người mà ôm vào lòng. Sinh nghĩ thế nhưng nếu thật có ai hay vật gì đến thì ông cũng chẳng còn sức nào mà giữ lấy và lòng nào mà tươi cười cả khi ông còn hơi thở. Trái lại, Sinh thấy chính ánh nắng lại đón chào ông. Ánh nắng vàng ngời như lửa đốt của buổi sáng mùa hạ lúc đó gió còn mát dịu, thổi chờn vờn những lá cây, lá cỏ lấp lánh sương…

Người chết thứ hai là anh chàng thịt chó. Người ta gọi là thằng thịt chó và bảo thằng thịt chó chết thật đáng đời, đáng kiếp lắm! Hắn ở cùng xóm với Sinh dưới Bạch Mai. Trừ vợ hắn còn không một ai dám đến gần gian hắn ở chứ đừng nói mó đến người hắn. Quần áo và da thịt hắn không thể có cái ví được. Nó tẩm một thứ hơi khắm khó riêng biệt do mồ hôi, cáu ghét và các cái bẩn thỉu khi hắn làm hàng bết vào cùng các cái ô uế hắn phóng bừa ra giường chiếu mà không hay biết.

- Tôi chết mất! Tôi chết mất! Đừng cho tôi uống thuốc nữa mà cho tôi uống nhiều nước thôi.

Vợ anh thịt chó nhăn nhó, gắt:

- Chết mà xong à?! Phải uống thuốc không đây cậy hàm đổ vào cho mà xem.

- Không! Không! Tôi uống nước cơ.

Vợ hắn đành phải đi nấu nước bã sắn cạy cục mãi mới xin được. Thì hắn giãy giụa, rên rỉ, mếu máo như trẻ con:

- Không! Giời ơi! Khổ quá! Xin tôi gáo nước mưa hay nước máy cơ.

- Để lại té ra nữa à?! Rượu cho lắm vào rồi mà nóng cào ruột ra, rồi mà làm tội người ta.

- Thì cứ đưa nước lã đây cho tôi, tôi uống rồi chết cũng được.

Vợ hắn lại phải gạt nước mắt làm theo. Rồi cứ khi vợ hắn ra chạy tiền ngoài phố thì hắn lại quờ quạng lê người xuống đất. Từ cái nền nhà nhớp nhúa, hôi thối, hắn trườn ra tới cửa. Hằn nằm xoạc chân tay ra, thở hừng hực, mắt trắng dã, lao láo nhìn lên trời. Vợ hắn về lại hét lên hay khóc rít tiếng, bế xốc hắn vào giường. Nhưng dù ngày hay đêm, hễ vắng vợ, hắn lại lê người ra cửa, giương hết mắt nhìn lên cao và thở dồn dập như lúc hắn chạy theo con chó mua được giá rẻ mà giết xong là hắn làm một miếng to nhắm rượu đã rồi mau mau chóng chóng vùi đầu vào một đám xóc đĩa, đám chắn.

Anh thịt chó cũng chết lúc nào không ai rõ. Vợ hắn đi bán rau về thì thấy chồng nằm cứng đờ dưới một gốc cau giữa sân. Y hét lên, ríu cả lưỡi gọi, hàng xóm mới biết đổ đến. Thân thể hắn co rúm trong cái dáng quằn quại chứ không như ông già. Mắt hắn vẫn trừng trừng, mồm há hốc. Nắng ngùn ngụt của trưa hè nhảy múa trên người hắn với những con nhặng bay vo ve. Gió thổi rào rào cái chòm cau trên người hắn, hứng đi của hắn một ít ánh sáng.

Sực tưởng lại ông già và anh hàng thịt chó, Sinh thấy rõ ràng Sinh đương nằm nghe tiếng mình thở giữa cái yên lặng nạo xương thịt của những tháng tư tháng năm vừa qua. Giờ đó hầu hết mọi người ngủ mê mệt. Những tiếng ngáy ồ ồ không đều. Những tiếng ho quang quác và ướt. Những tiếng rên rỉ liên miên trong sự cắn rứt của bệnh tật. Những tiếng gãi sồn sột như muốn cào toạc thịt ra.

Và tiếng ve sầu! Tiếng ve sầu ra rả cả ngày cả đêm, lúc gần, lúc xa, cứ đến những cây cối gần nhà thương mà kêu, con này bỏ đi con khác tiếp, con này chết con khác còn ngắc ngoải cũng không chịu ngừng để chờ con khác khỏe thay. A! Tiếng nhị tỉ tê chầu chực người ta bên cỗ áo quan và đưa người ta xuống hố! Tiếng nhị luyện tập của lũ thợ kèn đã đói khát chỉ nhằm nhằm vào đám ma!

Chết mất! Chết mất! Sinh nằm co lại và nức nở nói trong họng. Sinh đã uống bốn chén thuốc bắc và gần hết hai chai thuốc tây rồi mà chẳng thấy triệu chứng gì giảm bệnh cả. Trái lại, Sinh càng ho nhiều, máu càng ra đặc và trong người càng nhọc nhằn, khó chịu. Không! Buổi trưa nắng to và tiếng kèn đưa đám kia không phải chỉ là sự tưởng tượng! Nó sẽ là thực, có thực với Sinh, mai kia thôi!

Chết! Sinh không có cơ gì khỏi bệnh tất nhiên chết mất. Sinh chết! Giời ơi! Có thể như thế được không, tuổi Sinh chưa tới hai mươi bốn, Sinh còn bao nhiêu tha thiết, bao nhiêu thương yêu?! Cả người Sinh run bắn nữa lên. Sinh rít tiếng dài trong miệng. Chết! Sao Sinh phải chết? Mà chết là tim dừng lại, người trơ ra, mắt như thủy tinh xám! Chết là không còn được tí gì, một tí gì! Chết dù hàng ức, hằng hà sa số châu báu hay những gì đẹp tuyệt trần đưa đến cũng chỉ là đất bùn! Chết là hoàn toàn tối tăm, hoàn toàn vô ích. Chết! Chết là tan nát tất cả, lụi tắt tất cả!

Chết! Chết là tan nát tất cả, lụi tắt tất cả. A tan nát và lụi tắt tất cả, tất cả những cái mà tâm hồn Sinh ôm ấp, chống giữ, vun tưới đã bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm. Cả một đời Sinh! Sinh nhắm mắt sao được mà chết?! Nhưng không muốn chết mà phải chết, và biết cái chết đến gần rồi mà chịu để nó cướp nghiến mình đi?!

Trong tâm trí Sinh, một cái u ám như tảng nước mực đen đông lại, sực tan ra. Ngay đó, sự chán nản như dây rợ quấn quít lấy. Sinh từ từ đưa một bàn tay lên úp lấy mặt. Sinh thấy không còn thiết một tí gì. Sinh quằn quại, giãy giụa hết sức cũng đến thế. Cái chết và bao nỗi đau khổ như chông gai khắp mọi nơi mọi chốn ở đời, Sinh có thể với cái thân Sinh cô độc yếu đuối vượt qua được đâu?

Nước mắt nóng giàn thêm xuống gò má và cả cổ, Sinh rùng nhẹ người trong một cái tê buốt ran ra mênh mông trùm lấy Sinh.

- Cậu Sinh ơi! Cậu Sinh ơi!

Thằng bé mắt thô lố ở bên cạnh bước vào nhà, ngơ ngác, hồi hộp. Không khí vừa yên lặng mà Sinh thì tung chăn, nằm co quắp như không thở. Không dám gọi nữa, thằng bé rón rén lại giường, và, cố thu hết can đảm nó mới cất ra được mấy tiếng:

- Cậu! Cậu ơi!

Sinh choàng tay, cau mày:

- Cái gì thế Cu?

Thằng bé nhẹ hẳn ngực:

- Cậu ăn cháo kẻo đói ạ.

Sinh lắc đầu, mắt gờm gờm. Thằng bé lại thêm ngạc nhiên:

- Ban sáng cậu có ăn gì đâu! Cháo khoai giờ bà cụ hàng nấu đấy ạ.

Sinh rền tiếng:

- Không! Tao không đói! Thôi mày ra kia mau!

Thằng bé nhăn nhó đi ra. Trong giường, mắt Sinh càng nóng rực, nhìn đơ lên nóc nhà. Nắng đã nhạt và chiếu về phía khác. Gió lạnh ùa vào vù vù từng cơn dài. Chợt, lừ lừ nổi ra giữa những lớp bóng mờ xám ngắt, một cái dây thừng ngoằn ngoèo rủ xuống mặt Sinh. Đó là cái dây gánh nước của một người nàng dâu tự tử ngay ở đầu ngõ dạo nọ mà nhiều người tranh nhau lấy để về nhà làm dấu và thuốc chữa sài cho trẻ con. Thấp, thấp hơn nữa, thấp xuống đến cổ Sinh rồi, cái dây quái gở bỗng hiện ra kia. Nhưng mắt Sinh vẫn không chớp. Và, nếu thật có cái dây cũng ướt át và đen xịt như thế rủ xuống tròng vào cổ Sinh và thắt chặt lấy họng Sinh, Sinh cũng mặc.

Chết! Cái chết chỉ còn là một cái gì bàng bạc và bao la ở trước ngay mặt Sinh. Sinh càng đến gần càng thấy nó ít đi rồi không còn là cái gì cả.