← Quay lại trang sách

Thời Kì Đen Tối Chương 7

Ố là là, bông dua Ông Trẻ! Ông Trẻ xuống Phòng từ bao giờ thế? Và đi với ai đấy?

Tú nhổm lên reo như đóng kịch, làm người khách mới vào không thể không sửng sốt, luống cuống tuy vẫn giữ nét mặt lạnh như tiền.

- Nếu đi một mình thì nằm xuống đây với chúng moa

Tú ngồi hẳn dậy, đẩy đẩy Trần Văn nhích hẳn vào tường, giơ tay cười hớ hớ:

- Xin giới thiệu với chư vị, đây là Ông Trẻ ở trên Hà Nội xuống. Ông là cậu của Giáng Hương ben sơ (1)của moa1 đấy! Chư vị mà muốn thức trắng đêm với nàng tiên nâu, lại muốn có cả bạn văn chương nữa, thì Ông Trẻ đây thật là một tri kỷ. Hớ hớ hớ! Hôm nay ra ngõ gặp giai hay sao mà lại được gặp Ông Trẻ ở đây thế này?

-----

[1] Chị dâu của tôi.

Cùng một lúc, Tú nói với mình:

- Đ... mẹ cái thằng này lại xuống xin tiền con Giáng Hương đây! Mà nó phải ăn phải mặc thế này, thì một là sắp sửa đi tù, hai là đang đói cả thuốc phiện và cơm gần chết tới nơi rồi! Đêm nay mà nó tiêm cho bọn này thì hàng mười cối thuốc cũng chưa chắc đã đủ. Phải cho bồi đến nhà đoan lấy thêm nữa!

Tất cả bàn đèn đều vui vẻ một cách rất lịch sự được thêm có người bạn hút bất ngờ và đặc biệt nọ. Tuy đã đến lượt mời thuốc rồi và là điếu thuốc thứ hai của Thái Trang tiêm rất khéo, Trần Văn vẫn giữ bộ thoải mái, gạt gạt cái dọc tẩu đi:

- Xin mời tân khách! Đệ xin nhường tân khách!

Ông Trẻ mặc áo gấm trần, nền lam hoa bạc, quần lụa mỡ gà, đi giày Gia Định, đội mũ mốt săng màu tím vành to cuộn. Không hiểu những đồ này may mặc và đã dùng từ bao giờ, hay là của ai nhường cho, mà đều mốc mác, rách vá, lụng thụng, nhưng vẫn rất chải chuốt. Cả mũ phớt cũng thủng cũng vá. Một miếng vá to bằng cái đít soong nấu bột trẻ con ở ngay chỗ đỉnh mũ chũm lại. Cái áo gấm thì vá không những ở vai, ở hai cánh khuỷu mà ở cả đằng sau lưng và gần gấu. Quần phải gọi là đụp. Còn đôi giày dễ thường chỉ đi được nửa bàn chân với cái mũi rình rình há ra như hàm ếch, làm bựt tung hàng chỉ gai khíu chằng chịt, xiên xẹo.

Nhưng bộ mặt của Ông Trẻ lại khác hẳn bộ đồ. Đó là một gương mặt xám bì bì mà tất cả những cảm xúc gì sâu mạnh nhất, dữ dội nhất, cũng không thể bợn đến được. Cái vẻ tươi tỉnh và điềm đạm của nó lúc Tú vồn vã đón hỏi và giới thiệu, tuy đã làm ra điều hết sức cảm kích song vẫn cứ trơ ra, hơn nữa, ngay sau đó lại càng thấy lạnh lẽo rất ma quái!

- Thằng người thế này mà là em mẹ con Giannơ Háclu?! Chắc là con của vợ ba vợ hai hay nàng hầu gì của ông ngoại Giáng Hương? Cái dọc tẩu sống này mà đặt ngồi cùng ôtô Lanh-côn với Giáng Hương đi lễ nhà thờ, hay uống rượu lúc năm giờ chiều với Giáng Hương ở khách sạn Thương mại trên phố Bônbe, ở Pagốtđông ngoài Đồ Sơn, hay ngồi nghe Giáng Hương dạo pianô đêm Nôen..., thì cũng là bức tranh khá khá chất quỷ đấy!

Ông Trẻ không những không nhận hút điếu thuốc của Trần Văn nhường, mà còn tiêm liền ba điếu cho bọn Tú hút.

- Kìa! Quý huynh bỏ mũ ra, cho đệ treo lên cẩn thận nào. Và đây, cứ gối thêm nữa, để đệ chiếu cho...

Đến điếu thứ tư, Tú đón lấy dọc ngay khi cái tiêm đang vê vê thuốc sắp phóng vào nhĩ tẩu, đoạn trịnh trọng nâng dọc lên tiếp Ông Trẻ. Điếu này vẫn bao với sái nạm thầu nhưng Ông Trẻ lấy nhiều thuốc hơn, to cứ mòng mòng. Vừa kéo, ông vừa tự tay gạt gạt cho điếu thuốc rút vào lỗ nhĩ thật nhanh thật gọn. Rồi đúng khi tiếng vo vo vừa dứt, lỗ nhĩ như tắc lại, làm Trần Văn nặng nặng cả ở ngực vì thấy chưa bao giờ có một điếu hút ngon và một hơi kéo dài đến thế, thì Ông Trẻ pập một tiếng, không thở ra tí khói nào cả, mặt lạnh như thường, nhẹ nhẹ duỗi thẳng chân, ấp một tay lên bụng, lịm lịm, mà vẫn mở mắt nhìn, không uống nước, không hắng giọng gì cả.

Rồi hai điếu, ba điếu, bốn điếu, đến điếu thứ năm, Trần Văn vẫn thấy Ông Trẻ nuốt cả khói. Ông chỉ nhấp có nửa chén nước chè, khi hút xong điếu thứ ba, cặp mắt vẫn cứ lờ ngờ, lạnh lùng như không cần nhìn thấy, không cần biết đến mọi việc xung quanh, mọi sự trên đời này. Đầu cứ sùm sụp cái mũ phớt mốc, nên vành tóc mai và bộ râu dê đóng khung lấy khổ mặt dài và nhọn nọ càng làm người ta phải để ý và suy nghĩ thêm.

"Lão này hút như thế đã bao năm rồi vậy? Không hiểu những ngày đói thuốc lão chịu đựng ra sao? Lão phải xoay xỏa thế nào để có cái hút. Chao ôi! Con người hắn, lương tâm của hắn từng sống bao nhiêu tấn kịch với bao nhiêu phút giờ dữ dội và khủng khiếp rồi?! Nghe nói đâu lão từng dạy học trò lớp nhất, làm thư ký nhà buôn và cả viết báo làm thơ cơ mà!"

Tiệm hút lại thêm hai bọn nữa. Thế là cả bốn chỗ nằm ở gác ngoài và trong buồng của bà chủ Anna Liên đều có khách. Hai bọn mới đến cũng phần nhiều trẻ như bọn Trần Văn. Tiêm thuốc cho họ là hai bồi gái: một ả người xương xương, mắt quầng thâm và sáng, rất tinh rất ác; một ả người lẳn gọn, mặc đồ đen, trằn trườn như một con rắn, mắt lúc nào cũng ướt một ánh cười. Mới ba giờ chiều, ngoài trời đang nắng đẹp, nhưng gian gác cứ lờ mờ. Cửa sổ đã đóng lại còn buông màn đăng ten. Tường sơn màu cánh gián, lắp những ngọn đèn chao hoa sen hồng. Hai cái lọng to rủ tua giữa hai hàng bàn đèn bày trên bốn sập gỗ sơn son thếp vàng, chiếu hoa cạp điều, nệm thổ cẩm, gối da sơn và gối gấm kê từng chồng. Một bức tranh từ đời Tống vẽ một cảnh "trăng thề" treo suốt mặt tường trước buồng Anna Liên, dưới tranh có một đỉnh đồng và đôi lọ sứ Giang Tây kê trên đôn gụ đen bóng.

Ngoài mùi thuốc phiện sực nức, người ta còn thấy mùi chả nướng, mùi thịt xào nấu và mùi cà phê, vì dưới nhà là một cửa hàng chuyên bán thịt dê và cà phê.

Xế bên kia đường, trên dãy nhà gác, cũng có ba tiệm hút vào loại nhà Anna Liên, nhưng không nổi tiếng và sang bằng, bên dưới cũng có cửa hàng thợ may, cắt tóc, chụp ảnh và cũng chuyên bán cà phê, hay các món ăn Huế.

- Thôi, chưa gặp được con Hương nhưng mà bám được thằng em Thy San này, thì cũng là may lắm rồi! Bọn lợn sữa này tới ăn hút xong thế nào chả kéo nhau xuống xóm? Cả bữa phiện, chầu hát và ăn uống đêm nữa, ít nhất cũng phải chi ba hay bốn chục đồng. Liệu chừng ta phải đả ngay nó hai chịch (2)hay không thì một chục đồng cũng được, kẻo thì ở nhà hát ra xe, nó giốc sạch ví rồi, thì số mình đúng là số của giống ăn... bẩn!

-----

[2] Chục.

Ông Trẻ lim dim, đã tính toán ngay đến các việc.

Tú gọi thêm cối thuốc hai đồng. Khi bồi tiêm bưng khay đến, Tú rút tờ giấy năm đồng ở túi áo trong ném vào khay:

- Chạy lên phố Hàng Cháo mua cho một gói Thiết quan âm và nửa cân bánh nướng thập cẩm. Còn thừa bao nhiêu cho cả đấy...

Người bồi vừa ra tới cầu thang, Trần Văn gọi giật lại:

- Nếu Hàng Cháo không có bánh nướng thì về Cầu Đất mua bánh đậu xanh Nhân Phong. Bánh đậu xanh không mỡ ấy.

Tú vẫy vẫy:

- Nhớ mua cả bánh đậu xanh, hạng bốn hay sáu hào một phong.

Tú nắn nắn lại cà vạt, sửa sửa mái tóc, nằm xuống ghé ghé đầu vào cánh tay Trần Văn, đón điếu thuốc của Ông Trẻ tiêm.

- Cái thằng cha này dễ thường sắp nghiện rồi mất! Mà quái! dạo này nó tẩm bổ sâm nhung hay cao quế gì mà đỏ đắn hẳn ra thế này?! Chỉ khốn nạn cho thằng Thy San, người càng ngày càng lướt cứ như cò bợ, thế mới chết cha nó! Mà nó còn thiếu gì thuốc, thiếu gì ăn chứ?! Còn con Giáng Hương nhà mình nghe đâu lại càng uống rượu. Chao ôi! Sao con này không hút nhỉ?! Ừ, sao nó không hút, mà nó cứ hút thuốc phiện và nghiện hẳn nữa thì có làm sao?! "Giời ơi! Nếu như con Hương chưa nghiện, chỉ hút chơi thôi ở một nhà riêng mà ta được trông coi và làm bồi tiêm cho thì cũng đã hả lắm rồi! Chưa kể tiền nó đưa ta mua thuốc phiện và các khoản ăn uống (hãy chỉ bốn năm mươi đồng một tháng thôi) thì với nguyên những tiền ta đón về nhà những bọn khách hút như bọn này và những bọn đi chơi gái, cũng thừa cho ta hàng tháng đi ăn toàn cơm cao lâu và hút toàn thuốc hộp vàng!

"Giáng Hương ơi! Giáng Hương mày phải hút đi hút ngay đi, rồi phải nghiện, nghiện nặng hơn tao càng tốt! Nếu như mày thấy chưa có thằng nào thỏa mãn được mày, thì tao sẽ dắt cho các thứ lạ, lạ nhứt? Và nếu như mày không muốn ăn ở với thằng Thy San nữa thì tiền chia gia tài của mày khi ly dị, mày cũng không phải động chạm đến đâu! Như thế hóa ra mày lại tự do sung sướng hơn... Giáng Hương ơi là Giáng Hương ơi!... Sao mày lại kém thông minh và quyết đoán trong các việc như thế này hở Giáng Hương?"

Tuy không đoán được hết những ý nghĩ này của tên bợm già tiêm hầu và hút gỡ của mình, nhưng Tú cũng như cảm thấy được phần nào cái tâm địa quái ác nọ. Tú lại như càng không để ý đến Ông Trẻ và càng làm ra rất phóng khoáng dễ rơi dễ rời trong mọi câu nói, mọi cử chỉ:

- Cứ cho là mày hút đến ba cối thuốc sáu đồng, và ăn hết bốn, năm đồng nữa của ông đi, thì cũng chẳng bõ bèn gì! Không trước thì sau, con Giáng Hương bà tiên vương mẫu của cả nhà cả ổ chúng mày, cũng phải hộc máu mồm dồn máu miệng ra vì nhục! Cái thằng ăn xin dở là mày, mà là cậu con Giáng Hương ấy, sẽ là một vết tràm quệt lên mặt nó. Chính tao là người chứng kiến nhưng tao sẽ quay mặt đi, không thèm dùng mày để rửa hờn với nó! Ừ ừ... mày ấy à, thằng Ông Trẻ ạ, tao có đặt tiền lên mũi giày cho mày cắn lấy thì mày cũng cắn, chứ đừng nói là ném tiền vào cái mặt nhăn nhở của mày, quẳng tiền vào hai bàn tay khum khum của mày.

Tú cũng lim dim mắt để nhìn kỹ mặt người cậu Giáng Hương, gương mặt hao hao giống con cháu với cái cằm hơi lẹm, cặp mày to hơi xếch, tuy da dẻ đã hoàn toàn xám bì lại, mắt, mũi, mà nhô lên đủ hết các gồ xương.

- Được! Rồi con Giáng Hương của mày sẽ được hếch cái bộ mặt kiêu kỳ, phóng đãng mà nhìn mọi người!

Tú gật gật, nhấm nháp những cảm xúc và ý nghĩ hứng khoái nóng bừng ấy trong khi mũi tiêm ở tay Ông Trẻ càng dẻo càng nhanh, vê những mồi thuốc trên diện tẩu mà theo kiểu nói của làng nghiện thì đó là đường thương của Triệu Tử Long ở Đương Dương Trường bản... tiệm!

- Quái! Không biết cái con Hương ấy nó lên Hà Nội có về nhà hay không, mà cả thằng bố và thằng anh nó lại thúc thư cho nó ghê thế! Đã gửi dây thép lại còn nhờ người quen chuyển. Chắc hai thằng cũng là ăn xin này, lại thua cháy túi và cầm nhà bán cửa rồi sao đây? Đánh tài sửu với bọn Tàu và bọn chạy áp phe mà không có cánh, thì đến váy mẹ cũng phải lột ra, huống hồ tiền riêng của con Giáng Hương! Phải rồi, đã không nhận được hàng họ gì của Anh tăng đăng milite (3)cho thầu, và không có khách ăn chơi trưng diện may mặc, lại cứ thua bạc, thì thằng già trán hói kia còn là trụi tóc và thằng anh làm mõ nhà băng kia sớm tối cũng vào đề lao ăn cơm vôi với cá mắm thôi! Vì thế con "cốc" (4)này lại mò xuống Hải Phòng - để...

Đúng lúc Ông Trẻ quay dọc tẩu vào tận miệng Tú, Tú sắp bập môi, thì có tiếng người reo lên:

- A! Thy San phờ-re (5)- đây rồi! Ê! Sao dạo này lại kết ở đây thế? Mà kìa, sao ông anh lại không vào trong kia nằm với bà chị Anna?

Tú giơ cánh tay lên nắm:

- Chính! Chính! Sao khéo tìm thế! Thôi pípđonnơ (6)của cối thuốc mới lấy đây, nhường cậu!

-----

[3] Hậu cần nhà binh Pháp.

[4] Cốc: tiếng lóng chỉ những ăn mày.

[5] Thy San em.

[6] Điếu danh dự

Đằng sau Chính thập thò một người mặc quần áo cờ-rếp đen, đội mũ lá dừa đan rộng vành, đầu cũng cạo trọc

- Đàn em nào thế, cậu Chính?

- À thằng Ba ở ngõ Cấm, chuyên đi theo các sà lan thuyền gạo và xi măng đường Hải Phòng - Bắc Giang cho tôi!

Tú hất hàm:

- Ngồi xuống, chú mày cứ tự nhiên!

Tú đảo mắt nhìn Ba lé.

- Cái thằng làm xú doóc sở mật thám này đã quay sang chạy hàng cho Nhật với thằng Chính từ bao giờ thế này? Lại còn cái lọ sái thủng này nữa thì đúng là phải bảo bồi tiệm đến nhà đoan lấy thêm thuốc rồi!

Chính bắt tay Trần Văn và Thái Trang. Trần Văn thõng thẹo đưa tay đón tay Chính hỏi:

- Hình như ngày xưa người anh em cũng hay đến bãi cầu Ngự tập thể dục và bơi ở sông Cấm nhỉ?

Chính ném cái áo ngoài và mũ cho Ba lé:

- Còn người anh em thì mình hay gặp đi bát dưới Cầu Rào lẩn mẩn làm thơ làm nhạc gì ấy?!

Trần Văn ngả đầu ra cười:

- Huế huế... Chứ không mần gọn và nhanh như người anh em, từ làm thư ký ngoài Sáu Kho phốc ngay đi với nhà binh Nhật rồi làm cho... Mút-sư-buýt-si và Đại Nan côdi, cứ hốt ra tiền phải không?

Trần Văn xòe bàn tay móng nghêu ngao, đen cáu, vuốt mái tóc gọng kính, lại huế huế huế huế cười thêm mấy tiếng nữa.

- Tiên sư mày Văn ạ cái cười của mày sao mà lạ, mà đểu thế! Mày cười hay là chửi cha người ta?

Chính cứ phải ngồi xuống mép sập phía trước mặt Trần Văn. Có thêm một người nữa cũng không bằng lòng vì cái cười của Trần Văn: Thái Trang. Nhưng Thái Trang khó chịu một cách khác. Thái Trang biết rõ Trần Văn cố ý làm ra vẻ coi thường bọn hãnh tiến nọ để tôn thêm cái điệu sống thiên tài và thiên thần phóng khoáng của mình, nó cho phép mình ngồi xổm lên mọi thứ ô trọc. Nhưng lúc này, với bọn này, Thái Trang cho làm như thế lại là xoàng. Khinh nên kín, đặc biệt phải phớt lạnh, rất mục hạ vô nhân. Càng phớt lạnh, càng mục hạ vô nhân bao nhiêu, chỉ càng sống sâu thêm cái đời sống bên trong giàu có, cái đời sống tinh thần tuyệt vời với phong cách nghệ sĩ độc đáo của mình.

- Mặc kệ cha những loài ruồi nhặng. Đã là ruồi nhặng thì tẩm đến thứ nước hoa gì, chắp đến thứ cánh gì cũng chỉ là ruồi nhặng. Kể cả thằng Tú đang bỏ tiền rất là trân trọng cho bọn này ăn hút! Hay kể cả những thằng chạy hàng đồng, sợi, giấy đang phất, những thằng "cóc vàng" định mở nhà xuất bản để vừa buôn văn, vừa làm ra là Mạnh thường quân của các khách văn thơ, các nghệ sĩ có tài, có tiếng và ngang tàng.

Vì thế suốt từ khi vào tiệm nằm xuống sập đến giờ, Thái Trang cứ lạnh nét mặt, chỉ hút mà chẳng động đến miếng bánh nào, thỉnh thoảng cũng chẳng chịu cất lên một lời hay cười nhếch một cái.

Ông Trẻ lại vê xong điếu mới. Tú phẩy ngón tay vào dọc, cho phép Ba lé nằm ghé xuống hút:

- À Chính này! Cậu định lấy con bé bán kem của hiệu Tân Á mới mở ở phố Cầu Đất phải không? Con bé tên là gì nhỉ?... à... à Tuyết đen, con lão phán ở phố Cát Dài ấy. Này cậu có mấy mạng mỡ để đấu dao găm với bọn võ sĩ quyền Anh và đá bóng? Và có mấy yến cao hổ cốt và mật gấu để chịu đòn âm dương của bọn quan Nhật ở Hải Phòng? Mà ông via nhà cậu mất rồi, cậu định báo hiếu nuôi thuốc phiện cho bố vợ hay sao?!

- Đã chơi thì không sợ gì hết! - Chính vỗ vào một cái gì phồng phồng trong túi quần, bĩu bĩu miệng. - Cục sắt này mới bóc tem và đủ mười hai viên kẹo đây! Chính cống của quan ba hiến binh nhường lại cho đấy!

Sau hai vòng hút, không hiểu Tú và Chính đầu mày cuối mắt với nhau thế nào, bỗng Tú ngồi dậy, nắn nắn lại cà vạt và mái tóc, rút cái ví da ở túi áo ra:

- Trần Văn và Thái Trang cứ nằm tiếp Ông Trẻ nhé, hết bao nhiêu, thì đây, Trần Văn chi cho.

Tú cặp tờ giấy hai mươi đồng, quài tay dúi vào tay Trần Văn:

- Rồi năm giờ rưỡi hay sáu giờ thì mời chư vị gọi ô mích (7)đưa xuống tệ xá xơi cơm... Xin chư vị miễn tái thỉnh và nhớ cho đúng năm rưỡi cùng lắm là sáu giờ đấy!

Ông Trẻ không thể nào giữ được bình tĩnh, chồm lên, hoa cả mắt

- "Thôi chó đểu rồi! Thật là chó đểu rồi!".

Tú bắt tay Ông Trẻ trước nhất, tươi cười và trân trọng:

- Bác giáo thế nào cũng phải xuống tệ xá đấy! Cất công từ Hà Nội xuống đây, tình cờ gặp đệ mà không cho đệ tiếp thêm vài chén rượu nhạt thì khinh đệ lắm đấy?! Có thể ngày mai votre Giáng Hương xuống đi lễ với notre maman (8)và ở lại ăn cơm...

Ông Trẻ vừa nhìn tờ giấy bạc nằm lại trong tay Trần Văn, vừa tính xem bữa thuốc hết bao nhiêu tiền. Hắn không theo Tú, chửi thầm:

- Đ... mẹ thằng đểu! Tiếp rượu nhạt thì để tiên sư mày uống à?

Đi trước Ba lé ba bậc thang, Tú ghé vào tai Chính nói:

- Đã chạy được xe chưa? Nếu cậu chạy được cho mình sớm mai lên Hà Nội, thì chuyến sợi này mình để cậu hẳn ba mươi phần trăm hoa hồng đấy! Còn món đa-dê-năng lôcan (9)hôm nọ được tám trăm thì cậu và mình cưa nứa (10). Riêng chầu hát tối hôm bán đa-dê-năng ấy thì...

-----

[7] Xe kéo loại sang.

[8] Giáng Hương của anh, bà mẹ của tôi.

[9] Nội chế.

[10] Chia đôi.

Chính lườm Tú:

- Ông anh cứ thiếu tế nhị và khinh em quá! Ai chả biết ông anh chi rồi!...

Chính tự nhủ ngay với câu nói trên đây:

- "Thế ngộ như đệ luyện phép lấy được Mỵ nương Huệ Chi hay Bích Nga nhà ông anh, thì phải đấu dao găm với ai hay lại là chính với ông anh?!".

... - Kìa hút đi chứ, đứng rồi à?

Trần Văn quay dọc tẩu lại cho Thái Trang. Thái Trang lại quay mời Ông Trẻ. Trần Văn làm ra vẻ ngạc nhiên:

- Người anh em bữa nay sao xoàng vậy? Hay định để dành đến tối? Khỉ, tối sẽ có chuyện của tối. Hãy cứ biết bây giờ đã!

- Mình định bốc?

- Sao lại bốc? Hẹn năm rưỡi hay sáu giờ cơ mà! Giờ chỉ bốn rưỡi là cùng.

- Không! Mình muốn bốc ngay chứ không xuống đấy?

Ông Trẻ lại thấy lạnh tới tủy xương sống;

- Thế này là thế nào?! Tiền nong hai thằng nhãi này tính toán trả ra sao đây?! Chó đểu! Chó đểu!

Thái Trang đứng lên, mày càng nhíu nhíu, hai tay đút túi quần, đi đi lại lại. Rít mấy hơi thuốc lá, lâm râm đọc thêm mấy câu thơ Đường, Thái Trang sững lại:

- Bốc, phải bốc! Cậu cứ bốc đi đây với mình.

Trần Văn đưa mắt e ngại nhìn Thái Trang. Thái Trang nhếch mép cười:

- Cậu đưa hai chục ấy đây!

Không để Trần Văn kịp suy nghĩ, Thái Trang đặt rất lịch sự tờ giấy bạc gấp tư vào cái khay còn đầy một đĩa bánh:

- Ông bạn vong niên này sẽ chi cho chúng ta.

Và Thái Trang nghiêng mình, giọng rất khiêm tốn:

- Xin lỗi, đại huynh cứ tự nhiên. Chúng tôi đi đằng này có chút việc. Vâng, xin đại huynh cứ tự nhiên.

Thái Trang cũng đi song sóng bên Trần Văn, nói rất nhỏ bên tai:

- Dương ba sầu sát độ giang nhân. (11)

-----

[11] Sóng sông (hay hoa dương) sầu giết khách qua sông.

Hôm nay đang tiết thanh minh đấy! Bốc về Hà Nội đêm nay làm bữa chả cá trên một nhà thuyền Hồ Tây, mai đi viếng mộ thi sĩ Tản Đà cả đời tài hoa, rồi đi chơi chùa Yên Tử, ở đấy với sư cụ mấy ngày mày ạ.

Trần Văn tròn mắt:

- Tiền đâu?

- Còn đủ tiền hai xuất ôtô ray đây! Rồi đến nhà báo lấy tiền trước bài thơ và một trang minh họa của mình.

Thái Trang phẩy phẩy ngón tay vào ve áo:

- Và còn thứ đây cũng là tiền nữa. Ha ha không có cái áo này nóng cũng không chết, rét cũng không chết, mà đã rét không chết, nóng cũng không chết, thì mang trên hình hài làm gì cho bận. Nhất là đem đổi nó thì lại được bao nhiêu cảm giác mới, lạ!

Trần Văn rè cái giọng:

- Thôi xin lỗi đại huynh, sống không thể thế được đâu!

Thái Trang cười:

- Thế thì phải sống thế nào mới được?! Cứ nạo mãi cái óc mỏi, rút mãi cái ruột tằm mà làm giàu cho mấy thằng chủ nhà xuất bản, chủ nhà báo à? Cứ vì tấm hình hài phải có cái che mà cứ bóc da bóc thịt bóc linh hồn ra để đổi lấy vuông vải, thước dạ à? Cứ phải để những đứa có tiền nó nhìn mình, không thể khinh được mình vì địa vị xã hội, vì cách làm ăn, mà đem đày ải mãi tài năng của mình à? Tung hê mẹ nó đi tất cả những thành kiến, đá cho vỡ bố nó hết đi những cái vỏ đạo đức hàng mã trưởng giả, để sống thật cho mình. - Thái Trang xã đầu lên vai Trần Văn. - Hay không lên Hà Nội mà chỉ đi núi Yên Tử thôi. Nghe tiếng mõ tiếng kinh buổi tinh sương, nghe tiếng chuông lúc chiều tàn, rồi uống rượu với mơ hay với ổi ương cũng được, ăn bát cơm với canh xuông rau ngót trong mấy hôm, rồi ngâm thơ Đỗ Phủ, Lý Bạch, Nguyễn Du để không nghĩ gì đến các thứ bẩn thỉu, ti tiện của cái xã hội này... âu cũng là một chuyến đi đẹp đấy!...

Sau đó chỉ nửa giờ, Ông Trẻ cũng ra đi. Bảy đồng bạc tiền còn thừa, ông vuốt vuốt từng tờ, xíp vào nhau không sai một mép, gấp kỹ trong ví; còn tất cả bánh chưa bóc và bánh ăn giở, ông đem gói vào mùi soa cũng rất phẳng gọn, cầm với tờ báo. Ông xuống gác nhẹ và lạnh như một bóng ma, tuy mặt ông hơi phừng phừng ngất ngây và hình như ông còn mỉm cười với mình nữa. Từ cầu thang mờ mờ ẩm ẩm xuống bờ đường nắng chiều và bóng cây đang phấp phới lao xao, cái mũ dạ mốc xám, cái áo lam hoa bạc bợt phếch, và cái quần lụa như giẻ lau ấy, thõng thượt chập chờn ra đi cứ như bơi trong khói trong sương vậy...

⚝ ✽ ⚝

Cậu Khòa hôm nay lại mặc quần chúc bâu trắng, quấn xà cạp vải xanh, đội cái nón dứa cũ quai vải hồng điều. Còn người ngồi trên xe là Bích Nga, dưới chân có một lồng chim dẽ và một rổ trứng gà. Một bó hoa huệ bông mẫm cuống dài, bọc những lớp lá ngâu, ngoài phủ một khăn voan hồng đào, đặt bên cạnh Bích Nga.

Trời nắng to. Bích Nga đem một dù rất đẹp đi theo nhưng không mở. Tóc xõa xuống lưng, Bích Nga mặc kệ nắng, thỉnh thoảng có bị chói quá thì ngả đầu vào bó hoa.

- Xe nào như xe nhà Đức Sinh kia kìa?

- Còn xe nhà nào nữa! Con Bích Nga ngồi xe đấy!

- Ái dà dà, đệ nhị mỵ nương của Thy San lại chơi chua, không thèm đi ôtô Lanh-côn của bố mà ngồi xe kéo, rong chơi giời nắng!

- Chua với chát gì, nó rực lên đấy!

Những đám trai gái con các nhà buôn to và sang trọng trên Hải Phòng chạy loạn về, kéo nhau vào các quán ăn quà, cứ lào rào gọi nhau, chỉ trỏ, bàn tán. Mấy gã mặc soóc cũng có, đóng khung đồ đũi cũng có, kẻ xe cuốc, kẻ xe thường, bảo nhau nhôm nhổm đạp theo như kiểu thi đua về đích. Gặp xe Bích Nga, mấy gã cố ý lao vào, làm Khòa ếp ếp xe xe chẳng còn biết tránh, biết dừng ra sao. Trong khi đó mấy gã khác vút lên một quãng xa, rồi ngoắt lại, như loạng choạng sắp đâm vào xe Bích Nga, rồi lại vù đi, cười hô hố, râm ran.

- Toàn những kiểu mất dạy! Toàn những đồ mất dạy! Bích Nga không thèm nhìn và không nói gì cả.

Xe sắp đến ngã ba, Bích Nga đòi Khòa cứ đi đường Đồ Sơn mà lên Hải Phòng, dù vắng, dù xa và mặt trời đã chói chang.

Không được cởi áo nên Khòa càng đổ mồ hôi. Mồ hôi đúng là ròng ròng ở ngực, đẵm cả những ngấn bụng chảy xệ. Khòa úp nón lên lồng chim mà chạy đầu không cho mát, nhất là cho khỏi vướng.

Sợ Khòa quáng nắng vì chạy nhanh quá, nhất là những khi ôtô phóng qua, Bích Nga phải luôn luôn gọi:

- Cậu Khòa ơi, cậu chậm chậm chứ, cậu chạy sát vào trong đường kia!..

Bích Nga mở dù, che cho lồng chim và bó hoa. Bích Nga lấy nón của Khòa đội, làm Khòa thỉnh thoảng quay lại nhìn, cười rinh rích.

- Cậu Khòa này! Nóng thế nào thì nóng cậu cũng đừng cởi trần nhé. Chúng cháu sẽ mua cho cậu một đôi may ô dệt. Ừ thì cậu mặc áo cánh nó bức bối ngứa ngáy, nhưng may ô vừa không có cổ có tay, vừa mỏng tinh mỏng tang, thì vướng làm sao?! Rồi mùa rét này chúng cháu lại may cho cậu một áo bông cộc. Cậu muốn bọc vải nâu hay vải thâm gì tùy ý, chứ cậu không được mặc áo vỉ buồm, rồi đem bán, đem cho áo bông đi. Chả ai như cậu, cứ rét là nứt cả chân, cả tay ra, mà chẳng chịu đi giày hay mặc ấm gì cả!

- Ay ô ăng ắng, ười a ười ết! (may ô trắng trắng người ta cười chết).

- Ai cười thì người ấy để răng ra. Hay cậu không thích mặc trắng thì nhuộm xanh, nhuộm nâu.

Khòa nhất định bảo chả mặc chả nhuộm gì hết! Khòa chỉ cởi trần, vừa mát, vừa không phải giặt áo!

Bích Nga sẵng giọng:

- Thế thì chúng cháu lại giận cậu rồi! Thế cậu có muốn cháu và chị Chi còn là cháu của cậu, cháu của ông Khòa không?

Khòa phải vội vàng nhận lời, nhưng vẫn còn mặc cả: "Ừ thì Khòa mặc... nhưng chỉ mặc ban đêm cho kín bụng thôi!".

Bích Nga đang buồn phiền bức bối cũng không thể không cười lên thành tiếng:

- Ừ thì cậu chỉ mặc ban đêm cho kín cái bụng. Nhưng khi nào không phải làm lụng lấm láp, thế cậu có chịu mặc áo mặc quần tử tế không? Bộ quần áo nâu của chúng cháu nhờ người may cho cậu, cậu cứ gấp, gối, treo quanh treo quẩn, để chuột cắn nát ra kia kìa!

Khòa cười sằng sặc:

- Ế ôi ới ược ên ước ên àng! (Thế tôi mới được lên nước thiên đàng).

- Sao? Sao?

- Ó ặc ần áo ách ì ới ược ên ước ên àng ứ! (Có mặc quần áo rách thì mới được lên nước thiên đàng chứ!)

- Làm sao cậu biết? Ai bảo cậu Khòa thế?

Khòa càng làm Bích Nga sửng sốt, và dẫn giải thêm rằng nhiều người đều bảo thế. Chính ông thánh Phêrô giữ chìa khóa cửa thiên đàng, hễ thấy ai rách rưới gọi cửa thì mở cho vào ngay!

"Bởi thế cho nên cậu..." Bích Nga bỏ dở ý nghĩ, chau mày nhìn những giọt mồ hôi ròng ròng ở gáy, ở thái dương Khòa. Đường càng vắng. Bãi lầy phía ngoài đê xa chỉ còn những bóng người lom khom bắt cáy giữa vùng trời nắng hơi bùn ngun ngút. Ruộng trong này, trừ một vài thửa lúa xơ xác như cỏ may, còn thì nẻ hết, trụi hết. Không thấy một con trâu bò nào cả. Mấy xóm chơ vơ rải rác như không có người ở hay nhà nào thổi nấu gì cả. Cũng không thấy cả tiếng gà gáy trưa. Chiếc xe kéo Bích Nga, những ôtô này đi Đồ Sơn nghỉ mát, và những chuyến xe ngựa, ôtô chở hàng qua qua lại lại... tất cả đều không biết, không thấy dính dáng gì đến cái vùng vắng xác ngoài kia.

Không hiểu hôm nay trên Hải Phòng lại báo động hay sao, nên càng gần thành phố, Bích Nga càng thấy im ắng, chờn chợn. Nhưng trông về phía nhà máy Xi măng nhấp nhô những ống khói, những tầng lò và khoảng trời khu Sáu Kho xanh ngắt vẫn lừ đừ những vệt khói, Bích Nga liền nghĩ có làm sao thì các nơi đấy đã tớp lò, tớp máy rồi, xe Bích Nga chỉ chạy tới gần Cầu Rào là sẽ thấy người trên phố chạy...

Bích Nga bèn gọi Khòa:

- Cậu ơi! Cậu có mệt thì lại nghỉ ở quãng này một lúc, rồi gần đến cầu phải chạy nhanh để qua. Nghe đồn tàu bay Mỹ nó lại đánh, nhưng không bỏ bom trong phố nữa, mà sẽ phá các cầu, các bến đấy!

Bích Nga đưa Khòa nón:

- Cậu đội nón vào này! Cậu Khòa nhớ nhé, tối nay cậu cứ việc đi xem tuồng, cậu muốn lấy vé ngồi hàng nào cháu cũng lấy cho.

- Ế ị ũng i à? (Thế chị cũng đi à?)

- Không, cháu lấy vé cho cậu đi thôi.

- Ao ảo i em uồng, em át ì ải ội? (Sao bảo đi xem tuồng, xem hát thì phải tội?)

- Tội lội xuống sông, đánh ba tiếng cồng thì tội nổi lên! Cậu cứ việc đi xem rồi về mà ăn phở, cậu đói, cậu thích ăn gì tùy cậu. Cậu Khòa nhé, cậu phải nghe chúng cháu, cậu có quét nhà hay dọn dẹp dưới nhà chú Tú, thím Tú, cậu đừng có nhòm ngó bất cứ thứ đồ ăn đồ uống gì của chú thím ấy. Hay cậu có thấy bất cứ thứ gì lạ lạ bỏ quên, để vương vãi, cậu cũng không thèm động chạm đến. Nhất là thím ấy có cho cậu ăn, cho cậu tiền thì không được lấy đấy. Cậu có nhớ nhời cháu dặn cậu không?!

Khòa cười cười, gật gật.

- Thế là một điều. Điều thứ hai là tiền chị Chi, tiền cháu hay thằng em Hùng cho cậu, cậu phải giữ lấy, ngày chủ nhật đi lễ, ngày phiên chợ kéo xe cho thím Tú đi chợ, thì cậu ăn quà, chứ cậu không được cho ai vay, không được đánh bạc.

Nếu như Bích Nga ở trước mặt Khòa, thì Bích Nga sẽ thấy mặt Khòa xị ra, thẫn thờ hơn nữa.

- Ối o ay ược ãi ững ăm ào ấy! ôi ánh óc ĩa ũng ược àng ồng ấy. (Tôi cho vay được lãi những năm hào đấy! Tôi đánh xóc đĩa cũng được hàng đồng đấy!)

- Giời! Cậu được lãi năm hào thì cậu mất hàng hai đồng ba đồng. Nào trẻ trâu, nào những bà gì những ông gì, toàn những của lọt giời rơi xuống chực chõm cậu! Đấy! Đến tên những người cậu cho vay, cậu còn không nhớ, thì cậu còn đòi làm sao lại được tiền? Mà ai nó dại gì trả tiền cậu Khòa cho vay?! Còn đánh bạc! Đứa lên sáu nó ăn chặn của cậu, cậu cũng đành chịu nữa là...

Bích Nga dừng lại giây phút, cố giữ giọng đứng đắn và vui vẻ:

- Mà cho vay lấy lãi hay đánh bạc thì sẽ không được lên nước thiên đàng đâu! Phạm vào điều răn thứ bảy trong mười điều răn của Đức Chúa Giời đấy!

- Ê u! ê u! ế ì ôi...! ế ì ôi ậy, ị I ới ị A ừng o iền ôi ữa (Giêsu! Giêsu! Thế thì thôi... thế thì thôi vậy. Chị Chi với chị Nga đừng cho tiền tôi nữa). Ê u! ê u! ạy Úa ôi!... (Giêsu! Giêsu! lạy Chúa tôi).

Khòa cuống quýt, càng ngọng díu, mồ hôi toát thêm, không phải vì nóng vì mệt nhọc.

Gần mười hai giờ trưa, xe Bích Nga tới Hải Phòng. Đúng hôm nay không có báo động, nhưng cảnh tượng phố xá rất lạ. Chỗ nào quang vắng thì quang vắng hẳn. Còn chỗ nào tấp nập thì lại nhộn nhạo thế nào ấy. Bích Nga không đến nhà bà vội mà đến biệt thự Bờ Biển xanh.

Chó nhật, chó tây, chó lớn, chó bé, từ vườn, từ bếp xổ ra mừng rỡ, sủa rối rít. Bếp Kình vẫn chưa ra mở cổng. Khi hắn choàng dậy, mắt nhắm mắt mở cầm chùm chìa khóa ra sân, thì Huệ Chi cũng ở trong nhà ra. Bích Nga không thể nào giữ được bình tĩnh. Thường lệ giờ này là lúc cả nhà đang ăn cơm. Các cửa sổ cửa kính đều mở tung và buông rèm để chốc nữa sẽ khép hay sẽ đóng lại cho Thy San và Giáng Hương ngủ tới bốn giờ chiều. Còn phòng ăn thì văng vẳng tiếng nhạc của rađiô và thoảng các hương vị hoa quả và thức ăn. Giờ, tất cả các phòng, các cửa đều im ỉm; nhà lại như không có chút hơi người!

- Ba lại đi đâu hở chị Chi?

Huệ Chi mở to cặp mắt như mắt thỏ non nhìn Bích Nga:

- Ba lại đi đón cô Hương

- Sao cứ phải đi đón mãi như thế?! Ba đang mệt cơ mà! Thế ba phải lên tận Tam Đảo!

Huệ Chi cúi đầu, lại có vẻ buồn buồn. Bích Nga nói

như thét:

- Ba đã cho ôtô lên đón, nó cũng không chịu về, lại còn bắt ba lên! Sao nó càng ngày càng thích làm tình làm tội ba như thế?!

- Giêsu! Em! Em đừng nói thế!

- Tôi cứ phải nói như thế, nhất định phải nói như thế! Cái con Hương sao nó cứ hành ba mãi như vậy?! Và sao ba cứ chịu mãi con Hương hành như vậy?! Giời ơi!...

Bích Nga nắm cánh tay gầy xương và mềm như bún của Huệ Chi, kéo xềnh xệch đi với mình. Qua mặt bếp Kình, Bích Nga hét:

- Thôi, cho xe vào rồi khóa cổng lại! Rượu gì mà uống cả trưa cả tối, và đã uống bao nhiêu rồi, say mèm thế kia,

bác Bếp?

Bếp Kình thót người, bước nhào một bước, cười:

- Cháu trong quê nó vừa ra cho... cho một chai. Tôi mới chỉ uống có hai chén thôi ạ! Chả vì... uống lúc đang đói mà!

Bích Nga quay hỏi Huệ Chi.

- Ơ kìa, thế cái Dâng đâu? Chị ăn cơm chưa?

Bếp Kình lo lắng:

- Cái Dâng nó phải đi theo bà. Cháu đã bảo cháu thổi cả cơm cho cô Chi ăn nhưng cô Chi bảo hôm nay cô ăn chay, chỉ dùng hoa quả và uống nước lọc thôi!

- Nghĩa là nhà không ai thổi nấu gì cả?...

- Dạ dạ... vâng vâng... Giờ cô có ăn thì cháu đi thổi. Các thức ăn vẫn để trong tủ lạnh đấy ạ. U Hùng bảo u lên trên trại của cố chỉ đến hai giờ là về sắp cơm chiều. U đi hỏi có cua bể hay cá dưới Đồ Sơn đưa lên để làm tiệc ngày mai, đón...

Bích Nga mặc người gác cổng và Khòa sắp xếp các thứ, kéo Huệ Chi vào nhà, Bích Nga giật toang cánh cửa buồng Huệ Chi.

- Cả nhà cứ như là nô lệ của một bà hoàng, bà chúa ấy! Con Hương nó đúng là con yêu con quái nhập vào nhà, làm bà hoàng bà chúa của ba. Nó làm ra vẻ thờ ơ, lạnh nhạt với mọi việc của ba cũng như của gia đình nhà này bao nhiêu, thì chỉ thêm thế thêm quyền yêu tinh thần nữ của nó bấy nhiêu.

Huệ Chi xanh như tàu lá và cũng rũ như một tàu lá úa, gục đầu lên đầu gối Bích Nga ngồi ở mép giường:

- Giêsu! Giêsu! Làm sao em lại nghĩ như thế và nói năng như thế? Em không thương ba à, em mà cũng không thương ba à?!

Bích Nga thở như người chạy đã cuồng:

- Con vợ Tú nó lại nói công nhiên với mọi người rằng cái lão cả Sinh ấy mà cứ ấp mãi mặt vào miếng thịt ba xu đóng hộp ướp nước hoa ở bên Tây về kia, càng ngày càng u mê ám chướng đi, thế nào cũng đến mất nghiệp, không thì cũng đến ruỗng phổi, đứt mạch máu chết thôi!

Nếu như Bích Nga không thấy Huệ Chi run rẩy cả người và khóc rưng rức, thì Bích Nga còn gầm lên rằng:

- Nó là một đồ đĩ, thật là một đồ đĩ! Mà bà với ba ta cứ như mù như điếc như câm trước một con đĩ ngự trị giữa nhà! Nó dong ôtô nhởn nhơ với giai mà ba chúng ta cứ phải cắn răng đi đón về!...

Cũng đến đây, Bích Nga thấy như đỡ nóng và choáng váng trong người. Y luồn cánh tay, nâng vai Huệ Chi lên, lấy mùi soa chấm chấm lau lau mặt, má và trán cho Huệ Chi:

- Lễ phục sinh lâu rồi, sao chị vẫn ăn chay?

- Chị vẫn không thấy đói nên cứ muốn ăn chay. Hôm nay lại tuần thứ sáu đầu tháng, chị ăn chay để đọc kinh cầu xin cho cả ba và mẹ.

- Ba mệt như thế, hôm thứ tư ba có ra sở không?

- Ba không ra chỉ gọi têlêphôn bảo ông ký và thằng Chỉnh đem sổ sách trình cho ba xem qua thôi. Còn có tàu bè gì đến Sáu Kho nữa đâu! Hàng tháng chẳng thấy xuất một cân hàng gì xuống tàu!

- Thế việc người ta mời ba làm liên đoàn đay sợi và liên đoàn thóc gạo, ba định thế nào?

- Ba bảo có gì ba sẽ vào Sài Gòn một chuyến xem sao đã. Nhưng ý chị, thời buổi loạn lạc, bom đạn này, ba chẳng làm gì nữa cũng được! Ba cứ đi các nơi mà nghỉ mát, hay không, ba xuống ấp, cho sửa sang khu bờ đầm sen thành vinla để ở hẳn ngoài Đồ Sơn. Có việc gì cần lắm hãy lên Hải Phòng. Như thế có lẽ lại tốt nhất, chứ ba đi đâu bây giờ, dù chỉ một hai ngày thôi, chị thấy cũng lo và cũng buồn lắm?

- Ba sẽ vào Sài Gòn à... thế nào chả phải đưa con Hương đi theo... (Bích Nga mím mím môi). Vào Sài Gòn... liên đoàn vải sợi... liên đoàn thóc gạo... Vào Sài Gòn... Không! Không! Chị Chi ạ, không thể để ba đi xa bây giờ được! Ba vẫn thích hoạt động thì rồi đây, hết chiến tranh, không thiếu gì công việc cho ba kinh doanh!... Chứ tình thế bây giờ... tình thế bây giờ không tốt đâu!

- Lạy Mẹ rất nhân lành vô cùng! Chỉ phải cầu xin Đức Mẹ an bài cho mọi sự thôi! Ừ, em có đói không? Hình như cậu Khòa đã thổi chín cơm rồi kia kìa! Em ăn cơm với chị rồi đọc kinh đi ngủ, hay đọc kinh trước rồi ăn sau?

- Tùy chị, Bích Nga rung rung bàn tay Huệ Chi, đáp.

Huệ Chi nhìn em, vô cùng tha thiết.

- Bó hoa của em, chị để nhà hai mươi bông thôi, còn tất cả chiều nay chị và em đi nhà thờ dâng bàn thờ Bà thánh quan thày của hai chị em ta. Em đi lấy hoa cho chị và bảo cậu Khòa sắp bát đĩa ra bàn nhé!

Tiếng chuông trên nhà thờ chính đã ánh ỏi ngân vang báo giờ cầu nguyện buổi trưa. Mặt trời chiếu rực các chòm cây. Khu vườn nắng lùa như có hàng vạn ong bướm bay lượn, quấn quýt, xô đuổi nhau. Huệ Chi chỉ kéo cái rèm và khép khép hai cánh cửa sổ lại mà cũng vã mồ hôi trán. Bàn thờ Đức mẹ riêng của Huệ Chi ở phía trên bệ lò sưởi. Bốn bông hoa huệ bằng bạc thật và bốn cây nến giả bằng pha lê bày trước tượng Đức mẹ bằng cẩm thạch. Một vòm bọc nhung tím dát toàn vàng thật che phía trên, để rủ những tua những bông vừa bằng pha lê, vừa bằng thủy tinh màu. Bên dưới ban thờ, có một bình pha lê to hơn cái chậu tắm, lấp lánh nước. Huệ Chi xếp thêm những bông huệ mới của Bích Nga vào, thành một bồn hoa có cả mấy bông sen trắng hương ngào ngạt.

- Chúng tôi lạy ơn Đức Chúa Thánh thần thiêng liêng sáng láng vô cùng. Chúng tôi xin Đức chúa Thánh thần vào đầy lòng chúng tôi...

Cả Huệ Chi và Bích Nga đều thay áo dài lụa trắng mới, cùng quỳ trên một nệm nhung trước bệ lò sưởi. Ở mặt bệ, có tấm hình Thy San lúc còn trẻ đội khăn xếp mặc áo chùng sa tanh hoa, chụp riêng, và tấm hình mẹ Huệ Chi vấn khăn đuôi gà, ngồi giữa bế thằng Hùng, mới được sáu tháng. Huệ Chi và Bích Nga đứng hai bên, cả hai đều nắm lấy áo mẹ, ngả đầu vào thằng em.

- Lạy Nữ vương mẹ rất nhân lành làm cho chúng tôi được sống vui được cậy thân lạy mẹ...

Bích Nga lâm râm đọc theo chị, nhưng Bích Nga không biết mình đọc gì cả mà chỉ thấy có ánh nắng và lá cây đang lao xao bên ngoài với một làn hoa hương sao mà ngây ngất.

- Đấy rồi xem, chị em nhà nó sẽ lấy Giời! lấy Giời!

Hình ảnh vợ Tú mặt nhọn, bụng chửa khạng nạng, từ cổ đến ngón tay đầy vàng, chung quanh có một bọn con buôn chạy hàng lẳng lơ quái quỷ hót cứ như khướu, không hiểu sao lại lừ lừ hiện lên trong tâm trí Bích Nga với câu nói trên đây. Bích Nga liền dằn tiếng:

- Ừ, chúng tao kén chọn đấy. Rất có thể người lấy chúng tao sẽ không là người chồng tài giỏi giàu sang danh tiếng nhất nước để mày ghen tị, nhưng nhất định sẽ không thể nào là một hạng chồng vô loài như chồng mày, mà bố chúng tao phải gọi là chú, và nó đi đâu cũng bô bô Mông-phờ-re Đức Sinh (anh Đức Sinh tôi) hay bác cả tôi... Và nhất định tao cũng không thể sống một đời cũng vô loài như mày được!

Cũng không hiểu tại sao, Bích Nga liền tiếp theo một câu nói lầm thầm:

- Ba sẽ vào Sài Gòn, thế nào chả phải đưa con Hương đi theo... Không! không! nhất định ta sẽ không cho ba ta đi đâu xa bây giờ cả! Hay ba ta có đi đâu xa thì nhất định ta đi với. Mặc con Hương! Mặc kệ mẹ con Hương...

Chợt có tiếng chó sủa, tiếng ôtô rì rì, tiếng mở cổng, và ồn ồn người nói. Bích Nga vội đứng dậy, hé cửa nhìn. Khòa hai tay cứ như múa lên, mặt cười nhăn nhúm, ngọng díu ngọng dịu:

- Ông à ã ề! ai ị ơi! ông à ã ề! (Ông bà đã về! Hai chị ơi ông bà đã về).

- Sao bảo sáng mai mới về cơ mà! Làm sao ba ta cứ phải vất vả như vậy? Đi về hộc tốc như thế này đến ốm thêm mất thôi!

Bích Nga xô ra cửa, chân không chạy giần giật trên lối đi rải sỏi, không kịp quay lại xỏ dép. Giáng Hương cứ nhơn nhơn như không đi vào nhà trước. Thy San theo sau, người càng võ vàng rộc rạc như đã mất ngủ hay ốm sốt mấy trận. Vẻ mặt y càng lạnh lùng nhưng vẫn không giấu nổi sự khổ não, ê chề; hơn nữa, càng làm ra bộ thung dung đường bệ, thì lại càng thấy như thằng thua bạc ấy...

Dâng đi sau cùng, tay xách nách mang các thứ làn, túi, xắc, vali riêng của Giáng Hương, trông càng luống cuống, sợ sệt, ngơ ngác...

⚝ ✽ ⚝

Thảo Minh lại nghiêng nghiêng cái dù để che cho cả Giáng Hương. Y trỏ vào tòa nhà mái cong kiểu Nhật Bản nổi cao nhất trong đám dừa và nhãn của mấy khu vườn chung quanh:

- Thưa bà chị, nhà em mới làm đấy ạ. Cũng may có các cụ giữ cho cái thổ này, nên giờ chạy loạn mới được một chỗ tiện lợi vui vẻ như thế! Nhất là được hạnh ngộ làm lân lý của bà chị. Thế mới biết về nơi đất lề quê thói bao giờ cũng hơn. Các cụ ta đi làm ăn mở mang ở đâu, vẫn giữ ruộng đất, vẫn về làng quê thật là đúng.

- Ai họa kiểu và làm hết bao nhiêu tiền?

Giáng Hương nhìn qua mấy nhà gần đấy, hỏi trống không. Thảo Minh càng khiêm tốn:

- Dạ, em nhờ ông kiến trúc sư đã vẽ kiểu và xây thủy tạ Bờ hồ trên Hà Nội ấy. Còn tốn phí, thì... (Thảo Minh làm ra bộ ngượng nghịu) chỉ bằng cái trái của biệt thự Bờ Biển Xanh của ông bà thôi ạ! Ôi chao! Đã ông nhà lịch lãm, lại thêm sự trang nhã của bà chị, vinla của ông bà thật là nhất Hải Phòng. Mấy cái vinla của hãng thầu nhà cửa Đờvanhxy, của chủ sở dầu Ănglê và của chủ nhà máy Xi măng trước đây nữa, chỉ to, chỉ lạ thôi, trông kỹ lại thấy nó thế nào ấy, chứ không như của nhà ta, càng ngắm càng thấy nền nã, càng ưa...

Giáng Hương mỉm cười:

- Bà quá khen!

Thảo Minh càng bẻo lẻo:

- Thưa bà chị, như thiển ý của em, gặp thời buổi loạn lạc, để phòng xa, ta mới chạy về quê, chứ ở thành phố dù thế nào vẫn quen, vẫn tiện hơn. Bởi thế, em phải cố giữ cho xưởng dệt của nhà em cứ làm ở trên Hải Phòng, trong khi nào nhà in, nào xưởng máy cưa, nào xưởng đúc nhôm và những xưởng dệt khác đều dọn về cả dưới này rồi! Thôi nguy hiểm khó khăn thì cùng chịu nguy hiểm, khó khăn, chứ để thợ người ta phải nhếch nhác, một chốn đôi nơi, tốn kém, mình không đành tâm! Em nghĩ và xử sự như thế, xin thưa thật với bà chị, một người giàu lòng xã hội và từng sống ở các nước văn minh như bà chị chắc cũng cho là phải.

Tới đây, Thảo Minh liếc nhìn Giáng Hương vừa nghẹo đầu, nghẹo cổ, tấm ta tấm tắc:

- Hơn năm năm rồi, từ buổi được vinh dự nghe bà chị nói trên diễn đàn Nhà hát tây Hải Phòng thành lập hội Ánh sáng làm nhà rẻ tiền cho các dân nghèo thuê, em thấy bà chị không những không khác mấy, mà lại có phần...

Thảo Minh bỏ lửng câu nói, giơ cánh tay trái làm một điệu bộ rất đầm, cười liếc Giáng Hương và nói chen vào bằng mấy tiếng Pháp:

- Buổi lễ hôm ấy, thật là một kỷ niệm tươi đẹp, khó mà ai quên được! Bài diễn văn và giọng nói hùng biện mà duyên dáng, mà mỹ lệ của bà chị làm nhiều người như thấy xuất hiện một kỳ quan vậy. Nhà hát nhiều lúc lặng đi, nghe rõ cả tiếng con ong bay lạc vào và những tiếng thính giả suýt soa.

Thấy Giáng Hương có vẻ trầm ngâm, Thảo Minh bụng bảo dạ:

- Con mẹ này ê-mô-sường (12)đây... Ước gì buổi nay ta mời được nó ăn bữa cơm trưa, hay nó biết đánh chắn đánh tổ tôm, chơi một canh ở nhà ta, thì rất có thể ta nhờ mua lại được một số sợi. Không thế thì ta cũng được một tuy-ô (13)để sửa soạn xin một cổ phần trong liên đoàn đay sợi, hay gạo thóc, nếu liên đoàn này thành lập...

-----

[12] Cảm động.

[13] Lõng hàng, mối hàng.

Hai con chó to như hai con báo gấm, chẳng có rọ mõm và dây dắt gì cả, vẫn nhơn nhơn quấn quýt bên Giáng Hương. Thảo Minh vội rướn bước, mở cổng mời Giáng Hương vào trước, vừa để che chở cho con chó của y cũng loại béc giê nhưng thấp bé chỉ bằng nửa. Trong nhà, ở buồng khách to ồn ồn hẳn lên:

- Bà Thảo Minh đã về!

- Ai như bà Thy San cùng đi với bà Thảo Minh kia kìa!

- Đúng bà Thảo Minh cùng về với bà Thy San!

Người ta vội thu thu xếp xếp những chén chè, đĩa trầu cau thuốc lá. Mấy người ngồi ngay lại. Một bà bỏ ghế bành to đang ngồi, chuyển sang ghế đẩu mé bên:

- Chào bà!

- Kìa bà!

- Chào bà!

- Không dám chào các bà.

Cái bà nhường chỗ, nhổm nhổm như chỉ muốn được Giáng Hương cầm tay, để đặc biệt được nhìn kỹ nữa những mặt kim cương nạm ở hoa tai, ở dây chuyền và nhẫn của Giáng Hương. Không phải chỉ mình Giáng Hương có những trang sức quý giá. Hầu hết các bà khách nọ đều đầy vàng trên người, chứ không như Giáng Hương chỉ đeo có đôi hoa tai rất mảnh, và sợi dây chuyền trước ức, rồi đến chiếc nhẫn cũng thế. Nếu như ở một cô đầu, con hát hay ả bán hàng xén ngoài chợ, thì những thứ này chẳng được chú ý mà còn làm nhục người đeo nữa! Vì người ta nhất định cho đó là vàng giả với những mặt thủy tinh mà con gái hàng phố chỉ bỏ ra năm bảy hào hay già lắm một đồng bạc cũng có thể mua được ở bất kỳ hàng "vàng" nào đầu đường giữa chợ.

Đám khách có bà đã đeo chuỗi hạt to gần bằng cỗ tràng hạt của các bà vãi, bà mụ, quấn hai vòng ở cổ, lại còn đeo dây chuyền với một quả tim nạm ngọc thạch rất to. Có bà cổ tay đầy ngộn đủ cả xuyến, vòng, lập lắc; riêng chiếc xuyến nếu đem cân thì nhẹ nhất cũng phải một lạng vàng. Còn nhẫn thì chi chít ở các ngón tay.

Bởi vậy, khi đảo mắt nhìn để so sánh Giáng Hương với mọi người, thì một bà nọ liền rít lên, chửi thầm:

- Cha mẹ tiên nhân chúng nó chứ, người năm bẩy đấng của chín vạn loài là thế này đây! Nếu mình cũng như con mẹ Thy San, chỉ sơ sài đôi hoa chiếc nhẫn và sợi dây, thì chúng nó cũng bảo đồ của mình đáng giá hàng ngàn, hàng vạn ngay, dù mình có đeo toàn đồ giả chăng nữa!

Bà nọ thật không có một phân vàng nào trên người cả. Đôi nụ của bà là hổ phách, còn chiếc nhẫn thì bằng thứ gỗ kỵ gió, ông chồng bà dạy học trên mạn ngược gửi về cho. Bà lại chỉ có một gánh hàng tấm, con dâu gánh theo đi chợ, dọn vừa đủ một mặt chõng, vậy mà lâu nay cứ nhẹ mãi vì các thứ vải đều khan và hễ bà bán ra thước nào liền coi như tong ngay hẳn thước ấy, vì chỉ mấy phiên sau lại lên giá. Bà không thể sao giữ được hàng hay có tiền mua thêm hàng đành phải chạy vạy, dựa dẫm các bà đang trò chuyện ở đây, nứa người, giấy người, mà lần hồi rất khốn khổ khốn nạn.

Trong khi Thảo Minh giới thiệu Giáng Hương hết sức trang trọng và hãnh diện với mấy bà tiếng tăm nhất trong bọn khách, mấy bà khác cứ rình rình mời nước mời trầu.

- Đấy các bà cứ cãi nhau mãi về các chuyện vàng, kim cương, vải sợi thời bà Thảo Minh đã về đấy, lại còn được bà Thy San đến chơi...

Một bà vừa mời nước Giáng Hương, vừa đon đả:

- Thưa bà, thế này không phải, những mặt hoa, mặt nhẫn kim cương, bà đều mua trước ở bên Pháp, bên Thuỵ Sĩ, bây giờ giá lên đến bao nhiêu rồi ạ ạ ạ?

Giáng Hương thấy khó chịu, bực bội và cả ngượng nghịu nữa. Y thõng giọng:

- Hình như giá cao lắm rồi thì phải!

Bà kia liền cười khanh khách:

- Đúng thế! Đúng thế! với bà các thứ chiến tranh, hàng hóa, vàng ngọc, nhà cửa, bà bận tâm đến làm gì?!

Một bà làm ra vẻ kín đáo ý tứ:

- Tôi nghe nói có một mặt nhẫn còn nhỏ hơn cả mặt nhẫn của bà Thy San, mà mẹ hàng vàng Lợi Thành nhờ mối mua được và bán cho vợ chủ hãng Đờvanhxy, nguyên tiền hoa hồng và tiền lãi cũng hàng nghìn đồng rồi!

Cả bọn reo lên:

- Thế thì đôi mặt hoa tai của bà Thy San ít nhất cũng... cũng...

Tiếng một người xướng lên như để đắc thắng trong một vụ khám phá:

- Phải, phải hơn vạn đồng!

- Sao nhà Đờvanhxy không mua ở hiệu Pônxabô trên Hà Nội hay Hải Phòng nhỉ?

- Biết đâu cả mấy hiệu này cũng không có thứ quý như thế? Hay có nhưng giá lại đắt hơn.

- Nghe nói đâu như nhà Đờvanhxy còn mua thêm một chuỗi nữa!

- Cũng lại nhờ Lợi Thành chớ!

- Không vào tay chị em nhà này thì còn lọt đi đâu! Nhà Lợi Thành nó có cả mối ở trong Sài Gòn ra, và người bán là người bên Nam Vang, bên Xiêm, kim cương của họ còn to còn quý hơn kim cương của những bọn buôn Hồng Kông, Thượng Hải chạy loạn đem sang.

- Đờvanhxy nó mua trữ để phòng nhà binh Nhật tịch thu nhà băng hay sao, mà mua vội, mua nhiều thế?

- Ai mà biết được!

Lại cái bà làm ra vẻ kín đáo, ý tứ, nói:

- Nghe đâu chủ Đờvanhxy mua để làm quà cho vợ một quan binh Nhật gì chức to lắm, cao nhất, cai quản cả mấy đạo quân đóng ở Hải Phòng và mấy tỉnh miền biển...

- Thế chỉ có bà Nhật ở nhà được quà, còn ông Nhật ở bên này không được gì à?

Có tiếng cười khúc khích:

- Thì bà Đờvanhxy phải "chu" việc đó chứ!

Tiếng cười ran hẳn lên qua mùi trầu cau cay sực. Nếu ai tinh ý và chú ý thì thấy mặt Thảo Minh chợt bầm bầm nhưng chỉ thoáng chút lại tươi lên ngay. Y chuyên chén chè mới đưa mời Giáng Hương, rồi quay hỏi mấy bà khách quen:

- Giờ chợ mới đông nhỉ? Hôm nay nhiều thuyền về chắc phải sẵn cua bể. Cua dạo này đang béo.

Chén nước và khẩu trầu trước mặt Giáng Hương vẫn y nguyên, không phải chỉ vì Giáng Hương không thích và không quen dùng những thứ này. Cũng như Giáng Hương có vẻ trễ tràng lơ đãng trong khi mọi người cười nói, không phải vì Giáng Hương không có sự chú ý. Từ những chuyện về vàng ngọc kim cương đến công việc của vợ chồng Đờvanhxy, đều cắn vào tâm trí Giáng Hương như những móc câu vậy.

Sắc mặt Giáng Hương vẫn lạnh lùng, mắt Giáng Hương vẫn không nhìn hẳn vào một ai, nhưng dưới làn da mặt, Giáng Hương cứ thấy nhói nhói nóng ran, và dội vào mắt Giáng Hương đúng là không biết bao nhiêu tia mắt sắc sảo tai quái!

- Thế thì chuỗi hạt của bà "Thy San" ít nhất cũng... cũng... được giá ba bốn trăm đồng!... vì nó tuy là kim cương giả nhưng là thứ giả khéo nhất! Chao ôi! Chắc sau khi ta chết, phải để lại cái chuỗi hạt lâu nay cất kỹ trong tủ riêng viện cớ không thích đeo vàng đeo ngọc nhiều nữa này, thì cả con mụ Đức Sinh cũng không biết gì hết. Và rồi đến con Huệ Chi, con Bích Nga lấy chồng, được nó làm của hồi môn, thì vẫn tin là kim cương thật!...

Giáng Hương lại phải cố không nghĩ, không buồn bực gì nữa! Việc phải làm đã làm rồi! Nếu như Giáng Hương có định chuộc lại hay mua thay chuỗi hạt khác thì vừa phiền phức, vừa nguy hiểm. Nghĩa là người ta sẽ càng biết rõ thêm là Giáng Hương lại phải chuộc cho cha văn tự cầm nhà chỉ sau mấy canh cha thua tài sỉu. Cái nhà duy nhất còn giữ được mà bầu đàn thê tử, anh nhớn chị nhớn, con con cháu cháu gia đình Giáng Hương đang quần tụ là bằng tiền bán chuỗi hạt mà Thy San phải chọn kỹ để Giáng Hương đeo trong chuyến đi chơi Đà Lạt năm xưa! Hai là Giáng Hương rất có thể mua lại kim cương nhưng rồi cũng lại bị cha nướng nốt! Phải! Làm gì còn có được một lời thề danh dự, một tí tẹo nhân cách, hay một chút ánh lương tâm nào được bảo đảm với cha Giáng Hương nữa, khi ông đã say đã khát trong những canh bạc cay cú.

Cũng như, biết đâu những mặt nhẫn mặt dây chuyền, mặt hoa và vòng hạt v.v... còn lại đây, chỉ tháng sau hay mấy tháng tới nữa Giáng Hương sẽ phải lột nốt để chuộc... cho cả cha và anh khỏi tù nợ, hay tù lường đảo, cho nhà cửa khỏi bị tịch thu, bán tầm tầm?! Và biết đâu, còn thêm những đau đớn nhục nhã không tưởng tượng được sẽ xảy ra, mà Giáng Hương cứ phải chịu, vì đó là một nghiệp chướng.

- Thưa bà Giáng Hương, bà có cần thêm một hai hay ba chuỗi hạt giả hay những mặt hoa nhẫn khác nữa, thì tôi sẽ giới thiệu một người bạn đạo diễn và hóa trang trứ danh của tôi ở Pari sang để giúp bà. Bà cứ làm ra bộ phớt đời, ngồi xổm lên tất cả mọi dư luận thì đây...

Đờvanhxy, mắt cười cười, mặt hồng hào, tóc bồng bồng, cúi đầu rất long trọng, xòe bàn tay ra với không phải là hai là bốn mà là một vốc đầy những kim cương rải ra như sỏi vụn trước mặt Giáng Hương. "Tôi xin biếu bà tất cả, mà không đòi hỏi ở bà một điều rất nhỏ gì, kể cả câu nói cảm ơn, để bà đừng trưng bảnh với những của giả, nó làm không những chỉ phiền cho bà mà chính là làm phiền cho tôi một người bị bà cho là bợm bãi, vô duyên, vô tài, chịu sự đùa bỡn, khinh miệt của bà!..."

Những câu trên đây vừa dứt, và hình ảnh Đờvanhxy vừa đảo đi, thì hình ảnh cả vợ chồng Tú đều nhơn nhơn đứng ra trước mặt Giáng Hương. Vợ Tú bẻo lẻo cười bảo Giáng Hương:

- "Việc gì mà chị Hai Hương cứ phải giấu giấu giếm giếm và đem của đổ xuống sông ấy! Có cần tiền quá mà xin anh tôi lại sợ ngượng mồm, hay ký séc rút tiền ở nhà băng đã nhiều quá, không còn được phép, thì chị Hai cứ nói khẽ với tôi một câu là gọn ghẽ xong xuô