← Quay lại trang sách

Khi Đứa Con Ra Đời Chương 4

Bọn Đờvanhxy phải đi nghiêng nghiêng, cúi cúi mặt để tránh những ngọn gió lạnh buốt thổi dạt cả người và làm ngực tức nhói, chúng rất sợ. Lão chủ nhà băng khạc một tiếng:

- Chúng mày này, sao không ở lại một ngày nữa rồi hãy về. Bắt hai thằng thổ công Hải Phòng này nó tổ chức thêm một tối đặc biệt để kéo dài việc ăn mừng trận quyết định sắp tới có hơn không?

Chủ máy sợi:

- Thằng Đờvanhxy nó càng ngày càng dở chứng hay sao ấy. Chứ sáng nay tắm táp xong, làm thêm mấy tợp cốt nhắc thì tao liền thấy hứng trở lại rồi!

Hai thằng chủ nhà máy trên Hà Nội reo lên:

- Thế thì về đến Hải Phòng là phải bắt thằng Gấu Đờvanhxy lập ngay xong chương trình tối nay. Biết đâu chính những tiếng nổ sâm banh của chúng ta sẽ vừa là hiệu lệnh cho cuộc mở lửa vào quân Jap và để nâng cốc cảm ơn một bữa tiệc lịch sử.

- Gấu! Thế mày bằng lòng chứ!

Bọn chúng lần lần đi bộ xuống đường chứ không cho ôtô đón để thêm khỏe người và biết đói trước bữa ăn trưa chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa. Từ bãi biển lên khu này càng như một thế giới khác. Tòa lâu đài và những phòng tiệc, phòng khiêu vũ xây trên mỏm núi cao nhất vùng Đồ Sơn, cây cối um tùm như rừng, trông ra cả một vùng trời biển bát ngát. Mấy năm chưa có quân Nhật sang thì đây là khu riêng để quan toàn quyền nghỉ ngơi và nếu có tiếp khách thì phải là những khách rất đặc biệt. Tới ngày máy bay Mỹ mở màn ném bom. Hải Phòng tháng tám năm Bốn hai, rồi trong hơn một năm nay, cả quân Đức ở bên Tây và quân Nhật ở bên Á Đông đều thua nặng, thì cả toàn quyền Pháp và các quan to của Thiên hoàng đều không thấy lui tới yến tiệc, và nơi đây hoàn toàn thuộc về bọn Đờvanhxy ra chơi rất bất thường và rất bí mật. Còn cả khu Ôten ngoài Pagôđông này cũng chỉ hầu hạ riêng bọn Đờvanhxy và nuôi sống bằng tiền và bằng một số việc khác nhờ thần thế chân tay của chúng.

Bọn Đờvanhxy chưa đi khỏi thì ngay giữa Ôten đã loạn lên vì những bồi bếp, gái đĩ và những vợ con mấy gia đình quanh đấy. Đầu tiên đòi nhau các món nợ: nợ tiền ăn, nợ tiền may sắm, cầm cố quần áo, tiền cờ bạc, tiền quà bánh, tiền gởi gắp, về nhà cưới cheo cỗ tết, và cả những tiền rất quái quỷ khiến vợ chồng những kẻ dính dấp về việc này khi nghe nói ra có thể uất lên mà chết, hay phát điên phát rồ! Thứ đến là những việc chia nhau bổng lộc hơn kém, lừa lọc bịp bợm, đòn vọt nhau "thằng còng làm, thằng ngay ăn"; đứa phải bán trôn, kẻ thì ngồi không ăn sướng miệng"! Nhưng không thể chờ đợi cuộc xô xát, hỗn loạn lâu hơn được nữa, đám này tự dẹp đi mà lại họp nhau đánh chắn, đánh xóc đĩa, và kéo nhau về Hải Phòng đi may sắm, chuộc đồ đạc...

Đờvanhxy lại lái lấy xe đi với bốn thằng cánh hẩu. Phần vì còn chếnh choáng, phần vì thói quen lì lợm, và phớt đời, nên y mặc các bạn chuyện trò, mà giữ một nét mặt rất lạnh với tốc độ xe chạy hơn sáu mươi cây số giờ. Tuy đang trung tuần tháng giêng âm lịch nhưng dọc đường quang cảnh vắng lặng một cách lạ. Tại không mở hội, không vào đám, nên mấy xã ngay Đồ Sơn và những ấp, những làng ở sâu trong kia, cách xa đường cái, chẳng có rước xách, trống giong cờ mở gì hết. Cả những đình chùa mọi năm vào kỳ đây rất tấp nập, nay đều im ỉm, kiệu võng, cờ quạt như biến đi đâu gần hết. Thế rồi ở cả mấy ngã ba, mấy độ đường dân cư họp thành phố mở chợ, các hàng tôm cá, rau đậu tạp hóa họp cả ngày, cũng đều xờ xạc vắng tanh.

- Rồi chúng nó còn phải kéo nhau, đi ăn mày, bỏ làng, bỏ đồng ruộng hết mà ra thành phố và các vùng min mỏ. Và cố nhiên là sẽ chết đói! Phải chết đói!

Như một lưỡi mác khổng lồ, chiếc xe của Đờvanhxy tăng thêm tốc độ loáng qua những dãy người, những cánh tay giơ lên ở bên đường chắp lạy rối rít. Con đường rải nhựa rộng thênh bị gió biển quét cuốn như chẳng còn tý bụi rác nào. Nhưng khi ôtô Đờvanhxy vút đến rồi bỏ những lũ người còm cõi, rách rưới van xin kia đi, thì lại như có những đám như khói, như bụi dào lên, rạp xuống, chìm lỉm giữa vùng trời mây, bãi bờ, bùn nước xám ngắt.

Chợt một cột sắt đen sạm như lao vào mũi xe Đờvanhxy. Lại sực nhớ đến cái người đàn bà mù có thằng con bé dắt đi bắt cáy năm xưa, Đờvanhxy cho ôtô xô lướt một cách khéo nhẹ còn hơn xiếc thuật, và sau đó thì biết tin bà ta bị hất ngã giập óc chết tươi, Đờvanhxy liền nhún vai.

- Nhưng thôi dù là một sinh mạng khốn khổ đã được mày hóa kiếp thì mày cũng không nên tái diễn cái kiểu chơi đùa ngồ ngộ ấy nữa! Còn như sức tinh tường và khiếu chính xác của cả bộ não và bàn tay mày ấy, mày cần phải sử dụng vào những công việc có ích, chứ đừng nên phí phạm như thế!

Đờvanhxy quay sang gọi tụi bạn:

- Thằng nào tiếp cho tao một điếu Cờravena nào! Hôm nay thuốc lá sao thấy ngon lạ! Chúng mày này, hay chúng mày cho phép tao đổi chương trình để lên Hà Nội với chúng mày. Tao cảm giác nếu cùng lên trên ấy với chúng mày, rất có thể bày một cái trò gì bất ngờ khác lạ thú vị đấy!

⚝ ✽ ⚝

"Sao bây giờ bọn Jap vẫn chưa đến?!! Hay chúng nó có một thủ đoạn đặc biệt ở Hải Phòng? Và một thủ đoạn ở Đông Dương khác với bọn quốc xã Hítle ở châu Âu?

Đờvanhxy lại nóng bừng cả đầu óc:

"Đờcu ơi! Moócđăng ơi! Tất cả những đồ ăn hại được đeo nào ngù nào lon đô đốc và tướng tá, toàn quyền nắm giữ sử dụng vũ lực các loại nhà binh ở Đông Dương ơi! Chúng mày thật không đáng ăn cứt mà chết đâu! Chỉ có một đêm và không đầy một nửa ban ngày mà cả Sài Gòn, Hà Nội, Hải Phòng, Huế và các tỉnh khác bảo nhau hàng hết. Giời ơi! Ê chệ, đốn mạt, đê nhục trên hết mọi sự ê chệ, đốn mạt, đê nhục! Quân đội "lùn" bây giờ thì còn được bao hơi sức? Cái giống thô lỗ xuẩn động này còn giữ được cái thế gì trên mặt trận bây giờ mà chúng mày để binh lính của mày hạ vũ khí nhanh chóng như vậy?!!

Chà như ở cái hoàn cảnh với những điều kiện suy sụp và tan rã khủng khiếp của thằng già móm Pêtanh? Đây! Quân Đồng minh đang thắng như vũ bão, hạm đội hùng mạnh của Mỹ và Anh đã rập rình chỉ tháng này tháng sau, ngày một ngày hai thôi là kéo vào các hải cảng lớn và đổ bộ lên Nhật Bản, Ấn Độ, cố nhiên cả Đông Dương nữa! Thượng đế hỡi! Tinh thần... cái tinh thần gọi là thượng võ của chúng mày, những quân mà bọn tao phải hao tổn tâm lực và trí tuệ để nuôi béo cả nhà cả ổ chúng mày, thật là còn làm cả những con đĩ lũa tồi tệ nhất cũng xấu hổ đấy!".

Tức thì có tiếng cười lớn, tiếng cười của ngay Đờvanhxy:

"A ha! Kính thưa ngài Gấu. Sáng suốt đến như ngài mà tự để bốc hỏa một cách quá đáng như thế này ư? Giả thử như ngài ở vào địa vị và tình thế như mấy gã ngài đương nguyền rủa kia, thì xin vô phép ngài, ngài cũng chỉ đến nước...".

Đờvanhxy tím mặt lắc đầu:

- Ừ đã hơn bốn giờ, bọn Jap chưa đến, thì chỉ sáng mai thôi. Hay nó chỉ bắt chỉ đưa lên Hà Nội lũ quan chức nhà binh và ngạch cai trị cao cấp của Hải Phòng, còn bọn nhà buôn này thì để yên, và nếu có phải vào diện kiểm soát thì ta cũng được quản thúc tại gia.

Một cặp mắt lờ ngờ nhưng rất ma mãnh tinh quái ngước lên sau lớp kính trắng lồi nhãn số loại nặng nhất, trên một khổ mặt lưỡi cày, nước da trắng mát:

- Vậy thưa ngài Đờvanhxy cáo già, cuộc đảo chính làm chúng tôi cũng phải tính toán và tốn kém hơi sức này, vẫn chỉ nằm trong dự kiến của các ngài như kiểu một trò đùa mà kẻ dại dột là chúng tôi ư? Lạy chúa Giêsu của các ngài! Mang trong mình cái máu thực dân, đế quốc từ đời cha ông cụ kỵ như các ngài, với cả một kho kinh nghiệm trong nghề kinh doanh và cai trị làm giàu này, mà ngài không chịu suy nghĩ xa hơn về những hậu quả của mưu đồ địch đối của các ngài với chúng tôi, thì đúng là làm tôi khó hiểu quá trước sự thông minh, lọc lõi của các ngài đấy!

Nếu thật như có Bốn Mắt và Bốn Mắt chờ một câu trả lời của Đờvanhxy sau những câu trên đây thì Bốn Mắt sẽ thấy Đờvanhxy không chút bị động, mà vẫn lịch sự đĩnh đạc:

- Vâng thưa ngài Kômatô, quan tư hiến binh ở Hải Phòng của đức Nhật hoàng, nếu như ngài đặt chúng tôi là kẻ địch đối, thì chúng tôi xin phép coi đây là một nhận định hơi quá xa về chính trị. Nhưng điều quan trọng và căn bản mà chúng tôi vẫn mong mỏi các ngài và chúng tôi bao giờ cũng nên cố nhích lại gần nhau thêm, bắt chặt tay nhau để đối phó với một kẻ địch đối chung: phải, một kẻ địch đối duy nhất của chúng ta, nên nó là Cách mạng! Mà thưa ngài, Cách mạng với tên thực, tên chính của nó ở Đông Dương này là Cộng sản, một lực lượng sẽ gây nên rất nhiều nguy hại cho chế dộ, cho lợi ích của chúng ta! Nó đang là những đám lửa dần lan rộng và chờ dịp bùng lên dữ dội quyết liệt. Chúng ta chỉ có thể duy trì sự tồn tại của chúng ta bằng những bàn tay sắt dập cho lụi tắt và bóp cho nát tan tất cả mọi luồng mọi mạch, mọi cuộc châm ngòi nổi lửa phiến loạn của Nó.

Tức thì có tiếng cười gằn:

- Thôi tổ sư các anh, cái giọng lưỡi này nên để các tên chóp bu nắm quyền chính phủ mà mọi guồng máy của nhà các anh đóng kịch trong những hội nghị nào đấy! Còn với mày, nếu như mày muốn vẫn được "biệt đãi" trong cuộc này... thì tất cả các khoản lễ thiêu nộp cho Đông Kinh và cho tham mưu của ta ở Đông Dương này trù biện xong rồi, phải nên nhớ rằng còn ta nữa! Đờvanhxy, mày không thể giấu được ta cũng như ỉm đi, trước tiên là của nả của mày ở Hải Phòng rồi đến ở Sài Gòn và Hồng Kông được đâu! Mày chớ nên nghĩ rằng có thể vượt qua đầu ta để chạy đi dù chạy đi quỳ gối trước các quan chức cao cấp của ta. Và nhất là mày đừng có ảo tưởng về cái vai vế chính trị cũng như về lý tài thương mại của mày nữa!

... Từ ngoài phòng khách lại văng vẳng khúc nhạc dạo và tiếng điểm giờ của đồng hồ trẩm cầm. Đúng năm tiếng, năm tiếng nghe sao mà nặng nề, ma quái hơn cả tiếng kẻng, tiếng cồng ở đề lao đêm khuya. Khác hẳn thường lệ, không có bồi nào mời Đờvanhxy ra uống chè ăn bánh ngọt và cũng chẳng thấy vợ Đờvanhxy tha thướt ngoài đó chờ chồng nếu không uống rượu ở nhà mình thì đưa đến ôten hay chơi một nhà bạn quen thân.

Nhìn chồng như một con thú bị thương bên khung cửa kính đóng và buông rèm, hàng giờ không nhúc nhích, không hút thuốc lá và không cả nhìn ba đứa con len lét chẳng có một tiếng to ở gian buồng đầy đồ chơi không bề bộn gì cả, vợ Đờvanhxy bĩu bĩu môi:

- Chuyến này thì hết cả tao là lẽ phải, mày nghe tao là nghe theo lẽ phải nhé! "Chao ôi! Một xu cũng còn giá trị hơn lẽ phải kiểu của mày! Nếu mà nghe tao về Pháp rồi sang Thụy Sĩ hay Angiê thì đâu phải chịu cái nông nỗi này? Cao kiến ư! Thủ đoạn ư! Con mắt nhìn xa trông rộng và đầu óc thực tiễn của mày ư!... Tất cả đều thối hơn cứt! Quân khốn nạn! Cứ chuyên chạy theo gấu váy mấy con đĩ quái quỷ mà lừa dối vợ con. Ác quả ác báo ngay trước mắt đây rồi! Chỉ vì nó cứ thích cái lối sống làm một ông hoàng và hưởng các thứ tân kỳ khoái lạc ở thuộc địa, nên nó để vợ con nó chịu tai họa lây! Trời ơi! Mà tôi lại là một con đàn bà nhu nhược, hơn nữa, tối ngu thậm ngu! Sao tôi lại đưa hai con lớn của tôi trở lại cái đất Đông Dương mông muội, xa lạ, trần trụi này?! Và tôi lại còn phải đẻ thêm một đứa con ở đây nữa! Các con ơi! Dù không xảy ra những cơ sự khốn nạn trong vòng thời gian tới đây, thì các con cũng cứ có quyền nguyền rủa mẹ vì tội đã không quả quyết ly dị cái thằng bố ích kỷ, bợm bãi, táng tận lương tâm kia! Rồi đây đêm đêm trong những canh trường, mẹ sẽ phải nằm lặng đi mà nghe tiếng các con lay vai mẹ, gục vào ngực mẹ hỏi: "Sao mẹ không cùng các con đang ở một trong mấy nơi kia với một gia tài và những lợi tức thừa sức nuôi các con ăn học đến nơi đến chốn, tương lai đảm bảo, hạnh phúc tràn trề?!".

Vợ Đờvanhxy bậm miệng mà thở. Y còn ngoạm lấy gối bông, mà nhay mà dứt. Trong khi đó, Đờvanhxy không để lọt mắt một cử chỉ nào của vợ, nhưng vẫn ngồi im, trân trân nhìn ra khoảng trời hé hé ngoài khung cửa. Trong người hắn như bị căng ra mà chịu những ngọn roi quất xé. Tầng gác biệt thự Hoa thiên lý của Đờvanhxy vừa cao nhất lại mở cửa sổ về phía đầm sen và vùng đồng ruộng các làng ven biển. Cả mấy biệt thự cùng khu cũng chỉ lên đèn vừa đủ sáng ở mấy gian phòng nhỏ. Gió lạnh thổi như gào trong những chòm cây um tùm che khuất hẳn nhiều cửa gác và bao lan. Khói và hơi sương đen loãng đùn đùn chờn vờn ở trên nóc những ống khói lò sưởi và cột thu lôi. Không rõ mấy chủ nhà nọ đã bị bắt vì ở trong trại lính, hay bị hãm trên Hà Nội, mà chẳng thấy đèn lửa gì cả, nhưng đây vẫn thấy tiếng chó béc giê rồ lên tựa như chó sói hay chó dại hú.

Nhưng rồi vợ chồng con cái Đờvanhxy cũng ra cả bàn ăn mà người bày bàn chính là vợ Đờvanhxy với ông bếp đã làm cho nhà y hơn chục năm. Bữa "đồ nước năm giờ chiều" nay vẫn còn đủ các thứ bánh, rượu, nước hoa quả. Đờvanhxy không những luôn luôn san sẻ bánh trái cho các con mà còn ngắm nhìn các con rất thương yêu, quấn quít.

- Mặc kệ xác con lợn sề đang giở chứng kia! Bằng bất kỳ việc gì, ta đều phải giữ hòa khí và tình vợ chồng cha con, đùm bọc nhau, cùng nhau chịu đựng mọi sự gian khổ hy sinh trong lúc này mới được.

Thằng con út của vợ chồng Đờvanhxy lại đòi thêm nước cam vắt, Đờvanhxy sẻ ở bình pha lê cho con uống xong, còn cùng thằng nhỏ cầm tấm khăn trắng chùi chùi những giọt nước sớt ra môi ra cằm. Đờvanhxy lại tự rót đầy ly rượu Uýt-ky.

- Không! Không! Sao lại để những bữa ăn phụ này và những bữa ăn chính tới đây sẽ như là bữa cơm của Chúa Giêsu chia tay các tông đồ trước khi phó mình cho quân dữ? Đờvanhxy hỡi! Mày không nên tự làm cho cái đầu mày điên loạn! Hừ! Cớ sao cả Cốt nhắc và Uýt-ky toàn những thứ quý thế này mà mày lại tưởng ra mùi tanh tanh gây gây của máu? Tại sao những hạnh nhân, nho khô và lượt kem phết dầy kia lại là những vụn thịt và óc não lầy nhầy đổ ra vì đạn bom và trái phá? Hừ quân Pháp đã toàn bộ đầu hàng, thì làm gì còn xảy ra những thảm cảnh này với các người thân của mày? Còn mày vẫn phải nốc thật nhiều rượu ngay trong bữa ăn tối nay, nhưng phải giữ sao cho thật tỉnh để còn đối phó với những tình huống mới.

Lại ba mươi phút nữa, năm giờ ba mươi rồi!

Bằng giờ hôm qua có ai ngờ tấn kịch lại diễn ra thành cái cảnh bây giờ đâu? Trời ơi! Tám giờ ba mươi phải, tám giờ ba mươi hôm qua Nhật nổ súng đảo chính và quân Pháp bắn lại đây. - "Không!... Không... tối nay phải bằng đủ mọi cách, ta lại mở đài, bắt tin tức của Đồng minh. Quan hệ nhất trong sự giữ gìn là không cho con nái sề kia biết việc làm liều lĩnh, có thể mất mạng này của ta!

Sáu giờ ba mươi...

Bảy giờ kém mười lăm...

Người bếp lặng lẽ nói với vợ Đờvanhxy cho phép bưng thức ăn lên nhà. Mặc dầu làm bộ mặt rất niềm nở tin cậy, Đờvanhxy vẫn không giấu được vẻ luống cuống, gian quyệt của hắn, khi người bếp ra sân, hắn lừa lừa giấu cả vợ hắn, rón rén múc múc ba món đồ nấu đổ ra cái đĩa nhỏ cho con mèo miêu ăn trước, đề phòng sự đầu độc, mặc dầu trăm phần trăm hắn chắc rằng không thể vì lẽ gì mà người đầy tớ này có thể trở mặt với vợ chồng hắn được. Ngoài đường, dãy đèn phòng thủ chụp sơn đen, bóng xỉn vàng, đã thưa lại hỏng nhiều ngọn từ đêm qua, nên có quãng dài hàng trăm thước bờ hè cống rãnh, cây cối đều tối như bưng. Đã thế, khu phố đây hầu hết chỉ có nhà "tây" và các biệt thự khuất nẻo của mấy nhà giàu trên phố, vì thế các lối ra vào ở ngõ bên trong càng lặng như chết, không một ai dám ra khỏi nhà hay đi qua lại đây ngay từ lúc bốn năm giờ chiều. Từ ngoài cánh đồng và đầm sen, gió thổi vào từng lớp lớp sương mù mịt.

Mặc dù vợ Đờvanhxy đã đứng hẳn lên, giằng lấy tay chồng và giữ lấy núm bật điện, Đờvanhxy vẫn cứ mở thêm một ngọn đèn ở góc nhà phía trong bàn ăn.

- Mày đừng lo! Tao lại một lần nữa đảm bảo với mày rằng bọn Jap nhất định phải có chính sách khác đối với chúng mình. Chúng nó không đến nỗi ngu xuẩn tự rào rấp hết các lối mở ra sau cuộc chiến tranh này! Nhất là đối với Đồng minh cùng với các thế lực ở thị trường Đông Nam Á...

Vợ Đờvanhxy chẳng nói chẳng rằng đứng dậy định ra khỏi bàn ăn.

- "Ớn quá! Đức Chúa trời ơi! Ớn quá rồi! Tôi không còn tin ở thằng này một câu nói nào nữa! Mày làm khổ tao! Mày làm tan nát cả cuộc đời của mẹ con tao! Trong cái nhà xăm nó đã nuôi hết con đĩ này đến con đĩ khác là cái biệt thự có tên mỹ miều là Hoa thiên lý này, mai đây biết đâu sẽ chính là ngục thất của tôi!".

- "Anna! Anna! Tôi van mình! Tôi tha thiết van xin mình. Cho dẫu chúng ta là kẻ thất thế thì cũng chỉ là trong nhất thời và như thế thì chúng ta càng phải giữ vững nghị lực và tư thế của chúng ta. Đặc biệt là chúng ta không nên để cho các con thơ trẻ của chúng ta phải đau khổ vì cái sự biến ngu muội này của bọn Jap".

- Thôi nào Anna, vui lên nhận lấy ly rượu của tôi,

và nào các con làm dấu thánh giá để cùng ăn uống với ba với mẹ.

Vợ Đờvanhxy rít thầm:

- "Đức Chúa trời ơi! Tôi xin Người hãy tha thứ cho tôi, tôi lại chỉ muốn vả vào cái mõm dối trá và phản bội này thôi! Tôi thật là một con ngu tối quá chừng! Sao cái hôm tôi phải sấp mặt xuống mũi giày của tên quan binh Nhật, van lạy để nó khỏi lăng nhục thằng chồng khốn nạn của tôi ở ôten - Thương mại giữa phố Bônbe có không biết bao nhiêu khách khứa toàn là tai to mặt lớn người Pháp và giữa buổi chiều nhộn nhịp trai gái bản xứ đi xem chiếu bóng xem hát ban ngày ấy, tôi đã không quả quyết bỏ cái đất Đông Dương này, mà năm 1941 đó các mối thông thương còn dễ dãi, quân Nhật chưa dám xử sự như ngày nay?!! Lạy Chúa tôi sáng láng vô cùng, tôi ngu tối quá! Tôi thật ngu tối quá!...

Lạy chúa tôi sáng láng vô cùng! Sao tôi lại ngu tối quá thể như vậy?!!

⚝ ✽ ⚝

Ba lé đứng dậy thở một tiếng dài thượt:

- Đi bộ thế này thì hả hết mẹ nó cả hơi cồn còn gì? Thôi, cứ là phải đi ôtô thôi!

Tú mông nhăn nhó:

- Ta đã bảo chú mày rằng trong tình hình này...

- Sao đại ca lại khoe đã được cấp băng đỏ An bộ đội, muốn đi xe gì, đường nào, khuya sớm, mọi giờ giấc thiết quân luật đều bất chấp, và muốn chở cả một kho súng đi theo cũng được mà!...

- Nhưng đi ôtô trong công việc này thì không nên.

Hai tên đàn em Ba lé vội vàng đón nhời:

- Hay đại ca cho phép hai tiểu đệ làm kiệu tay kiệu nhị ca đi vậy.

Bếp Kình thở phì phò, nghĩ bụng:

- Đừng có làm trò khỉ, thằng nào "ốm" quá cứ việc ở nhà! Kìa! Sao đã mỗi thằng một Sanhtêchiên (1), một Pạc hoọc (2) lại còn thêm poa nha (3)thế kia? Nếu chúng mày cần thì Kình mỗ nhường cho cả khẩu của mỗ đây. Đúng là những quân nhãi ranh. Ta ấy à! Chấp hết cả súng máy cả poa nha, đây chỉ có cái mỏ ngoáo của cánh tay lắp giả này thôi, chiến với năm địch thủ cũng thừa sức...

-----

(1), (2) Súng của Pháp, của Đức.

[3] Một thứ dao găm.

Bếp Kình càng lầm lũi, được Tú mông mời thuốc lá và đánh diêm châm hầu, y cũng chẳng nói chẳng rằng gì cả.

Bọn Tú mông đi tắt đường và qua mấy ngõ hẻm đến nhà vợ chồng Đờvanhxy. Người bồi kiêm gác cổng biệt thự Hoa thiên lý bỏ trốn ngay rạng sáng hôm nay, dắt theo cả hai chó béc giê giống Đức giao phó cho y chăm bẵm với một bọc nặng đồ y đã nhằm từ trước. Hai cô khâu và người vú đều bỏ việc không đến. Còn ông bếp, thu dọn xong xoong chảo không kịp ăn hết chỗ súp và thịt nấu cất riêng hẳn một liễn đầy phần mình, vì say rượu quá, đã đi cổng sau sang uống nước rồi ngủ với ông bạn làm cho nhà Tây bên cạnh.

Chuông tắt lửa của nhà thờ gần đấy đã bặt đi từ lâu. Chợt Đờvanhxy thấy trong ngực giật giật và sống lưng lạnh toát. Hình như có ánh đèn pin vừa chói lên, lia lia ở dưới nhà.

- Thôi thế là bọn Jap đã đến rồi!

Đờvanhxy nhỏm dậy.

- Nhưng sao bọn Jap đến lại không thấy tiếng ôtô và cổng to động khóa gì cả?!

Đỉnh óc Đờvanhxy nhói thót lên, chân tay như sắp

nhủn ra.

- Vậy thì nó đến bắt giam ta hay thủ tiêu ta?

Đờvanhxy rút cả khẩu súng lục của mình và của vợ:

- Dậy! Dậy Anna! chuẩn bị... nếu phải đối phó.

Vợ Đờvanhxy ôm choàng lấy chồng:

- Bọn Jap đã đến à! Lạy Đức Chúa trời lòng lành vô cùng, Đờvanhxy mày cứ phải bình tĩnh và khôn ngoan! Giấu súng đi, giấu ngay súng đi! Đừng có liều lĩnh xốc nổi! Đừng có tự sát bằng sự liều lĩnh xốc nổi.

Cánh cửa buồng ngủ bật tung. Đờvanhxy không kịp chúi đầu xuống trước hai luồng đèn pin rọi vào mặt thì một ngọn đèn nhỏ ở góc nhà đã bật, và nhìn lên thì, Đờvanhxy thấy cùng hai mũi súng ấn vào ngực y là hai poa nha nhọn hoắt lăm lăm trên đầu mình. Còn vợ y thì bị một poa nha áp vào gáy.

- Giời ơi! Không phải bọn Jap! Đúng là Nguyễn Kim Tú em thằng Thy San và thằng Ba lé Nhật lô can. Thôi thế là con lợn sề Anna chuyến này làm tuyệt diệt đời tôi! Lần này và đến phút giây này sao tôi lại mụ mẫm nghe nó hở giời?!

- Đờvanhxy! Mày hiểu chứ, chúng tao đến đây là có việc gì?

Tú mông cố nói và cố nghĩ ra từng tiếng một, và cũng có làm ra bộ đàng hoàng oai vệ.

- Vâng thưa các ngài! Dù các ngài không muốn nói ra chủ định của các ngài, thì chúng tôi cũng xin được thấy rõ sự đó. "Giời ơi! Giời ơi! Kômatô! Sao ngươi lại quá bận rộn, quá cẩn thận, nên quá chậm để tới bây giờ vẫn chưa đến hoặc tịch thu tất cả tài sản của ta hoặc bắt vợ chồng con cái ta đưa đi hở! Giời ơi! Sao của cải và tính mạng của tôi lại sa vào tay những cái thằng đốn mạt không đáng làm đầy tớ cho tôi này?!!".

- Thưa các ngài, xin các ngài không nên một chút vội vàng hay bận thân vất vả gì cả. Các ngài cần gì, muốn gì, chúng tôi đều xin nhất nhất tuân theo và làm thỏa ý các ngài...

Hai cánh tay Đờvanhxy giơ cao rất mềm mại, hiền lành; bộ mặt Đờvanhxy rất ngoan ngoãn khuất phục! Đờvanhxy cũng cố nói để Tú mông và đồng bọn hiểu:

- Thưa các ngài, chìa khóa két vàng và tất cả các chìa khóa khác đều sẵn sàng nộp các ngài, và tôi xin các ngài sang ngay các phòng của cải đó.

Tú mông hất hàm:

- Thì đi, đưa đây và đi một mình mày thôi.

Tú mông, Ba lé và một thằng đàn em áp đẩy Đờvanhxy ra cửa sang phòng bên. Cánh tủ két nặng trịch mở ra rất êm. Tên đàn em kéo ra từng buộc giấy bạc toàn một trăm đồng, hai mươi đồng còn mới nguyên, nhưng là loại cũ có thứ in phát từ ngày bọn chúng mới đẻ hay mới lớn. Tú mông chờ tên đàn em ấn hết vào cái giỏ mây rất đẹp ở góc bàn giấy xong cười cười, lắc đầu:

- Thôi hãy trước nhất tạm nhận khoản này. Nhưng không phải chỉ có khoản này thôi đấy!

- Thưa các ngài... thưa các ngài,...

Tú mông vụt biến sắc mặt sin sít tiếng nói:

- Cứ thưa với gởi đóng kịch mãi! Đóng kịch mãi! Con bà mày! Vàng đâu?... Kim cương đâu?

Đờvanhxy đã thu nhận được hết gương mặt xám bì bì và cặp mày sâu róm, cái cằm nhọn của Tú mông mà chẳng cần phải đưa đảo mắt nhìn gì cả.

"Phải còn vàng nữa! Còn cả kim cương nữa! À! Mà mày quên sao được món kim cương của những khách hàng nhờ mày môi giới bán, và món kim cương của vợ chồng người anh ruột mày mà mày cướp tươi được trong ngày con Giáng Hương bị thằng Thy San bắn chết, còn thằng Thy San thì tự tử trong đề lao?!".

- Thưa các ngài - Đờvanhxy càng lịch sự điềm đạm - Thưa các ngài, tôi nào dám để các ngài phải hỏi đến và chờ lâu đâu ạ! Xin các ngài cho phép tôi lại đằng góc tường kia.

Đờvanhxy kéo nhích một đôn sứ Giang Tây ra, quỳ quỳ mở khóa một cánh cửa bằng gạch tráng men ở mặt tường. Lần này Ba lé sục tới trước và kêu lên:

- Ô kìa! Sao lại chỉ có ngần này vàng và kim cương thôi?

Tú mông cũng nhổm người lên:

- Sao? Sao? Sao chỉ có bấy nhiêu thôi hở Đờvanhxy?

Tên đàn em quay ra đặt trên mặt cái bàn con gần đấy một khay sứ sâu lòng đỏ ối những thỏi, những hoa, nhẫn, vòng, dây chuyền vàng ta vàng tây, và một đĩa men ngọc thạch chói rực như một đĩa đơm đầy hoa mà là "hoa" kim cương.

- Còn nữa chứ; phải còn nữa chứ! Hay còn giấu ở nhà trong, ở tầng dưới, ở chỗ khác?!

Tú mông cười sin sít, gằn giọng. Ba lé một tay gí súng vào thái dương Đờvanhxy, một tay nhăm nhăm như sắp bổ ngập mũi poa nha vào mặt Đờvanhxy.

- Thưa các ngài, tôi đâu lại dám dại dột mà giấu bớt với các ngài trong phút giây này. Tôi xin các ngài nghĩ cho một phần lớn các của đó đã phải làm đồ lễ dâng những ai ở Hà Nội, ở Sài Gòn và cả ở Hải Phòng này mà chắc các ngài đều biết rõ.

Không hiểu trong cái đĩa men ngọc thạch có còn những kim cương của Giáng Hương và Thy San mà Tú đến cửa sau nhà Đờvanhxy, nhờ mụ mối lái giá cả bán cho vợ y không? Nhưng nhìn loáng qua thì Tú mông thấy hình như nhiều viên, nhiều mặt, nhiều khối to hơn nhiều, hoặc vợ chồng Đờvanhxy mới mua, hoặc tích trữ từ lâu làm bảo vật đặc biệt. Chao ôi! Nếu trước đây "mày" chỉ được một viên hay hai viên, cực độ là ba viên trong cái đĩa kia mà làm mặt hoa, nhẫn, quả tim cho vợ "mày" diện trước mặt chị dâu thôi nhỉ?!! Và cũng chỉ một phút thôi, "mày" được ngồi trước mặt con vợ thằng Đờvanhxy, tự tay mày đưa đồ hàng cho nó trông ngắm và nhận từ tay nó những tờ giấy bạc vào loại giấy kia?!".

Tú trừng mắt, khàn khàn giọng, nói thầm:

- Bắt thằng Gấu quỳ xuống mà bưng khay tuế cống dâng cho ta, hiền điệt Ba lé ạ.

Một Tú khác vội trừng mắt:

- Thôi! Thôi! Cuỗm mau lên không bọn Jap nó đến thì cả lũ xôi hỏng bỏng không và bỏ bố tất cả bây giờ!

Tú đứng lên tọng cả khay lẫn vàng và kim cương vào cái cặp da to của Đờvanhxy trên bàn làm việc rồi đến đặt tay lên vai y:

- Bây giờ đến việc thứ ba và cũng là việc cuối cùng mày phải làm thật tốt cho chúng tao.

Đờvanhxy bây giờ mới ngước mắt, nhìn thật vào mặt Tú.

"Giời ơi! Sao tôi lại không giữ súng mà nổ một phát đạn vào giữa cái mặt thằng này?!!".

- Vâng thưa ngài, xin các ngài cho tôi biết rõ để thừa hành.

- Cũng chẳng có gì là khó khăn hết cả! Giấy chuyển khoản đâu, mày ký cho chúng tao lĩnh ở băng Hồng Kông và Sài Gòn một phần tiền của mày gởi. Phải, chỉ một phần tiền thôi đề rõ tên tao, mà tên tao thì mày không cần tao phải đánh vần hay viết làm mẫu đâu nhỉ!

Ngoài trời lại rét như cắt. Những cây cối quấn cuộn sương mù rào rào tựa mưa to. Các cửa kính rùng rùng. Mồ hôi trán Đờvanhxy thành giọt. Mồ hôi vã ra cả ở đám lông ức lồm xồm của y:

- Nguyễn Kim Tú ơi, thôi nhé! Tao ký xong cho mày một triệu bạc này thì mày nên thôi nhé. Một triệu đồng của tôi!... Một triệu đồng của tôi!...

⚝ ✽ ⚝

... Bỏ Đờvanhxy giẫy giẫy quằn quằn hớp hớp trên vũng máu sau một loạt mũi dao đâm xuống gáy, xuống lưng, xuống đầu, xuống mạng mỡ, xuống ngực y... bọn Tú mông, Ba lé chạy sang buồng ngủ của vợ chồng y. Vừa tới cửa thì bọn Tú thét lên:

- Giời ơi! Sao lại thế kia?! Sao lại đểu quá như thế kia!

Trên giường lò xo, vợ Đờvanhxy và thằng đàn em của bọn Tú đều trần truồng trong đống chăn len...