← Quay lại trang sách

Khi Đứa Con Ra Đời Chương 5

Cưới Huệ Chi hôm nay. Lễ cưới ở ngay nhà Thy San vào buổi tối mà không làm lễ ở nhà thờ. Trong khu biệt thự Bờ biển xanh càng lặng lẽ. Cổng chỉ hé mở. Gần như không thấy ai ra vào. Trên gác, dưới nhà, các buồng lớn buồng nhỏ vẫn lạnh ngắt. Nhà bếp chỉ lom rom lửa than tàu đun siêu thuốc bắc của Huệ Chi trên cái hỏa lò bằng đất nung. Thỉnh thoảng u Hùng mới đi xuống, bỏ thêm mấy cục than, quạt cho cháy to, làm lửa lại nổ bắn lách tách. Đàn chó lài, con thì cho đi, con thì đưa xuống ấp dưới làng An Sơn để thêm giống giữ nhà, con thì xích trong góc kho củi, chẳng còn tiếng sủa tiếng rồ tiếng rít. Bếp Kình càng say mèm khật khưỡng trong cái ghế bành, thiu thiu một lúc lại choàng dậy, tợp thêm một ngụm rượu. Thứ cốt nhắc của Mácten này hình như càng quý càng ngon thì càng phải uống thêm và càng không ngủ say vậy. Đã thế lại nhắm thêm mấy hột lạc mặn thì có là đến tận thế mới ngã. Mới say hẳn!

Không phải chỉ là nhiều người Hải Phòng mà đến cả bên nội bên ngoại nhà Đức Sinh cũng không biết ngày cưới Huệ Chi. Cũng không phải chỉ im lặng ở khu biệt thự Bờ biển xanh cách rời và nghiêm ngặt, mà cả trại Đức Sinh đường Trại Cau không xa đấy lắm, cũng vắng ngắt vì không có cố bà và khách khứa xe cộ hàng hóa người làm lụng ra vào. Hàng phố bên ngoài lại càng như không hay biết. Giá gạo lại lên từ bốn trăm đến năm trăm, sáu trăm một tạ. Các hiệu thợ may, tạp hóa, thợ giày, đồ sắt, đồ gỗ, lán gạch ngói than củi và cả dưới sông thuyền, đò, ca nô, sà lan... đều chỉ nhìn nhau, ngao ngán, kinh khiếp.

Người chết đói cứ tiếp nhau, nằm dằng dặc cả hai bên đường. Xác chết đã phải nhặt bằng ôtô rác đem đổ xuống Cầu Niệm chôn từng thùng đấu mà vẫn không kịp. Ở mấy cửa cống và bực đá nước triều vừa rút, bùn và rác đọng ngập cũng có người lần xuống nằm chết. Đầu tóc, chân tay, bụng rốn, mông háng, da thịt đều xám đen, và quằn quại, kiệt quệ trong nắng, trong mưa, qua ngày, qua đêm "sống" với ruồi nhặng và cảnh vật mờ mịt lảo đảo. Nếu không có lệnh của các cai rác, - thật ra nếu không có tiền và cả các thức ăn thừa của bếp Kình tống tiễn cho bọn cai nọ, - thì con đường đá vào khu nhà Thy San ít ra cũng phải chịu chung hàng ngày bốn năm mươi xác chết! Chả thế mà vợ chồng con cái đốc công nhà máy Carông ở ngay cạnh đường đề lao bên bờ sông, hàng tuần hàng nửa tháng rồi vẫn chưa dám thò ra khỏi cổng. Vì sợ Nhật nghi ngại cũng có, vì sợ người chết cũng có! Có cả người chết mà ông gác cổng của hắn bảo đúng là người làm cũ trong nhà máy hắn với thằng con bác ta...

- Sư chúng nó, một đồng bạc một chục huệ như thế này mà còn không bán, dễ thường chúng nó định đòi đổi vàng lấy hoa đấy!

Tú chửi thầm, bảo xốp phơ lấy nốt bó hoa xếp vào xe, đành trả thêm một đồng nữa để đi cho mau chóng:

- Cho xe xuống tận hàng Hạ Lũng mua hoa lại càng bị bóp cổ, nhưng cũng cứ phải xuống thôi.

Con Cánh cam lại vút đi. Tú đang lo lễ cưới cho Huệ Chi. Cả Ba lé cũng không được biết, được dự vào việc này. Thật ác! Mọi hôm sao hoa hoét cứ ê hề các chợ các đường, rồi chiều đến người bán phải mời phải gọi phải chào khách quá như van lạy để tống hàng của mình đi. Có buổi hoa vứt ra đống rác, người quét dọn đã không thèm nhìn, lại còn chửi toáng lên vì chẳng được xơ múi gì với cái thứ hàng và bọn bán hàng này. Vậy mà nhằm ngay chính hôm nay – hay là chúng nó có ma xó mách bảo đùng cái khan hoa. Đã khan lại thiếu, lại tồi nữa!

Chuyến ôtô này là thứ sáu thứ bảy chạy hoa cho Huệ Chi rồi. Nhiều thằng trong bọn Tú bắt gặp Con Cánh cam lồng đi lồng lại từ chợ Sắt, chợ Tám gian và dẫy hàng ở trước vườn hoa Nhà Kèn, đã vẫy gọi Tú ầm ĩ.

- Có việc gì thế, Tú mông ơi!

- Mua hoa để làm gì mà nhiều thế?!

- Lại mở đại tiệc hay dạ hội ở đâu thế người anh em?!!

- Khao đốc lý Hải Phòng hay tỉnh trưởng Kiến An Quảng Yên hở Tú mông?

Tú không đáp, không dám bắt nhời và càng sôi gan sôi ruột:

- Sư chúng mày!... Cứ ồn ồn thế kia, thì có làm khổ cho bố chúng mày không chứ. Quen mồm hốc cho lắm vào, rồi lúc nào cũng gào...

Huệ Chi vẫn thích nhất và quý nhất hoa Huệ. Theo như sự tính toán sắp xếp của Tú, Tú nhất định nếu phải tốn đến bạc nghìn để chỉ riêng mua thứ này thôi, Tú cũng vui lòng. Còn hoa sen trắng tuy có tiếng là đẹp và cũng quý, hay hoa lay dơn là thứ thời thượng đắt tiền nhất đấy, nhưng lại không hợp ý Huệ Chi. Vậy mà Tú cũng phải tìm mua từng mớ, từng bó, từng chục bông thì có cực cho Tú không? Và càng phải sục sạo tìm kiếm cho bằng đủ số hoa, Tú lại càng phải tránh chạm trán các bạn bè, trong số đó có mấy thằng quái quỷ thân nhất của Tú đánh hơi còn hơn cả chó béc giê, chỉ rình rình Tú ới một tiếng là kéo đủ các mặt ở Hải Phòng chạy theo Tú.

Không dám để nhiều người chú ý và phải giữ cho hoa không giập, đỡ héo, Tú mua được mấy mớ lại đánh xe về, tự tay cùng u Hùng ôm lên buồng tắm xếp trong các bể, các chậu, các thống, các bình, các lọ. Hai người phải rón rén, nói rất nhỏ, nhiều phút chỉ ra hiệu cho nhau.

Nắng to. Các cửa trên gác, dưới nhà đều đóng kín, không khí ở gần thang và mấy buồng phía góc vườn càng mát rượi. Tiếng gió thổi và cây cối xao động càng âm âm, xa vắng, mơ hồ. Bếp Kình mặc kệ Tú đi về. Còn u Hùng càng phải cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể giấu được nét ngậm ngùi rầu rĩ bắt chợt lại hiện ra trong cái nhìn hay trong tiếng vâng tiếng dạ... Rồi khi đưa Tú ra khỏi cửa, u trở về buồng Huệ Chi hay u ra vườn xuống nhà bếp, thì đúng là u chỉ muốn được òa lên khóc!

Tú cho xe xuống dưới Hạ Lũng chuyên trồng hoa và mấy làng chung quanh, rồi xuống cả mấy làng vùng cầu Niệm để mua hoa. Gần mười một giờ trưa, Tú chuyển thêm vào buồng tắm nhà dưới, thấy cả buồng này cũng ăm ắp, thì giơ hai tay lên cao và ngặt đầu ra, thở mạnh:

- Thôi chiều nay để thằng Khòa và u Hùn bày xong, ta cho đi lấy bánh kẹo và dọn tiệc là chu!

Để tự thưởng cái công phu quá sức lẽ mình trong việc này, Tú cúi xuống hít hít một bó hồng bạch vừa rên rỉ tên Giáng Hương:

- Ái khanh nàng ơi! Có thể trở về cõi trần với trẫm một đêm không?

Thương thay ái khanh, ngàn thu nuốt hận ngậm sầu ì ì ì...

Tới giờ đi ăn cơm rồi. Xe Tú ra đến đầu ngõ thì phải dừng lại. Xốp phơ không chịu xuống trước, mà chỉ đưa mắt nhìn xem có ai gần đấy thì nhờ lôi hộ hai cái xác, một nằm mấp mé bên đường, một còng queo ngay giữa lối. Tú phải đẩy cửa bước ra. Vẫn chẳng người nào có vẻ muốn giúp Tú. Tú cau mày chờ đợi, sau phải gọi xốp phơ cùng mình mỗi người một tay lấy giấy nhật trình lót vào cánh tay xác chết mà kéo xềnh xệch dúi vào một bên rãnh cho xe ra. Cái bàn tay phải nắm giữ và phải cố sức trong việc gớm khiếp này, Tú nâng nâng không dám để động đến người mình và các thứ trên ôtô. Chưa bao giờ Tú thấy khổ sở, nôn nao trong người như thế, và quãng đường về nhà để rửa tay tẩy uế và tắm rửa thay quần áo, bỗng dài gấp ba gấp bốn, làm Tú thêm thấm mệt và càng bực bội không muốn ăn uống gì nữa.

⚝ ✽ ⚝

Tú về trại Đức Sinh. Cơm dọn vẫn ở phòng khách chính, còn chỗ Tú nghỉ cố nhiên là phòng ngày trước dành riêng cho vợ chồng Thy San. Tuy đã để đồng hồ báo thức nhưng còn kém hai mươi lăm phút, Tú đã choàng dậy:

- Pỏ pẹ! Pỏ pẹ! (bỏ mẹ, bỏ mẹ) Thế nào là khoan ăn bớt ngủ chớ vội nằm, nhớ ba điều ấy sống trăm năm? Sống trăm năm để làm gì và được cái gì không rõ, hãy biết để lo liệu công việc cho khỏi chậm, khỏi nhỡ, khỏi hỏng, khỏi mất cơ hội. Từ giờ đến tối nay chỉ còn trong vòng bốn tiếng đồng hồ mà Tú phải lo liệu thu xếp:

- Một là Huệ Chi không bị cảm bị ngất kể cả bị chết! (Tú xì một tiếng để tự giễu về cái điều quá lo xa này!).

- Hai là cả bà mẹ Tú và Huệ Chi đều khuýp và các "sen" kịch của Tú mười phần bài bản đã dàn cảnh coi như là không còn chỗ hớ hênh nào cả.

- Ba là đến phút khóa cổng lại làm lễ cưới, vẻn vẹn vẫn chỉ bấy nhiêu người trong cuộc được dự: mọi tò mò nhòm ngó hay định phá phách đều không gặp phải. Nghĩa là Tú vẫn giữ được bí mật hoàn toàn.

(Bích Nga, con quái Bích Nga kia, không lẽ nào về kịp lúc này mà phá. Nó đã bỏ nhà đi theo các cha Việt Minh nó hơn tuần lễ nay, chả nhẽ chỉ còn bốn giờ nữa, nó lại biết chuyện và mọc được cánh bay về nhà? Còn thằng Hùng thì đang nhông nhông ở Hà Nội với các anh chị em đằng họ mẹ nó, cũng chẳng lý gì lại bỏ về bây giờ! Mà nếu có cơ sự như thế, ông sẽ trói nghiến, không trôi sông thì cũng tay khóa chân xích mà nhốt lại ở một chỗ cho đến ngày mai).

- Bốn là không có báo động báo địa gì cả!... (Tú lại cười xì). Có là phát rồ thì thằng Mỹ mới đến bỏ bom! Hải Phòng giờ còn cái đếch gì để bắn phá cho phí bom! Và lại đánh phá vào lúc sập tối giữa buổi uống chè năm giờ chiều rồi sắp vào bữa cơm! Hay cho dù có bị đánh phá thì nhà có hầm tăng xê còn rộng và lịch sự hơn cả "xăm" ôten Ga, ngoài Đồ Sơn ô ten Quần ngựa, khách vừa chạy bom vừa ăn tiệc cũng được... Còn việc này nữa: Mỹ đổ bộ. Ối giời ôi là giời! Tú ơi, mày mà dè chừng đến cả sự bất thường ấy, thì đúng là mày muốn phát rồ đấy! Hay mày còn lo cả việc Thy San sống lại, quyền thế vai vế như những năm xưa thái bình, Nhật ở mãi tận Tôkyô và Pháp đang hét ra lửa ở Đông Dương?!

Không đầy mười phút, ôtô Tú đã về tới ấp An Sinh. Cố bà Đức Sinh đang nằm ì ạch cho hai người hầu quạt, nghe tiếng còi liền nhỏm vội dậy:

- Anh Hai hẹn đến hơn hai giờ mà sao về sớm thế này? Chị Hai nó đem các con sang huyện bên ăn giỗ liệu tối nay có chịu về không?

Áo cánh lụa nhuộm màu mận chín, quần nái thâm, cổ đeo chuỗi tràng hạt hổ phách, tượng ảnh bằng bạc đã cũ xỉn, cố bà Đức Sinh không chịu ăn mặc nõn nà như trước nữa, từ ngày vợ chồng Thy San chết. Rồi từ ngày lại có thêm loạn Tây Nhật, thì cố bỏ cả khăn nhung mà vấn khăn nhiễu tam giang và mặc yếm như kiểu các đàn bà giàu có thường thôi ở chung quanh. Các màn tuyn, nệm gấm, gối sa tanh, cố bà cũng bắt cất đi hết cùng các hộp trầu, bình phóng, tráp khay khảm nạm xà cừ, vàng, bạc...

- Mẹ lại khó ở hay sao mà không ngủ trưa được thế?

Tú rờ rờ trán cố bà, ngồi xuống mép giường. Cố bà cố làm ra vẻ không để con lo lắng vì mình, nhưng cái giọng vẫn cứ ngàn ngạt kiểu giọng mũi của người váng vất cảm cúm:

- Con về ở lại nhà tối nay chứ? Cháu Chi nó có khỏe không? Có chịu ăn cơm không? Con phải thương nó!...

Hai người quạt hầu còn ngoái lại nhìn Tú vuốt vuốt mớ tóc bạc phơ của mẹ, và đưa mắt cho nhau:

- Quỷ Luxiphe đang cúp đuôi lại làm phù làm phép kia kìa!

Tú còn lấy quạt phẩy phẩy xa xa bên người mẹ.

- Mẹ cứ phải nói mãi cái điều đó! Chính chỉ vì cái Huệ Chi này mà nhiều đêm con không ngủ được, và đi đâu hơi xa con cũng không yên tâm!

- Lạy Chúa thương xót! Xin Chúa lòng lành vô cùng gìn giữ riêng cho các con cháu nhà con trong lúc Chúa làm cho cả và thiên hạ phải khốn khó vì mất ơn Chúa này.

Cố bà Đức Sinh lại như sụt sịt:

- Mẹ càng nằm mơ thấy nhiều cảnh dữ vì Chúa phạt tội lắm. Làm sao lại lắm người chết quá thể như thế?!!

Chủ nhật này thì mẹ không còn dám đi nhà thờ nữa, mà xin cha cho chịu phép thông công ngay ở nhà. Nghe nói ở ao sau nhà bà mụ, trẻ con bồ côi nuôi làm phúc bò ra và các trẻ con sơ sinh đem đến không kịp làm lễ rửa tội chết vứt xác xuống, không dọn kịp đã thành dòi, cứ nhung nhúc ngập hết cầu ao ven bờ.

- Khổ quá! Mẹ đừng nói đến những chuyện ấy nữa. Không để cho chúng nó chết như thế thì lấy gạo đâu mà nuôi? Và cứ để gạo cho chúng nó ăn chúng nó kéo đàn kéo lũ theo Việt Minh mà chịt cổ mình à?

- Giêsuma, lạy Chúa con, xin Chúa con tha tội cho con! Thì ra là như thế hở con! Vậy mấy hôm nay cả bên nhà Chung và các làng bên, các ấp trên dưới đêm đêm cứ phải luôn luôn nổi trống, mõ, tù và, là để canh giữ loạn lạc đấy hay sao?

- Giời! Giời! Giời!... Lại mắc mưu chước của Việt Minh rồi! Chính tổ chức tổ chung tự vệ như thế là cộng sản là Việt Minh giật dây đấy! Bây giờ thì là chúng nó canh gác báo động, nhưng không khéo chỉ tháng sau, tuần sau hay ngay tối mai, đêm mai là chúng nó kéo những ma đói ma khát kia đi phá cổng cướp kho cướp lẫm của mình, từ đấy sắm sửa thêm giáo mác súng ống luyện tập với nhau rồi đi đánh chiếm cả huyện, cả nhà mình, treo cổ mẹ con bà cháu mình lên.

Mặt mày cố bà thật là xanh xám lại. Hai thái dương cố đập thon thót, ngực như có người dận lên.

- Giêsu! Giêsu!...

Cố bà đấm đấm ngực như để ăn năn về cái tội mình đã làm để mất ơn Chúa, lập cập nói không ra hơi:

- Thế sao nhà này chẳng đứa nào ỏ ê gì cho mẹ biết cả? Đến cả cái nhà cậu giáo Thanh vẫn đi lại nhà ta với cậu giáo trong nhà Chung cũng không đả động qua nửa nhời!

- Coi chừng! Coi chừng! Cả hai tên này cũng là tay chân Việt Minh, đứng ở bên trong mà không ra mặt, mối manh đường lối, cầm đầu dân đói ở đây làm các việc ấy đấy.

Chợt Tú lắc đầu, thở dài:

- Mẹ ạ, không khéo cả khu nhà anh cả, khu Trại cau của mẹ và những nhà cửa đứng tên mẹ đều bị sung công hết.

- Lạy Chúa tôi! Làm sao lại còn đến nông nỗi như thế nữa... hở con?!!

Cố bà chúi chúi rồi nằm sụp xuống giường vừa ôm lấy đầu gối Tú mà thở mà rên rỉ:

- Làm sao mà lại sung công nhà cửa của tôi!... Của tôi mồ hôi nước mắt ăn nhịn để dành, công tôi đầu hôm sớm mai lặn ngòi ngoi nước, đâm đầu đi lạy hết cửa nọ cửa kia; tôi không ăn hà ăn hiếp gì ai mà chỉ có thương người và làm phúc, kẻ nào sắp tan cửa nát nhà, tù tội xiềng xích thì đến tôi lo lót cho, kẻ nào hương hỏa từ đường sắp chia năm xẻ bảy cũng đến tôi dàn xếp cho. Rồi thì hễ ai cùng túng, chết chỉ có manh chiếu, không sao lo được cỗ áo quan bất kỳ ở ngõ ngách nào của cái tỉnh Hải Phòng này cũng lại cứ chạy đến tôi! Giời ơi! Giồng cây để lấy đức! Ai ngờ tôi đây giồng cây để lấy ác!... Hờ giời ơi là giời ơi!!!

Như sực nhớ ra một điều gì hệ trọng mà mình đã lú lẫn, cố bà Đức Sinh vội hỏi Tú:

- Như vậy thì phải chạy chọt lo lót thế nào và đến với ai bây giờ?

Tú càng làm ra giọng da diết hết sức lo lắng, suy tính:

- Việt Minh đánh dấu nhà mình vào sổ đen là Việt gian phản quốc rồi! Họ còn đưa tin và đẩy cây cho Nhật là nhà mình đã thông đồng với Pháp mà làm giàu hơn ba mươi năm nay! Bởi vậy nhà binh Nhật chỉ sớm tối là...

Cố bà lại rên lên:

- Giêsuma lạy Chúa tôi! Giời ơi là giời!...

Tú trầm hẳn nét mặt, dẽ dàng cái giọng như đã

phải tính toán và tính toán nát việc ra mà đã đến cùng đường rồi:

- Bởi vậy con phải đánh xe xuống đón sớm mẹ lên Hải Phòng, để cùng con nội nhật chiều nay...

Người ở bưng cái khay thập thò định vào:

- Thưa cố và cậu xơi chè hạt sen long nhãn ạ...

- Quỷ! Quỷ! Chè với cháo, ai còn ăn được bây giờ?!

- Thưa cố, hay cố xơi yến hấp đường phèn?

- Giêsuma lạy Chúa tôi!... Tôi đến chết vì của quỷ này thôi!... - Cố bà lại quát: - Đi lấy đầy chậu nước mưa mau lên!

Rửa mặt và lau xuống cả ngực với chậu nước mưa nữa, cố bà Đức Sinh mặc áo dài, cầm một cái tráp toan ra xe, thì Tú vội nhắc:

- Kìa, mẹ để chìa khóa ở nhà à?!!

"Pỏ pẹ! Pỏ pẹ! Chùm chìa khóa của Thánh Phêrô giữ cửa vào nước Thiên đàng cũng không quan hệ bằng của khọm già này!".

Lại đến lượt cố bà Đức Sinh nghĩ ra điều hệ trọng:

- Con cho đi tìm cháu Bích Nga về chứ?

Tú vội giơ tay sửng sốt:

- Thế ra mẹ vẫn chưa biết gì về cái cháu gái quý của mẹ?... Cháu gái quý của mẹ bỏ nhà đi theo Việt Minh rồi ạ!!!

Chả nhẽ cố bà lăn đùng ra ôtô. Cố bà lại xanh xám cả mặt mày và phải ngả hẳn vào góc nệm để người bớt lảo đảo, choáng váng...

⚝ ✽ ⚝

Hôm nay Khòa được mặc quần trắng, áo trắng là cổ cứng rất "bốp". Lại còn giày Bata và mũ nồi nữa. Hai thứ này làm khổ Khòa vô cùng. Khòa chưa bị cùm bao giờ, nhưng bó chân trong đôi giày và phải đi bít tất, Khòa vừa thấy tức thấy nhói từ gót, mắt cá, cổ chân đến tận từng đầu ngón chân. Cái mũ thì không chỉ làm vướng víu mà còn nóng như nồi rang, như xoong cháy thít lấy đỉnh đầu Khòa vậy.

Bếp Kình đưa cho Khòa bộ quần áo giày mũ này, bảo cứ giữ hẳn lấy mà mặc, hay chỉ mặc đôi tuần một tháng, rồi muốn thay bộ mới sẽ... có tút suýt. Khòa đã khó hiểu vì nhiều điều nhiều việc bấy lâu, thì từ sáng nay, nhất là từ trưa nay, lại càng không sao hiểu được. Không phải Khòa được lệnh cấm không được lên buồng Huệ Chi. Cũng không phải Khòa chỉ được phép lau chùi cầu thang từ nhà dưới lên sân thượng xong rồi là phải xuống ngay dưới nhà củi.

Khòa được biết, - phải điều này thì Khòa được biết hẳn hoi, - dù là qua những câu nói như mếu như gắt của u Hùng và những câu nói lè nhè, nửa giễu nửa thương của bếp Kình:

- "Cưới cô Chi! Lễ cưới cô Chi làm ngay tối nay!".

Giá như ở bên nhà đường Trại Cau hay ở dưới ấp An Sinh của cụ cố và vợ chồng Tú, thì Khòa sẽ hỏi được chuyện với mấy người làm bếp làm vườn và mấy người này sẽ thích thú vô cùng khi Khòa ngạc nhiên và suy nghĩ về những điều mình nói. Hay không Khòa sẽ trốn ra bãi sau Vườn thánh, hay lừa lừa lúc mở cổng mà hỏi các trẻ con chực chõm Khòa cho chúng nó các thứ kẹo bánh và đồ chơi. Ở đây, bây giờ u Hùng và bếp Kình thì kín đáo giữ miệng như thế, còn chung quanh, Khòa chẳng quen một ai, chả nhẽ lại trốn ra cổng hỏi người ngoài đường ngoài ngõ để lại ăn roi cá đuối hay thuốn sắt của Tú?!

"À! Còn cô Chi! Phải còn cô Chi của Khòa! Nhưng ai đời lại đi hỏi cô chuyện cô lấy chồng vậy?! Thôi mặc!... Cứ biết là Uệ I ấy ồng ồi! (Huệ Chi lấy chồng rồi).

- Người này là ai, ở đâu, làm gì cứ là mặc... mặc kệ!... Chỉ biết là có một người sắp lấy Huệ Chi họ hàng của Khòa đi, làm chồng Huệ Chi của Khòa! Lấy Huệ Chi của Khòa đi, làm chồng Huệ Chi của Khòa, mà lại cưới ngay tại nhà đây, rồi ở ngay nhà đây. Đấy cái buồng to trước để ông bà Thy San tiếp khách, sẽ là buồng của chồng Huệ Chi mà Khòa vừa lau chùi và u Hùng vừa bày biện xong.

Đúng là Khòa không thể không thấy vui vui. Từ nay Huệ Chi của Khòa có chồng, chồng là đàn ông! Và sẽ có con với nhau. Nghĩa là Huệ Chi của Khòa sẽ có chửa, sẽ đẻ. Còn Khòa nếu không được bưng cơm, pha sữa, bón bột và tắm rửa cho con Huệ Chi như u Hùng, thì Khòa cũng được quét buồng tắm, lau sàn nhà, cầu thang để Huệ Chi lên xuống, nhất là được ghé trông, chỉ được ghé trông thôi, Huệ Chi nằm ôm cho con bú!...

- Uệ I ấy ồng ồi! Uệ I ấy ồng ấy! Ễ ưới Uệ I ấy!... (Huệ Chi lấy chồng rồi! Lễ cưới Huệ Chi đấy)".

Khòa vừa bao cầu thang vừa thẩm lẩm. Nhờ có sự tưởng tượng và nghĩ ngợi này, Khòa phút quên được cái tội mặc quần áo mới, và nặng nhất là cái tội đi giày, đội mũ! Bởi vậy khi Khòa nhẹ nhõm khoan khoái trong người, thì Khòa lại muốn chia sẻ sự đó cho chung quanh. Và chung quanh Khòa, mười cột cầu thang này, hai đôn sứ này, hai thống hoa này liền như biến thành những kẻ thân thiết của Khòa, nhưng áo mặc cố nhiên là sang là đẹp, không giống như những thằng Sáu thằng Sẹo, thằng Bò, thằng Bống, thằng Sót, thằng Sọt, chúng nó thật là bằng xương bằng thịt, hoặc là những gốc duối, gốc găng ở bờ đầm mà Khòa đặt tên cho với những con Xồm, con Vện, thằng Gộc, thằng Đá, thằng Mơ quây quần với nhau những buổi trưa Khòa ra ngồi ăn cơm, chuyện các thứ chuyện với chúng nó.

- Ế ị I àm ễ ưới ở à ình ồi ũng ẫn àm ễ ở à ờ ứ (Thế chị Chi làm lễ cưới ở nhà mình rồi thì cũng vẫn làm lễ cưới ở nhà thờ chứ?).

- Ún! Ẹo! Ò! Ống! Ót! Ọt! Ôm ào àm ễ ưới ị I ở à ờ, i ị I eo ẫn ủa A eo ùng ồng i a oài ửa, ụ õ Úy em iền ung o ác ẻo ó, ì úng ày ứ eo ao à ồ é! (Cún! Sẹo! Bò! Bống! Sót! Sọt! Hôm nào làm lễ cưới chị Chi ở nhà thờ, khi chị Chi đeo nhẫn của Cha đeo cho, cùng chồng đi ra ngoài cửa, cụ bõ Quý đem tiền tung cho các kẻ khó, thì chúng mày cứ theo ta mà vồ nhé!

Đúng là Khòa tưởng tượng ra Huệ Chi cúi cúi đầu trước người đàn ông được chịu phép làm chồng mình, nhận cái nhẫn của Bề trên đưa cho người chồng và người chồng đeo vào tay cho Huệ Chi. Rồi hai người khoác tay nhau, theo sau là tất cả họ hàng bà con, đi ra lại bằng lối cửa giữa nhà thờ, giữa tiếng reo ầm ầm của cả trẻ con và người lớn. Bõ Quý lộc cộc chân gỗ, cầm một giỏ như cái bồ con bọc nhung đỏ, đựng toàn xu đồng mới, chờ vợ chồng Huệ Chi bước hết bậc thềm đá, xuống cổng, thì vung lên từng vốc xu. Chính Khòa cũng được mấy lần tranh cướp nhau với những kẻ khó ăn mày và cả những trẻ con khác, mà Khòa rất thú là bao giờ Khòa cũng nhặt được nhiều, hơn cả những đứa tinh nhanh nghịch ngợm và quái ác nhất, dám đẩy Khòa ngã ngửa, chúi sấp, dúi dụi mà cướp tiền lại từ tay Khòa.

Tiếng các đồng xu tung xuống sàn đá và xuống cả đầu, cả mặt, cả lưng, có khi vào cả miệng người ta, và đám đông hỗn loạn giằng giật vật lộn nhau ấy, còn làm Khòa náo nức hơn cả khi nhà thờ đón cô dâu chú rể. Lúc đó chuông kéo dồn dập, trên gác đàn, các đồng nhi và cô gái thơ kinh cất tiếng hát theo chiếc đàn xếp to bằng hai cái quạt hòm có người ngồi như lướt như tung mười ngón tay bấm các phím xương trắng, hòa theo cùng mười chiếc viôlông lớn nhỏ của những thầy giáo dạy đàn và những con nhà sang trọng công phu học tập để chuyên việc hầu lễ.

Không chỉ bàn thờ chính giữa, mà bàn thờ hai bên, và bàn thờ Bà Thánh quan thầy Huệ Chi đều thắp toàn nến to, lại còn bật hết những cây đèn điện hình nến và các chùm hoa đèn mắc trong các chậu cây, chậu hoa bằng thủy tinh cũng kết nơ, kết dải sa tanh, nhung, lụa mầu hồ thủy, hồng bạch, hồng đào...

- Ị I ấy ồng i ồi ị A ũng ải ấy ồng... ích oá! Ích óa óa á á á.. (Chị Chi lấy chồng, rồi chị Nga cũng phải lấy chồng, thích quá á á...)

Khòa xoài hẳn người ra mà bao đi bao lại cái tay vịn cầu thang đã bóng lộng, có lúc thấy cả mặt mày dáng dấp của mình lươn lướt trên làn gỗ như nhờn mỡ... vì cả mồ hôi tay và mồ hôi từ mặt Khòa rỏ xuống.

⚝ ✽ ⚝

Huệ Chi uống hết bát thuốc bắc của u Hùng bưng cho. Tới khi cố bà Đức Sinh kể lể sự tình xong, gục xuống kêu van Huệ Chi hãy nghe lời cố bà mà cứu lấy cả nhà. Huệ Chi còn ôm lấy cố bà, bảo đừng khóc đừng nói với Huệ Chi như thế. Nghĩa là nhất nhất việc gì Huệ Chi như xin đều nhận hết, tuy không tươi tỉnh, nhưng vẻ lặng lẽ không phải là còn ấm ức hay bất thuận. Nghe u Hùng kể lại tỉ mỉ tất cả những diễn biến từ hôm qua cho đến lúc cố bà Đức Sinh lên đây khuyên giải Huệ Chi, và tình hình chuyện trò, ăn uống và cử động của Huệ Chi, Tú bèn quyết định để Huệ Chi hoàn toàn yên tĩnh một mình trong buồng cho tới nửa giờ trước lễ cưới, thì cố bà và u Hùng mới lại được ra vào. Nếu Huệ Chi lại nằm im hay ngủ chợp đi được thì càng tốt.

- U cố giúp tôi trong việc này nhé! Xong xuôi, chuyến này u về quê muốn tậu năm mẫu hay mười mẫu hay lấy hẳn tất cả bãi mới bồi của làng làm tư điền thì tôi cũng lo cho. Còn nhà cửa để ở, trừ phi u muốn khiêng tòa đốc lý của Hải Phòng về làng thì tôi đành chịu, chứ muốn xây kiểu gì cũng được... U không phải là u Hùng nữa mà là... chị cả tôi đấy!... Chồng của Huệ Chi là con rể của u đấy! U cứ ở với con gái con rể mình rồi trông nom cho chúng nó!...

U Hùng chỉ cúi mặt và sẽ sàng:

- Cháu không dám, xin giã ơn cậu!

Trước khi đến trình với Bốn Mắt trùm hiến binh và quan thày của Tú ở Hải Phòng công việc giờ giấc và cho đánh xe đón những lính hầu riêng của Bốn Mắt đến khách sạn Thiên Tân lấy các bánh kẹo để dọn tiệc, Tú lại gọi u Hùng đến dặn dò và khích lệ. Tú cẩn thận lên xem xét lại từ sân thượng đến buồng ngủ và suốt cầu thang trang hoàng liệu có sơ suất gì chăng rồi mới ra xe...

Đã bốn giờ rưỡi. Sáu giờ Tú và những lính hầu của Bốn Mắt sẽ về bày tiệc. Đúng bảy giờ kém mười, Bốn Mắt sẽ cùng một số bạn thân đi ôtô riêng đến. Bảy giờ thì mở sâm banh, nâng cốc...

Phải, Huệ Chi lại nằm im. Trời chiều, gió to thêm. Ngoài vườn, những cành lá hoàng lan, khế, sấu, bưởi, me... reo như nổi sóng. Mấy tấm cửa kính buồng Huệ Chi thỉnh thoảng lại rùng rùng làm trong nhà vang lộng hẳn lên. Nằm lâu như thế, Huệ Chi không ngủ mà cũng không thức. Từ lúc uống thuốc bổ xong, Huệ Chi càng thấy mặt mày đầu óc thì hừng hừng mà trong người lại tê tê lạnh lạnh...

Như mọi khi ốm mệt hay cố không cho tâm trí nghĩ ngợi vẩn vơ, Huệ Chi đã ngồi dậy đọc kinh, và chỉ lần chưa hết bảy đàng thánh giá, thì Huệ Chi trọn vẹn được nhập cả và mình mà đi theo chân Chúa, với những hình ảnh roi rói, ở cả trong tâm trí, ở cả trước mặt, ở cả những khoảng xa vời vợi, sâu thăm thẳm mà Huệ Chi bỗng bắt gặp cảm giác mình đã lắng tới được. Nhưng từ hôm qua đến sáng nay và suốt cả trưa nay, Huệ Chi cứ thấy như là phút thì điện giật, phút thì kim châm, phút thì nước đá chà xát bên thái dương, trong giữa não, trên đỉnh đầu và cả các chân tóc. Thế rồi nếu như tâm trí Huệ Chi bị tê dại hẳn đi, thì Huệ Chi thiêm thiếp ngủ được, không thế Huệ Chi cứ phải nằm mà chịu các cái quái lạ ấy nó không cho Huệ Chi bất kỳ bằng cách nào cầm lòng cầm chí mà nguyện ngắm được!

Cũng y như buổi xưa cha Huệ Chi bắn chết Giáng Hương, rồi bị bắt rồi có tin ông đã thắt cổ chết trong đề lao, mà thoạt tiên thì Huệ Chi thấy rành rành các sự việc cứ diễn ở ngay trước mắt, nhưng về sau không hiểu sao Huệ Chi lại thấy như không phải là thế, không có sự như thế, không thể nào lại là như thế và có như thế!

Những ngày ấy, đã có lần Huệ Chi ngất đi và rồi phải uống thuốc vì ốm vì sốt thật. Còn ngày nay và bây giờ đây, Huệ Chi tuy đã trải qua nhiều phút kinh hoàng và khủng khiếp, song Huệ Chi lại không bị ngất và cũng không thấy ốm, thấy sốt gì cả!

Tiếng đồng hồ tủ đứng ở buồng bên nổi những tiếng như chuông như khánh báo hiệu rồi điểm năm tiếng Huệ Chi chợp hẳn mắt. Năm giờ mười lăm... Năm giờ rưỡi. Chợt có tiếng gọi văng vẳng:

- Huệ Chi! Huệ Chi!

Huệ Chi choàng dậy:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Nước mắt Huệ Chi giàn ra. Cùng những giọt lệ, hình ảnh người mẹ đã khuất từ năm Huệ Chi còn cặp tóc tới nay vừa đúng mười lăm năm vừa lay gọi Huệ Chi và khi Huệ Chi mở mắt nhìn, thì lại thoắt biến mất! Huệ Chi lảo đảo đứng dậy, xoay xoay nắm đấm cửa sổ. Gióng sắt vặn không chặt lắm, nhưng bàn tay gân xanh lằn hết lên, không sao giật được. Huệ Chi ngước đầu nhìn mắc áo, từ từ đi đến lấy chiếc áo bằng lụa bạch vẫn mặc đi lễ, xỏ tay rồi mở cửa buồng đi ra..

- Mẹ nhỉ! Con không lấy ông ta đâu! Cả ba và mẹ chắc cũng không đời nào cho con lấy ông ta, vậy thì con lấy ông ta thế nào được? Tối hôm nay ông ta đến xem mặt con và ngỏ lời với con, con sẽ nói với ông ta... Chúa sẽ soi sáng cho ông ta nghe ra mà không giận không hờn gì với chú Tú cả! Cầm bằng ông ta mà giận hờn không che chở cho nhà ta, để nhà binh Nhật sung công tất cả gia tài thì cứ sung công, và nếu có bắt thì con xin chịu bắt thay cho cả nhà... Con yếu đuối hiền lành như thế này thì người ta cũng phải thương chứ, mà xét xử cho nếu thật là nhà ta có tội! Ông ta là người có học, đỗ những hai bằng Luật khoa tiến sĩ, Văn khoa tiến sĩ, dạy ở ba trường cao đẳng to nhất Đông Kinh... và sang đây chỉ chuyên nghiên cứu và viết sách viết báo cơ mà!

Huệ Chi đi lên cầu thang. Một làn hương hoa thân thuộc hút lấy Huệ Chi cùng với một làn hơi ẩm lạnh mờ ảo. Tấm thảm nhung màu huyết dụ cuồn cuộn xoay xoáy trải suốt lên sân thượng. Từng quãng từng quãng mô tay vịn đã có một chậu hoa sen hay một bình hoa hồng, lại còn cài thêm những bó hoa huệ theo những con song tiện, tưởng như mỗi quãng là một cụm hoa trồng ở phía trong chồi ra. Hoa sen thì gần như ngập cả thảm lót. Bước chân Huệ Chi càng không thấy tiếng động, chập chờn, bập bồng thêm, đôi bước còn như ngập lún rồi hất lên những cánh hoa nhỏ nõn mát rượi.

- Mẹ lại dắt tay con lên thang như cả khi còn khỏe đây! Tay mẹ cứ nâng đỡ cho con từng bước, chỉ lo cho con khuỵu chân vì mỏi tay, chóng mặt vì gió!

- Mẹ còn choàng lấy lưng con, xát xát mặt, mũi, má mình vào tóc vào trán con mà thủ thỉ: "Trưa nay, tối nay, ngày mai... mẹ lại nấu chè ngô non, chè đỗ đãi, mẹ lại thổi xôi hoa cau, lại luộc ngồng cải, lại chưng mắm cáy, lại rang tép riu cho con ăn nhé!...

- Mẹ cứ nắn nắn cánh tay con mà xuýt xoa: Ai bảo con cậy khỏe dám cuốc vườn với cậu Khòa? Ai bảo con cậy khỏe dám tưới rau với cả cậu Khòa. Tối nay, con để mẹ bóp rượu chổi và lại gối tay mẹ mà ngủ!...

Sắp qua cửa buồng Thy San và Giáng Hương, Huệ Chi mắt như mờ đi nhưng vẫn bước qua đúng ba bậc thang để lên tầng trên. Tới đây, gió trên sân thượng thổi cuộn xoáy, hương hoa như giội thành từng lớp sương lên người Huệ Chi.

- Ngay khi mẹ có thằng Hùng, mẹ vẫn chỉ ngủ với con nhỉ! Mẹ còn đọc thêm kinh khi con đã vào màn. Lắm đêm, mẹ ngồi bên con tới sáng chỉ để nhìn con ngủ mà con thì chỉ có nóng âm âm hay lại bỏ cơm chiều... Vậy mà khi mẹ ốm nặng thì mẹ lại không cho con ngồi lâu bên mẹ... và khi mẹ sắp lâm chung... thì mẹ...

Nếu như mọi khi, Huệ Chi không ngã chúi đi thì cũng loạng choạng vì làn gió và sự xuất hiện choáng vập nọ. Huệ Chi đã nhô đầu khỏi bực cuối cùng lên gác thượng. Cả khoảng lộ thiên lan can bao chung quanh, đều bày các thứ đồ sứ, pha lê, đồng hun, bạc, đựng hoa. Vẫn toàn huệ trắng, sen trắng và hồng bạch. Một dãy bàn phủ khăn trắng và hay dãy ghế nệm nhung màu tím hoa sim và bọc một phần bằng sa tanh màu nguyệt bạch, kê giữa sân. Hai đầu có hai cụm hoa không biết là bao nhiêu chậu bao nhiêu gốc, còn trên bàn thì bày giải các đĩa hoa, bát hoa, bình hoa và các cụm nến pha lê. Những đèn điện bóng che rất khéo trong các khóm hoa và cụm nến đều kết thêm dải sa tanh, cẩm châu màu nguyệt bạch và tím hoa sim...

Một vành trăng lá lan đang he hé trên cao. Gió ù ù. Hương hoa càng như sương tỏa.

- Mẹ ơi! Kia là quê mẹ đấy! Nhà bà ở gần biển, có năm bị bão nước vỡ đê, cậu Khòa phải cõng mẹ bơi qua những ngọn sóng tung hai người lên quá cả ngọn tre, mãi mới vào được trong làng mẹ nhỉ. Mẹ chỉ kể chuyện quê mình cho các con nghe, cho mình con nghe, và đã hẹn khi nào con lớn, có dịp thì đưa cả con và hai em về... Lạ chưa kìa! Hơn năm giờ, gần sáu giờ rồi, sao ngoài Đồ Sơn lại sáng như thế kia, sáng hơn cả buổi sáng ấy. Hay giờ đây đang là buổi sáng, mà mẹ thì về ở đây từ mười lăm năm nay...

Người mẹ vấn khăn tóc đuôi gà, gương mặt ngăm ngăm nâu, mắt bồ câu nửa vui nửa buồn, răng hạt huyền, người nhỏ bé, mặc áo the màu gụ, quần nái, từ từ đến giơ giơ tay ngăn đón và bỗng hét lên:

- Huệ Chi! Giêsuma! Huệ Chi! Con tôi chết rồi!... Lạy Chúa tôi rất nhân từ và lòng lành vô cùng! Thế là con tôi chết rồi! Giêsuma lạy Chúa tôi!...

Huệ Chi đã mở cửa lan can sân gác thượng tầng gió thổi hun hút, lờ đờ bước ra, thả người xuống một vùng thăm thẳm mờ mờ, ầm ầm ù ù, và hương hoa lộng ngát...