← Quay lại trang sách

Nén bạc Truyện Trung Quốc-Người kể: Jean-Louis Le Craver

Ngày xửa ngày xưa, rất lâu rồi, ở Trung Quốc có một bà cụ. Bà sống một mình trong ngôi nhà nhỏ ở chân núi. Bà rất nghèo, và vì rất nghèo nên bà không đủ ăn.

Một buổi sáng, khi đang quét cổng, bà may mắn nhặt được một đồng bạc dưới đất.

Một đồng bạc ở Trung Quốc gọi là một nén.

Một nén bạc.

Khi đã vào trong nhà, bà nói:

- Ôi, nén bạc của ta, ta rất vui vì đã nhặt được mi! Ta sẽ cất mi ở nơi dễ tìm, vì giờ đây, đầu óc ta đã kém minh mẫn...

Bà nhìn quanh. Trên tường có một tấm ván, trên tấm ván có chiếc nồi đất mà bà vẫn thường đựng gạo. Bà lấy chiếc nồi đất xuống - ôi, chỉ còn có vài hạt gạo ở đây - thế là bà đặt nén bạc vào đó rồi lại tiếp tục làm việc.

Gần trưa, bà mang chiếc nồi đất xuống để lấy vài hạt gạo còn lại ở đáy nồi, nhưng trong đó lại có đến nửa nồi gạo.

- Sao thế nhỉ? Ta cứ nghĩ là sáng nay gần như chẳng còn gì.

Bà lấy ra một nắm gạo, nấu lên rồi ăn.

Buổi tối, bà lại lấy nồi đất ra và thấy trong đó vẫn còn nửa nồi gạo. Bà lấy ngay một nắm thật to và nấu cơm.

Nhưng bà lấy nhiều gạo quá nên không ăn hết cơm.

Bà chỉ ăn một nửa rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, trước khi ăn nốt chỗ cơm nguội từ tối hôm qua, bà lấy chiếc nồi đất xuống và lại thấy vẫn có nửa nồi gạo.

Lúc đó, mặc dù đã già, nhưng bà vẫn hiểu rằng đây là nén bạc thần, và khi đặt nó trong nồi đất, bà sẽ luôn luôn có gạo để ăn.

Khi đã hiểu ra, bà rất vui sướng.

Bà vui sướng đến nỗi mở toang cửa, của sổ, và cao giọng hát:

Từ khi đặt nén bạc

Trong nồi gạo

Khi ta lấy gạo rồi

Vẫn còn đầy nửa nồi.

Trăm lần cám ơn trời

Ban cho ta nén bạc.

Nhưng con hổ núi đi ngang qua đã nghe được bài hát. Nó đến nhà bà cụ và nói:

- Ta rất muốn biết về nén bạc trong bài hát của bà, hãy đưa nó cho ta.

- Sao? Đưa nén bạc cho ngươi ư? Không bao giờ! Ta rất cần nó.

Con hổ tiến lên một bước, bà cụ lùi lại một bước. Hổ thò đầu vào cửa, nhìn khắp nhà một lượt và nói:

- Được, thế thì tối nay ta sẽ đến ăn thịt bà và lấy nén bạc.

Nói rồi con hổ quay đi.

Bà cụ đứng yên một lúc rồi đi tìm cái liềm và hòn đá mài, sau đó bà bắt đầu mài liềm.

Hòn đá mài kêu:

- Tin! Tin!

Chiếc liềm đáp:

- Mài sắc! Mài sắc!

Thấy thế, những hạt đậu trên bàn hỏi:

- Bà ơi, bà ơi, bà mài liềm làm gì? Bây giờ có phải mùa gặt đâu.

Bà cụ trả lời:

- Đúng thế, nhưng con hổ trên núi nói tối nay sẽ đến giết ta, ăn thịt ta và lấy cắp nén bạc của ta. Nhưng ta sẽ dùng liềm, phựt, cắt đầu con hổ trước.

- Vậy thì chúng cháu sẽ giúp bà.

Nói rồi những hạt đậu nhảy từ bàn xuống đất, nằm ngay trước cửa.

Hòn đá mài kêu:

- Tin! Tin!

Chiếc liềm đáp:

- Mài sắc! Mài sắc!

Thấy thế, quả trứng gà trong đĩa trên bàn hỏi:

- Bà ơi, bà ơi, bà mài liềm làm gì? Bây giờ có phải mùa gặt đâu.

Bà cụ trả lời:

- Đúng thế, nhưng như ta vừa nói với đám hạt đậu, tối nay con hổ trên núi sẽ đến giết ta, ăn thịt ta và lấy cắp nén bạc của ta. Nhưng ta sẽ dùng liềm, phựt, cắt đầu con hổ trước.

- Vậy thì cháu sẽ giúp bà.

Nói rồi quả trứng lăn đến vùi trong đống tro cạnh bếp lửa.

Hòn đá mài kêu:

- Tin! Tin!

Chiếc liềm đáp:

- Mài sắc! Mài sắc!

Lần này, con cua hỏi:

- Bà ơi, bà ơi, bà mài liềm làm gì? Bây giờ có phải mùa gặt đâu.

Bà cụ trả lời:

- Đúng thế, nhưng như ta vừa nói với đám hạt đậu và trứng gà, tối nay con hổ trên núi sẽ đến giết ta, ăn thịt ta và lấy cắp nén bạc của ta. Nhưng ta sẽ dùng liềm, phựt, cắt đầu con hổ trước.

- Vậy thì cháu sẽ giúp bà.

Nói rồi con cua nhảy vào chum nước.

Hòn đá mài kêu:

- Tin! Tin!

Chiếc liềm đáp:

- Mài sắc! Mài sắc!

Ðến lượt chiếc gậy to hỏi: .

- Bà ơi, bà ơi, bà mài liềm làm gì? Bây giờ có phải mùa gặt đâu.

Bà cụ trả lời:

- Đúng thế, nhưng như ta vừa nói với đám hạt đậu, trứng gà và cua, tối nay con hổ trên núi sẽ đến giết ta, ăn thịt ta và lấy cắp nén bạc của ta. Nhưng ta sẽ dùng liềm, phựt, cắt đầu con hổ trước.

- Vậy thì cháu sẽ giúp bà.

Nói rồi chiếc gậy to đến nằm trên thành giường.

Hòn đá mài kêu:

- Tin! Tin!

Chiếc liềm đáp:

- Mài sắc! Mài sắc!

Lẩn này, ếch con hỏi:

- Bà ơi, bà ơi, bà mài liềm làm gì? Bây giờ có phải mùa gặt đâu.

Bà cụ trả lời:

- Đúng thế, nhưng như ta vừa nói với đám hạt đậu, trứng gà, cua và chiếc gậy to, tối nay con hổ trên núi sẽ đến giết ta, ăn thịt ta và lấy cắp nén bạc của ta. Nhưng ta sẽ dùng liềm, phựt, cắt đầu con hổ trước.

- Vậy thì cháu sẽ giúp bà.

Nói rồi ếch con nhảy đến nằm ở đầu giường.

Hòn đá mài kêu:

- Tin! Tin!

Chiếc liềm đáp:

- Mài sắc! Mài sắc!

Ðến lượt cái xa kéo sợi hỏi:

- Bà ơi, bà ơi, bà mài liềm làm gì? Bây giờ có phải mùa gặt đâu.

Bà cụ trả lời:

- Ðúng thế, nhưng như ta vừa nói với đám hạt đậu, trứng gà, cua, chiếc gậy to và ếch con, tối nay con hổ trên núi sẽ đến giết ta, ăn thịt ta và lấy cắp nén bạc cúa ta. Nhưng ta sẽ dùng liềm, phựt, cắt đầu con hổ trước.

- Vậy thì cháu sẽ giúp bà.

Nói rồi cái xa kéo sợi đến nằm ở góc phòng.

Hòn đá mài kêu:

- Tin! Tin!

Chiếc liềm đáp:

- Mài sắc! Mài sắc!

Lần này, cái búa to hỏi:

- Bà ơi, bà ơi, bà mài liềm làm gì? Bây giờ có phải mùa gặt đâu.

Bà cụ trả lời:

- Ðúng thế, nhưng như ta vừa nói với đám hạt đậu, trứng gà, cua, chiếc gậy to, ếch con và xa kéo sợi, tối nay con hổ trên núi sẽ đến giết ta, ăn thịt ta và lấy cắp nén bạc của ta. Nhưng ta sẽ dùng liềm, phựt, cắt đầu con hổ trước.

- Vậy thì cháu sẽ giúp bà.

Nói rồi chiếc búa to treo mình trên khung cửa.

Tối đến, khi chiếc liềm đã được mài sắc, bà cụ lên giường đi nằm. Nhưng bà chỉ nhắm một mắt. Khoảng nửa đêm, như đã báo trước, con hổ tới. Nó chỉ dùng đầu húc một cái đã mở toang được cánh cửa. Rồi nó bước vào nhà...

Ngay lúc đó, đám hạt đậu lăn đến dưới bốn chân hổ làm cho mỗi chân nó trượt về một hướng, và oạch! Con hổ đập mạnh cằm xuống đất. Nó chửi đổng một câu.

- Nhà tối quá, chẳng thấy cái quái gì cả! hổ nói.

Nó đi về phía bếp lửa để thổi than và làm sáng nhà lên một chút, nhưng bụp! Quả trứng gà nổ bụp trước mõm làm bắn đầy tro vào mắt nó. Nó chạy ra chum nước để rửa mắt, nhưng bị cua cắp chặt vào chân.

- Ối ối ối! hổ kêu lên.

Nó lao lên giường để ăn thịt bà cụ, nhưng chiếc gậy to bắt đầu nhảy múa khiến con hổ phải hứng chịu trận mưa đòn vào xương sống và mạng sườn. Chính vào lúc đó, ếch con bắt đầu kêu:

- Ộp ộp, mạnh nữa lên! Ộp ộp, mạnh nữa lên...

Chiếc xa kéo sợi cũng kêu:

- Ron ron, bắt nó lại! Ron ron, bắt nó lại!...

Hoảng hổn, đau đớn, bị đánh bầm giập người, con hổ muốn bỏ chạy, nhưng lúc đi cũng như lúc đến, nó bị trượt trên đám hạt đậu, lao đầu vào khung cửa và bị chiếc búa lớn đập vào đầu. Bụp!

Con hổ nằm sóng soài.

Lúc đó, bà cụ đứng dậy, cầm liềm, đến gần con hổ, một tay cầm tai xách lên, còn tay kia, phựt! chặt phăng cái đầu.

Thế là nhờ bọn thú nhỏ và các đồ vật trong nhà, bà cụ đã giết được con hổ, giữ được nén bạc cho gạo, nhờ đó sống thêm được nhiều năm mà không bị đói.

Nhưng người ta đồn rằng trong những năm đó, ai đi ngang qua căn nhà nhỏ của bà cụ và ghé tai vào cánh cửa, thì có thể nghe thấy bài hát sau cánh cửa:

Từ khi đặt nén bạc

Trong nồi gạo

Khi ta lấy gạo rồi

Vẫn còn đầy nửa nồi.

Trăm lần cám ơn trời

Ban cho ta nén bạc.