← Quay lại trang sách

Người kém may mắn luôn không gặp may Truyện Ai Cập-Người kể: Praline Gay Para

Mọi chuyện bắt đầu ở một phố của Cairô. Nhà vua và tể tướng cải trang thành thường dân, đi dạo và quan sát người qua lại. Họ dừng chân trước cửa hàng của một người thợ giày. Nhà vua lại gần tấm kính bẩn dùng làm tủ trưng bày và nhìn thấy người thợ đang thay đế cho đôi giày cũ kỹ. Lũ trẻ con ngồi cạnh, bẩn thỉu, rách rưới, co rúm lại vì lạnh. Một cảnh tượng thực đáng buồn. Nhà vua rất thương cảm.

Ông nói nhỏ với tể tướng:

- Hãy về cung điện lấy một con gà tây, vặt lông rồi quay lên, đặt vào nó 100 đồng tiền vàng và mang đến cho người thợ giày. Anh ta và lũ con sẽ được ăn no nê, tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo mới. Không thể để họ trong tình trạng này!

Nhà vua và tể tướng trở về cung điện. Tể tướng chọn con gà tây béo nhất, cho quay nó lên, đặt vào 100 đồng tiền rồi mang đến cho người thợ giày.

Tể tưởng nói:

- Ðây là con gà tây do nhà vua gửi cho nhà ngươi để ăn trưa.

Người thợ giày đáp:

- Cầu trời cho nhà vua được sống lâu! Cuối cùng đã có một bữa ăn thịnh soạn để ta lấy lại sức lực!

Khi nhà vua nhìn qua cửa sổ thấy tể tướng trở về tay không thì nhà vua vô cùng mừng rỡ: “Ta sẽ được lên thiên đường!”.

Trở lại với người thợ giày. Anh ta vui mừng đến nỗi hát rất to. Niềm vui quá lớn! Bện cạnh cửa hàng của anh ta là cửa hàng của người bán đệm vui tính. Mùi gà tây quay luồn qua vách ngăn hai cửa hàng làm người bán đệm thèm thuồng:

“Một con gà tây quay, một chai rượu, và thế là say sưa! Tên thợ giày không thể biết thưởng thức một món ăn ngon đến thế! Mà hắn lấy đâu ra tiền trả cho bữa ăn này nhỉ?"

Người bán đệm chạy sang cửa hàng giày:

- Tôi đổi cho anh 50 đồng để lấy con gà tây này. Số tiền đó đủ để mua bánh mì nuôi lũ con của anh trong cả một tuần.

Người thợ giày nhận 50 đồng. Người bán đệm mua thêm một chai rượu và quay về. Anh ta ăn thịt gà tây và vui sướng vì được thêm số tiền vàng bên trong.

Ba ngày sau, vua gọi tể tướng đến và bảo:

- Chúng ta hãy cũng đi thị sát tình hình của dân chúng. Nhân thể ghé qua cửa hiệu của người thợ giày để xem số tiền của ta đã thay đổi cuộc đời anh ta như thể nào.

Họ cải trang thành thường dân và đi đến các ngõ phố chợ.

Khi họ đến trước cửa hiệu của người thợ giày, thật là một thảm họa! Cảnh tượng vẫn y như trước! Không có gì thay đổi! Thật đáng thất vọng. Nhà vua không bằng lòng chút nào, chỗ của ông ở thiên đường đã mất.

Nhà vua ra lệnh cho tể tướng mang đến cho người thợ giày con ngỗng béo nhất và nhét vào bụng nó 200 đồng tiền vàng. Ông tin chắc rằng người thợ giày nghèo khổ đã dùng số tiền lần trước để trả nợ.

"Giờ đây anh ta có thể thực sự dùng số tiền này để sống thoải mái hơn”. Ý nghĩ này làm nhà vua thấy nhẹ nhõm hơn.

Tể tướng y lời, mang con ngỗng và 200 đồng tiền vàng cho người thợ giày. Khi ông vừa ra khỏi cửa hàng thì người bán đệm đến, chắc chắn anh ta đã ngửi thấy mùi thơm.

- Lại có ngỗng quay à? Lần này tôi sẽ trả anh 100 đồng! Con này béo hơn con trước.

Người thợ giày đồng ý. 100 đồng đủ nuôi bọn trẻ con trong hai tuần!

Người bán đệm quay về với một chai rượu. Anh ta ăn ngấu nghiến con ngỗng và lấy 200 đồng tiền vàng bên trong.

Một tuần sau, nhà vua lại cải trang thành thường dân và ghé qua cửa hàng của người thợ giày. Ông mỉm cười khi nghĩ rằng người thợ giày sẽ làm ăn phát đạt nhờ lòng hào hiệp của mình. Ông rất tự hào.

Khi gí mũi vào tấm kính vẫn bẩn như trước, nhà vua cảm thấy thất vọng. “Tại sao lên thiên đường lại khó đến thế nhỉ?”

Người thợ giày và lũ con của anh ta vẫn gầy, vẫn bẩn, vẫn rét run lập cập y như ngày đầu tiên của câu chuyện.

Chẳng có gì thay đổi cå!

Nhà vua không thể hiểu nổi: “Ta sẽ cho hắn một con cừu! Lần thứ ba này sẽ là lần cuối cùng!”

Con cừu với 300 đồng tiền vàng trong bụng được gửi đến cho người thợ giày. Nó cũng chịu chung số phận với gà tây và ngỗng. Người bán đệm đã quen được ăn ngon, lại còn được thêm tiền! Còn người thợ giày vẫn chẳng hiểu gì cả!

Nhà vua rất yên tâm. Ông đã được tới thiên đường! 600 đồng tiền vàng có thể làm lại một con người, làm lại một cuộc đời. Nhưng dù sao nhà vua vẫn muốn tâm trí thanh thản. Một lần nữa ông lại cải trang thành thường dân và một mình đi kiểm tra thành quả lòng tốt của mình. Nhưng suýt nữa nhà vua ngất xỉu khi lại nhìn thấy cảnh tượng ngao ngán y như trước: vẫn nghèo khổ, vẫn bẩn thỉu, vẫn buồn, vẫn cúng quẫn.

Nhà vua tức phát điên. Số tiền chẳng đem lại kết quả gì!

Ông quay về cung điện và ra lệnh cho quân lính giải người thợ giày đến.

Khi người thợ giày khốn khổ đến yết kiến, nhà vua nói:

- Cách đây mấy tuần, ta đã đến cửa hàng của nhà ngươi. Gia đình ngươi sống trong tình trạng vô cùng cực khổ. Ta muốn giúp đỡ ngươi. Lần đầu tiên, ta gửi cho ngươi một con gà tây quay và 100 đồng tiền vàng, lần thứ hai một con ngỗng và 200 đồng tiền vàng, còn trong con cừu có 300 đồng tiền vàng. Ta hy vọng cuộc sống của ngươi và các con ngươi sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Hãy nói cho ta biết ngươi dùng số tiền đó để làm gì? Tại sao ngươi vẫn tiếp tục ăn mặc bẩn thỉu và rách rưới như vậy?

Người thợ giày khốn khổ kể lại những gì đã xảy ra với ba món quà. Ngay lập tức, nhà vua cho gọi người bán đệm đến. Khi nhìn thấy người hàng xóm đang đứng trước mặt nhà vua, anh ta van xin:

- Xin bệ hạ tha lỗi cho thần. Thần sẽ trả lại anh ta số tiền, nhưng thịt thì thần đã ăn hết rồi!

Nhà vua quá mệt mỏi với câu chuyện này, câu chuyện đã làm ông mất thời gian và hết hy vọng.

- Này, thợ giày, hãy đi cùng cận thần của ta vào kho báu và lấy tất cả những gì ngươi muốn. Ngươi sẽ trở nên giàu có và không bao giờ nghèo đói nữa. Con cái ngươi sẽ được mặc đẹp và sung sướng hơn.

Nhà vua cảm thấy mình rất có uy quyền và hào hiệp, một anh hùng thực sự!

Kho báu nằm ở tít bên trên cầu thang rộng, được bảo vệ cẩn mật. Viên cận thần đi trước, người thợ giày theo sau. Vào đến nơi, người thợ giày đổ hết túi đồ nghề của mình ra và lấy từng vốc to tiền, vàng, châu báu, trang sức. Anh ta nhồi nhét nhiều đến nỗi chiếc túi trở nên quá nặng. Cuối cûng thì anh ta cũng được sống như tất cả mọi người!

Viên cận thần đóng cửa kho báu rồi cả hai người đi xuống cầu thang, viên cận thần đi trước, người thợ giày theo sau.

Người thợ giày không vác được chiếc túi mà phải kéo lê đằng sau. Anh ta đang nghĩ đến những thứ sẽ mua cho bọn trẻ con... thì trượt chân ngã. Anh ta lao xuống đến bậc cuối cùng, kéo theo cả viên cận thần. Chiếc túi nặng cũng lăn theo.

Người thợ giày ngã đè lên viên cận thần làm ông này chết. Chiếc túi lăn vào đầu người thợ giày cũng làm anh ta chết!

Một thứ bị rách toạc: đó là cái túi. Và một người bị thương nặng: đó là nhà vua, vì lại một lần nữa bị mất chỗ ở thiên đường; cho đến nay, nhà vua vẫn chưa bình phục. Chẳng phải người ta thường nói: người kém may mắn luôn không gặp may, thậm chí nếu anh ta có một chiếc đèn buộc vào sau đít thì đến lúc nào đó anh ta sẽ đánh rắm và lửa sẽ tắt!