Nàng công chúa câm Truyện Ai Cập-Người kể: Praline Gay Para
Câu chuyện xảy ra hay không xảy ra, không phải ở xứ sở này, cũng không phải ở xứ sở nọ, khi nào? tôi không còn nhớ chính xác nữa, nhưng tất cả những gì tôi biết, tôi sẽ kể ngay cho các bạn.
Ngày xửa ngày xưa có một người lái buôn giàu nứt đố đổ vách, ông chỉ có một đứa con trai duy nhất. Hàng ngày, ông đưa tiền cho con trai và khuyến khích con tiêu xài.
Người con trai vâng lời cứ tiêu tiền mãi. Nhưng đến một hôm, anh tự nhủ: "Bây giờ mình đã trưởng thành, phải tự lực cánh sinh thôi”.
Anh nói với ông bố:
- Bố hãy cho con 100 ghi-nê. Con sẽ tự đi làm ăn buôn bán.
Ông bố trả lời:
- Ở đây con có thiếu thứ gì đâu. Con có tất cả những thứ con muốn, tại sao con lại muốn đi?
- Nhưng con không thể ở nhà được, con phải đi.
Ông bố đưa cho anh 100 ghi-nê, còn bà mẹ cho anh chiếc vòng cổ của bà và nói:
- Nếu con cần nhiều tiền hơn nữa, con hãy bán chiếc vòng cổ này.
Người con trai cầm 100 đồng ghi-nê. Theo thói quen, anh tiêu hết ngay lập tức. Anh không nhớ đã tiêu như thế nào, nhưng anh đã tiêu hết. Chỉ còn lại chiếc vòng cổ.
“Mình đã tiêu hết tiền mà chưa làm được việc gì. Mình không thể trở về nhà với hai bàn tay trắng. Mình phải đi thật xa".
Anh di dọc bờ sông. Anh đi, đi mãi. Cuối cùng, anh gặp một người đánh cá:
- Chào anh, anh hãy thả lưới một lần cho tôi đi. Tôi muốn thử vận may.
Người đánh cá thả lưới và kéo lên. Trong lưới chỉ có một hộp diêm bằng đồng màu vàng. Anh nói:
- Cho tôi chiếc hộp này nhé.
- Không được. Muốn lấy nó anh phải trả 100 ghi-nê.
- Nhưng tôi không có tiền. Tôi chỉ còn mỗi chiếc vòng cổ này thôi.
Người đánh cá nhìn chiếc vòng cổ và đồng ý đổi.
Con trai người lái buôn cho chiếc hộp vào túi và đi. Anh đi, đi mãi. Anh đến một nơi không một bóng người. Anh cảm thấy đói. "Mình đã có 100 ghi nê và một chiếc vòng cổ. Bây giờ mình thậm chí không còn tiền để mua đồ ăn”.
Anh lục lọi trong túi và tò mò muốn biết trong hộp có gì. Anh mở hộp ra.
Trong hộp là hình người nổi, kích thước đúng bằng hộp diêm.
Ðúng lúc anh mở hộp, người trong hộp nói:
- Ta sẽ làm theo lệnh của anh. Ta từ dưới sông lên đây để mang lại hạnh phúc cho anh. Hãy nói anh muốn gì và anh sẽ có thứ đó.
Chàng trai trả lời:
- Tôi đói.
- Nhắm mắt lại, đếm từ 1 đến 5 rồi mở mắt ra!
Chàng trai nhắm mắt lại, và khi mở mắt ra, anh thấy trước mặt là một chiếc bàn đầy sơn hào hải vị. Anh ngồi xuống và ăn.
Ăn xong, anh dọn dẹp bàn, cho hộp diêm vào túi và đi tiếp. Đi thêm một đoạn, anh rẽ sang đường khác và cuối củng đến cửa ngõ một thành phố. Ở đó, anh kinh hoàng khi nhìn thấy một cung điện xây toàn bằng sọ người. Khi đã lấy lại tinh thần, anh hỏi người qua đường tại sao cung điện lại được xây như vậy, nhưng không ai trả lời anh cả. Người ta quay đi và làm ra vẻ không nghe thấy. Cuối cùng, anh vào một cửa hiệu bán thuốc lá và hỏi:
- Tại sao cung điện lại được xây như thế nhỉ?
Người bán hàng trả lời:
- Tôi bán đủ loại thuốc lá. Nhưng nếu cậu thực sự muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi đó thì hãy gặp bà già ở đằng kia.
- Thưa bác, bác có thể nói cho cháu nghe tại sao cung điện lại được xây như thế không?
- Đây là cả một câu chuyện con ạ. Hãy nghe đây: nhà vua của chúng ta có một cô con gái không nói được. Từ khi sinh ra, công chúa không nói được lời nào. Nhà vua đã hứa gả công chúa cho người nào làm công chúa nói được sau ba ngày. Nếu không làm được sẽ bị chém đầu. Đống sọ người kia là của những chàng trai đến thử vận may đấy.
Chàng trai bước đi, mở hộp diêm và hỏi người trong đó:
- Hôm nay là ngày của anh bạn đấy. Người ta nói rằng con gái của vua không nói được, anh có làm cô ấy nói được không?
- Quá dễ. Khi cậu vào phòng cô gái, hãy đặt tôi dưới giá nến. Tôi sẽ làm các việc còn lại.
Chàng trai đi về phía cung điện và xin được yết kiến nhà vua.
Trước mặt nhà Vua, anh nói:
- Thần muốn hai gia đình chúng ta trở thành thông gia.
- Ngươi còn quá trẻ. Thật đáng tiếc nếu ngươi phải chết ở tuổi này. Vẫn còn thời gian để ngươi đổi ý đấy. Hãy nhìn đám sọ người kia đi.
- Thần cũng giống như tất cả bọn họ.
- Ngươi vẫn giữ ý định sao?
- Vâng.
- Được. Hãy gọi người làm chứng và quan tòa đến đây!
Chàng trai phải ký giấy viết rằng anh đã biết về các điều kiện tham gia. Nhà vua ra lệnh cho quân lính:
- Hãy đưa hắn đến nơi công chúa ở!
Quân lính đưa chàng trai đến nơi ở của công chúa. Trước khi nàng ra gặp, chàng trai đặt hộp diêm xuống dưới giá nến. Khi thấy công chúa, chàng
trai nói:
- Cầu cho nàng được bình an, hỡi công chúa của các nàng công chúa.
Công chúa lặng thinh.
- Hôm nay nàng thấy trong người thế nào?
Công chúa vẫn ngồi im trên ghế như tượng đá.
- Ðược. Nếu một con người không thể làm bạn với ta, thì có lẽ một chiếc giá nến sẽ làm ta vui vẻ hơn.
Chàng trai quay sang chiếc giá nến:
- Cầu cho ngươi được bình an, hỡi giá nến danh dự của hoàng gia.
Giá nến trả lời:
- Cầu cho chàng bình an và hạnh phúc, hỡi hoàng tử cao thượng.
- Sao ngươi không kể cho ta nghe một câu chuyện để giờ phút buồn này trôi qua nhanh hơn?
- Vâng. “Ngày Xưa, ba anh em nhà nọ chỉ có duy nhất một cô em họ. Cả ba người đều muốn cưới cô. Cha của cô gái nói: “Hãy đi khắp thế giới, ai trở về với đồ vật quý giá nhất sẽ được lấy con gái ta làm vợ”.
Thế là cả ba chàng trai lên đường.
Họ đến trước ba con đường: đường an toàn, đường đau khổ và đường không trở lại được.
Mỗi người chọn một con đường.
Người đi theo đường an toàn tìm thấy một tấm thảm bay. Người đi theo đường đau khổ tìm thấy một chiếc gương có thể nhìn thấy toàn bộ vũ trụ.
Người thứ ba tìm thấy một nguồn nước thần có thể làm người chết sống lại. Anh ta lấy đầy một lọ nước.
Họ lại gặp nhau ở ngã ba đường.
Người có gương lấy gương từ trong túi ra, nhìn và nói:
“Cô em họ của chúng ta đang hấp h́ối”.
Người có tấm thảm bay nói: “Về thôi!"
Ngay lập tức, họ bay đến cứu cô em họ đang ốm nặng. Cô gái đã sắp chết. Người thứ ba nhỏ ba giọt nước thần... Cô gái ngồi dậy, rạng rỡ, như thể chưa bao giờ bị đau ốm”.
Ðó là những gì chiếc giá nến đã kể.
Kể xong, giá nến hỏi:
- Ai trong số ba người được cưới cô gái?
- Chỉ một người được cưới thôi, đó là người có nước thần.
Nàng công chúa không thể nhịn được nữa:
- Bản chất con người thật là lạ! Nếu người có gương không nhìn thấy cô gái đang ốm, thì họ đã không kịp bay về cứu chữa kịp thời. Chính người có gương phải được cưới cô gái!
Khi công chúa vửa mở miệng, mùi hôi thối tỏa khắp căn phòng.
Chàng trai vội lấy một chiếc gối che mặt:
- Ekhkhkh! Mồm thối quá!
Các quan tòa đã theo dõi họ từ đầu rất ngạc nhiên. Nàng công chúa vốn chưa bao giờ nói một từ nào lại đang nói một tràng không ngừng trước mặt chàng trai đang bịt mũi! Họ không tin vào mắt mình nhưng muốn đợi đến hôm sau mới nói. Các quan tòa rút lui, còn chàng trai giả vờ ngủ.
Cô gái quay sang phía chiếc giá nến. Cô muốn giá nến nói chuyện với cô như đã nói với chàng trai.
- Cầu cho ngươi được bình an, hỡi giá nến danh dự của hoàng gia. Cầu cho ngươi được bình an...
Im lặng.
Cô gái tức phát điên. Cô cầm chiếc giá nến quẳng xuống đất làm nó vỡ thành nghìn mảnh.
Sáng sớm hôm sau, chàng trai nhặt hộp diêm của mình dưới những mảnh vỡ của giá nến và hỏi:
- Tôi đặt anh ở đâu bây giờ?
- Hãy đặt tôi dưới ghế.
Chàng trai làm theo.
Đêm đến, cô gái trở lại căn phòng. Chàng trai nói với cô. Cô không nói gì, không động môi dù chỉ một lần. Chàng trai càng nói, cô càng im lặng.
Cuối cûng, chàng trai nói:
- Được. Nếu một con người không thể làm bạn với ta, thì có lẽ một chiếc ghế sẽ hầu chuyện ta. Cầu cho người được bình an, hỡi chiếc ghế của hoàng gia!
- Cầu cho chàng được bình an, hỡi con trai của vua!
- Hãy kể cho ta nghe một câu chuyện để không buồn ngủ đi, hỡi chiếc ghế của hoàng gia.
- Được. Chuyện thế này: “Có ba người cùng đi chu du với nhau, một người là thợ mộc, một người là thợ may và một người là tù trưởng.
Họ đến một vùng hoang vắng.
Ban đêm, lần lượt từng người phải thức canh cho hai người kia ngủ.
Trong một phần ba đầu tiên của đêm, người thợ mộc thức canh. Trong khi người thợ may và tù trưởng ngủ, anh ta lấy một mẩu gỗ và tạc một con búp bê to bằng người thật. Ðến nửa đêm, anh ta đi ngủ, đến lượt người thợ may thức canh.
Người thợ may nhìn thấy con búp bê, nó to gần bằng người thật nhưng không mặc quần áo.
Anh ta lấy máy khâu ra, và tik-tik-tik-tik-tik, anh may cho nó một chiếc váy.
Gần sáng, đến lượt tù trưởng dậy canh gác. Anh ta nhìn thấy con búp bê, gần như hoàn hảo, mặc váy đẹp, nhưng chưa có linh hồn. Tù trưởng cầu xin Thượng đế cho búp bê một linh hồn và Thượng đế đã chấp thuận lời khẩn cầu đó.
Búp bê trở thành một cô gái, một cô gái thực sự.
Cả ba người đều nói: “Cô ẩy thuộc về tôi!”
Vậy theo anh, ai được cưới cô gái?”
- Tất nhiên là người tù trưởng rồi.
Nàng công chúa không thể im lặng được nữa, cô nói liền một mạch:
- Đàn ông thật là ngớ ngẩn. Nếu người thợ mộc không nghĩ ra tạc con búp bê, thì làm gì có cô gái!
Chàng trai xoay người đi và bịt mũi.
Lần nay, các quan tòa quyết định đến gặp nhà vua:
- Tâu bệ hạ, con gái của bệ hạ đã nói trong hai đêm liền.
- Con gái ta? Nói ư? Không thể như thế được! Hãy đợi đến đêm thứ ba xem sao.
Trong lúc đó, chàng trai giả vờ ngủ. Công chúa quay sang nói với chiếc ghế:
- Hỡi chiếc ghế của hoàng gia! Xin chào ngươi!
Im lặng.
- Hỡi chiếc ghế được tôn vinh của hoàng gia!
Im lặng.
Công chúa tức điên người và đập chiếc ghế gãy tan tành.
Ngày thứ ba. Buổi sáng, chàng trai hỏi hộp diêm:
- Hôm nay tôi phải đặt anh ở đâu nhỉ?
- Dưới chiếc khăn trùm đầu. Ở đó, cô ta không thể làm gì được.
Ðêm đến, khi nàng công chúa tới, chàng trai chào cô, nhưng cô vẫn ngồi yên. Chàng trai nói với cô, nhưng cô vẫn không nói một tiếng nào.
- Này, cô gái thân mến, cô đã nói trong hai đêm, tại sao bây giờ cô lại im lặng?
Không có tiếng trả lời.
Chàng trai quay sang nói tiếp với chiếc khăn của mình:
- Thôi được, đêm đầu tiên, người ta đập vỡ chiếc giá nến, đêm thứ hai, người ta làm gãy ghế. Mỗi người đều có quyền với tài sản của mình. Tối nay, ta nói chuyện với ngươi, chiếc khăn của ta. Cầu cho ngươi được bình an!
- Xin chào và chúc ông được bình an! Ông cần gì, thưa ông?
- Tối nay ta muốn xem một vở diễn thật vui.
Ngay lập tức, từ chiếc khăn xuất hiện 7 cô gái trẻ rất xinh đẹp. Một cô đánh trống, một cô chơi trống nhỏ, cô thứ ba thổi sáo, những cô khác vừa hát vừa nhảy múa.
Họ xinh đẹp, lại diễn rất vui nhộn.
Cả đêm, chàng trai mải mê xem. Công chúa nhìn rồi lại gần và nói:
- Ta mệt quá. Hãy bảo những cô gái này đi di.
- Sao cơ? Ít ra thì họ cũng vui vẻ! Họ nói, họ hát, còn cô thì chẳng nói lời nào!
Bị chạm tự ái, công chúa bắt đầu nói, nói không ngừng, như thể cô đột nhiên nuốt phải một cái đài. Cô bắt đầu hát, nhảy, cười, múa...
Các quan tòa vội vàng gọi nhà vua tới. Chính nhà vua tự mình kiểm chứng. Nàng công chúa không mặc gì trên người! Cô cười như nắc nẻ với chàng trai đang vô cùng vui sướng.
Quá bất ngờ và tức giận, nhà vua hét lên:
- Con làm gì thế? Con điên à?
Công chúa trả lời bằng tiếng cười vui sướng.
Nhà vua ra lệnh cho họ bí mật làm lễ cưới ngay lập tức. Đám cưới được tổ chức vô cùng ấm cúng và thân mật.
Tôi đã ở đó và vừa mới về đây, ngay cả một mẩu bánh mì họ cũng không mời tôi.