Hasan và pháp sư Truyện Ai Cập-Người kể: Praline Gay Para
Ngày xửa ngày xưa có một người đánh cá rất nghèo. Ông sống bằng những gì đánh bắt được. Hàng ngày, ông lấy ba con cá: một cho mình, một cho vợ và một cho con trai.
Câu chuyện bắt đầu khi cả một ngày ông không đánh bắt được gì. Thế nhưng ngay trước khi mặt trời lặn, ông bắt được một con cá nhỏ rất lạ, có vẩy màu sặc sỡ. Ông bảo cậu con trai cho cá vào giỏ. Cậu cầm con cá và vừa đi vừa nhìn ngắm. “Con cá nhỏ quá, lại không giống những con cá khác. Liệu có thể dùng nó để làm gì được?“. Thế là cậu ném con cá xuống sông.
Ông bố nhìn thấy vội quát:
- Này, sao con dại dột thế? Tối nay đừng ăn nữa nhé!
Hôm sau, ông bố ngồi cả ngày trên bờ sông Nin. Không được gì cả! Ngay trước khi mặt trời lặn, ông bắt được duy nhất một con cá nhỏ màu sặc sỡ... Vẫn chính là con cá hôm qua! Ông lại đưa cho cậu con trai. Trên đường về, cậu nhìn con cá, thấy nó đúng là quá nhỏ nên cậu lại vứt nó xuống sông.
Ông bố tức phát điên lên!
Ngày thứ ba, câu chuyện vẫn diễn ra như vậy. Lần này, khi người đánh cá thấy con trai mình lại ném cá xuống nước, ông tức đỏ cả mặt và hét lên:
- Cút đi! Tao không muốn nhìn thấy mày nữa! Ði cho khuất mắt tao!
Thế là chàng trai ra đi. Anh tên là Hasan. Khi đi, anh chỉ có một chút nước và một mẩu bánh mì.
Đến trưa, anh dừng chân để ăn. Anh vừa lấy mẩu bánh mì ra thì một thầy tu nghèo khổ, già hơn cả thời gian, đến gần và hỏi:
- Cậu có thể cho tôi một chút nước uống được không?
Hasan chia nước và bánh mì cho pháp sư. Ăn xong, pháp sư già hỏi:
- Cậu đi đâu thế?
- Cháu như con thuyền mất phương hướng: đi mà không biết đi đâu.
- Vậy thì đi với ta.
Thế là họ đi cũng nhau. Họ đi từ thành phố này đến thành phố khác, từ làng này đến làng khác. Họ đi hết con đường này đến con đường khác.
Một hôm, họ đến một thành phố rộng lớn. Pháp sư nói với Hassan:
- Ta đi ra chợ mua cái gì đó để ăn. Cháu hãy đợi ta ở đây, nếu mệt thì đi vào quán cà phê kia.
Chàng trai rất ngạc nhiên khi thấy những thứ xung quanh. Trong đời anh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người đến thế. Anh cũng chưa bao giờ nghe
Thấy nhiều giọng nói và tiếng ồn đến thế. Thật náo nhiệt, nhộn nhịp! Người qua người lại đông đúc. Hasan đứng chôn chân, miệng há hốc, ngỡ ngàng. Anh không vào quán cà phê mà cứ đứng ngoài phố. Đột nhiên, anh nghe tiếng gọi:
- Về nhà đi! Về nhà đi!
Tất cả mọi người biến mất như bị phù phép. Quán cà phê nơi Hasan phải đợi ông pháp sư cũng đóng cửa. Nhưng Hasan vẫn đứng ở nguyên chỗ cũ. Anh còn biết đi đâu nữa? Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. Một bà cụ vội vã đi qua và nói:
- Cháu về nhà đi. Con gái của vua sắp đi tắm hơi. Nếu cháu nhìn thấy cô ta, cô ta sẽ ra lệnh giết cháu đấy.
Hasan chưa kịp hiểu hết lời nói thì bà cụ đã kịp đi xa.
Con gái của vua! Nàng ngồi trong một chiếc xe bốn ngựa kéo, xung quanh là những người hầu gái đi bộ. Phía trước họ là một đội lính. Khi xe đi ngang qua Hasan, anh nhìn thấy khuôn mặt của công chúa. Nàng đẹp đến nổi anh không thể rời mắt khỏi nàng. Anh dừng bất động như bị hóa đá. Khi thấy anh đứng nhìn, công chúa nổi giận và ra lệnh cho quân lính bắt anh.
Quân lính giải Hasan đi và tống anh vào ngục.
Khi pháp sư quay lai, ông tìm Hasan ở khắp nơi nhưng không ai nhìn thấy anh cả, chỉ bà cụ già biết chuyện gì đã xảy ra. Pháp sư bèn tìm một căn nhà và ở đó đợi đến đêm. Khi toàn thành phố đã im ắng, ông lấy từ trong túi ra hai sợi tóc của Hasan mà ông đã giữ kỹ từ nhiều ngày nay, rồi ông đốt chúng và đọc một câu thần chú. Cùng lúc đó, anh bạn trẻ về đến nơi qua đường cửa sổ. Anh kể lại câu chuyện cho pháp sư nghe. Trong khi nghe, pháp sư nhận ra rằng Hasan đã yêu nàng công chúa say đắm, nhưng vốn là người thông minh nên ông không hỏi thêm câu nào.
Ngày tháng trôi qua, bệnh tương tư của Hasan ngày càng trầm trọng. Anh mất ngủ, ăn không ngon miệng, thậm chí còn không uống được nữa. Không một phương thuốc nào có thể giúp cho Hasan vui vẻ trở lại. Ông pháp sư đã thử mọi cách, cuối cùng ông phải tự công nhận là không thể giúp gì được. Ông nghĩ: “Chỉ đối tượng của tình yêu mới chữa được bệnh tương tư" và nói với Hasan:
- Con sẽ khỏi bệnh, con trai ạ. Con sẽ gặp con gái của Vua.
Ông mở một chiếc hộp nhỏ đựng phấn mắt, dùng cọng thân cây bôi thứ bột màu xám lên từng chiếc lông mi của Hasan, rồi đọc thần chú, ghi vài chữ. Khi đã xong xuôi, ông nói:
- Giờ thì con có thể đi gặp nàng được rồi.
- Làm sao con có thể đi gặp nàng được? Người ta sẽ giết con.
- Loại phấn mắt này sẽ làm cho người ta không nhìn thấy con. Bây giờ con có thể làm điều gì con muốn.
Hasan đi đến cung diện của vua. Chàng nhìn thấy lính gác trước cửa. Chàng tiến lại gần một tên lính gác và đập vào gáy hắn. Tên lính gác bị mất thăng bằng, quay người lại nhìn xung quanh: “Ai đấy? Ai? Cứu tôi Với! Thần linh đánh!"
Hasan hiểu rằng chàng thực sự đang tàng hình! Ngay lập tức chàng vội đi vào trong cung điện. Khứu giác giúp chàng tìm được ngay phòng của phụ nữ. Vì đã biết nơi này rồi nên chàng dễ dàng tìm thấy phòng của công chúa.
Công chúa đang ngủ trên giường. Hasan lại gần, ngắm nhìn nàng, nàng còn đẹp hơn cả hình ảnh trong trí nhớ của chàng. Chàng ngắm nàng rất lâu và không thể cưỡng lại ý muốn nằm ngủ cạnh nàng. Chàng nhẹ nhàng nằm xuống để không làm công chúa thức giấc, nhắm mắt lại và hít mùi thơm tỏa ra từ da và tóc của nàng. Toàn thân chàng run rẩy, chàng không thể ngủ được.
Sáng hôm sau, người hầu gái mang đến cho công chúa một mâm đầy thức ăn rất ngon và thơm phức. Nàng công chúa tỉnh dậy và nói với người hầu:
- Cả đêm ta cứ thấy giường chật quá, cứ như thế có ai đó ngủ cùng ta vậy.
Người hầu gái cười đáp:
- Chắc là công chúa ngủ mê rồi. Nàng phải lấy chồng thôi!
Nàng công chúa tắm rửa, thay áo váy rồi ngồi xuống ăn. Hasan cũng ngồi cạnh nàng, ngồi thật sát để có thể câm nhận da thịt của nàng, và chàng sung sướng ăn hết chỗ thức ăn.
Công chúa rất lấy làm ngạc nhiên vì thấy các món ăn biến đi rất nhanh. Bản thân nàng lại không muốn ăn như thường lệ. Nàng cảm thấy không được thoải mái vì dường như ai đó đang dõi theo nàng mà nàng lại không nhìn thấy người đó.
Công chúa biết rằng trong phòng có ai đó, nhưng nàng không nhìn thấy ai cả.
Hôm sau và hôm sau nữa, Hasan vẫn ngủ cùng công chúa và ăn cùng nàng trong các bữa ăn.
Công chúa căng thẳng đến phát điên. Nàng khó thở. Nàng cảm thấy khó chịu. Sau ba ngày, nàng nói với vua cha:
- Hoặc là con bị điên, hoặc là có ai đó trong phòng của con. Cha muốn làm thế nào cũng được, nhưng con không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác bị rình rập như thế này nữa.
Nhà vua ra lệnh cho quân lính tìm bằng được kẻ lạ mặt.
Họ đóng hết các cửa ra vào và cửa sổ, lục lọi mọi xó xỉnh, nhưng không thấy ai cả. Khi đó, một bà già móm nói:
- Nếu có ai trốn ở đây, ta sẽ tìm được. Hãy mang cho ta vài bó cây ngô xanh và một ít phân bò vẫn còn mềm.
Bà già đốt một đống lửa to trong phòng của công chúa - thật may vì sàn không làm bằng gỗ - rồi ném vào đó vài bó cây ngô và phân bò. Một đám khói dày đặc tỏa ra mù mịt, đến nỗi có thể làm mù mắt quỷ. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ho, chảy nước mắt, ngạt thở, chảy nước mũi. Nước mắt của Hasan cũng bắt đầu chảy và dần dần làm trôi đi lớp phấn trên mi. Chàng hắt hơi. Mọi người đều nhìn thấy chàng, đúng hơn là bắt đầu nhìn thấy đôi chân, rồi đầu gối, đùi, thân người và đầu của chàng. Tiếng chửi rủa nổi lên, đám phụ nữ hét toáng lên: “Một kẻ lạ mặt đã bị phát hiện ở khu của phụ nữ!”
Lại một lần nữa Hasan bị tống vào ngục.
Vài giờ sau, sứ giả thông báo khắp kinh thành: "Sáng mai, Hasan sẽ bị chém đầu”.
Pháp sư gửi ngay cho nhà vua một bức thư: “Hasan là con trai ta. Ta xin cưới con gái của vua cho nó”.
Nhà vua nổi giận gọi tể tướng đến:
- Một tên khố rách áo ôm lại dám xin cưới con gái duy nhất của ta cho tên Hasan khốn kiếp kia! Đi tìm ngay hắn cho ta.
Khi đến nhà pháp sư già ở đầu kia của thành phố, viên tể tướng bảo ông đi theo mình, nhưng ông đáp:
- Mời ngài tể tướng uống trà đã!
Họ uống hai, ba cốc trà rồi cùng di. Họ đi về phía cung điện của nhà vua ở đầu kia thành phố. Tể tướng đi trước, pháp sư theo sau. Trên đường đi, pháp sư phù phép làm hiện lên một cung điện lộng lẫy, lóng lánh như một viên ngọc:
- Cung điện của ai vậy? tể tướng hỏi.
- Của ngài đấy.
- Của ta ư?
- Đúng vậy. Chúng ta vào thôi!
Cung điện đẹp không gì sánh được. Hai người đi từ gian này sang gian khác, từ phòng này sang phòng khác. Những hành lang vô tận trải dài trước mắt họ. Những đồ gỗ khảm trai, thảm tơ nhiều màu, gấm vóc, thủy tinh... thật kỳ diệu. Tể tướng ngạc nhiên nhưng rất vui, ông cười như một đứa trẻ khi vào phòng hình tròn. Trong ánh sáng mờ ảo ở đây, ông vẫn nhận ra những họa tiết trên nền nhà bằng đá cẩm thạch trắng và hồng. Cánh cửa sổ được đóng lại để ngăn không khí nóng vào. Trong phòng mát mẻ lạ thường. Mệt mỏi vì đi dưới cái nắng gay gắt, tể tướng chỉ còn một mong muốn duy nhất, đó là ngủ.
- Ở đây mát mẻ quá, ta sẽ ngủ một lát. Nhưng nhớ đánh thức ta dậy để còn kịp đến cung vua.
Nói xong, ông ngủ luôn. Ông vẫn nghĩ sẽ được đánh thức kịp thời.
Còn nhà vua đã đợi tể tướng từ ba tiếng đồng hồ rồi. Cuối cùng, không thể kiên nhẫn được nữa, nhà vua lệnh cho quân lính đi tìm tể tướng. Ðầu tiên, quân lính đến gặp pháp sư: “Ta không gặp ai cả”. Họ đi hỏi tất cả hàng xóm, nhưng không một ai biết tể tướng có thể ở đâu. Họ đi một vòng khắp thành phố, rà soát các đường phố, ngõ hẻm, nhưng vẫn không thấy. Mãi hai tiếng sau, họ mới tìm thấy tể tướng đang nằm ngủ dưới một con la cái, quần áo ướt sũng vì con la đã nhiều lần đái xuống ông ta. Tể tướng cầu xin đám quân lính đừng nói gì với ai. Ông đưa cho mỗi người một túi đầy tiền và bắt họ phải thề giữ kín câu chuyện.
Khi tể tướng về đến cung vua, nhà vua hỏi:
- Pháp sư đâu?
- Hắn không chịu ra khỏi nhà nếu bệ hạ không đích thân đến tìm hắn.
- Ði tìm hắn ngay, nếu không ta sẽ chém đầu nhà ngươi!
- Thế thì chúng ta cũng đi vậy.
Lần này, tể tướng tháp tùng đức vua đến nhà vị pháp sư già.
Pháp sư già đón tiếp họ rất niềm nở và mời họ uống trà.
Tể tướng nói:
- Không trà, cà phê gì cả. Ði thôi!
Pháp sư hỏi:
- Đi đâu cơ?
- Rồi ngươi sẽ biết!
- Ði!
Cả ba người đi về phía cung vua. Nhà vua đi trước, tể tướng theo sau, còn pháp sư đi sau cùng. Trên đường đi, họ đến chợ, và ở đó một cung điện nguy nga hiện ra. Cung điện này đẹp hơn cung vua cả nghìn lần, tường xây bằng gạch vàng, gạch bạc.
Nhà vua không hài lòng chút nào:
- Ai dám xây cung điện ở đây mà không xin phép ta? Cung điện này của ai thế?
Pháp sư trả lời:
- Đây chính là cung điện của bệ hạ. Nào, chúng ta vào thôi!
Nhà vua đi xem xét cung điện từ hầm rượu đến sân vườn. Đó là một tòa nhà tráng lệ, với đủ loại châu báu, sự tinh tế, vĩ đại... Cuối cùng, họ đi vào một phòng thơm mùi hoa cam. Giữa phòng có một chiếc bồn tắm bằng cẩm thạch đầy nước trong vắt và tỏa mùi thơm. Nhà vua nói:
- Ngoài trời nóng quá! Ta phải tắm mới được.
Tể tưởng không dám nói gì.
Nhà vua cởi quần áo và nằm vào bồn tắm. Khi đầu nhà vua ngập trong nước... mái tóc ông dài ra... phần hông tròn trịa... ngực nhô lên... Ðàn bà! Nhà vua là đàn bà! Một cô gái đứng trên bờ sông.
Một người đàn ông dáng vẻ hung hãn tiến đến và hỏi:
- Cô từ đâu đến?
- Tôi không biế́t.
Khi biết rằng cô chỉ có một mình, hắn tóm lấy cô và hét:
- Ði theo tao.
- Bỏ ta ra! Ðừng động vào ta, ta là vua!
- Còn tao là con Voi! Vua nào, điên à? Nào, đi!
Hắn ta lôi xềnh xệch cô gái đi. Về đến nhà hắn, cô gái nhìn thấy ba người vợ và khoảng 20 hay 25 đứa con của hắn. Cô phải lau nhà, đánh bóng nồi niêu, giặt giũ, nấu ăn. Tất cả bọn họ đều ra lệnh cho cô, đấm đá, chửi rủa. Đến cuối ngày, họ cho cô ăn những mẩu bánh vụn.
Ngày hôm sau, cô phải giặt tất cả quần áo bẩn của họ.
Cô đi ra sông, đặt đống quần áo bẩn xuống đất. Cảm thấy nóng quá, cô cởi quần áo và ngâm mình trong nước.
Khi lên khỏi mặt nước... cái đầu của nhà vua lại hiện lên trong bồn tắm. Trông ông có vẻ hơi ngơ ngác.
Tể tướng và pháp sư vẫn đang đứng đợi. Tể tướng cười, hỏi:
- Bệ hạ tắm thế nào?
- Tuyệt! Chỉ điều này mới làm ngươi sảng khoái, ngươi phải thử đi.
- Thưa bệ ha, thần thấy lạnh. Thần không muốn tắm.
- Ngươi không lạnh! nhà vua hét to. Bây giờ đang là giữa mùa hè. 45oC trong bóng râm!... Ta ra lệnh cho nhà ngươi cởi quần áo và ngâm mình vào bồn tắm này!
Viên tể tướng khốn khổ đành phải vâng lệnh. Khi đầu ông ngập trong nước... vẫn mái tóc dài ấy, vẫn cô gái ấy! Cô đứng trên bờ sông. Cũng vẫn gã đàn ông hung hăng ấy đến, nhưng lần này hắn cầm theo cả gậy:
- Ðồ chó! Mày đi giặt mất cả một ngày cơ à? Mày ở đây từ sáng mà vẫn chưa giặt được gì!
Hắn đánh cô gái một trận nhừ tử. Để chạy trốn, cô nhảy xuống sông, và khi cô ngoi lên khỏi mặt nước... cái đầu của tể tướng hiện lên. Trong nháy mắt, ông đứng lên khỏi bồn tắm, người run rẩy.
Nhà vua cười nhạo, đến gần tể tướng và thì thầm vào tai:
- Dễ chịu chứ?
Tể tướng trả lời, răng đánh vào nhau lập cập:
- Thật tuyệt.
Sau đó tể tướng đến thật gần nhà vua rồi nói thầm vào tai:
- Bệ hạ nên nhanh chóng gả công chúa cho con trai của người này thôi.
- Từ khi ngươi được hưởng bổng lộc mà chẳng làm gì trong cung điện của ta, đây là lời khuyên hay nhất mà ngươi dành cho ta đấy.
Họ đã tổ chức đám cưới cho công chúa và chàng trai. Lễ cưới diễn ra tưng bừng trong 40 ngày.
Tôi đã ở đó và bây giờ tôi vẫn chưa trở về đâu!