← Quay lại trang sách

Bát súp sỏi Truyện châu Âu lục địa-Người kể: Michel Hindenoch

Hey Ðon-đê,

Ðon-đê-ri Đê-ro,

Ða Đun Ða-rê-đu

Mở ra,

Mở cửa ra!

Không, không phải là gió.

Mở ra, mở cửa ra:

Ðó là một người qua đường

Ngày xửa ngày xưa có một người bước đi trên đường. Ðó là một người lính. Anh đã chiến đấu ở chiến trường xa. Bị thua trận, nhưng anh không bận tâm: điều quan trọng nhất là chiến tranh đã kết thúc! và anh có thể trở về nhà... Nhưng hiềm một nỗi đường về quá xa, anh đã đi rất lâu, mệt mỏi, lạnh, đói... Trời đã tối.

Rồi anh nhìn thấy ánh sáng le lói ở đằng xa. Anh đi về phía ngôi nhà. Khi đến trước cửa, anh cất tiếng hát:

Mở ra,

Mở cửa ra!

Không, không phải là gió.

Mở ra, mở cửa ra:

Ðó là một người qua đường

Cánh cửa mở ra... Ðó là nhà của một bà cụ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của bà, anh lính hiểu rằng mình đến không đúng lúc... Bà cụ nói:

- Lại một người nữa à? Anh muốn gì? Ở đây không ai giàu có cả! Dân ở đây còn không đủ ăn! Làm sao mà lo cho người qua đường được! Đói thì phải tự đi kiếm! Anh đi mà ăn súp sỏi!

Và rầm! Bà cụ đóng mạnh cửa.

Anh lính lại đứng ở ngoài trời. Trong sân... Anh cúi đầu. Trên mặt đất, ngay trước mũi giày của mình, anh thấy... một viên sỏi! Anh nhặt lấy nó, xoay xoay trong bàn tay. Rồi trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ.

Anh quay lại gõ cửa và nói vọng vào trong:

- Thôi thì xin bà hãy làm ơn cho người lính khốn khổ vừa từ chiến trường trở về một cái nồi với ít nước, và một bếp lửa để nấu viên sỏi!

Bà già ra mở cửa… Bà không tin vào mắt mình: anh lính đứng đó với viên sỏi trong tay. Bộ dạng anh rất nghiêm túc.

Bà già trở vào, lấy một cái xoong, đổ đầy nước, đặt lên bếp lửa, rồi nói:

- Đây!

Anh lính bước vào nhà.

Anh nâng viên sỏi lên và thả nó vào xoong nước.

Bà già ngồi cạnh xem anh làm. Bà không yên tâm lắm. Bà nghĩ thầm: “Hắn điên rồi!”

Còn anh lính thì nhìn viên sỏi... Nước bắt đầu réo. Rồi anh nhìn thấy hàng nghìn, hàng nghìn bong bóng nhỏ bằng bạc nổi lên từ dưới viên sỏi, nổi lên mặt nước. Anh ra sức hít...

- Ha ha! Bà lạ lắm phải không? Bà không nghĩ lời bà vừa nói lại đúng phải không? Đúng, chính xác! Súp sỏi, đó là một món ăn ở quê cháu!

Anh lính cầm lấy một cái thìa trên bàn và bắt đầu quấy.

Anh vừa quấy vừa nếm rồi nói:

- A, cháu nhớ ra rồi! Ở quê cháu, người ta nói: trước tiên phải để nước tiếp đón viên sỏi! Không dễ dàng, đúng không? Để làm được điều này, ở quê cháu, người ta biết cách làm mà hầu như chẳng mất gì: người ta chỉ cho một chút muối... Nhưng thôi. Nếu dân ở đây không có đủ muối thì thôi. Cháu sẽ nấu không muối...

Bà già đáp:

- Ồ không! Được rồi, được rồi. Một chút muối hả? Cũng không đến nỗi không có!

Bà đứng đi về phía bức tường, lấy ra một chút muối và đưa cho anh lính.

Anh vừa quấy vừa nếm.

Một lát sau, mùi gì là lạ lan tỏa khắp bếp…

Rồi anh lính hỏi:

- Đây rồi! Chúa nhớ ra rồi! Người ta còn bảo là: cái ngon nhất nằm ở bên trong viên sỏi ! Lại phải đi kiếm! Với nước thì dễ rồi... Quấy xung quanh viên sỏi, điều này nước làm được. Nhưng để đi vào bên trong... cần phải giúp nó. Ở quê cháu, để giúp nước... người ta cho thêm một củ hành. Nhưng thôi, quên nó đi!

Bà già vội đáp:

- Ồ, đừng nói thế! Một củ hành hả, tôi sẽ tìm. Có lẽ tôi vẫn còn một củ hành...

Bà đi ra phía sau, lục lọi, rồi quay lại với một củ hành.

Anh lính bóc vỏ, cắm mũi dao vào củ hành và nướng nó trên lửa. Khi củ hành đã chín vàng, anh cầm lấy, cắt nhỏ rồi rắc xuống...

Anh quấy, nếm, rồi lại quấy, lại nếm, sau đó anh dừng lại và nói:

- Đúng rồi! Giờ thì cháu nhớ ra rồi! Người ta còn bảo là... cuối cùng, điều quan trọng nhất là sự khác biệt giữa Đá và Nước. Không dễ gì, đúng không? Bởi vì hai thứ đó không giống nhau. Ở quê cháu, người ta đã làm ra tìm một thứ để giúp nước. Để làm điều này, người ta thêm vào một chút bột... Vâng, nhưng thôi. Nếu như người dân ở đây không có bột...

- Ôi, đừng nói thế!

Bà già đứng dậy, đi ra phía sau, tìm kiếm, lục lọi.

Bà trở lại với một túi bột nhỏ và đặt nó lên bàn.

Anh lính thò tay vào trong túi và lấy ra... một vốc hình lâu đài! Rồi anh rắc từng từng tí như tuyết xuống viên sỏi...

Anh lại quấy, nếm, và thức ăn trong nồi bắt đầu chín, đặc lại. Giờ đây, không chỉ có những bong bóng bạc nổi lên. Không! Ðó là những chiếc bong bóng rất to! Và khi nổi lên rồi, chúng nổ trên mặt nổi: bốp! bốp! bốp!

Anh lính nếm rồi nói:

- Cháu nghĩ đây là nồi súp sỏi ngon nhất mà cháu đã nấu từ trước đến nay! Ôi, cháu nhớ ra rồi! Món súp ngon nhất ở quê cháu... Người ta cho cả một mẩu bơ vào nồi súp sỏi... Hừm... Nhưng khó đây! Thôi. Có khi dân ớ dây không biết bơ là cái gì, thôi...

- Thôi, đủ rồi! Cậu nghĩ gì thế? Không biết bơ là cái gì ư? Chúng tôi không lạc hậu đến thế đâu!

Bà già đứng dậy, đi ra phía sau, rồi trở lại, đặt một mẩu giấy vò nát trên bàn.

Anh lính nhẹ nhàng bỏ lớp giấy gói: ở giữa có một mẩu bơ nhỏ, bé tí tẹo. Anh run rẩy. Anh sợ. Cả hai người cùng nhìn mẩu bơ. Anh lính thầm nghĩ không biết người ta sẽ làm gì mình…

Sau đó, anh lính mở con dao của mình và cắt đôi mẩu bơ. Anh gõ nhẹ vào thành nồi, mẩu bơ rơi xuống nồi súp… Anh bắt đầu cảm thấy khoan khoái… bụng cồn cào...

Anh lính nhẹ nhàng khuấy, nếm rồi nói:

- Xin hãy cho phép người lính “khốn khổ này được chia sẻ nồi súp sỏi với người đã cho phép anh nấu súp! Bà là khách mời của cháu!

- Khách mời ư? Ðừng có giễu! Ta đang ở nhà của mình... Rồi tự nhiên trở thành khách mời...

Điều này đối với bà thật buồn cười, bà cười đến chảy nước mắt!

Bà trở nên tươi tỉnh hẳn. Bà đứng dậy, chạy về phía chiếc tủ. Mỗi bước chạy, bà lại trẻ lại: 60 tuổi! 50 tuổi! 40 tuổi! 30 tuổi! 20 tuổi! Một cô gái! Cô lấy bát và thìa ra đặt lên bàn. Còn anh lính đặt nồi súp bốc khói vào giữa bàn...

Họ cùng ngồi ăn. Mắt nhìn nhau.

Ngay cả nếu một ngày kia, người ta nói với bạn rằng những người kể chuyện là những kẻ bịa đặt, thì tôi cũng không bịa: tối hôm đó, anh lính và bà già đã ăn món súp sỏi ngon nhất trong đời họ!

Và từ đó, ở xứ sở ấy, khi gõ cửa nhà khác, người ta thường nói vọng qua cánh cửa: “Mở cửa ra! Bạn sẽ được đón tiếp nhiệt tình”.

Ðon-đê,

Ðon-đê-ri Đê-ro,

Ða Đun Ða-rê-đu

Mở ra, mở cửa ra!

Không, không phải là gió.

Mở ra, mở cửa ra!

Đó là một người qua đường

Không, không phải là gió...