Ba quả cam Truyện vùng Địa Trung Hải-Người kể: Micheal Hindenoch
Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có ngôi nhà ở làng quê. Trong ngôi nhà này có bố, mẹ và ba cậu con trai. Nhưng trong ngôi nhà này không có nhiều tiền. Và cũng giống như trong những ngôi nhà tương tự, một hôm, trong trái tim mỗi cậu con trai có một ước mơ.
Ước mơ đó là đi vòng quanh trái đất để tìm kiếm của cải. Khi đã tìm được rồi thì giữ lấy và chia cho bố, mẹ và hai người anh em còn lại.
Thời gian trôi đi. Ba dứa trẻ lớn lên. Trong trái tim của chúng, ước mơ cũng lớn lên. Một hôm, anh cả quyết định đi chu du thiên hạ. Anh chia tay bố, mẹ̀ và hai người em, rồi lên đường...
Hôm nay bước đi, ngày mai bước đi,
Mười năm, hai mươi năm, nghìn năm vẫn bước đi!
Khi đi, ta tìm ra con đường...
Anh đến một ngã tư. Một bà lão đứng ở ven đường. Bà nhìn thấy anh từ xa và gọi:
- Này, cháu ơi, giúp bà với! Con cừu của bà bị rơi xuống hố. Nó nặng quá. Giúp bà với!
Nhưng trong trái tim chàng trai, ước mơ lớn đến nỗi chiếm hết cả chỗ! Anh đi qua bà lão mà không dừng lại. Thậm chí anh không nhận thấy rằng ở đó có một người đang nói với anh.
Khi anh đã đi qua, bà lão nói:
- Chàng trai kia làm gì sẽ hưởng nấy!
Đúng lúc đó, trái tim chàng trai bị cảm giác mệt mỏi xâm chiếm. Mệt mỏi và chán nản. Anh muốn vứt bỏ tất cả và trở về nhà. Và anh đã làm như vậy. Anh trở về nhà với hai bàn tay trắng. Không mang được gì về cả.
Thời gian trôi đi, hết năm này qua năm khác. Và đến lượt người con thứ hai quyết định ra đi. Anh chào bố, mẹ và hai người anh em trai, rồi lên đường.
Hôm nay bước đi, ngày mai bước đi,
Mười năm, hai mươi năm, nghìn năm vẫn bước đi!
Khi đi, ta tìm ra con đường...
Anh đến một ngã tư. Một bà lão đứng ở ven đường. Bà nhìn thấy anh từ xa và gọi:
- Này, cháu ơi, giúp bà với! Con cừu của bà bị rơi xuống hố. Nó nặng quá. Giúp bà với!
Nhưng trong trái tim chàng trai, ước mơ lớn đến nỗi chiếm hết cả chỗ! Anh trả lời bà lão:
- Cháu muốn giúp lắm, nhưng cháu không có thời gian. Cháu đang vội. Anh cháu đã làm chúng cháu mất mấy năm. Bây giờ cháu phải lấy lại thời gian đã mất. Bà hãy nhờ ai rỗi rãi ấy...
Khi anh đã đi qua, bà lão nói:
- Chàng trai kia làm gì sẽ hưởng nấy!
Đúng lúc đó, trái tim chàng trai dường như lâm bệnh. Ngán ngẩm. Anh muốn dừng lại và trở về nhà. Và anh đã làm như vậy. Anh trở về nhà với hai bàn tay trắng. Không mang được gì về cả.
Thời gian trôi đi, hết năm này qua năm khác. Và đến lượt người con út quyết định ra đi. Anh chào bố, mẹ và hai người anh em trai, rồi lên đường.
Hôm nay bước đi, ngày mai bước đi,
Mười năm, hai mươi năm, nghìn năm vẫn bước đi!
Khi đi, ta tìm ra con đường...
Anh cũng đến một ngã tư. Vẫn có một bà lão đứng ở ven đường. Bà nhìn thấy anh từ xa và gọi:
- Này, cháu ơi, giúp bà với! Con cừu của bà bị rơi xuống hố. Nó nặng quá. Giúp bà với!
Chàng trai không ngần ngại lại gần, nhìn con cừu, đưa tay vào bộ lông của nó. Thế là con cừu đứng dậy được.
Bà lão nói với anh:
- Bà đứng đợi một người như cháu giúp bà từ lâu lắm rồi. Bà chỉ là một bà lão nghèo thôi, nhưng bà sẽ tặng cháu một món quà.
Bà quay người lại, lấy từ trong túi ra ba quả cam và đưa cho chàng trai.
- Đây! Chỉ là ba quả cam thôi, nhưng chúng không phải là cam bình thường: bên trong có cái gì đó! Khi nào cháu gặp chỗ nước trong trong đến mức có thể uống được, cháu hãy bóc quả cam ra. Nhưng hãy nhanh chân lên! Cả cuộc đời chỉ có ba quả cam thôi! Cháu đi đi
Cháu làm gì sẽ được hưởng nấy!
Chàng trai lại lên đường với chiếc túi sắc trên lưng, trong túi có ba quả cam. Anh tiếp tục cuộc hành trình mơ ước. Thời gian trôi đi. Thời gian để quên, rồi lại để nhớ... Anh nhìn xung quanh xem mình đã tới đâu. Anh đang đứng trên một con đường bằng đá. Anh nhìn xuống đất và thấy trước mặt có một vũng nước.
Anh lại gần. Có thể nhìn thấy bầu trời ở bên trong! Nước trong quá! Đó là nước mưa, nước của đêm. Chưa ai giẫm vào vũng nước này! Anh nghĩ rằng có thể đây chính là thời điểm tốt. Anh lấy một quả cam ra khỏi túi và bóc vỏ...
Đột nhiên, anh thấy trước mặt mình một cô gái rất xinh đẹp, đẹp hơn cả tưởng tượng!
Anh sợ hãi đến mức không nói được nữa, chỉ nhìn cô gái.
Cô gái nói:
- Cho em uống nước đi!
Anh chỉ tay vào vũng nước. Cô gái quỳ xuống, dùng tay vốc nước lên và uống.
Cô uống, uống mãi. Cô uống hết nước dưới đất, cho đến giọt cuối cùng.
Rồi cô nói:
- Thế là hết sao?
- Vâng... Chỉ có thế...
- Ôi, vẫn chưa đủ.
Cô gái buồn bã, mặt nhợt nhạt, mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, rồi trở nên trong suốt. Sau đó, cô biến mất.
“Vẫn chưa đủ ư? Được, ta sẽ đợi! Trong khi chờ đợi, ta tiếp tục chuyến đi mơ ước”.
Anh lại lên đường.
Anh cứ đi, đi mãi. Thời gian trôi đi. Thời gian để quên, rồi để lại nhớ ra rằng anh còn hai quả cam trong túi sắc. Anh nhìn xung quanh xem mình đã tới đâu. Bên cạnh đường, đằng sau đám cây, có một bóng tối giống như rừng. Bóng tối mà anh nhìn thấy là một hồ nước tối và sâu.
Anh nhìn hồ nước. Không phải nước màu đen! Đó là do đất dưới đáy, rêu, lá cây. Nước trong suốt. Mặt nước phẳng lặng, Chờ đợi. Khi đó, Chàng trai nghĩ rằng có thể đây là thời điểm thích hợp. Anh lấy từ trong túi sắc ra quả cam thứ hai và bóc vỏ…
Đột nhiên, anh thấy trưóc mặt một cô gái, xinh gấp trăm lần cô trước. Anh sợ hãi, không dám nói gì. Anh chỉ dám nhìn cô.
Cô gái nói:
- Cho em uống nước đi!
Anh chỉ tay vào hồ nước. Cô gái đến gần bờ hồ. Cô cúi xuống và bắt đầu uống. Cô cứ uống, uống mãi suốt nhiều giờ, đến tối, rồi suốt đêm…
Đến sáng hôm sau, cô đã uống hết nước trong hồ, đến tận giọt cuối cùng. Sau đó, cô quay lại và hỏi:
- Chỉ có thế thôi sao?
- Vâng... chỉ có thế...
- Ôi, vẫn chưa đủ.
Cô gái cúi đầu, mặt biến sắc, mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, rồi trở nên trong suốt. Sau đó cô cũng biến mất như cô trước.
"Vẫn chưa đủ ư? Được, ta sẽ đợi! Trong khi chờ đợi ta tiếp tục chuyến đi mơ ước".
Anh lại lên đường.
Anh cứ đi, đi mãi. Thời gian trôi đi. Thời gian để quên, rổi để lại nhớ ra rằng anh còn quả cam cuối cùng trong túi.
Anh nhìn xung quanh xem mình đã tới đâu. Anh đang ở gần một ngôi làng. Anh vào làng và thấy một đài phun nước bằng đá trắng ở giữa làng.
Anh lại gần để xem nước. Nước trong quá! Nước như đang cười, tỏa sáng. Nước reo, tiếng trong như pha lê.
Anh nghĩ “Đây là một đài phun nước! Sẽ có đủ nước!"
Anh bèn lấy quả cam cuối cùng ra và bóc vỏ...
Đột nhiên, anh thấy trước mặt một cô gái, xinh đẹp gấp nghìn lần hai cô trước. Anh sợ hãi, không dám nói gì. Anh chỉ dám nhìn cô.
Cô gái nói:
- Cho em uống nước đi!
Anh chỉ tay vào đài phun nước. Co gái ngồi xuống bờ đá, dùng tay hứng nước rơi xuống và uống.
Cô uống, uống mãi, trong nhiều giờ, suốt cả đêm, ngày hôm sau, cả đêm hôm sau, rồi cả hôm sau nữa…
Ðến sáng ngày thứ tư, Cô ngừng uống. Nước vẫn chảy... Cô vẫy tay và nói:
- Anh đã cho em uống thỏa thuê. Nếu anh muốn, cho dù anh đi đâu, em cũng sẽ đi cùng anh.
Ðã đến lúc chàng trai phải nói, đúng không các bạn? Và anh đã nói. Anh đã tìm ra từ ngắn nhất và đẹp nhất trong vốn ngôn ngữ của anh. Anh chỉ nói: “Ðược!”
Thế rồi họ cùng nhau tiếp tục hành trình mơ ước.
Họ đi, đi mãi, rồi đến một khu rừng lớn. Khi tới một khoảng rừng trống, họ thấy một tòa lâu dài màu trắng. Nhưng rất kỳ lạ: ở nơi này không có đến một con chim. Cánh cửa hé mở.
Họ đi vào. Ở cuối phòng có một chiếc bàn rất to, trên bàn để đầy bánh mì, thịt, hoa quả, đủ cho hàng trăm người ăn.
Họ cất tiếng gọi… Chẳng có ai cả!
Thế là họ nếm thử một quả, rồi hai quả. Sau khi ăn, họ gọi xem có ai không cảm ơn… Nhưng dường như tòa lâu dài không có người ở.
Họ đi lên một cầu thang rộng bằng đá và đến một phòng khác, cuối phòng có một chiếc giường to màu trắng.
“Ngủ trên một chiếc giường đẹp thế này hẳn là thích lắm!”
Từ rất lâu rồi, họ phải ngủ trong kho để rơm hay trên cánh đồng. Chàng trai nhìn cô gái và hỏi:
Chúng ta có dám không?
Và họ dám làm thật.
Sáng hôm sau, khi thức giấc, chàng trai không nhận ra các bức tường trong phòng nữa. Giờ đây quanh họ có những người làm vườn, thợ săn, kỵ binh, nông dân, người hầu, có lẽ đến hàng trăm người!
Người già nhất đến gần họ và nói:
- Hai người đã vào đây và được hầu hạ. Lâu đài này đã đợi hai người từ rất lâu rồi. Nó được dành riêng cho hai người. Bây giờ hai người là hoàng tử và công chúa. Tất cả chúng tôi ở đây để hầu hạ hai người.
Đây chính là niềm mơ ước, mục đích của chuyến đi! Của cải! Chàng trai út đã giàu có! Chàng có một lâu đài, đất đai, kẻ hầu người hạ. Chàng là hoàng tử và chàng có nàng công chúa đẹp nhất! Còn mong gì hơn nữa?
Vẫn còn một điều: lời hứa của chàng!
Không chậm trễ, chàng gửi nàng công chúa ở lại với mọi người ở lâu đài và nói:
- Ta không muốn mặt trời đi qua ngày hôm nay mà ta không quay về gặp cha mẹ và hai anh!
Nói xong, chàng lên đường.
Ngày tháng trôi đi. Cuối cùng, một hôm có tiếng gõ cửa lâu đài. Nhưng khi mở cửa, người ta không thấy hoàng tử trở lại cùng với gia đình. Đứng trước cửa là một bà lão.
- Hình như đây là nơi ở của một nàng công chúa đẹp tuyệt trần. Hãy cho phép bà già nghèo khổ này được vào xem những thứ đẹp đẽ trước khi chết...
Trông bà lão rách rưới, bẩn thỉu, lại có đôi mắt độc ác, nên người ta đuổi bà đi:
- Bà đi đi! Ở đây không có gì cho bà đâu!
- Các người đuổi ta à? Hãy cứ hỏi công chúa đi đã!
Khi nhìn thấy bà lão, công chúa nói:
- Ôi, cho bà ấy vào. Bà lão đáng thương...
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình công chúa cùng bà lão, bà nói:
- Tóc của nàng đẹp quá! Hãy cho phép bà già khốn khổ này được một lần đưa tay vào mái tóc đẹp như thế...
Mặc dù không thích, công chúa vẫn trả lời:
- Vâng... Nếu bà muốn...
Thế là bà lão đưa tay vuốt mái tóc của công chúa và nói:
- Ôi, tóc mượt quá! Thêm một lần nữa được không?
- Một lần nữa, nếu bà muốn...
Bà già lại vuốt tóc một lần nữa,
- Ôi, mái tóc mới nhẹ làm sao! Thêm một lần nữa nhé?
- Vâng, lần cuối cùng...
Nhưng lần này, bà già rút ra một chiếc ghim và nhanh tay cắm vào đầu công chúa. Công chúa biến thành một con chim, bay qua cửa sổ, rồi biến mất trong rừng.
Bà già lặng lẽ đi khỏi lâu dài.
Một lúc sau, khi mọi người trở lại, trong phòng không còn ai, cả mụ phù thủy lẫn nàng công chúa.
Mọi người gọi và tìm kiếm khắp nơi, nhưng vô ích.
Một hôm, lại có tiếng gõ cửa. Đó chính là hoàng tử cùng với gia đình của mình. Người ta báo cho chàng tin dữ:
“Thưa hoàng tử, đã xảy ra một tai họa. Một bà già xin được gặp công chúa. Chúng tôi để họ ở lại với nhau một lúc. Nhưng từ đó, chúng tôi không thấy họ nữa…”
Hoàng tử cúi đầu, không trả lời. Chàng bước lên những bậc thang bằng đá và bước vào căn phòng. Chàng kéo chiếc ghế ra trước cửa sổ, mắt chăm chú nhìn về cuối con đường. Từ lúc đó, chàng không nói, không cười, không ăn, không ngủ nữa.
Ngày qua ngày, hoàng tử trở nên xanh xao. Sắc mặt chàng nhợt nhạt dần. Ai cũng lo cho sức khỏe của chàng. Người ta sợ chàng sẽ chết vì buồn khổ.
Một hôm, con trai của người làm vườn đến gặp hoàng tử và nói:
- Thưa hoàng tử, sáng nào cũng có một con chim nhỏ đến đậu trên bậu cửa sổ của con. Con có thể bắt nó được không? Thưa hoàng tử, buổi sáng nào cũng có một con chim nhỏ đến...
Hoàng tử ngắt lời:
- Con thích làm gì thì làm!
Cậu bé vui mừng đi xuống. Hôm sau, cậu bắt được con chim và cho nó vào trong lồng. Cậu thầm nghĩ… có lẽ con chim làm bạn được với hoàng tử... Thế là cậu đặt lồng chim trên một chiếc bàn trong phòng của hoàng tử.
Nhưng hoàng tử hoàn toàn không để ý đến bất cứ thứ gì nữa.
Một hôm, nỗi buồn nặng nề đến mức hoàng tử muốn vuốt ve một thứ gì đó, cái gì cũng được! Chàng nhìn thấy lồng chim, thế là chàng bắt lấy con chim, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Nhưng chàng cảm thấy trên đầu con chim có một cái ghim! Chàng rút ghim…
Và công chúa hiện ra, ngay trước mắt chàng.
Ngay sau dó, họ tổ chức một lễ hội thật tưng bừng, mời tất cả các nhạc công trong vương quốc và tất cả các nhạc công của các vương quốc xung quanh. Biết bao nhiêu là người!
Tất cả họ được yêu cầu đứng lên trên một chiếc thùng tô nô để mọi người nghe rõ hơn. Người ta còn nói với họ: “Hãy chơi tất cả những gì các bạn biết! Nhưng chúng tôi nói trước: nếu ai bị ngã hoặc ngừng chơi sẽ bị cắt tai.
Và họ đã chơi!
Họ nhảy múa, nhảy múa, nhảy múa! Khách mời nhảy múa! thảm, tủ, cửa sổ, ống khói, mọi thứ trong lâu đài đều nhảy múa! Thế nhưng, các bạn biết không, Sau một ngày, mọi người bắt đầu đói.
Có lẽ cần lấy lại sức!
Thế là người ta tổ chức yến tiệc linh đình.
Tất cả các đầu bếp trong vương quốc và tất cả các đầu bếp của các vương quốc xung quanh đều được triệu tập! Người ta đưa tất cả họ vào các gian bếp và nói: “Hãy nấu tẩt cả các món mà các bạn biết! Chúng tôi nói trước: ai bước qua cửa bếp sẽ bị ăn thịt!"
Các bạn biết không, họ phải chịu nóng nực và làm việc.
Thinh thoảng, cửa mở. Người ta thấy đoàn lợn sữa quay đi qua các phòng, dĩa cắm trên lưng, đằng sau là những thìa nhỏ đựng nước sốt mù tạt.
Còn bánh gatô nữa. Ôi chao, bánh gatô! Người ta không mời thợ làm bánh đến. Không! Chính các kiến trúc sư đã làm nên những chiếc bánh gatô Chiếc bánh khổng lồ! Bánh được đặt trong những phòng cao nhất của lâu đài! Nếu muốn nếm thử, người ta không dùng thìa! Cần phải bắc thang, trèo lên và ăn!
Nếu ai đó bị lạc trong bánh gatô thì sao?
Mặc kệ! Phải tiếp tục ăn thì mới ra khỏi bánh gatô được, qua phía bên kia! Sau đó, phải trượt dọc theo lớp kem để xuống. Sau đó, người ta uống rượu! Các bạn ạ, tiệc rượu cũng thật linh đình!
Có đài phun rượu sâmpanh cho trẻ con và đài phun rượu sâmpanh cho người lớn!
Mọi người ăn uống vui vẻ.
Bữa tiệc kéo dài đã 4 tuần!
Như các bạn biết đấy, trong các cuộc hội hè, lúc nào cũng có một vài người lợi dụng để làm những điều quá đáng, đúng không?
Có những người đứng tựa vào tường, tay đặt trên bụng, mắt đỏ ngầu… Và có người nói: "Chúng ta đến đây để vui chơi, chứ không phải để ốm, đúng không?”
Thế là mọi người lấy lại được lý trí.
Lễ hội đã kết thúc như vậy.
Mọi người đều nghỉ ngơi, nhưng khi thức dậy, người ta thấy vẫn còn một việc phải làm: mỗi khách mời được phát một chiếc gậy, sau đó họ tản ra xung quanh lâu dài để tìm kiếm. Cuối cũng, họ cũng tìm được mụ phù thủy.
Mụ ta bị đánh một trận nhừ tử, bị trói lại và dẫn về lâu đài. Người đầu bếp nhóm chiếc lò to nhất, rồi mọi người ném mụ phủ thủy vào đó. Người ta đồn rằng khi mụ phù thủy bị thiêu cháy, từ trên đỉnh ống khói có một ngọn lửa đen sì bay thẳng lên tận trời.
Còn một điều rất kỳ lạ: khi lửa tắt, người ta mở cửa lò, nhưng trong đó không còn lại gì cả, không có tro, cũng chẳng có bụi...
Từ hôm đó, không gì có thể chia cắt tình yêu của ba quả cam được nữa.