← Quay lại trang sách

Sinê Truyện Haiti-Người kể: Mimi Barthélémy

Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái tên là Lina, da nâu nhẵn mịn, thơm mùi sả, tâm hồn sáng như cầu vồng. Tất cả các chàng trai đều yêu cô say đắm. Tới một ngày, Mặt Trời cũng yêu cô phát điên. Mặt Trời, như các bạn đều biết, là chú gà trống duy nhất có tiếng gáy vang trong toàn vũ trụ. Khi Mặt Trời mở mắt, không gì cưỡng lại được. Mặt Trời chiếu sáng lá cây, lẻn vào tất cả các nhà, mở mọi hàng rào. Mặt Trời là chủ nhân của những con đường lớn. Mặt Trời dậy từ sáng sớm, phục trang tươm tất, quần áo giát kim tuyến, vòng cổ giát vàng, vòng tay giát bạc, dao bên sườn, ủng bóng lộn, đinh thúc ngựa dựng lên. Mặt Trời đóng yên cương, nhảy lên ngựa và phi nước đại đi tìm Lina để cầu hôn nàng. Những người bán đồ kim loại nhìn thấy Mặt trời vụt qua, nhưng chàng không kịp chào họ vì đang rất vội. Những người thợ sắt quả quyết rằng họ đã nhìn thấy Mặt Trời phi rẽ bầu trời lúc giữa trưa. Chàng bỏ thành phố lại phía sau, đi toàn đường núi. Đằng sau núi lại vẫn là núi! Chàng băng qua những vùng rộng toàn cỏ sậy và bị thương. Mặc kệ! Chàng cắt đứt ngọn cây bông chắn đường. Người chàng nóng bừng bừng, máu dồn lên đầu, trông như mới uống rượu! Chàng sốt ruột, hét to: - Lina! Nàng ỏ đâu thế? Sau bao cơn giận dữ, khổ sở, cuối cùng Mặt Trời cũng tìm được túp lều nhỏ của Lina. Chàng bước vào sân và làm sáng rực xung quanh. Một cây ớt xanh cũng chuyển thành màu đỏ vì thích thú. Mẹ của Lina ngồi trong đám bụi, toàn thân đờ ra vì đau khổ, run rẩy vì sợ hãi và chỉ mong được uống một cốc trà “nướng” để trấn tĩnh lại. Nhưng khi Mặt Trời nói về tình cảm của mình với Lina, bà mẹ ngước mắt lên cám ơn Trời rồi chạy đi tìm cô: - Lina! Lina! Ông Mặt Trời tìm con đấy! Cô gái da nhẵn mịn, thơm mùi sả, tâm hồn sáng như cầu vồng không muốn gặp Mặt Trời vì sợ các tia sáng nóng bỏng. - Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ gửi hộ con lời chào và bảo Mặt Trời đi đi! Đột nhiên Lina mơ ước có một chàng trai biết bảo vệ cô, yêu cô, chiều chuộng cô. Cô tự sáng tác ngay một khúc hát: Hỡi chàng Lá! Em ngồi đây Con gió mạnh thổi tới làm em suýt ngã! Nếu em ngã, ai sẽ đỡ em đây? Mặt Trời đỏ rực vì tức giận và bỏ đi. Đến lượt Mặt Trăng cũng yêu Lina phát điên và lao đi tìm cô để cầu hôn. Hồi chuông cầu kinh vẫn chưa điểm, con cú còn chưa ngừng bay thì Mặt Trăng ra đi, sục sạo, lượn vòng tròn, tìm khắp mọi nơi xem người yêu của mình đang ở đâu. Nhưng Mặt Trăng không thích gây ồn ào, Mặt Trăng chỉ bước đi trên mũi chân, Mặt Trăng được nuôi dạy trong bông mềm, Mặt Trăng rất ma lanh, tò mò, thích nhìn qua lỗ khóa, rình các cô gái đằng sau canh cửa chớp, sau bức mành. Khi Mặt Trăng cuối cùng cũng tìm ra túp lều nhỏ của Lina, chàng nhẹ nhàng tiến đến gần. Nhìn thấy bà mẹ đang ngồi trong bụi, đờ ra vì đau khổ, Mặt Trăng vội chạy trốn sau một đám mây và lượn quanh nhà. Nhưng bà mẹ đã nhìn thấy, chạy theo và hỏi to: - Đứng lại! Ai đấy? Tìm cái gì đấy? Mặt Trăng hiện ra và xin cưới Lina. Bà mẹ vội chạy đi tìm con gái: - Lina! Lina! Ông Mặt Trăng tìm con đấy! Cô ái da nâu nhẵn mịn, thơm mùi sả, tâm hồn sáng như cầu vồng không muốn gặp Mặt Trăng vì sợ các tia sáng lạnh giá. - Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ gửi hộ con lời chào và bảo Mặt Trăng đi đi! Hỡi chàng Lá! Em ngồi đây Con gió mạnh thổi tới làm em suýt ngã! Nếu em ngã, ai sẽ đỡ em đây? Mặt Trăng tái nhợt vì tức giận và bỏ đi. Một chàng trai tốt bụng tên là Sinê cũng yêu Lina. Nhưng chàng không phải là Mặt Trăng, cũng không phải là Mặt Trời. Sinê bị thọt chân, cụt một tay, da đầy mụn nhọt, nhưng ánh mắt rất sáng. Chàng lên đường đi tìm Lina. Ban ngày, Mặt Trời như thiêu đốt chàng, ban đêm, Mặt Trăng làm cho chàng buốt giá. Nhưng chàng chưa bao giờ nản, chàng vẫn tiếp tục tìm kiếm. Con đường của chàng là con đường tình yêu, chàng đi tới nơi mà trái tim dẫn dắt. Sinê cứ đi, cứ tìm kiếm. Đến một ngày, chàng tìm ra túp lều nhỏ của Lina. Khi chàng nói về tình yêu của mình đối với Lina, bà mẹ đuổi chàng đi. Một kẻ cầu hôn còn nghèo khổ hơn những người khổ khác! Sinê vẫn đứng nguyên và xin gặp Lina. Một người đàn ông, ngay cả khi rất nghèo khổ, cũng không phải là một con chó! Bà mẹ miễn cưỡng gọi to: - Lina! Lina! Một người thọt muốn gặp con, con có nghe thấy không? Lina! Lina! Người thọt này tên là Sinê, con nghe rõ chưa? Nghĩ đến chàng trai có anh mắt rất sáng mà cô đã gặp vài lần, cô gái da nâu nhẵn mịn, thơm mùi sả tâm hồn sáng như cầu vồng cười hở cả 32 chiếc răng và đáp véo von: - Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ hãy mời chàng ngồi mẹ nhé! Bà mẹ đáp: - Quá muộn rồi! Bố mẹ đã đuổi anh ta đi. Bố đã đuổi anh ta rồi, Lina ạ. Lina không nghe lời. Cô cưới chàng Sinê mắt sáng. Bố cô không đồng ý, mẹ cô cũng không đồng ý, nhưng mặc kệ! Ta sẽ cưới chàng Sinê Sống với chàng mà không cần cưới hỏi. Mẹ không đồng ý Bố không đồng ý Mặc kệ! Sinê bảo tôi đi tìm Sinê bảo tôi đi gọi Bạn hỡi! Nếu thấy Sinê đi qua, Bạn hãy mời chàng ngồi! Như có phép lạ, đêm tân hôn, Sinê mắt sáng thay da và trở nên rất đẹp trai. Đám mụn nhọt biến thành những đống vàng. Cha mẹ Lina rất vui sướng. Lina không còn là thiếu nữ nữa. Để kỷ niệm hạnh phúc của mình, cô vẽ trong không gian một hình cầu vồng với nhiều màu nâu bóng mịn.