Namcutiti Truyện đảo Môrixơ-Người kể: Gigi Bigot
Namcutiti không sống ở đây. Cậu sống ở đảo Môrixơ. Một hòn đảo lúc nào trời cũng đẹp, từ ngày 1 tháng 1 đến ngày 31 tháng 12. Hồi đó, ở đảo Maurice không có trường học. Namcutiti chơi suốt cả ngày trên cánh đồng. Khi trở về nhà vào buổi tối, cậu đã mệt lử. Tối hôm đó, Namcutiti đang trên đường trở về nhà thì nghe thấy tiếng khóc, tiếng rên rỉ. Cậu đi nhanh hơn để xem tiếng khóc từ đâu phát ra. Cậu nhận ra giọng của mẹ mình. Thế là cậu vắt chân lên cổ chạy về… Cậu mở cửa. Mẹ cậu đang ngồi trên ghế. Nhìn thấy con trai, bà nói: - Con ơi, mẹ đau bụng quá. Con hãy đi lấy cho mẹ ít nước ở chỗ nào không có ếch nhé. Namcutiti cầm lấy một cái chai và chạy đi. Đến dòng suối đầu tiên, cậu đặt chai trên bờ, cúi xuống sát mặt nước và hỏi: - Ở đây có ếch không? “Uôm, uôm…” Trong dòng suối này có ếch. Đi đến dòng suối thứ hai, Namcutiti đặt chai trên bờ, cúi xuống sát mặt nước và hỏi: - Ở đây có ếch không? “Uôm, uôm…” Trong dòng suối này cũng có ếch. Đến dòng suối thứ ba, Namcutiti đặt chai trên bờ, cúi xuống sát mặt nước và hỏi: - Ở đây có ếch không? Không một tiếng động. Trong nước cũng không có tiếng động nào. Ở đây không có ếch. Namcutiti lấy đầy chai nước cho mẹ và quay về. Nhưng khi cậu vừa đi được khoảng chục mét, đứng trốn trong đám sậy, cậu thấy một con sói đến uống nước ở suối. Namcutiti đã hiểu tại sao ở đây không có ếch. Sau đó, cậu trở về nhà. Cậu đưa chai nước cho mẹ. Mẹ của Namcutiti chưa bao giờ được uống thứ nước như vậy! Vừa tinh khiết, vừa thơm ngon, vừa trong. Bà uống cạn luôn chai nước. Rồi bà nói với Namcutiti: - Con hãy quay lại đó, đây đúng là thứ nước mẹ cần. Namcutiti đáp: - Đấy là suối của sói. Mẹ hãy đi một mình đi. Bà mẹ ra đi. Namcutiti bí mật đi theo mẹ. Cậu trốn sau một tảng đá sau cái cây. Cậu thấy mẹ dừng lại ở dòng suối thứ nhất, rồi dòng suối thứ hai. Cậu thấy mẹ nằm dài trên bờ dòng suối thứ ba. Cậu thấy mẹ uống nước… Namcutiti đang trốn trong đám sậy, đột nhiên cậu thấy hai bàn chân to, đầy móng vuốt và lông túm chặt lấy hai vai của mẹ cậu. Con soi nói: - Trả lại nước cho ta, đấy là dòng suối của ta. - Nhưng, thưa ông Sói, tôi đã uống, tôi không thể trả lại ông được. - Trả lại nước cho ta, nếu không ta sẽ ăn thịt ngươi. - Nhưng, thưa ông Sói, tôi bị ốm, tôi đã đến đây, tôi sẽ không quay về nữa... Đúng lúc đó, trong đầu con sói nảy ra một ý... Nó nói với mẹ của Namcutiti: - Nếu ta không ăn thịt ngươi, ngươi có con không? - Có, đúng rồi, tôi có một thằng con trai, nó tên là Namcutiti. Nó chơi cả ngày với lũ bạn ở cánh đồng. Nhưng Namcutiti nấp trong bụi sậy đã nhìn thấy tất cả, nghe thấy tất cả. Nhưng các bạn đừng nghĩ rằng cậu bé sẽ để mọi chuyện diễn ra như thế… Namcutiti đi tìm lũ bạn và nói: - Này, ngày mai con sói sẽ đến tìm tớ. Nó biết rằng tên tớ là Namcutiti. Vì thế, khi nó hỏi "Ai là Namcutiti?", tất cả mọi người nhớ giơ tay nhé. Sau đó, nếu nó hỏi từng người tên là gì, thì tất cả cũng nhớ trả lời là "Namcutiti, Namcutiti, Namcutiti…" Lũ bạn của Namcutiti trả lời: - Được. Tình bạn rất quý giá. Cậu cứ tin ở bọn tớ. Ngày hôm sau, con sói đến, nó thấy tất cả bọn trẻ, nó ngửi thử vài đứa khi đi ngang qua, "chà! ngon quá!", rồi hỏi: - Ai là Namcutiti nhỉ? Tất cả bọn trẻ đều giơ tay. Con sói quay ra hỏi từng đứa: - Tên em là gì? - Namcutiti. - Còn em? - Namcutiti. - Còn em? - Namcutiti. Tất cả bọn trẻ đều tên là Namcutiti. Con sói không biết nên ăn thịt ai… Nó đi tìm bà mẹ và nói: - Sao lại có chuyện này? Tất cả bọn trẻ con trong làng đều tên là Namcutiti. Người khinh thường ta hả? Bà mẹ trả lời: - Ông biết đấy, con trai tôi ma lanh như một con khỉ, tôi không lạ gì chuyện này. Con sói nói: - Cẩn thận, ta sẽ ăn thịt ngươi… Nhưng tôi sẽ nói cho các bạn biết sự thực con sói đang nghĩ gì. Từ khi nhìn thấy lũ trẻ thơm ngon, con sói không muốn ăn thịt bà mẹ nữa! Bà mẹ nói với sói: - À… đợi một chút! Tôi biết phải làm gì rồi. Ngày mai, tôi sẽ cho con trai tôi đội mũ đỏ. Nhưng Namcutiti quay về nhanh hơn con sói. Cậu nấp trong tủ và đã nghe hết mọi chuyện. Cậu quay ra đi tìm đám bạn bè. Không phải tất cả mọi đứa trẻ đều có mũ đỏ. Thế là chúng về nhà, cầm kéo và cắt tất cả những thứ gì màu đỏ trong nhà. Tấm rèm phòng ăn màu đỏ. Xoẹt, xoẹt, xoẹt… đội lên đầu. Trong tủ của bà có chiếc váy ngủ màu đỏ. Xoẹt, xoẹt, xoẹt… đội lên đầu. Chiếc quần mặc ở nhà màu đỏ của ông. Xoẹt, xoẹt, xoẹt… đội lên đầu. Hôm sau, khi con sói đến, tất cả lũ trẻ con đều có cái gì đó màu đỏ trên đầu. Con sói không nói gì, nó quay lại nhà bà mẹ và nói: - Đủ rồi, ta phải ăn thịt Namcutiti đã hai ngày rồi. Thôi, ta ăn thịt ngươi vậy! Bà mẹ đáp: - Không! Đợi một chút! Tôi biết phải làm gì rồi… Namcutiti toàn làm những trò ngốc nghếch. Tôi sẽ phạt nó, tôi sẽ nhốt nó vào tầng áp mái. Ông đến đấy tìm nó nhé. Khi Namcutiti bị nhốt vào tầng áp mái, cậu chỉ có một mình. Mẹ cậu không cho lũ bạn vào. Cửa sổ tầng này lại rất bé, không thể trốn thoát được. Namcutiti ngồi trước một đĩa cơm. Cậu nghe thấy tiếng con sói đi lên cầu thang. Trong túi của Namcutiti có một mẩu ống sậy lấy từ bờ suối của sói. Cậu vừa xoay mẩu sậy quanh ngón tay vừa nói: - Ôi, vô vọng rồi, ta muốn biến thành cái gì cũng được, kể cả thành chuột... Tức thì Namcutiti biến thành chuột. Khi con sói đến nơi, nó chỉ nhìn thấy một con chuột đang đùa cợt, vuốt ria và ăn đĩa cơm. Con sói nói: - Biến đi, chuột! Ta đợi Namcutiti. Con sói đợi đã một tiếng. Nó đợi đến nỗi lưỡi chảy dài đến cổ. Nó đợi thêm một tiếng nữa. Lưỡi nó chảy dài đến rốn. Ba tiếng… Lưỡi nó đung đưa trên đầu gối. Bốn tiếng… Lưỡi nó quét xuống sàn. Con sói đi xuống gặp bà mẹ và nói: - Ta sẽ ăn thịt ngươi. Bà mẹ đáp: - Không, không. Tôi sẽ cắt tóc của Namcutiti. Đêm nay, ông hãy đến khi cả nhà tôi đã ngủ say. Ai trọc đầu thì chính là nó. Nhưng Namcutiti lúc đó vẫn là con chuột nhỏ trên tầng sát mái, nó đã nghe thấy tất cả. Khi Namcutiti lại trở thành người, vì lá bùa đã hết tác dụng, và đi xuống, cậu chịu để cho mẹ cắt tóc, sau đó đi ngủ. Đợi đến khi bố mẹ ngủ say, cậu đứng dậy, lấy kéo cắt tóc của bố. Sau đó, cậu dùng trứng dán chỗ tóc vừa cắt lên đầu mình rồi đi ngủ, người rất mệt mỏi. Trong đêm, con sói đến. Nó sờ cái đầu thứ nhất đầy tóc. - Ồ không, đây là bà mẹ! Ta nhìn thấy nhiều rồi, ta không muốn nữa! Nó sờ cái đầu thứ hai, những cũng đầy tóc. Tiếp theo, nó sờ cái đầu thứ ba. Rõ ràng là tóc vừa bị cắt. Nó thầm nghĩ: “Đây rồi, đúng là Namcutiti!” Nó nuốt chửng luôn. - “Ôi trời, lẽ ra mình không cần phải chờ đợi lâu thế, nó không mềm như mình tưởng!” Con sói quay đi, câu chuyện của nó đến đây là hết. Nhưng câu chuyện của Namcutiti vẫn còn tiếp tục, bởi vì hôm sau, bà mẹ vẫn thấy con trai mình trong nhà. Bà nghĩ: “Sao thế nhỉ? Nó đã chạy thoát được con sói!”. Và trong khi quét nhà, bà thấy tóc dưới đất, ở chân giường chồng mình. Vậy là bà hiểu tất cả. Bà bảo Namcutiti: - Mày đã để sói ăn thịt bố, còn tao bị mất chồng. Được rồi, mày sẽ biết tay tao. Bà chạy đuổi theo Namcutiti. Namcutiti cắm đầu cắm cổ chạy. Cậu đến bên một dòng suối, nhưng cậu không biết bơi, Cậu nghĩ thầm: “Hết hy vọng rồi. Nếu nhảy xuống, mình sẽ chết đuối mất!”. Cậu nghe thấy tiếng mẹ đuổi sát đằng sau. Namcutiti lục lọi trong túi. Cậu lấy mẩu ống sậy ra, xoay nó ba vòng quay ngón tay và nói: Ta rất muốn biến thành gì cũng được, ngay cả thành hòn đá cuội… Tức thì Namcutiti biến thành đá cuội. Khi bà mẹ đến bờ suối, bà nhìn bên phải, bên trái… Không thấy Namcutiti. Bên kia bờ sông có cái gì đó làm cỏ động đậy. Có thể đó là một làn gió, hay một con vật nhỏ chạy qua… Nhưng vì không nhìn thấy con trai mình, nên bà nghĩ là thằng bé đã sang được bờ bên kia. Bà nói: - A, Namcutiti, mày sẽ thấy… Bà cầm hòn đá cuội hình tròn đang nằm dưới đất lên và ném nó sang bờ suối bên kia. Đến bờ bên kia, hòn đá cuội lại biến thành Namcutiti. Cậu nói: - Cám ơn mẹ, mẹ đã cứu sống con… Namcutiti ra đi tìm cuộc sống mới. Người ta không bao giờ thấy cậu nữa.