← Quay lại trang sách

Anh thợ giày Marúp Truyện Iran-Người kể: Catherine Zarcate

Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, ở một thời đại rất xa, ở thành phố Cairô có một người tên là Marúp, làm nghề thợ giày. Đó là một anh chàng rất tốt bụng, và rất kiên nhẫn. Nhưng anh chàng Marúp nghèo khổ đã cưới một cô vợ, đúng hơn là mọt tai họa, chua ngoa, tham lam và hay đố kỵ, thực sự quái đản, luôn luôn quấy rầy anh… “Anh thấy cái vòng đeo tay của cô hàng xóm không? Em muốn anh mua cho em một cái như vậy, ngay ngày mai!” hoặc “em muốn một chiếc váy thế này, một chiếc khăn thế kia!” Còn Marúp luôn trả lời: - Anh sẽ mua cho em nếu Trời cho! Nhưng Trời lại không cho… Thế là hết tối này đến tối khác, khi anh về nhà chỉ mang theo số tiền đủ ăn, vợ anh lại đánh anh… Còn Marúp chỉ giơ tay lên che đầu và chờ đợi mọi chuyện qua đi. Một hôm, cô vợ đòi ăn bánh mật ong. Marúp vẫn trả lời như thường lệ. Nhưng đến tối, khi Marúp đang trên đường về nhà, một người bán bánh tên là Hasan hỏi anh: - Hôm nay công việc có tốt không? - Không. - Thế thì cậu lấy gì mà ăn? - Chẳng ăn gì cả. - Đợi một chút. Tôi sẽ đưa cho cậu bánh mì và phomát. Nhưng Hasan thấy điều này cũng không làm bạn mình bớt buồn rầu. Khi đó, anh đã hiểu: - Hôm nay cô ấy thích thứ gì? - Cô ấy thích ăn bánh mật ong. - Ôi, tôi lại không có thứ đó… nhưng tôi có thể đưa cho cậu bánh mật mía. - Thật ư? - Marúp hỏi. - Tất nhiên rồi! Cậu sẽ trả tiền cho tôi khi nào Trời cho. Marúp mừng rỡ cầm bánh mật mía, bánh mì, phomát, và vừa chạy về hét to để báo cho vợ: - Trời đã cho rồi! Trời đã cho rồi! Xem này! Anh đưa cho vợ cái túi, miệng cười toe toét. Cô vợ mở túi ra. Cô nhìn. Mặt cô co rúm lại như mặt phù thủy. Cô rít lên: - Anh tưởng tôi là đồ ngốc à? Anh nghĩ rằng tôi không thể phân biệt được mật ong và mật mía à? Anh tưởng lừa được tôi ư? Đi đi!!! Anh cũng vô tích sự như đống giày của anh! Đồ lười biếng, đồ ăn không ngồi rồi, đồ vô tích sự! Cô ta ném cái túi vào mặt chồng rồi đánh đấm anh túi bụi. Còn Marúp lại giơ tay lên che đầu và chờ cho mọi chuyện qua đi… Cô vợ còn giận dữ hơn mọi khi, lao vào phòng và đóng rầm cửa lại. Marúp nhặt bánh lên, ngồi xuống ghế và bình thản ăn hết, cả bánh mì và pho mát. Ngày hôm sau, Marúp đi làm sớm hơn thường lệ. Vợ anh lại tức giận đến mức quyết định trả thù. Cô ta dùng phấn vẽ những vết thâm tím rất to trên má, trên tay, trên thân người, và đến gặp quan tòa để kiện chồng. Marúp phải chịu một khoản tiền phạt rất lớn vì đã “đánh đập và làm bị thương vợ”. Anh không tự bào chữa. Để có đủ tiền trả, anh đã bán cửa hàng của mình. Giờ đây, anh chẳng còn gì. Và nhất là anh không hề có ý định quay về nhà. Anh qua cửa hàng của Hasan, người đã cho anh bánh mì mà không hy vọng được trả tiền. Marúp bước đi trên phố, vô định, tay cầm bánh mì, thẫn thờ vì đau khổ. Cuối cùng, anh ra khỏi thành phố và đến một nơi đổ nát. Anh ngồi xuống, lưng dựa vào tường và khóc. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng nói phát ra từ bức tường: - Marúp, tại sao con khóc? - Ai đang nói đấy? Marúp hỏi. - Ta là thần tường! Con hãy ước một điều, và điều đó sẽ thành hiện thực! Marúp thật thà chỉ có một mong ước, anh nói: - Thưa thần tường, con thích được đi thật xa. Thế là thần tường bước ra khỏi bức tường. Ông nhấc Marúp lên và đưa anh lên cao đi rất xa, qua nhiều vương quốc, đến đầu kia trái đất, qua những vùng rộng lớn không người ở, đến một nước xa như Trung Quốc… Rồi thần tường đặt anh xuống giữa trung tâm một thành phố lớn. Mọi người xúm lại quanh Marúp, nhìn trang phục lạ mặt của anh và hỏi: - Chắc anh từ xa đến? - Tôi đến từ Cairô, Marúp trả lời. - Từ Cairô!!!??? Mãi tận Ai Cập ư???!!! Chắc anh phải mất đến 2 năm mới tới được đây!! - Ồ, không…, Marúp trả lời, tôi vừa mới đi thôi… Mọi người cười phá lên, cho rằng anh nói đùa. Nhưng anh vẫn cố thuyết phục họ: - Nhưng đúng như vậy đấy. Hãy nhìn cái bánh mì của tôi đây này. Nó không phải được làm ở đây, đúng không? Các anh không làm loại bánh mì này! Đây là cái bánh ở quê tôi, nhìn này, nó vẫn còn rất mới! Đám đông nhìn người mới tới tay còn cầm bánh mì của Ai Cập và hét thất thanh: - Phù thủy đấy! Đừng lại gần, phù thủy đấy!!! Và họ ném đá vào anh, đánh đập anh. Marúp giơ tay lên để che đầu và chờ đợi mọi chuyện qua đi… Anh nghĩ thầm: “Mất bao nhiêu công đi xa đến thế mà vẫn không thoát được tình trạng này!” Chắc chắn Marúp sẽ chết nếu đúng lúc đó không có một người đàn ông ăn mặc sang trọng, cưỡi một con ngựa tuyệt đẹp, rẽ đám đông đi vào và kêu lên: - Các ngươi đối xử với người nước ngoài thế à? Vừa giúp Marúp đứng dậy, người đó vừa tuyên bố rất trịnh trọng: - Cho dù anh là ai, hãy đi theo tôi, anh là khách của tôi! Đám đông xấu hổ giãn ra, còn Marúp theo người đàn ông này về nhà. Ở đó, anh được tắm, được mặc quần áo đẹp, rồi được mời vào một phòng khách rất rộng. Chủ nhà đang chờ anh trước một bàn ăn đầy những món thượng hạng. Chủ nhà mời anh ăn, để anh bình tâm thưởng thức món ăn, rồi mới hỏi: - Anh từ đâu đến? - Từ Cairô… ở Ai Cập… - Cairô à ??? Chắc anh phải mất ít nhất 2 năm mới đến được đây ! - Ồ không, Marúp thởi dài nói, tôi vừa mới đi lúc nãy… Chủ nhà nhìn anh và không hiểu gì cả, vì thế Marúp quyết định kể toàn bộ câu chuyện của mình. Nghe xong, chủ nhà cúi xuống bên anh và thì thầm vào tai : - Tôi cũng là người nước ngoài ở đây, tôi đã trở nên giàu có nhờ thận trọng. Tôi phải nói với anh một điều: ở đây, người ta không thích thần thánh vì họ sợ… - Vâng, tôi thấy rồi. Marúp đáp. - Anh đã may mắn khi gặp tôi… Tóm lại, tôi tên là Ali và tôi cũng đến từ Cairô. - Thế ư? Marúp sung sướng reo lên. Anh ở phố nào? - Phố Đỏ! - Còn tôi ở phố Xanh!!! - Ngay phố bên cạnh! Chúng ta là hàng xóm, không thể tin được!!! Ali vui vẻ nói. Họ ôm chầm lấy nhau, tình cảm dạt dào, như thế đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Ali kể chuyện về đợi mình, về các chuyến du hành, họ cùng ôn lại kỷ niệm, tóm lại, họ hợp nhau đến nỗi cuối buổi tối, Ali nói: - Anh bạn Marúp ơi, tôi sẽ giúp anh làm lại cuộc đời, Không khó đâu… Hãy nhớ rằng, ở đây người ta chỉ cho người giàu vay… Vì thế, nếu anh muốn, tôi có thể đứng ra bảo lãnh: tôi có một cửa hiệu trong thành phố, tất cả mọi người đều biết tôi, nể trọng tôi. Ngày mai, tôi sẽ đưa anh một ít tiền, anh hãy đến cửa hiệu của tôi. Trong lúc đó, tôi mời những thương nhân có tiếng nhất của thành phố đến uống trà. Khi anh đến, tôi sẽ vui mừng đón tiếp anh như đã lâu mới gặp lại và tôi sẽ giới thiệu anh như một thương nhân đáng tin cậy. Sau đó, anh có thể vay tiền những người này, anh thuê một cửa hiệu, buôn bán và kiếm lời, anh sẽ trả được số tiền nợ ban đầu và bắt đầu một cuộc sống khấm khá. Anh nghĩ thế nào? Cảm động vì tấm lòng của người bạn mới, Marúp chỉ nói được vài lời: - Tôi rất muốn! Tôi thành thật cảm ơn anh! Ngày hôm sau, họ làm như đã nói. Ali đưa một ít tiền cho Marúp, chỉ đường cho anh đến cửa hiệu của mình rồi ra đi trước. Marúp đợi đến giữa buổi sáng, khi khu buôn bán đã tấp nập, mới lên đường. Nhưng trên đường đi, anh gặp một người nghèo, nghèo khổ đến nỗi anh cảm thấy thương xót… Thế là anh đưa cho người này một đồng tiền. Nhưng anh vừa đi được ba bước thì lại gặp một người nghèo khổ khác, cũng rách rưới như người đầu tiên. Marúp vẫn nhớ rằng cách đây không lâu (đúng hơn là mới hôm qua thôi!), chính anh cũng sống trong cảnh cùng quẫn và nếu không có ông thần tường, thì có thể anh cũng buộc phải đi ăn xin. Thế là anh lại cho một đồng tiền. Nhưng ở đất nước này có vô số người nghèo. Tin về một người tốt bụng, hào phóng lan đi rất nhanh. Chẳng mấy chốc Marúp thấy chạy về phía mình người thứ ba, người thứ tư, người thứ mười, một biển người, đàn ông, trẻ con, phụ nữ, tất cả đều cầu xin anh, chìa tay về phía anh. Marúp đi qua đám đông, hết cho người bên phải, lại cho người bên trái, lòng vô cùng đau khổ khi nhìn thấy nhiều người nghèo đói đến thế. Khi đến cửa hiệu của Ali, đằng sau anh vẫn còn một đoàn người đang ca ngợi lòng hảo tâm của anh, nhưng túi anh đã trống rỗng. Những lời ca ngợi này đã gây ấn tượng mạnh đối với những thương gia rất nổi tiếng đang ngồi uống trà cùng với Ali. Họ cho rằng đây là biểu hiện rõ ràng của sự giàu có. Khi Ali giới thiệu Marúp là một thương nhân đáng tin cậy, điều này chỉ khẳng định thêm suy nghĩ của họ về anh. Trong số họ có một chủ hiệu kim hoàn. Ông ta nói với Marúp: - Cửa hàng của tôi cách đây không xa. Anh có muốn đến đó cùng tôi và xem những món đồ trang sức đẹp nhất của hàng tôi không? - Rất sẵn sàng! Marúp trả lời. Tất cả những thương gia khác, chủ hiệu bán thảm, bán đồ gốm sứ và những người khác đều mời Marúp đến chơi. Tuy nhiên, bên ngoài, đám người nghèo đứng đợi "nhà hảo tâm" ngày càng đông. Marúp không còn gì để cho, nhưng trong đầu anh nảy ra một ý. Anh quay sang những thương gia giàu có và nói rất tự tin: - Tôi không biết rằng đất nước của các ông có nhiều người nghèo đến thế. Nhưng hỡi ôi, tôi chẳng còn đồng nào cả… Các ông có thể cho tôi vay 100 đina được không? Chủ hiệu kim hoàn và người bán thảm vội vàng đưa luôn. Trong suy nghĩ của họ, số tài sản giả định của Marúp đã tăng lên đáng kể. Theo kế hoạch của Ali, Marúp phải giữ số tiền này để thuê một cửa hiệu nhỏ. Nhưng Marúp lại phân phát hết… Đến hiệu kim hoàn, ông chủ hiệu cung kính nói chuyện với anh và cho anh xem món đồ đẹp nhất, thật lộng lẫy. - Không tồi, không tồi, Marúp nói, nhiều thứ thật tuyệt. Nhưng tôi có món còn đẹp hơn, trong đoàn lạc đà thồ sắp đến đây. - Thế ư? chủ hiệu kim hoàn háo hức trả lời. Anh có một đoàn lạc đà thồ sắp đến à? - Đúng thế. Trong số hàng hóa của tôi có những món đồ kim hoàn đẹp đến mức nếu để cạnh chúng, những thứ của ông trông không khác gì đồ giả. - Đồ giả!!! Vàng ngọc của tôi!!! Chủ hiệu kim hoàn nghẹt thở. - Nhưng điều đó không quan trọng. Tôi sẽ ký gửi ở hiệu của ông những món đồ đẹp nhất. Ông có thể bán chúng và kiếm chút lời. - Vâng, nhất trí! Chủ hiệu kim hoàn ấp úng. Đánh hơi thấy món hời, người buôn thảm cũng gọi to: - Cửa hàng của tôi ở ngay bên cạnh! Xin mời anh ghé thăm! Marúp trả lời: - Được, được. Nào, chúng ta đi thôi. Anh cứ để người ta dẫn tới cửa hàng của người buôn thảm. Đến nơi, anh nhìn những tấm thảm phương Đông làm từ tơ và vàng, những tấm thảm dệt công phu nhất, và nói: - Không tồi, không tồi, nhưng thảm của tôi đẹp hơn, đoàn lạc đà thồ sắp tới nơi rồi. - Thật thế ư? - Đúng đấy. Tôi có những tấm thảm đẹp đến nỗi khi để bên cạnh, thảm của ông trông giống như những chiếc khăn lau bát tầm thường nhất. - Khăn lau bát!!! Những tấm thảm phương Đông của tôi!!! Người buôn thảm nghẹt thở. - Nhưng điều đó không quan trọng! Marúp nói tiếp. Tôi sẽ gửi lại chỗ ông những tấm đẹp nhất. Ông có thể bán chúng và kiếm chút lời. - Vâng, vâng, người bán thảm trả lời. Cứ như vậy, Marúp đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Lập tức tin về một thương gia vừa mới tới có một đoàn lạc đà thồ sắp đến nơi, đoàn gồm 200 con lạc đà, chở đầy vàng bạc, châu báu, thảm, những thứ mà người ta chưa bao giờ nhìn thấy, những tác phẩm kim hoàn rực rỡ, những món đồ quý giá bằng sứ… lan đi khắp nơi. Đến con phố sau, người ta đã nói rằng có 300 con lạc đà… Ở phố tiếp theo, người ta nói 500 con, rồi 1.000, 2.000, 10.000, 100.000, 200.000 con… Khi đến tai vua, tin đồn đã lên đến 300.000 con lạc đà, chở đầy của cải không thể tưởng tượng nổi. Két bạc của nhà vua đang trống rỗng… Nhà vua lại có một cô gái đến tuổi gả chồng… Ông quay sang tể tướng để tìm lời khuyên. Nhưng tể tướng vốn từ lâu mơ ước được cưới công chúa, đã trả lời một cách giễu cợt: - Bệ hạ không nên nghe theo tin đồn. Tốt hơn hết, hãy chờ đoàn lạc đà đến. - Nhưng nếu ta gả công chúa khi đoàn lạc đà đã tới nơi, người ta sẽ đoán ra lý do! Còn nếu ta gả ngay bây giờ, không ai có thể nghĩ đến mối liên quan khi đoàn lạc đà đến. - Thưa bệ hạ, mánh khóe đó rất nguy hiểm. Nếu đó là kẻ bịp bợm thì sao? - Chúng ta sẽ thử bằng cách cho hắn xem "Viên ngọc hoàng gia". Nếu hắn thấy kinh sợ thì hắn đúng là kẻ bịp bợm, còn nếu hắn thấy đẹp rực rỡ thì hắn là người hiểu biết. Thế là anh thợ giày Marúp được nhà vua của đất nước đó mời đến. Nhà vua cho mang tới một tấm thảm nhung, trên đó là "Viên ngọc hoàng gia" nổi tiếng, được cả thế giới biết đến vì độ lớn và ánh sáng lấp lánh tuyệt vời. Ông đề nghị Marúp đánh giá giá trị của viên ngọc. Marúp điềm tĩnh cầm viên ngọc, ngắm nhìn và đột nhiên ném mạnh xuống nền nhà, rồi dùng gót chân dẫm mạnh, làm viên ngọc vỡ vụn. Nhà vua đứng bật dậy, như thể chính ông vừa bị nghiến nát, và kêu thất thanh: - Ngươi làm gì thế!??? Viên ngọc!!! Viên ngọc hoàng gia của ta!!! Marúp trả lời: - Không sao, không sao! Thần có viên đẹp hơn nhiều, đoàn lạc sắp chở tới trong nay mai. - Thế ư? Nhà vua thở phào. - Thần sẵn sàng chia sẻ tài sản của mình với bệ hạ, nếu đó là điều bệ hạ muốn. Nhà vua vô cùng vui sướng, ra lệnh tổ chức hôn lễ. Thế là Marúp cưới được nàng công chúa. Vì Marúp có tấm lòng cởi mở, nhẹ nhàng, kiên nhẫn, nên ngay lập tức công chúa yêu chàng bằng cả trái tim và cảm ơn số phận. Về phần mình, Marúp chưa từng gặp người phụ nữ nào dịu dàng, tinh tế, xinh đẹp và thông minh đến thế.. Anh vô cùng thán phục, sung sướng, tóm lại là cũng rất yêu nàng! Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ tràn ngập tình yêu, còn nhà vua vẫn chờ đợi. Ông cho lính canh ở cả bốn phía của thành phố, họ đứng trên tường thành cao để quan sát phía chân trời, chở đợi đoàn lạc đà chở hàng. Họ chờ đợi đoàn lạc đà chở hàng. Họ chờ đợi đoàn lạc đà chở hàng. Các bạn có biết điều gì đến sau sự chờ đợi không? NGHI NGỜ!!! Nhà vua không thể chịu đựng được nữa, quay sang hỏi viên tể tướng: - Theo ngươi, liệu có đoàn lạc đà thật không? Tể tướng được thể reo lên: - Thần đã cảnh báo trước với bệ hạ rằng đó là một tên bịp bợm rồi mà!!! - Ta không hỏi nhà ngươi đúng hay không đúng, nhà vua bực tức la lớn, ta hỏi ngươi: cần phải làm gì bây giờ? - Giải pháp duy nhất là phải dò hỏi hắn… tể tướng trả lời, có vẻ phật ý. Các bạn có biết người ta thường làm thế nào để dò hỏi vể một con người không? Hãy nghe đây: nhà vua gọi con gái đến và nói: - Con ơi, con là người duy nhất, theo cách riêng của phụ nữ, có thể biết được đàn lạc đà của chồng con có thật hay không. Sau đó con báo cho cha biết nhé. Công chúa vâng lời. Nàng mặc bộ đồ lót gắn ngọc trai, số ngọc trai vừa đủ để che chỗ cần thiết không hơn không kém. Nàng bôi một chút xạ hương vào rốn, một ít dầu thơm vào nách, một ít dầu thơm sau tai, vấn tóc kiểu mới, đánh phấn trên đôi mắt linh dương. Sau khi trang điểm xong, nàng lại gần Marúp. Marúp choáng ngợp trước người đẹp. Khi chàng đã hoàn toàn bị quyến rũ, công chúa ôm hôn chàng và thì thầm vào tai: - Người yêu của em, hãy cho người vợ hiền dịu của chàng biết đoàn lạc đà của chàng có thật hay không? Marúp không nỡ giấu diếm điều gì đối với người vợ đẹp của mình và anh đã tiết lộ bí mật: - Không có đoàn lạc đà nào cả… - Ôi, trời ơi!!! Marúp, chàng gặp nguy hiểm rồi! Cha em sẽ giết chàng nếu biết tin này! Chàng phải chạy trốn ngay lập tức... Ngay đêm nay!... Sau đó chàng hãy bí mật báo cho em nơi chàng ẩn náu, đến khi vua cha chết, chàng có thể quay lại với em! Chúng ta thật bất hạnh!... Nhưng chàng hãy trốn nhanh lên, em xin chàng đấy… Còn em sẽ cố gắng kéo dài thời gian… Vừa khóc vì chia ly, công chúa vừa giúp Marúp bí mật lấy một con lạc đà trong chuồng của vua cha để trốn chạy trong đêm. Ngay sáng hôm sau, công chúa đến gặp vua cha và nói: - Thưa cha, tai họa đã ập tới đêm qua. Ðúng vào lúc con định hỏi chồng con thì có người gõ cửa. Ðó là một người lính bảo vệ đoàn lạc đà thồ của Marúp. Anh ta mệt đứt hơi, máu chảy đầm đìa. Anh ta thông báo rằng đoàn lạc đà bị bọn cướp tấn công trên sa mạc... Dường như đó là một cuộc chém giết đẫm máu. Marúp lên đường ngay lập tức. Chàng nói rằng mất tài sản không quan trọng, nhưng cần phải cứu mạng người… Nói đến đây, công chúa nghĩ đến chồng mình nức nở khóc, còn nhà vua rất xúc động và hoàn toàn tin vào câu chuyện. Bằng cách này, công chúa kéo dài được thời gian... Về phần Marúp, anh lại ở ngoài đường, trên lưng lạc đà, có phần hơi hoảng hốt vì mọi chuyện diễn ra nhanh quá... Cả đêm cà cả buổi sáng hôm sau, anh cho lạc đà đi rất nhanh, không dừng chân để nghỉ. Cuối cùng, đến giữa trưa, anh cảm thấy rất đói. Đằng xa, anh nhìn thấy một người nông dân đang làm việc trên cánh đồng. Anh tiến lại gần và nói: - Xin chào anh nông dân. Tôi đói quá, anh có thể cho tôi thứ gì dó để ăn không? - Chào ông khách lạ. Nhà tôi rất nghèo, tôi xấu hổ vì nghèo đói. Nhưng cứ đợi tôi ở đây, tôi sẽ nấu món súp rau và mang đến cho anh. - Vâng, tội sẽ đợi, tôi cảm ơn anh rất nhiều. Marúp trả lời. Trong khi ngồi đợi ở cạnh lưỡi cày, Marúp thấy thất vọng. Anh nghĩ: “Mình chẳng được tích sự gì cả. Mình đã có hạnh phúc, nhưng lại đánh mất nó… mình đã nói dối… mình gây ra điều tồi tệ cho những người xung quanh… và ngày cả người nông dân này, mình đã làm phí thời gian của anh ta… Thôi thì ít nhất mình cũng giúp anh ta làm việc vậy!” Thế là Marúp đứng dậy, cầm lấy lưỡi cày và bắt đầu làm việc. Sau vài phút, lưỡi cày gặp phải một tảng đá. Marúp đào để mang bỏ tảng đá ra chỗ khác. Thế nhưng đây không phải là một tảng đá thường, mà là một tấm đá hoa cương! Lưỡi cày móc vào chiếc khuyên bằng đồng gắn vào tấm đá! Marúp kéo tấm đá ra cho đến khi mở ra được nó. Bên dưới tấm đá là một cầu thang dẫn xuống. Marúp đi xuống. Dưới đất có một phòng rộng như một cái động, với những chiếc chum khổng lồ. Trong chum đầy vàng, đá quý, ngọc trai, đồ cổ tuyệt đẹp!... Trên tường có một cái hốc; trong hốc có một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương; trong chiếc hộp bằng gỗ đàn hương, Marúp tìm thấy một chiếc nhẫn rất bình thường đặt trên tấm vải nhung. Marúp đeo chiếc nhẫn vào ngón tay và lau sạch để nó bóng đẹp hơn. Nhưng anh vừa lau lau nhẹ thì mặt đất rung chuyển, bầu trời rung chuyển, và ở cánh cửa giữa trời và đất hiện ra một vị thần khổng lổ đứng giữa đám khói. Vị thần nhìn Marúp và nói dõng dạc: - Thưa chủ nhẫn, hãy ra lệnh, ta sẽ tuân theo ngài! - Ông là ai? - Ta là Cha Hạnh phúc! Hãy ra lệnh, ta sẽ tuân theo - Cha Hạnh phúc, ông có thể đem những chiếc chum này lên mặt đất được không? - Lệnh sẽ được thực hiện trong một giây! Quả vậy, trong khoảng thời gian chỉ vừa đủ nhắm một mắt lại và mở mắt kia tất cả đám chum vại đã được đưa lên mặt đất. Vị cha Hạnh phúc rất có óc sáng kiến nên ông đưa luôn cả Marúp lên cùng! Marúp chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, anh xúc động nói: - Thưa Cha Hạnh phúc, liệu ông có thể làm hiện ra một đoàn gồm 300.000 con lạc đà được không? Ðoàn lạc đà chở toàn vàng bạc châu báu, trong đó có những món đồ kim hoàn đẹp đến mức tất cả những thứ đồ khác đặt cạnh đều giống như đồ giả; những tấm thảm phương Ðông lộng lẫy đến mức những tấm thảm đẹp nhất trông cũng chỉ giống như khăn lau bát; những món đồ sứ quỷ hiếm đến mức... Marúp cứ thế tiếp tục miêu tả đoàn lạc đà của mình như anh và những người khác đã mơ tưởng ngày này qua ngày khác. Anh cứ nói những mơ ước của mình, còn Cha Hạnh phúc liên mồm “Vâng, thưa chủ nhẫn, vâng, thưa chủ nhẫn.” Nhưng được một lúc thì Cha Hạnh phúc thấy rằng cần được giúp đỡ mới có thể cung cấp được tất cả những gì chủ nhân liệt kê ra. - Thưa chú nhẫn, hãy cho tôi một chút thời gian, tôi cần gọi thêm các con trai đến giúp sức. Rồi ông bắt đầu niệm thần chú, giơ chân giơ tay, cầu khẩn, lẩm bẩm những điều hoàn toàn vô nghĩa đối với Marúp. Sau đó, cứ 30 giây, ông lại hô: “MAAAACK!!! BAAAACK!!! RAAAACK!!!!” Cứ sau mỗi tiếng back, mỗi tiếng mack và mỗi tiếng rack, từ mười đầu ngón tay của ông lại có khói bốc lên. Từ đám khói, các con trai của Cha Hạnh phúc bước ra! Chính họ lại làm hiện ra những vị thần khác, và cứ thế tiếp diễn... Họ không chỉ trưng dụng các vị thần, mà cả các frit và các mared, những vị thần cấp thấp và có hình dáng xấu, những vị thần khoèo chân, gù lưng, mình đầy lông lá, đầu bạc... Tất cả xếp thẳng hàng trước mặt Cha Hạnh phúc. Cha Hạnh phúc cử họ đi khắp nơi trên thế giới, đến tận cùng trái đất để tìm trong tất cả các kho báu đang được cất giấu, tìm kiếm những món đồ kim hoàn lộng lẫy, những tẩm thảm tuyệt đẹp, những món đồ sứ quý hiếm nhất, tóm lại, tất cả những gì Marúp yêu cầu! Khi trở lại, họ lại xếp thẳng hàng, như một đội quân, sau đó Cha Hạnh phúc đi qua trước mặt mỗi người, gõ bốp lên đầu một cái, và vị thần biến thành lạc đà. Bốp! một chú lạc đà, bốp! một chú lạc đà nữa, bốp!lại một chú lạc đà nữa, cứ thế, cho đến khi đủ 300.000 nghìn con. Thế là Marúp thấy xuất hiện trước mặt anh đoàn lạc đà mà anh mơ ước! Khi mọi chuyện đã xong, người nông dân vẫn chưa mang súp rau đến, vì thế Marúp yêu cầu Cha Hạnh phúc dọn cho anh một bữa ăn. Cha Hạnh phúc dựng cho chủ nhân của mình một chiếc lều hoàng gia giữa cánh đồng ngai vàng và một chiếc bàn tuyệt đẹp, trên bàn toàn đĩa vàng đựng các món sơn hào hải vị. Nhưng đúng lúc Marúp chuẩn bị ngồi vào bàn ăn thì người nông dân mang súp rau đến. Anh ta kêu to khi nhìn thấy chiếc lều: - Nếu thẩn biết bệ hạ là vua thì thần đã giết con gà duy nhất để dâng lên bệ hạ! Marúp vô củng cảm động trước lòng hiếu khách của người nông dân, anh nói: - Hãy lại đây và ăn thay ta, bởi vì anh là vua trên cánh đồng của anh! Nhưng người nông dân không dám, Marúp lại nói thêm: - Món súp của anh được nấu với tất cả tấm lòng hiếu khách, ta sẽ ăn nó, còn anh sẽ ăn con gà nhồi thịt và mấy con chim cút này! Ăn đi, anh bạn! Marúp kể lại câu chuyện vừa xảy ra và muốn để lại cho người nông dân số châu báu các chum vại, bởi vì dù sao chúng cũng nằm trong cánh đồng của anh ta. Người nông dân cười phá lên và nói: - Này, anh bạn, tôi đã cày trên cánh đồng này năm mươi năm, mỗi năm hai lần, như vậy là đã 100 lần số phận không cho tôi chiếc nhẫn đồng đó. Hãy tin tôi, số châu báu này được dành cho anh. Điều này được ghi trong cuốn sách số phận của anh! Nó không thuộc về tôi. Nhưng Marúp vẫn tặng cho người nông dân số châu báu trong chum, như bằng chứng về tình bạn, và người nông dân đã chấp nhận. Marúp không còn lý do để phải sống lưu vong nữa. Vì thế anh dẫn đầu đoàn lạc đà, lên đường quay trở lại. Đám lính gác ở cả bốn cửa thành thông báo rất to: - ĐOÀN LẠC ĐÀ CỦA MARÚP ĐẾN! ĐOÀN LẠC ĐÀ CỦA MARÚP ÐẾN! ĐOÀN LẠC ĐÀ CỦA MARÚP ÐẾN! Nhưng có một người rất ngạc nhiên: đó là nàng công chúa!!! Khi đứng trước mặt Marúp, nàng hỏi: - Có phải chàng muốn biế́t em yêu chính bản thân chàng hay em yêu tiền bạc của chàng không? Có phải vì thế mà chàng không nói thật với em rằng chàng rất giàu không? Marúp chỉ trả lời ngắn gọn: “Đúng...” Ngày lại ngày trôi qua trong hạnh phúc tột cûng, trừ một chuyện không may đã xảy ra: buổi sáng sau hôm Marúp trở về, lũ trộm đã ăn cắp tất cả lạc đà!!! Nhưng Marúp biết rằng các vị thần còn nhiều việc khác để làm chứ không thể ở mãi trong chuồng ngựa dưới hình thức lạc đà. Anh an ủi mọi người: - Không sao, không sao. 300.000 con lạc đà là cái gì? Chẳng đáng gì cả! Nhà vua kinh ngạc đến nghẹt thở! Tài sản lớn đến thế! Ba trăm nghìn con lạc đà, chẳng đáng gì cả ư? Điều này chưa từng có! Nhà vua nói với tể tướng: - Ta nghĩ rằng người này là một vị vua đến đất nước của chúng ta như một người vô danh!... Cần phải hỏi dò xem anh ta từ đâu đến. Chắc là các bạn đã biết phải làm gì để dò hỏi một người đàn ông… Nhưng “mỹ nhân kế” đã được sử dụng rồi, vì thế tể tướng đưa ra cho nhà vua kế thứ hai: - Hãy mời Marúp đến chiếc lầu nhỏ trong vườn và cho anh ta uống rượu nhiều hơn thường lệ! Marúp không có thói quen uống rượu. Sau vài ly, anh say bí tỉ. Khi đó, nhà vua hỏi: - Hãy nói cho ta biết, ngươi là vua của nước nào? Marúp cười phá lên và nói: - Vua??? Ta là vua ư??? Câu chuyện hay nhất đấy!!! Hi! Hi! Hi! Ta chỉ là THỢ GIÀY!!! Đúng thế! THỢ GIÀY!!! Chỗ của cải này có được là nhờ Cha Hạnh phúc, ở trong chiếc nhẫn ấy! Đây, nhìn này! Anh tháo chiếc nhẫn ra và đưa cho nhà vua. Nhưng nhà vua đứng xa quá nên tể tưởng cầm để đưa lại cho nhà vua. Nhưng khi tể tướng cầm nhẫn trong tay, ông ta giữ lại luôn! Ông ta đeo nhẫn vào ngón tay, cọ vào nhẫn, Cha Hạnh phúc, nô lệ của chiếc nhẫn, hiện ra và nói; - Thưa chủ nhẫn, hãy ra lệnh, ta sẽ tuân theo! Tể tướng chỉ nhà vua và Marúp: - Hãy bắt lấy hai tên kia, đưa chúng đến hoang mạc đầy lửa và máu! Hãy để chúng chết thối ở đó! Và Cha Hạnh phúc buộc phải vâng lời. Ông đưa họ đến hoang mạc đầy lửa và máu, mặt mày khó chịu với Marúp vì giờ đây anh không giữ được chiếc nhẫn. Trong khi đó, tể tướng cho truyền đi tuyên bố ông ta trở thành vua và sẽ cưới công chúa ngay lập tức. Ai không đồng ý thì hãy đến và sẽ bị chém đầu! Chẳng có ai đến cả... Tuy nhiên, người dân bị sốc vì ông ta cưới công chúa mà không cho nàng thời gian để chịu tang cha và chồng... Nhưng tể tướng thấy giấc mơ của mình sắp thành hiện thực, ông ta không để cho bất cứ ai nhận xét về mình. Công chúa hiểu rõ tình hình, nàng nói với đám nữ tùy tùng của mình: - Ðối lại với thể lực thô bạo của hà mã, không có gì hơn mưu trí của đàn bà! Nàng mặc bộ đồ lót gắn ngọc trai, số ngọc trai đủ để che chỗ cần thiết, không hơn không kém. Nàng bôi một chút xạ hương vào rốn, một ít dầu thơm vào nách, một ít dầu thơm sau tai, vấn tóc kiểu mới, đánh phấn trên đôi mắt linh dương. Sau khi trang điểm xong, nàng lại gần tể tướng. Nàng vuốt ve, âu yếm, vuốt tóc, cù nhẹ vào râu, vân vân và vân vân. Tể tướng không ngờ lại được đón nhận tình cảm nồng nàn đến thế nên rất lấy làm sung sướng. Khi ông ta rnuốn ôm công chúa trong tay để đặt nàng lên giường thì đột nhiên công chúa cau mặt và nói: - Em không dám!... - Sao thế? - Em không dám, có người đang nhìn chúng ta. - Sao lại thế được, có người đang nhìn ư? - Ðúng vậy! Người ở trong chiếc nhẫn ấy! - Không sao, đó chỉ là một vị thần thôi mà! - Có lẽ thế, nhưng em không dám!... Em cảm thấy khó chịu!... Tể tướng thở dài và bực tức nói: - Ðàn bà thật rắc rối!!! Ông ta tháo chiếc nhẫn ra, đặt dưới gối và nói “Như thế nàng đã yên tâm chưa?!” - Được rồi anh thân yêu ạ! Nói rồi nàng ôm lấy tể tướng. Một tay nàng vờ vuốt ve, nhưng thực ra là che mắt ông ta, còn tay kia nàng lần xuống dưới gối, lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay và cọ mạnh. Cha Hạnh phúc hiện ra và nói: - Thưa chủ nhẫn, hãy ra lệnh, ta sẽ tuân theo! - Hãy bắt lấy hắn ta, đem hắn đến chỗ hai người kia và mang hai người đó trở về cho ta! Cuối cũng nhà vua đã được giải thoát, nhưng ông cảm thấy già đi nhiều. Sợ hãi đã làm ông già đi 20 tuổi. Vì thể ông quyết định nhường ngôi cho Marúp. Thế là anh thợ giày Marúp trở thành vua! Anh quay sang vợ mình và nói: - Nàng thân yêu, phần hạnh phúc của ta trên trái đất, con chim bồ câu của ta, người vợ dịu hiền của ta, sự tinh anh của trái tim ta, tốt hơn hết là nàng giữ lấy chiếc nhẫn, bởi vì nàng thấy đấy, ta thường đánh mất đồ, ta không biết giữ chúng. Có vẻ như nàng giữ chúng cẩn thận hơn ta. Tử đó, chiếc nhẫn luôn ở trên tay nàng công chúa, bàn tay khôn ngoan và biết suy xét. Đôi vợ chồng sống hạnh phúc cho đến khi cái chết, vốn là thứ làm đứt mọi mối quan hệ và tách rời bạn bè, làm cho họ phải xa nhau. Trên đây là toàn bộ câu chuyện, chỉ có Trời mới biết nhiều hơn nữa.