Nicôlét và kho báu của phù thủy Paturon Truyện Italia -Người kể: Jean-Louis Le Craver
Ngày xửa ngày xưa, có một người làm vườn luôn cảm thấy rất mãn nguyện. Ông rất mãn nguyện bởi vì trong vườn nhà ông có một cây lê. Một cây lê đẹp đẽ năm nào cũng cho ông bốn sọt quả đầy. Năm nào cũng vậy, năm nào cũng vậy!... trừ năm xảy ra câu chuyện này. Vâng, năm ấy cây lê của ông chỉ cho ba sọt rưỡi quả. Điều này làm người làm vườn lo lắng, vì mỗi năm ông phải trả thuế cho nhà vua bằng bốn sọt lê đầy. Bốn, chứ không phải ba rưỡi. Làm thế nào bây giờ? Người làm vườn nghĩ mãi, tìm mãi trong đầu và cuối cùng đã nảy ra một ý. Ông nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ của bọn trẻ để không làm chúng tỉnh giấc, và mang đứa con gái nhỏ nhất của mình đặt vào đáy sọt thứ tư, sau đó phủ đầy quả lê lên trên. Xong xuôi, người làm vườn mỗi tay xách hai sọt lê đến đưa cho những người hầu ở bếp của hoàng gia. Những người hấu ở bếp của hoàng gia đã nhận cả bốn sọt, thấy chúng đều được chất đầy, vì thế ghi tên của người làm vườn vào một cuốn sổ dày và nói: - Ông đã nộp xong thuế cho cả năm, tốt rồi bây giờ ông có thể về nhà. Người làm vườn quay về nhà. Những người hầu ở bếp hoàng gia nhấc bốn chiếc sọt lên và đặt chúng vào trong một chiếc tủ rộng ở hốc tường, Sau đó họ khóa chặt cánh cửa lưới sắt bằng một chiếc khóa thật to rồi quay đi làm việc của mình. Nhưng ngay sau đó, cô bé trong sọt thức dậy. Cô ngạc nhiên không hiểu tại sao mình lại ở đó, rồi cô bắt đầu cảm thấy thời gian trôi đi chậm quá. Bụng đói, cô bé không biết lấy gì để ăn nên bắt đầu gặm lê. Cô ăn nhiều đến nỗi hôm sau, những người hầu ở bếp hoàng gia nhận thấy lê của nhà vua đã bị “tấn công”, thậm chí một số quả chỉ còn trơ lõi. Họ bảo nhau: - Chắc chắn có chuột hoặc một con chuột sóc trong tủ đựng đồ ăn của nhà vua. Nhất định chúng ta phải kiểm tra kỹ hơn. Họ mở khóa, mở cánh cửa lưới sắt của tủ đựng đồ ăn, lấy bốn sọt lệ ra. Khi kiểm tra kỹ, họ thấy ở đáy chiếc sọt thứ tư một bé gái. - Cháu làm gì ở đây? Cháu là ai? - Chào các bác, cháu tên là Nicôlét. Cháu cũng không biết cháu đang làm gì ở đây nữa. Cháu ngủ trên giường của mình, nhưng cháu lại tỉnh dậy trong tủ đựng đồ ăn, dưới đống lê. - Ôi, câu chuyện lạ thật! Nhưng nếu cháu không muốn để nhà vua biết rằng cháu đã ăn lê của vua, thì hãy làm việc cùng chúng ta trong bếp. - A, thích quá! Cháu rất thích làm việc ở bếp, vì ở nhà cháu đã… - Nào, chúng ta đi thôi. Thế là cô bé Nicôlét được vào làm ở bếp. Đến đây, tôi phải nói cho các bạn biết rằng Nicôlét là một cô bé nhanh nhẹn, tháo vát, không ngốc nghếch tí nào. Sau vài tuần, cô bé đã trở thành đầu bếp giỏi nhất của vương quốc. Thật tuyệt. Cô lại còn xinh dẹp, tốt bụng, duyên dáng… tất cả mọi người đều ngưỡng mộ cô. Một hôm, khi đang ăn, con trai của vua nói: - Thưa cha, thưa mẹ, con không biết cha mẹ nghĩ thế nào, còn con, con chưa bao giờ được ăn ngon như hôm nay. Nhà vua liền nếm thử và nói: - Đúng là món này ngon thật. - Vậy thì nếu cha mẹ cho phép, ngày mai con sẽ vào bếp để khen ngợi bếp trưởng. - Không những ta cho phép, nhà vua nói, mà ta còn gửi thêm những lời khen của ta nữa. Ngày hôm sau, con trai của nhà vua vào bếp và đề nghị được nói chuyện với ông bếp trưởng. Nhưng người hầu ở bếp hoàng gia nói: - Thưa hoàng tử, thần phải nói với hoàng tử ngay: thời gian gần đây, bếp trưởng không phải là đàn ông, mà là một phụ nữ ạ. Cô ấy đây ạ. Những người hầu ở bếp hoàng gia giới thiệu Nicôlét với hoàng tử. Thế́ là từ khi gặp Nicôlét, hoàng tử rất quan tâm tới nhà bếp. Hôm sau, hôm sau nữa, những ngày tiếp theo, chàng đều đến thăm bếp. Có hôm người ta còn thấy hoàng tử đích thân nhặt rau nữa. Các bạn thấy lạ không? Ngày, tháng, rồi nhiều năm trôi qua, Nicôlét đã lớn. Vì hoàng tử lúc nào cũng ở cạnh cô nên những cô đầu bếp khác trở nên ghen tị. Họ phao tin đồn rằng Nicôlét nói mình có thể tìm được kho báu của phù thủy Paturon trong lâu dài. Điều đó không đúng, nhưng các bạn biết đấy, sự thật cũng như tin vịt đều lan đi rất nhanh. Tin đồn về Nicôlét lan ra khắp thành phố, lọt qua cửa sổ lâu đài và đến tai nhà vua. Nhà vua ra lệnh cho lính gác: - Hãy đi tìm Nicôlét lại đây, ta muốn hỏi chuyện. Lính gác đi tìm Nicôlét, mang cô đến trước mặt nhà vua. Nhà vua hỏi: - Nào, Nicôlét, hãy nói đi, chuyện này là thế nào? Người ta đồn rằng người có thể lấy được kho báu của phù thủy Paturon trong lâu đài, có đúng kh́ông? - Không, thưa bệ hạ, không đúng, thần chưa bao giờ nói như thế. - Hãy nghe đây, ngươi cần phải nói ra, vì mọi người cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này. Vì thế, ta ra lệnh cho ngươi đi khỏi cung điện, đi khỏi thành phố này ngay lập tức, và ta cấm ngươi không được quay lại chừng nào ngươi chưa tìm thấy kho báu. - Nhưng thưa bệ hạ, thần... - Không “nhưng” gì hết, đây là mệnh lệnh. Thế là Nicôlét ra khỏi cung điện, ra khỏi thành phố, ở đó, cô thấy trước mặt mình là đồng cỏ, cánh đồng, cây cối, rừng... trải rộng tít tắp. Khi ra đi, cô nghĩ: “Hôm nay bước đi, ngày maí bước đi, nhờ bước đi mà ta đi được rất xa.” Trên đường đi, cô đi qua một cây táo “hôm nay bước đi, ngày mai bước đi”, cô đi qua một cây đào “hôm nay bước đi, ngày mai bước đi”, nhưng cô không dừng chân... Cô đã bước đi suốt một ngày như vậy. Tối đến, cô đến gốc một cây lê. Nicôlét trèo lên cây, ngồi một cách thoải mái nhất trên một cành cây to và ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô thấy trên bãi cỏ dưới gốc cây có một bà cụ, vẻ mặt rất phúc hậu. Bà cụ nhìn cô và nói: - Này, cô gái xinh dẹp, cháu làm gì trên đó thế? Nicôlét vội trèo xuống và kể tất cả cho bà cụ nghe rằng cô tên là Nicôlét, cô ngủ trên giường và thức dậy trong tủ đồ ăn, dưới đống quả lê, những người hầu trong bếp của hoàng gia đã tìm thấy cô ở đó, cô theo họ đến làm việc ở bếp, cô trở thành một đầu bếp giỏi, con trai của vua trở nên thân thiết với cô, nhà vua hỏi có thật là cô nói rằng mình có thể đi tìm kho báu của phù thủy Paturon không, cô trả lời rằng chưa bao giờ nói điều đó, nhưng nhà vua vẫn đuổi cô ra khỏi thành phố, cấm cô quay trở lại khi chưa tìm thấy kho báu, cô đã đi suốt cả ngày hôm qua, cô đã ngủ trên cây lê, đó là toàn bộ câu chuyện! - Bà hiểu rồi, Nicôlét ạ - bà cụ nói. - Cháu đã bị vướng vào một câu chuyện thật nực cười. Làm thế nào bây giờ nhỉ? Đợi một chút, bà sẽ cho cháu vài thứ để mang theo, bởi vì chúng sẽ giúp được cháu. Bà cụ đưa cho Nicôlét ba bó lúa mì, ba chiếc bánh mì mỗi chiếc nặng khoảng nửa cân và khoảng 1 cân rưỡi bơ đựng trong một chiếc hũ to. Bà nói: - Nào, Nicôlét, cháu hãy cầm tất cả những thứ này và cứ đi theo hướng kia. Bà chỉ cho Nicôlét đi theo hướng Bắc. Nicôlét cầm tất cả những thứ bà cụ cho trên tay, cảm ơn bà và lên đường đi tiếp. Cô bước đi, “hôm nay bước đi, ngày mai bước đi nhờ bước đi mà ta đi được rất xa”, cho đến khi đến gần một cái lò. Một cái lò giống như bao cái lò khác ở nông thôn, tức là một ngôi nhà nhỏ có cửa tròn, qua đó người ta dùng những chiếc xẻng dài để đưa bột bánh mì vào nướng bên trong. Gần cái lò có ba người hầu gái đang dùng cả hai bàn tay tự túm tóc và dùng chúng để quét lò. Thấy thế, Nicôlét chạy về phía ba người phụ nữ và kêu lên: - Các chị ơi, dừng tay đã. Đừng dùng tóc để quét lò, Ðây, các chị hãy dùng cái này, tốt hơn đấy. Cô đưa cho mỗi người một bó lúa mì. Không nói lời nào, mỗi người cầm lấy một bó dùng thay chổi, còn Nicôlét lại tiếp tục lên đường. Cô đi mãi, đi mãi, "hôm nay bước đi, ngày mai bước đi”, cho đến khi chợt thấy hiện ra trước mắt ba con chó ở cuối cánh đồng. Ba con chó to màu đen, mắt đỏ ngầu, chạy về phía Nicôlét, nhe răng nanh và gầm gào. Cô nhanh tay vứt cho mỗi con một chiếc bánh mì nặng nửa cân. Lũ chó, nhảy xổ vào gặm bánh mì, còn Nicôlét lại tiếp tục đi. Cô đi mãi, đi mãi, “hôm nay bước đi, ngày mai bước đi”, cho đến khi đến đầu một cây cầu nhỏ. Nicôlét đi lên cầu, khi đến giữa cầu, cô cúi đầu xuống để nhìn dòng suối chảy bên dưới và thấy nước suối đỏ rực. Ði qua suối, Nicôlét đi vào một cánh rừng sâu. Cô bước đi, “hôm nay bước đi, ngày mai bước đi”, đi mãi đên chân một lâu đài. Một lâu đài với những bức tường bằng đá rất cao bao quanh lâu dài toàn những tháp với mái nhọn hoắt. Nicôlét đi vòng quanh lâu dài và dừng lại trước cổng. Một chiếc cổng nặng nề bằng sắt đã han gỉ hết. Nicôlét đặt thứ đồ còn lại xuống đất, cầm lấy tay nắm của cổng và kéo ra. Nhưng cánh cổng không lay chuyển. Thế 1à cô dùng cả hai tay và cố hết sức để kéo cánh cổng ra. Cánh cổng kêu “Kẹt!...”, nhưng chỉ mở ra 2 cm! Mặc dù Nicôlét rất gầy, nhưng cô cũng không thể đi qua 2 cm để vào bên trong. Làm thế nào bây giờ? Nicôlét cố suy nghĩ, cố lục tìm trong đầu mình... và trong khi lục tìm trong đầu, cô đã nghĩ ra một ý. Cô thọc bàn tay vào hũ bơ, rồi bôi đầy bơ vào bản lề và khóa cổng. Sau đó cô lau tay vào đám cỏ, rồi đặt một ngón tay lên tay nắm cổng, thế là cánh cổng mở ra rất nhẹ nhàng và không phát ra tiếng kêu nào. Nicôlét bước vào trong sân lâu đài. Ðó là một cái sân hình tròn lát đá. Ở giữa sân có một cái tháp cũng hình tròn. Nicôlét đẩy cửa, bước vào một căn phòng cũng hình tròn, ở giữa phòng có một chiếc bàn cũng hình tròn, trên bàn có một chiếc hộp hình chữ nhật. Trên nắp hộp không có đính vàng, trông nó giống như một chiếc hộp đồ khâu vá. Nicôlét cầm chiếc hộp khâu, cặp vào nách và bước ra khỏi tháp, băng qua sân lâu đài theo hướng ngược lại… nhưng khi muốn ra khỏi lâu đài, cô thấy cảnh cửa đã đóng lại. Ðúng lúc đó, chiếc hộp khâu bắt đầu lên tiếng: - Này, cánh cổng, Cánh cổng nặng, đừng mở. Cô gái này mang kho báu của ông chủ đi. Ðến khi ông chủ về, ông sẽ tìm thấy và giết cô ta. Nhưng cánh cổng trả lời: - Không, không, không. Tôi biết cô gái này. Đã hàng thế kỷ này không ai lau dầu cho bàn lề và khóa của tôi. Cô gái này đã làm điều đó, vì thế, tôi cho cô ấy đi qua. Cánh cổng tự mở ra. Nicôlét cặp chiếc hộp dưới nách và ra khỏi lâu đài. Cánh cổng lại đóng lại, nhưng cô chẳng quan tâm, cô đã ra ngoài rồi. Khi đi về phía thành phố, cô lại phải qua cầu, cô bước đi, bước đi, “hôm nay bước đi, ngày mai bước đi”, cho đến khi đến gần lũ chó, ba con chó to đứng ngay dậy khi thấy cô đến gần và chực gầm lên. Ðúng lúc đó chiếc hộp khâu lên tiếng: - Hỡi chó đen, hãy nghe đây: cô gái này mang kho báu của ông chủ đi. Hãy nhảy lên cắn và ăn thịt cô ta. Nhưng lũ chó đen trả lời: - Không, không, không. Chúng tôi biết cô gái này. Suốt bao nhiêu tuần chúng tôi không được ăn gì cả, cô ấy đã cho một cái bánh mì nặng nửa cân, vì thế chúng tôi cho cô ấy đi qua. Sau đó ba con chó nằm xuống, còn Nicôlét tiếp tục đi. Cô bước đi, bước đi, “hôm nay bước đi, ngày mai bước đi”, cho đến khi đi qua gần cái lò nơi có ba người phụ nữ đang quét dọn. Lần này, chiếc hộp khâu lắm mồm lại lên tiếng, nó nói: - Các chị đang quét lò ơi, hãy nghe tôi nói đây: cô gái này mang kho báu của ông chủ tôi đi. Hãy bắt lấy cô ta, tống vào trong lò và thiêu cháy cô ta đi. Nhưng ba người phụ nữ trả lời: - Không, không, không. Chúng tôi biết cô gái này. Cô ấy đã giúp chúng tôi giữ được mái tóc - ít nhất là phần tóc còn lại - khi đưa cho mỗi chúng tôi một bó lúa mì để quét lò, Vì thế chúng tôi cho cô ấy đi qua. Ba người phụ nữ tránh ra để Nicôlét tiếp tục đi, “hôm nay bước đi, ngày mai bước đi...” Nếu các bạn theo dõi câu chuyện từ đầu, các bạn hẳn đã hiểu rằng Nicôlét đã đi bộ rất nhiều rồi. Do đi bộ quá nhiều, cô cảm thấy rất mệt. Mệt đến nỗi cô không thể bước thêm một bước nào nữa. Vì vậy cô ngồi xuống bãi cỏ, đặt chiếc hộp khâu lên đầu gối và ngắm nhìn... Vâng, như tôi đã nói với các bạn, Nicôlét là cô gái nhanh nhẹn, không ngốc nghếch tí nào, lại xinh đẹp, tốt bụng, duyên dáng…Vâng vâng, tôi đã kể như thế, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến. Nhưng ngoài những ưu điểm, Nicôlét có một nhược điểm: cô rất tò mò. Vì tò mò nên cô muốn xem trong chiếc hộp khâu có gì. Cô tháo cái móc gài nhỏ ra, nhấc nắp hộp lên. Ôi, tai họa! Cô vừa nhấc nắp hộp khâu lên thì từ trong hộp nhảy ra một con gà mẹ và đàn gà con bằng vàng, trong nháy măt, chúng đã biến mất trong đám cỏ, dưới lá cây và dưới cành cây. Chắc chắn là Nicôlét rất tức giận. Cô lập tức đứng dậy, chạy qua phải, qua trái, nói với cây cối: - Ôi, tôi đã làm gì thế này? Tôi ra khỏi thành phố, tôi đi qua cái lò, tôi đi qua lũ chó, tôi đi qua cây cầu nhỏ, tôi đã vào lâu đài, tôi ra khỏi lâu đài, tôi lại qua cây cầu nhỏ, tôi lại đi qua lũ chó, tôi lại qua gần cái lò, tôi đã sắp tới nơi, rồi tôi muốn nhìn xem trong chiếc hộp này có gì. Đúng là chỉ có Nicôlét mới làm điều ngốc nghếch như vậy! Nhưng thôi, kêu ca cũng chẳng được việc gì, tôi sẽ cố bắt được một hoặc hai chú gà con bằng vàng. Giá như tôi bắt được gà mẹ thì tốt quá. Nicôlét lại đi tiếp về phía lâu đài, vừa đi vừa nhìn khắp nơi, trong bãi cỏ, trong đám lá cây, dưới các cành cây... Trong khi tìm kiếm không thấy gì nên cô tiếp tục đi, cô đi qua gần một cây đào, nhưng vì vẫn không thấy gì nên cô tiếp tục đi, sau đó cô đến gần một cây lê. Gần cây lê, Nicôlét nhận ra bà cụ mà cô đã gặp trước đây, bà đang cầm trong tay một nhánh liễu để canh gà mẹ và đàn gà con đã dồn về trên bãi cỏ. Khi thấy Nicôlét đi đến với chiếc hộp khâu kẹp ở nách, bà nói: - A Nicôlét, cháu tò mò quá đấy. Nào đặt chiếc hộp xuống bãi cỏ đi. Nicôlét đặt chiếc hộp xuống. - Mở nắp hộp ra! Nicôlét mở nắp hộp. Bà cụ quay về phía gà mẹ, gà con và nói: - Nào, đàn gà vàng, đủ rồi đấy. Về thôi! Quay về chuồng đi! Thế là cả gà mẹ và lũ gà con nhảy vào hộp khâu. Nicôlét nhanh tay đậy nắp lại, cài móc, lại cắp hộp vào nách, cám ơn bà cụ, rồi lên đường đi tiếp; lần này thì tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ đi một mạch đến tận thành phố. Cô về đến thành phố, bước vào sân cung điện, và người đầu tiên cô gặp là con trai của vua. Chàng nói: - Chào Nicôlét, em cầm cái gì vậy? Liệu có phải là kho báu của phù thủy Paturon không? - Em nghĩ là đúng, Nicôlét trả lời. - Ôi, vua cha sẽ rất vui. Chắc chắn là nhà vua sẽ hỏi em muốn gì và điều tuyệt vời nhất là em sẽ có thứ đó. Hãy nhớ xin chiếc thùng đựng than ở trong hầm nhé. - Sao lại thế? Sau tất cả những việc em làm… - Đúng thế, đúng thế, hãy cứ xin nhà vua chiếc thùng đựng than ở trong hầm. - Em sẽ dùng nó để làm gì? - Ðừng lo, anh đã tính rồi. Nhớ nhé! - Vâng, được, em nhớ rồi. Con trai nhà vua đi khỏi, Nicôlét đi vào gian phòng rộng nhất và đẹp nhất của cung điện: gian chính diện, nơi có ngai vàng. Hôm đó, ở chính điện có rất nhiều bá quan văn võ. Ðầu tiên là nhà vua ngồi trên ngai vàng, hoàng hậu ngồi trên ngai vàng; đứng cạnh họ là tể tướng và các quan thượng thư, các nguyên soái, tướng lĩnh, quan ngự thiện, tất cả đều mặc y phục đẹp nhất. Nicôlét cắp chiếc hộp dưới nách và tiến về phía nhà vua. Nhà vua nói: - A, Nicôlét, ta thấy ngươi đang mang kho báu của phù thủy Paturon đến cho ta, tốt lắm.Ta rất, rất vui. Vì thế, hãy cho ta biết ngươi muốn gì và ngươi sẽ có thư đó. Nicôlét trả lời: - Dạ! Thưa bệ hạ, thần muốn... ôi, chàng bảo mình xin gì ấy nhỉ... - Nào, ngươi thích thứ gì? - … Thần muốn có chiếc thùng đựng than ở dưới hầm. Mọi người trong chính điện đều cười. - Con bé này điên rồi. Nhà vua hỏi muốn gì, cô ta lại muốn một chiếc thùng đựng than. Nếu nhà vua hỏi tôi, tôi sẽ trả lời rằng thích một chiếc xe ngựa có mui, mấy con ngựa, một tòa lâu đài… - Trật tự! - nhà vua nói - Nicôlét muốn có chiếc thùng đựng than trong hầm. Lính đâu, hãy mang chiếc thùng đó lại đây. Lính gác đi xuống dưới hầm, mang chiếc thùng đựng than lên, đặt trên nền đá trước mặt Nicôlét. Nhưng khi họ vừa đặt chiếc thùng trước mặt Nicôlét thì nắp của nó tự mở ra và người ta thấy từ đó bước ra một người mặt mũi, chân tay đều lấm lem, đó là con trai của nhà vua. Khi đó, mọi người trong chính điện đều nói: - À… hiểu rồi. Nhà vua cũng chẳng đến nỗi ngốc hơn tôi và các bạn, ông cũng đã hiểu. Ông nói: - Được lắm! Ta không ngờ đấy!... Nhưng vua chỉ nói một lời, đã hứa là phải thực hiện. Thế là ngay chủ nhật sau đó, Nicôlét và con trai của nhà vua tổ chức hôn lễ trong tiếng chuông của tất cả các nhà thờ ở kinh đô. Hình như đó là một lễ cưới đẹp. Vâng, tôi nói “hình như” vì tôi không có mặt ở đó. Nhưng người em họ, con bà cô theo tục lệ vùng Brơtanhơ của cụ ngoại tôi, có mặt ở đó. Vì thế cụ ngoại tôi biết được câu chuyện. Sau đó cụ kể lại cho con trai của cụ, rồi con trai của cụ lại kể cho con gái của ông, tức là mẹ tôi. Do đó, tôi biết được câu chuyện để kể cho các bạn nghe. Giờ đây, các bạn hoàn toàn có thể tự kể câu chuyện này vì các bạn cũng biết về nó như tôi.