← Quay lại trang sách

Chiếc chuông may mắn Truyện Nhật Bản-Người kể: Muriel Bloch

Bên dưới, tít dưới kia, có một thị trấn, nhà cửa cheo leo trên vách đá. Một thị trấn đông đúc và ồn ào. Ở trung tâm thị trấn, nơi luôn luôn náo nhiệt, có một ông hàng xén khoảng 50 tuổi, bán phẩm màu, xà phòng, bọt biển và bàn chải, than thở: việc buôn bán rất tồi, bà vợ vừa bỏ ông để đi theo một người bán hàng rong quanh vùng. Không thể chịu đựng cuộc sống nặng nề, vô nghĩa được nữa, một buổi tối, ông hàng xén 50 tuổi đi theo con đường ngoằn ngoèo dọc theo vách đá. Ông muốn nhảy từ nơi cao nhất xuống... Nhưng khi trèo lên đến đỉnh cao nhất, ông hàng xén 50 tuổi đã thấm mệt nghe thấy tiếng chuông bạc đánh rất hay. Ông dừng lại, đột nhiên âm thanh ấy làm ông rung động... Mọi thứ trở nên vô nghĩa: ông cảm thấy nhẹ nhõm, một niềm vui lạ tràn ngập. Ông quên mất tại sao, ông quên mất như thế nào và phá lên cười. Rồi ông lại gần cái cây, nơi mỗi tối đều có một người đến ngồi và ngắm nhìn biển cả. - Cái chuông trên kia có phải của ông không? - Vâng, đúng. - Ông thật may mắn! Ông có thể cho tôi mượn nó được không? - ông hàng xén 50 tuổi hỏi, tự cảm thấy mình quá dũng cảm. - Không được, - người kia trả lời - cái chuông rất cần thiết đối với tôi. - Ôi, giá như ông biết tình cảnh của tôi! Rồi ông kể lể thống thiểt đến nỗi người kia phải đồng ý. - Ðược. Tôi cho ông mượn, nhưng chỉ một ngày thôi nhé. - Vâng, chỉ trong một ngày, tôi quét sạch mọi ưu phiền. Ông hàng xén 50 tuổi vui mừng, đánh chuông và hứa sẽ quay lại vào ngày hôm sau. Rồi ông trèo lên cây để lấy cái chuông. Trở về nhà mình ở bên dưới, ông treo chuông ở trong vườn, nhưng thay vì tiếp tục làm việc, ông lại nhảy múa không thể ngừng được. Hàng xóm và khách hàng nhớn nhác, chim chóc ngỡ ngàng, lũ bàn chải cũng lại gần và do bị lây niềm vui của ông hàng xén 50 tuổi, tất cả cùng nhảy múa theo tiếng chuông bạc. Họ cứ nhảy múa, nhảy múa mãi mà không thể dừng được. Một ngày trôi qua, rồi hai ngày, ba ngày ở trên kia, tít trên cao, người chủ của cái chuông vẫn ngồi đợi. Ông ta rất bực. Không còn bản nhạc nữa, ông không thể ngồi yên dưới gốc cây như mọi tối. Ông bảo vợ mình đi xuống thị trấn, tìm ông hàng xén đau khổ và đòi lại chiếc chuông mang lại may mắn. Bà vợ nhanh chóng đi xuống núi và đến thẳng nhà người mượn chuông. Nhưng khi nghe thấy tiếng nhạc từ chiếc chuông bạc, bà quên mất tại sao, bà quên mất như thế nào, bà cũng cùng nhảy với ông hàng xén, khách hàng, và dân cả phố... Bà cứ nhảy mãi, nhảy mãi, không thể dừng được.