← Quay lại trang sách

Giấc mơ Truyện Nhật Bản-Người kể: Muriel Bloch

Một đám trẻ đang chơi bóng trên một bãi đất rộng bỏ hoang gần cửa ngõ thành phố.

Đột nhiên, quả bóng tuột khỏi tay một đứa trẻ và lăn, lăn, lăn, lăn mãi, rồi biến mất.

Ngay lập tức, bọn trẻ tỏa ra khắp hướng để tìm bóng. Nhưng chẳng thấy đâu. Chúng đang định đi về thì một đứa reo lên vì phát hiện ra trong bụi rậm một cái hố rất rộng và rất sâu, rộng và sâu đến nỗi cả bọn dừng lại xung quanh và không thể rời mắt ra được.

Buổi tối, khi đã về nhà, lũ trẻ kể cho bố mẹ nghe về cái hố, mắt chúng vẫn còn lộ rõ vẻ khiếp sợ.

Thế là tất cả người lớn họp lại và quyết định tổ chức thăm dò bãi đất hoang đó.

Qua khỏi bụi rậm, cả người lớn và lũ trẻ đều ngỡ ngàng đứng bên miệng hố rất rộng và rất sâu. Không ai dám cả gan nhảy xuống để tìm quả bóng.

Sáng hôm sau, người ta dựng hàng rao quanh bãi đất hoang và đặt tấm biển: CẤM CHƠI.

Tuy nhiên, trong số các bậc phu huynh ở khu vưc đó, có một người tên là ông Tsua Tsua. Ông là họa sĩ gốc châu Á. Ông mới đến ở khu này. Cũng như những người khác, ông nhìn thấy cái hố, nhưng ông rất muốn đi xuống đáy hố để tìm hiểu. Thế là một đêm, không nói gì với ai, ông ra đi với một chiếc dây thừng khoác trên vai. Ông trèo qua hàng rào, đến bên miệng hố, lắp đặt một chiếc ròng rọc để mắc dây thừng vào.

Ông họa sĩ bắt đầu đi xuống khoảng không màu đen của cái hố. Ông bám vào dây thừng và đi xuống hàng giờ, không cảm thấy lạnh, cũng không thấy gió. Ông cứ tiếp tục đi xuống mà không nhìn thấy gì quanh mình.

Khi chân ông cuối cùng cũng chạm đất, ông bỏ dây ra và mở mắt. Thật kinh ngạc, ở dưới đó, đào sâu vào trong đá là một thành phố ngầm, toàn màu trắng, rất rộng, và rất lạ là không có một bóng người!

Ở đó chỉ toàn vôi gạch vụn, nhà cửa đổ nát. Liệu đây có phải là một thành phố đang được xây dựng dở dang, hay ngược lại, là một thành phố bị tàn phá và bỏ lại trong lòng đất?

Khắp nơi là những mảng tường đổ, kính vỡ, cửa hỏng… Không một bóng người trên đường phố.

Chỉ có sự im lặng nặng nề.

Ông Tsua Tsua tiến vào giữa đống đá, bước đi trên những đường phố vắng tanh. Ông cất tiếng gọi, đào bới, cố tìm ra dấu vết của sự sống.

Không thấy ai cả.

Sau một hồi đi vòng vèo, ông đến trước một ngôi nhà bị đổ.

Ở đó có một người phụ nữ đang khóc, đầu cúi gục trên đầu gối giống như trẻ con.

Ông họa sĩ lại gần, đặt tay lên vai bà để bà yên lòng. Người phụ nữ hét lên, nhưng ông an ủi bà bằng cách kể lại câu chuyện về bãi đất hoang, bọn trẻ con, quả bóng, cái hố, hàng rào, sợi dây thừng…

Sau đó, ông hỏi chuyện gì đã xảy ra làm cho thành phố này yên tĩnh một cách lạ thường.

Người phụ nữ lưỡng lự, ngập ngừng một chút rồi vừa thở dài vừa thì thầm kể, mắt vẫn không nhìn ông họa sĩ:

- Chuyện xảy ra đã hai ngày, hoặc có thể lâu hơn. Từ dưới đất, lũ chuột hoang to khủng khiếp, gớm ghiế́c, quái dị, chưa ai thấy bao giờ, đầy móng sắc, bụng to, đói khát, lao đến bất ngờ tấn công người dân thành phố. Tiếng kêu của chúng xé tan không khí, làm vỡ đá, phá hủy hoàn toàn thành phố. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với người nhà mình, còn tôi kịp trốn trong một chiếc hòm. Nhưng tôi tin chắc là chúng sẽ lại đến, tôi đã nghe thấy tiếng của chúng.

Ông Tsua Tsua cảm thấy đói khát. Người phụ nữ mời ông vào nhà và cho ông ăn, uống. Khi đó, ông họa sĩ nhìn thấy trong góc nhà ít giấy, mực và bút vẽ.

Ông vớ ngay lấy và không nói một lời nào, bắt tay ngay vào vẽ và tô màu trên một tờ giấy các loại mèo, to nhỏ, đủ màu sắc.

Khi không còn giọt mực nào, ông họa sĩ đi lại trên những con phố ngổn ngang của thành phố ngầm để tìm những bức tường chưa đổ. Ông cũng tìm kiếm tất cả những gì còn nguyên vẹn.

Khi đã thấm mệt, ông quay trở lại trốn trong chiếc hòm cùng với người phụ nữ. Họ cùng chờ đợi.

Đêm đến, đầu tiên họ nghe thấy những tiếng kêu ghê rợn, tiếng rú chói tai, sau đó, từ những đường ngầm dưới đất, lũ quái vật to béo, móng sắc, đầy lông lá, đói khát, lại đến.

Chúng nhảy đi tứ phía trong đống đổ nát của thành phố trắng. Bọn chúng đông đến hàng trăm con.

Ðúng lúc đó, lũ mèo vẽ đủ loại to nhỏ, đủ hình dáng, màu sắc, bước ra từ giấy và nhảy bổ vào chúng.

Cuộc chiến diễn ra rất ác liệt: chân cào nhau, răng đọ với móng sắc, màu sắc rực rỡ với màu xám chì, tiếng rú với tiếng vò giấy.

Một cảnh tượng bạo lực chưa từng thấy!

Cuối cùng, những chú mèo giấy đã chiến thắng. Lũ chuột cúi đầu, co móng, nhớn nhác, người rách nát, thủng bụng, gãy răng, đành phải quay về những đường ngầm của chúng trong lòng đất.

Những chú mèo chiến thắng với đủ hình dạng, đủ kích cỡ, đủ màu sắc, bình thản trở lại tờ giấy của mình và từ từ biến mất.

Sau một tiếng đồng hồ, chỉ còn lại những tờ giấy trắng trên các bức tường màu trắng. Và sự im lặng tuyệt đối.

Ông họa sĩ và người phụ nữ vẫn trốn trong chiếc hòm.

Khi thấy bên ngoài đã yên ắng, ông Tsua Tsua mở nắp hòm và đi ra trước, sau đó là người phụ nữ. Bà khóc vì vui sướng.

- Ông là một anh hùng, nhờ tài trí, ông đã cứu được thành phố của tôi.

Bà cũng xin ông ở lại đó.

Không được. Trên kia, vợ tôi và các con đang đợi. Nhưng tôi hứa sẽ quay lại. Bây giờ, bà hãy giúp tôi quay về nhà.

Người phụ nữ giúp ông buộc dây thừng và ông Tsua Tsua bắt đầu chuyến đi dài trở về nhà.

Trong bóng đen của cái hố, ông không cảm thấy lạnh, cũng không thấy gió; ông bám vào chiếc dây thừng, miệng nhắc đi nhắc lại rất vui và tự hào: “Ta đã cứu một thành phố, ta là một anh hûng!”

Khi ông nhìn thấy bầu trời và đặt chân lên mặt đất, bãi đất hoang đã biến mất. Hàng rào cũng biến mất.

Thay vào đó là những ngôi nhà cao tầng. Mọi người dửng dưng đi ngang qua ông. Ông chưa hề nhìn thấy họ ở khu này. Khó khăn lắm ông họa sĩ mới tìm được nhà mình, nhưng tên của ông không còn được ghi trên hộp thư.

Ông lo lắng hỏi hàng xóm, nhưng được trả lời:

- Ông Tsua Tsua ư? Ở đây không có ai tên như thế. Ông đi đi.

Ðúng lúc đó, ông nghe thấy tiếng cười sau lưng.

Ông họa sĩ quay lại và thấy một ông lão người quặt queo như cái rễ cây, mặt ẩn trong bộ râu rậm, đang chăm chú nhìn ông.

- À, tôi đã nhớ ra cái tên Tsua Tsua. Ðã lâu lắm rồi. Khi đó tôi còn trẻ, chính tôi là người đã cầm quả bóng.

Người ta đã bịt miệng hố và quên chuyện đó.

Ông họa sĩ không tin ở tai mình, vì ông cứ nghĩ mình mới chỉ ra đi một hoặc hai ngày.

Õng hỏi ông lão kia xem vợ và các con mình đang ở đâu.

- Tsua, Tsua. À! À! À!

Ông lão chỉ về phía nghĩa địa ở bên kia cầu.

Ông lão càng quắt người hơn nữa và biến mất.

Ông họa sĩ lao như điên qua cầu. Ông chạy thật nhanh đến nghĩa địa, run rẩy đẩy cổng, Ôm tìm tên trên các ngôi mộ và cuối cùng cũng tìm thấy tên của vợ và các con khắc trên bia đá. Cỏ dại đã mọc đầy trên các ngôi mộ và ông họa sĩ dồn hết sức lực để nhổ cỏ trong vô vọng.

- Ái, ái, dừng lại! Ông làm tôi đau quá! Ông làm sao thế? Bỏ tóc tôi ra!

Ôi, đó chính là giọng của vợ ông đang ngủ ngay cạnh ông trên giường. Câu chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ!