← Quay lại trang sách

Đường tới Scốtlen Truyện Scốtlen-Người kể: Fiona Mac Leod

Một con cá sấu trên bờ sông Nin được nghe nói về một xứ sở kỳ diệu, xứ sở nghỉ ngơi, xứ sở mơ ước: Scốtlen.

Ai đã nói cho nó về xứ sở đó?

Câu chuyện không nói rõ, có thể là do gió đã thì thầm trong bãi sậy.

Dù sao thì anh bạn cá sấu của chúng ta cũng cảm thấy cần đi du lịch và đi gặp sư tử để nói chuyện.

- Scốtlen ư? - Sư tử vừa hỏi vừa gãi bờm - Ở đâu vậy?

- Tôi không biết.

Đúng lúc đó, voi tới.

- Scốtlen? Tôi biết rồi. Thực ra tôi chưa bao giờ đặt chân tới đó, nhưng tôi nghe nói xứ sở này nằm ở phía Bắc, ở đó trời hay mưa. Có cả ma nữa.

- Ma ư? - Sư tử vừa hỏi vừa ve vẩy đuôi để đuổi ruồi - Ma là gì?

- Chắc là thứ mà người Scốtlen vẫn ăn. Tôi chưa bao giờ nghe nói về một thứ đặc sản nào khác.

- Hay là chúng ta cùng đi tới đó xem thế nào? - Sư tử gợi ý.

Cá sấu đã sẵn sàng. Voi còn lưỡng lự một chút vì nó rất thích mặt trời và trảng cỏ, nhưng cuối cùng voi cũng đồng ý và chúng cùng lên đường đi chu du: sư tử dẫn đầu, voi theo sau, cuối cùng là cá sấu.

Đi được vài cây số, chúng gặp một cô nàng linh dương rất xinh. Cô hỏi:

- Các anh đi đâu đấy?

- Đến Scốtlen, sư tử hãnh diện trả lời.

- Cho em đi cùng với!

- Không được! Muốn đi xa thì phải rất dũng cảm, mà em thì hơi một tí là sợ.

Ba người bạn tiếp tục đi. Ở chỗ ngoặt của con đường, chúng gặp một con chuột. Chuột hỏi:

- Các anh đi đâu đấy?

- Đến Scốtlen, voi vênh mặt trả lời.

- Cho em đi cùng với!

- Không được! Muốn vượt qua được những khó khăn trong chuyến đi, cần phải có thân hình to lớn và khỏe, mà chuột thì bé tí tẹo.

Sư tử vẫn đi đầu, theo sau là voi và cá sấu. Qua mấy vùng, một con bướm cứ bay lượn trước mặt cả bọn.

- Các anh đi đâu đấy?

- Đến Scốtlen để ăn thịt ma, cá sấu vừa nói vừa nhe toàn bộ hàm răng.

- Cho em đi cùng với!

- Không thể được! Muốn chống chọi lại những bất ngờ trong chuyến đi, cần phải có bộ da cứng, mà bướm thì lại quá mỏng manh.

Ba người bạn lại vui vẻ tiếp tục lên đường. Sau nhiều biến cố mà tôi sẽ không kể chi tiết cho các bạn nghe, và sau khi đã đi qua nước Anh, chúng đến Scốtlen. Trời mưa. Mưa rất to. Voi tỏ ra rất nuối tiếc trảng cỏ. Nó phải mua đến 227 chiếc ô mà vẫn bị ướt. Sư tử bị chảy nước mũi, cúm, viêm xoang và đau họng. Còn cá sấu thì rất vui sướng nhảy vào tất cả các vũng nước trên đường.

Sau khi đi qua các vùng thấp, chúng đến Êđimbuốc. Đói quá, cả bọn quyết định tự thưởng bằng cách cho mỗi người ăn thịt hai hoặc ba con ma.

Vừa vào đến thành phố, chúng đã bắt đầu hỏi mọi người xung quanh:

- Xin lỗi, chúng tôi muốn tìm một nhà hàng có món thịt ma. Ông (bà) có thể giúp chúng tôi được không?

Ngay lập tức, tất cả mọi người hét toáng lên:

- Quái vật! Cứu tôi với!

Thế rồi họ chạy vào lâu đài cổ trên đỉnh đồi và đóng chặt cửa lại. Chỉ còn lại ba người bạn của chúng ta trên đường phố vắng tanh. Chúng thở dài:

- Ôi, thật khó khi là người lạ ở một xứ sở lạ. Mọi người không hiểu được nhau.

Ba con vật tiếp tục đi về phía Bắc. Sau khi đã vượt qua nhiều dãy núi, chúng đến một thành phố tên là Invécnét. Vừa nhìn thấy chúng, mọi người đã rú lên:

- Cứu tôi với! Quái vật!

Sau đó họ chạy trốn vào các trung tâm thương mại và đóng chặt cửa.

Sư tử, voi và cá sấu buồn rầu rời khỏi thành phố, đi dọc theo một con suối chảy vào hồ, một cái hồ lớn, trên bờ có một lâu đài rất to. Màn đêm đang buông xuống, ba con vật đều mệt mỏi. Chúng đi vào lâu đài.

Voi đi ngay xuống bếp. Nó thấy có thịt hun khói và trứng rán, xúc xích và cà chua, cá hồi hun khói, dạ dày cừu nhồi thịt và củ cải nghiền, bánh mì nhỏ kiểu Scốtlen với kem tươi và mứt dâu.

Nó ăn lấy ăn để, và khi đã ăn hết mọi thứ, nó vừa nói vừa liếm vòi:

-MMMmmm, không đến nỗi… Giá như được ăn một hoặc hai con ma thì thích hơn, nhưng thế này cũng không tồi.

Con cá sấu thì đi vào phòng ăn. Trên một cái tủ, nó thấy có một chai đầy rượu uýtki. Nó uống một ngụm, rồi hai ngụm, rồi ba ngụm, rồi uống hết cả chai. Bỏng cả họng! Tuyệt quá!

- Không đến nỗi, không tồi tí nào. Giá như có một hoặc hai con ma ăn kèm thì hay biết mấy, nhưng thế này cũng không tồi, thật sự không tồi…

Sư tử thì đi ra phía tường thành. Ở đó, nó thấy một người đang chơi kèn túi. Sư tử thèm thuồng nhìn anh ta:

- Mình biết rằng sẽ gây ấn tượng xấu nếu ăn thịt người dân của một nơi mà chính mình là khách du lịch, nhưng mình đói quá, không thể khác được.

Thế là sư tử nuốt chửng người chơi kèn túi. Vì sư tử nuốt luôn, không nhai, nên người chơi kèn túi rơi luôn vào dạ dày của sư tử, ở đó anh ta vẫn điềm tĩnh tiếp tục chơi kèn.

Cuối cùng, đêm đến. Cả ba con vật đều mệt, ngủ lăn lóc bên nhau, trong khi đó, ngoài trời, gió bắt đầu thổi rít mạnh như bão. Mưa bắt đầu quật xuống đất, sấm rền, chớp xé trời. Lâu đài bừng tỉnh. Lũ ma bắt đầu đi qua những tảng đá cổ, hu, hu, hu! Hu, Hu, Hu! Ma lớn, ma bé, ma tròn, ma vuông, ma thật, ma ảo, ma không có mắt, ma không có răng, ma gầy, ma béo, ma da nâu, ma nhợt nhạt, ma giàu, ma nghèo, ma đeo xích kêu kèn kẹt… hàng nghìn hàng vạn con ma.

HU! HU! HU!

- Gì thế nhỉ? - Voi lo lắng hé một mắt để nhìn.

HU! HU! HU!

- G…ì… g… ì… th… ế… nh… nhỉ? - cá sấu nói, răng đập vào nhau lập cập.

HU! HU! HU!

- Đi khỏi đây thôi, lâu đài này bị bỏ bùa rồi! - Sư tử kêu to.

Cả ba con vật cố chạy qua một cái cửa cùng một lúc - điều không nên làm tí nào.

Chúng bị kẹt chặt ở cửa, trong khi ở đằng sau, lũ ma đang tiến đến mỗi lúc một gần, tiếng xích kêu loảng xoảng, mắt đảo liên tục, giơ các đốt xương tay về phía ba con vật.

Cố hết sức trong vô vọng, nhưng ba con vật cũng phá đổ được một phần của bức tường để chạy ra ngoài mà vẫn lành lặn.

Bão đã tan, bình minh tới, và giữa hồ có một cái đầu nổi lên. Ai thế nhỉ? Đó là Nexi, quái vật hồ Lốc-nét (đó là con vật giống cái). Khi thấy sư tử, voi và cá sấu, Nexi mừng rỡ kêu lên:

- Cuối cùng cũng có bạn để chơi! Hay hơn những người Nhật cầm máy ảnh hay những nhà khoa học dùng rađa để thăm dò đáy hồ, hoặc khách du lịch người Pháp với những nhận xét xúc phạm!

Hoan hô!

Phấn khởi quá, Nexi vươn đầu và chiếc cổ dài ra, rồi đến chiếc bướu lưng thứ nhất, chiếc bướu lưng thứ hai, chiếc bướu lưng thứ ba, chiếc bướu lưng thứ tư, chiếc bướu lưng thứ năm, chiếc bướu lưng thứ sáu, chiếc bướu lưng thứ bảy. Vừa mới chỉ nhìn thấy chiếc bướu thứ nhất, sư tử đã cảm thấy sợ, run sợ như một con linh dương.

Vừa nhìn thấy chiếc bướu thứ hai, voi đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé, bé tí như một con chuột.

Chỉ vừa thấy chiếc cổ dài, cá sấu đã thấy mình yếu đuối, mỏng manh, giống như con bướm vậy.

- Đi khỏi đây thôi! - Sư tử ra lệnh.

Ngay lập tức, cả ba quay ngoắt lại và chạy, cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, chúng chỉ dừng lại khi cảm nhận được ánh mặt trời của Châu Phi trên lưng.

Vì thế, khi đến Scốtlen - tôi khuyên các bạn nên đến đó, - các bạn sẽ không thấy có cá sấu, voi hay sư tử ở xứ sở của chúng tôi.

Có thể các bạn sẽ thấy ma, đừng chạy, hãy nhìn kỹ bọn chúng. Có một điều chắc chắn là các bạn sẽ thấy những lâu đài, hồ, núi non. Còn nếu các bạn đến Châu Phi - tôi cũng khuyên các bạn nên đến đó - và thấy người chơi kèn túi, thì hãy nhớ rằng đó là chút chít của người chơi kèn túi mà sư tử đã nuốt chửng ở Scốtlen.

Sư tử đã tống ông ta ra khỏi bụng mình. Tôi sẽ không kể chi tiết chuyện này, nhưng người chơi kèn túi đã sống ở đó. Các bạn có biết vì sao không? Xuỵt! Người ta kể với tôi rằng vì ở đó cũng có ma!

Nhưng đó lại là một câu chuyện khác…