← Quay lại trang sách

Chiếc cầu bằng một sợi tóc Truyện Scốt len-Người kể: Fiona Mac Leod

Vào thời gà mái có răng, vào thời lợn lòi bay lượn nhẹ nhàng trong không trung, vào thời hổ hút tẩu thuốc và voi uống trà, vào thời đó có một bà góa sống cùng ba cô con gái.

Cô cả rất xinh, cô thứ hai rất đẹp, nhưng cô út tên là Mirabela mới khôn khéo nhất, láu lỉnh nhất, lanh lợi nhất.

Lúc nào cô cũng vui vẻ.

Một hôm, bà mẹ cảm thấy mình đã gần đất xa trời nên gọi ba cô con gái lại và nói:

- Các con ơi, các con biết đấy, cuộc đời mẹ thật vất vả và bây giờ là lúc mẹ chia phần thừa kế cho các con. Mẹ đã tìm khắp nhà nhưng chỉ tìm được chiếc xoong cũ này, chiếc ghim đã gỉ này và lời chúc phúc của mẹ. Mỗi người hãy chọn thứ mà mình thích.

Ngay lập tức, cô cả nhận chiếc xoong, cô thứ hai chọn chiếc ghim, còn Mirabela nói rằng cô rất vui sướng được nhận lời chúc phúc của mẹ. Ít lâu sau, bà mẹ mất, ba cô con gái phải đi khắp nơi để tìm gia sản riêng cho mình.

Đi được vài cây số, hai người chị nói với nhau:

- Đi cùng con bé vô tích sự này thật khó chịu. Nó còn bé quá, nó làm chúng ta xấu hổ và bực mình.

Sau đó, họ buộc Mirabela vào một tảng đá bằng những đoạn dây thừng to, thắt nhiều nút khó gỡ, rồi tiếp tục đi mà không hề nhìn lại.

Nhưng họ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì lời chúc phúc của mẹ đã gỡ được các nút thắt và Mirabela lại chạy theo các chị của mình.

Không! Không thể được! Hai cô chị nổi giận và buộc Mirabela vào một cái cây, lần này họ thắt mỗi nút hai lần, ba lần, thậm chí bốn lần. Nhưng trong thời gian chưa đủ để tôi kể cho các bạn nghe, lời chúc phúc của bà mẹ đã gỡ hết tất cả các nút và Mirabela lại chạy theo các chị của mình.

Lần này, hai cô chị không tìm chỗ để buộc Mirabela nữa, vì đêm đã đến, màn đêm đen kịt, và họ đang đi trong một khu rừng tối om. Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy ánh đèn ở đằng xa. Ánh đèn rõ dần, ngay sau đó ba cô gái đến trước cửa một ngôi nhà to, to đến nỗi họ có thể đi qua cửa vào mà không phải cúi đầu.

Khi họ vừa bước qua bậu cửa thì một bàn tay to, thô ráp, tóm lấy họ và một giọng nói khàn khàn cất lên:

- A, ba con chim non, món quà thật bất ngờ! Ta sẽ ăn thịt chúng bay trong bữa sáng mai. Aaaa… mmm…!

Ba chị em run lên vì sợ. Họ hiểu rằng mình đã vào nhà của Yêu-tinh-ăn-thị-trẻ-con-thơm-ngon.

Yêu tinh đặt cả ba chị em lên giường, ở đó ba con gái của nó đang ngủ, còn ba con trai của nó ngủ ở giường bên cạnh. Mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng hai cô chị vẫn ngủ say ngay sau đó, còn Mirabela khôn khéo quyết định mở mắt nhìn và lắng tai nghe. Vì thế cô thấy yêu tinh ngồi vào bàn ăn, người hầu mang tới cho nó 3 con cừu, 6 con dê, 9 con bò và 1 con hổ - con hổ này từ nơi khác tới, nó không nghĩ rằng sẽ phải kết thúc chuyến đi xa và cuộc sống trong bụng yêu tinh. Sau khi ăn hết chỗ thức ăn, yêu tinh uống 12 thùng rượu uýtki rồi nằm xuống cạnh vợ. Nó ngáy vang ngay lập tức.

Nửa đêm, yêu tinh tỉnh dậy và hét ầm lên:

- Ta khát quá! Con hổ đó mặn quá! Người hầu đâu, người hầu đâu? Mang nước đến cho ta! Nhanh lên !

Người hầu đáng thương chạy đi tìm ấm nước nhưng trong ấm không còn một giọng nào.

- Khát quá! Khát quá!

- Thưa ông chủ, trong nhà không còn tí nước uống nào.

- Thế thì mang một đứa con gái đến đây, ta sẽ uống máu nó.

- Thưa ông chủ, trời tối quá, con không thể phân biệt được đâu là các con gái của ông.

- Các con gái của ta đều đeo vòng cổ. Nhanh lên!

Người hầu cầm con dao sắc nhất và đến gần giường, dùng tay sờ xem cái cổ nào không đeo vòng.

Chắc tôi không cần kể cụ thể cho các bạn rằng Mirabela đã nghe thấy tất cả và đã lấy vòng đeo cho mình và hai chị!

Xoẹt!

Người hầu cắt cổ đứa con gái đầu tiên của yêu tinh và mang xác đến cho nó. Yêu tinh uống lấy uống để máu tươi. Một đứa con gái không đủ cho yêu tinh, hắn lại đòi nữa, đòi nữa.

Ngay khi những tia nắng bình minh đầu tiên xuất hiện, trước cả khi con gà trống của yêu tinh thức dậy, Mirabela lay hai chị dậy và bảo họ chạy trốn cùng với cô qua cửa ra vào.

Ôi, hãy tưởng tượng cơn giận dữ của yêu tinh khi thấy ba đứa con gái của nó bị giết! Thật kinh khủng! Nó rú lên, đi đôi giày chạy nhanh vào và đuổi theo ba cô gái. Ba cô sợ hãi, quay đầu lại và thấy yêu tinh đang bẽ gãy cây cối để đuổi theo họ. Ba cô gái vắt chân lên cổ chạy thục mạng… nhưng trước mắt họ là một dòng sông rộng!

Yêu tinh hét lên vì chiến thắng, hai cô chị hét lên trong vô vọng, còn Mirabela nhổ một sợi tóc và đặt trên dòng sông. Ngay lập tức, một cây cầu hiện ra: chiếc cầu bằng một sợi tóc.

Mirabela và hai chị gái dễ dàng chạy qua cầu sang bờ bên kia, còn yêu tinh nặng quá nên đành phải quay về, hộc lên điên dại vì tức giận.

Mirabela và hai chị gái yên tâm đi tiếp, đến trưa, họ đến trước một cung điện nguy nga. Đích thân nhà vua ra gặp họ:

- Ta có thể giúp gì các cô?

- Chúng cháu muốn tìm việc làm.

- Thế các cô biết làm gì?

Cô cả đáp:

- Cháu biết nấu nướng, ninh nấu các món thông thường, món ragu bốc khói, các món bánh sôcôla.

- Vậy thì cháu sẽ làm việc ở bếp.

Cô thứ hai vội vàng nói:

- Cháu biết thêu, đan, vá quần áo cũ, làm đồ ren…

- Thế thì cháu sẽ làm việc ở xưởng may.

Còn Mirabela uể oải trả lời:

- Cháu biết làm tất cả các việc đó, và hơn nữa…Cháu có thể làm cho cây nhảy múa và làm cho đá hát. Cháu có thể lấy các vì sao từ trên trời xuống và biến mặt trăng thành phomat tươi.

- Thế thì cháu sẽ làm sứ giả của ta.

Ba cô gái ở lại làm việc trong cung điện. Ít lâu sau, nhà vua gọi Mirabela tới và nói:

- Trước kia, ta có một cái chảo thần không bao giờ vơi cả. Nhưng yêu tinh đã ăn cắp mất. Hãy tìm lại cái chảo cho ta!

Mirabela vừa đi vừa hát, nhảy chân sáo, đi theo những con đường đẫn đến cây cầu bằng một sợi tóc. Cô đến nhà của yêu tinh đúng lúc yêu tinh vợ và ba con trai đang ngồi ở bàn ăn và xúc món ragu thơm ngon đang bốc khói đựng trong một chiếc chảo rất to. Khi chúng ăn xong, thịt trong chảo vẫn nhiều như lúc đầu.

Mirabela chờ cho cả yêu tinh bố cũng ăn xong và cả nhà yêu tinh lăn ra ngủ, mới nhẹ nhàng tiến lại gần bàn ăn, nhẹ nhàng lấy chiếc chảo, rồi nhẹ nhàng kéo ra cửa, nhẹ nhàng bước qua bậu cửa, nhưng một miếng thịt rơi nhẹ xuống đất và ngay lập tức kêu rất to:

- Ông chủ ơi, dậy thôi! Ông chủ ơi, dậy thôi!

Yêu tinh vội đi đôi giày chạy nhanh vào để đuổi theo Mirabela. Nhưng nó chạy nhanh bao nhiêu thì cô gái cũng chạy nhanh bấy nhiêu và đến được cây cầu bằng một sợi tóc trước nó. Một lần nữa yêu tinh đành thất bại quay về, vừa đi vừa điên cuồng chửi rủa cô gái.

Nhà vua rất hài lòng và cho phép Mirabela nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng không lâu sau, ông lại muốn lấy lại chiếc kim bằng vàng mà yêu tinh đã chiếm mất, vì thế một hôm, Mirabela lại phải lên đường, đi đến nơi mà giờ đây các bạn đã biết rồi.

Cô đến đúng lúc yêu tinh vợ đang dùng chiếc kim vàng để vá quần cho yêu tinh chồng. Cô cố thu mình lại và kiên nhẫn chờ đến lúc yêu tinh vợ đứng lên đi vệ sinh mới ra tay lấy lại chiếc kim vàng và chạy trốn. Cô bị vấp khi đi qua cửa vì bị kim đâm.

- Á!!! Mirabela kêu lên.

Yêu tinh đang dạo chơi trong rừng thì nghe thấy tiếng kêu. Nó liền đuổi theo cô, nhưng cũng giống như những lần trước, nó không thể qua được câu cầu một sợi tóc, còn Mirabela ung dung trở về cung điện.

Tuần sau, nhà vua lại nói rằng ông của yêu tinh đã ăn cắp của ông nhà vua một chiếc chăn kỳ diệu, có một nghìn hình thêu và đem lại một nghìn giấc mơ. Cây cầu vẫn bấc qua sông và Mirabela lại qua cầu để trở lại theo dõi nhà yêu tinh.

Cô thấy đúng là yêu tinh và vợ đang nằm dưới chiếc chăn. Cô kiên nhẫn chờ đến khi yêu tinh ngáy to mới đến gần giường, nhón chân để không gây tiếng động, rồi cô kéo chăn…

- AAAA! Ta bắt được ngươi rồi! Bắt được rồi!

Mirabela trở nên quá bé nhỏ trong bàn tay của yêu tinh.

Yêu tinh muốn giết cô gái ngay lập tức, nhưng người ta thường nói rằng trí thông mình không tỉ lệ thuận với chiều rộng của vai: yêu tinh không biết giết Mirabela bằng cách nào cho xứng đáng nhất.

- Nếu ngươi ở vị trí của ta còn ta ở vị trí của ngươi, ngươi định giết ta như thế nào?

- Tôi ấy hả? - Mirabela nói vẻ rất ngây thơ, - tôi sẽ quấy bột yến mạch và nhồi nhét cho ông cho đến khi bột chui ra đằng tai đằng mũi. Sau đó, tôi cho ông vào một cái bao và treo lên xà nhà, rồi tôi đi tìm cái cây to nhất trong rừng, đẽo nó thành cái gậy thật to và dùng gậy này để đánh ông đến chết.

- Ta cũng sẽ làm như vậy! - yêu tinh khoái chí kêu to.

Nó đặt Mirabela ngồi trước một đĩa yến mạch to tướng. Vốn rất khôn khéo, Mirabela đợi đến khi yêu tinh nhìn qua cửa sổ, cô đổ đầy bột yến mạch lên tai và mũi.

Khi yêu tinh ngoảnh mặt lại, nó nghĩ rằng cô gái đã ăn quá nhiều bột nên bột tự trào ra. Nó tóm lấy cô và tống vào đáy một cái bao bằng da rồi treo lên xà nhà.

- Cứ đợi ở đây, ta sẽ giết ngươi ngay khi ta trở về.

Nói rồi yêu tinh ra khỏi nhà, còn Mirabela bắt đầu hát, rồi nói:

- Ôi, đẹp quá! Ôi, tuyệt quá! Ôi, mình không thể tin điều này nếu chính mình không nhìn thấy…Ôi, sung sướng làm sao!

- Gì thế? - yêu tinh vợ đi ngang qua hỏi.

- Không có gì.

- Nói cho ta biết đi.

- Ôi, ở dưới đáy bao đẹp quá! Bao nhiêu là vàng bạc, châu báu.

- Cho ta xem với!

- Thế thì bà tháo dây buộc ra.

Bằng cách này Mirabela ra được khỏi bao. Ngay lập tức, cô tống yêu tinh vợ vào bao, sau đó là ba thằng con trai, rồi con chó của yêu tinh, rồi con mèo của yêu tinh, rồi con gà mái của yêu tinh, rồi con gà trống của yêu tinh…

Riêng người hầu bỏ trốn luôn và thề rằng không bao giờ làm việc cho một con yêu tinh nữa. Không bao giờ!

Mirabela buộc cái bao vào xà nhà và chạy về. May mà vừa kịp, vì yêu tinh cũng vừa đánh bật rễ cây to nhất trong rừng.

Bốp! Nó đập vào cái bao. Rồi bang! Rồi binh! Rồi bông! Rồi bụp! Bụp! Bụp!

Gà mái kêu cục cục, cục cục!

Gà trống gáy ò ó o!

Chó sủa gâu gâu!

Mèo kêu meo meo!

Ba thằng con trai gào rú, còn yêu tinh vợ thì thét lên:

- Dừng lại, anh yêu, em đây! Dừng lại, anh yêu, em đây!

- Tao biết là mày rồi, - yêu tinh vừa càu nhàu vừa tiếp tục đập bùm bụp.

Nó chỉ dừng lại khi không còn tiếng kêu nào phát ra từ cái bao. Khi mở bao ra, nó nhận thấy cả nhà đã chết thật khủng khiếp! Nó đi đôi giày chạy nhanh vào và thề rằng lần này sẽ không để con bé kia chạy thoát. Nhưng Mirabela đã ở bờ bên kia, còn yêu tinh thì vẫn không thể qua được cây cầu bằng một sợi tóc.

- Nếu ngươi ở vị trí của ta và ta ở vị trí của ngươi thì ngươi sẽ làm gì để qua được sông? - yêu tinh hỏi.

- Tôi sẽ uống nước sông cho đến khi sông cạn, rồi tôi đi qua.

- Ta cũng sẽ làm như vậy.

Thế là yêu tinh quỳ xuống để uống nước sông. Nó cứ uống, còn nước cứ chảy. Nó uống nhiều đến nỗi đột nhiên bị nổ tung thành một nghìn ba trăm sáu mươi ba mảnh, từ đó không ai nghe nói gì về con yêu tinh này nữa. Còn Mirabela trở về cung điện. Nhà vua mừng rỡ khi nhìn thấy cô.

Ngày hôm sau, ba hôn lễ được tổ chức trong cung điện. Vâng, đúng là ba đám cưới.

Cô chị cả cưới người bếp trưởng, cô chị thứ hai cưới người thợ cả của xưởng may, còn Mirabela? Cô cưới… - Không, cô không cưới nhà vua. Nhà vua rất già và đã có vợ rồi. Không! Cô cưới con trai của vua, một chàng trai trẻ, đẹp, như cô mong muốn.

Ba lễ cưới cùng kéo dài ba ngày, ba đêm, mỗi đôi vợ chồng được tặng một món quà.

Cô chị cả và người bếp trưởng được tặng chiếc xoong không bao giờ vơi.

Cô chị thứ hai và người thợ may được tặng chiếc kim bằng vàng. Còn Mirabela và con trai của vua được nhận chiếc khăn mang tới nghìn giấc mơ.

Các bạn có biết tại sao tôi lại biết câu chuyện này không?

Bởi vì chính tôi có mặt ở lễ cưới! Vâng, và tôi cũng được nhận quà. Người ta đã tặng cho tôi một chiếc mũ bằng đường, một chiếc áo choàng bằng bơ và đôi giày bằng lông chim. Nhưng trên đường về, ánh nắng mặt trời đã làm tan áo choàng, mưa đã làm tan mũ và gió đã thổi bay đôi giày. Tôi chỉ còn lại câu chuyện này để kể cho những ai thực sự muốn nghe.