← Quay lại trang sách

XỨ NÚI XANH Truyện Scốtlen-Người kể: Jean-Louis Le Craver

Ngày xửa ngày xưa có ba người lính xứ Scốtlen: một hạ sĩ, một cai đội và một anh lính quèn.

Họ cùng thống nhất rời bỏ quân ngũ.

Đi khỏi nơi đóng quân của họ một đoạn, họ nói với nhau:

- Chúng ta đừng đi với nhau nữa, dễ bị phát hiện lắm, hãy đi mỗi người một ngả.

Thế là họ ra đi.

Hai ngày sau, khi đêm đến, viên hạ sĩ tới trước cổng một lâu đài. Vì mệt và đói quá, anh đi tới cửa dưới và xin ngủ nhờ trong chuồng ngựa. Lúc đó có một cô gái xinh đẹp đi ra và niềm nở nói:

- Không có gì may bằng gặp một người lính để biết tin tức của đất nước. Anh được chào đón ở lâu đài này, hãy theo tôi.

Cô gái dẫn viên hạ sĩ vào một căn phòng có đốt lửa, mang đến cho anh ta nước và một chiếc khăn sạch để rửa mặt, rồi nói:

- Này anh bạn, chắc là anh đói lắm rồi, khi nào chuẩn bị xong cơm nước, tôi sẽ gọi anh.

Nói rồi cô gái đi ra.

Một lúc sau, cô gọi viên hạ sĩ và dẫn anh ta đến trước một cái bàn đầy đồ ăn thức uống ngon lành. Cô nói:

- Bây giờ tôi sẽ tắt đèn vì đó là lệ của nhà này. Anh chỉ việc chọn trong bóng tối món ăn mà anh thích nhất.

- Được, - hạ sĩ trả lời, - nếu là lệ của nhà này thì tôi sẽ theo không khó khăn gì.

Đèn vừa tắt, viên hạ sĩ thò tay ra chộp lấy một miếng thịt rừng quay trong đĩa.

Cô gái vội kêu to:

- Người hầu đâu?

Hai thanh niên to khỏe cầm nến bước vào phòng.

- Tống anh ta vào ngục.

Hai người hầu lôi viên hạ sĩ đó, tống vào ngục tối, chỉ cho ăn bánh mì khô và uống nước lã.

Tối hôm sau, viên cai đội cũng đến cửa lâu đài đó và xin ngủ nhờ trong chuồng ngựa. Cô gái ra chào anh và mọi việc diễn ra y như với viên hạ sĩ cho đến khi anh được dẫn tới trước bàn ăn. Cô gái nói:

- Bây giờ tôi sẽ tắt đèn vì đó là lệ của nhà này. Anh chỉ việc chọn trong bóng tối món ăn mà anh thích nhất.

Đèn vừa tắt, viên cai đội thò tay vào một đĩa thức ăn, nhưng cô gái đã gọi người hầu đến tống viên cai đội cũng phải vào ngục tối và cũng chỉ cho ăn uống như viên hạ sĩ kia.

Tối hôm sau, anh lính quèn đến trước cổng lâu đài đó và xin ngủ nhờ ở chuồng ngựa. Cô gái ra chào anh và mọi việc cũng diễn ra y như đối với viên hạ sĩ và cai đội, cho đến khi anh lính được dễn đến trước bàn ăn. Cô gái nói:

- Bây giờ tôi sẽ tắt đèn vì đó là lệ của nhà này. Anh chỉ việc chọn trong bóng tối món ăn mà anh thích nhất.

Đèn vừa tắt, anh lính ôm lấy cô gái, hôn cô và nói:

- Anh biết là tất cả thức ăn trên bàn đều ngon, nhưng không bằng em. Nếu phải chọn thứ mà anh yêu thích nhất, anh sẽ chọn em.

Cô gái gọi người hầu đến, ra lệnh cho họ thắp đèn lên, cho họ thôi việc, rồi cô bảo anh lính ngồi xuống bàn còn mình ngồi đối diện.

Họ cùng ăn tối. Anh lính ăn nhiều hơn nói, còn cô gái lại nói nhiều hơn ăn. Cô hỏi anh về trình độ học vấn. Anh lính trả lời:

- Đúng là anh không thông thái lắm, nhưng anh cũng biết đọc, biết viết.

Cô gái đi tìm một chiếc bút lông, một lọ mực, một tờ giấy, và bảo anh viết vài chữ gì đó.

- Em muốn anh viết cái gì? - anh lính hỏi.

- Hãy viết ra những gì anh vừa nói với em trong bóng tối.

Anh lính viết những lời mình vừa nói và đưa tờ giấy cho cô gái.

Cô gái cầm tờ giấy, đọc đi đọc lại rồi nói:

- Anh có cưới em không?

- Anh không dám. - Anh lính trả lời.

- Thế thì anh nên biết rằng em là con gái của vua Xứ núi xanh. Em có thể cưới một hoàng tử, nhưng em không cần tước hiệu, cũng không cần của cải, vì em đã có chúng. Em có thể lấy một người nghèo, chỉ cần người đó làm cho em vui.

Tối hôm đó, anh lính quèn và con gái của nhà vua Xứ núi xanh định ngày cưới của họ. Đến khi đi ngủ, anh lính lui về phòng một mình, sau khi công chúa chúc anh ngủ ngon.

2

Ngày hôm sau, cặp vợ chồng sắp cưới cùng ăn trưa, sau đó công chúa lấy từ trong túi ra một túi vàng, cô đưa cho anh lính và nói:

- Quần áo của anh cũ quá rồi, chắc là anh muốn thay chúng. Hãy đi đến hiệu may và đặt may vài bộ quần áo đẹp. Nếu anh quay lại với quần áo đẹp, em sẽ rất vui, thậm chí em sẽ đến đón anh bằng xe ngựa.

Anh lính đến hiệu may và nói anh sẽ không ra khỏi cửa hiệu nếu chưa có một bộ đồ mới. Người thợ may bắt tay ngay vào việc. Khi bộ quần áo được may xong, anh lính mặc thử. Bộ quần áo thật vừa vặn, anh lính khen ngợi người thợ may, trả tiền và chào để ra về.

Nhưng khi anh vừa quay lưng lại để đi ra thì mẹ của người thợ may nói nhỏ vào tai con trai mình:

- Người này quá giàu so với một người lính quèn. Hãy đi theo anh ta và khi nào anh ta khát, con hãy đưa cho anh ta quả táo này.

Người thợ may đuổi theo anh lính và nói:

- Ngày hôm nay tôi đã làm việc quá nhiều, nếu anh cho phép, tôi sẽ đi cùng anh.

Thế là cả hai cùng đi đến lâu đài. Họ nói đủ thứ chuyện trên đường đi. Đến gần một vạt rừng ngay bên cạnh đường, anh lính nói:

- Chúng ta nghỉ một lát đi, dù sao tôi cũng không phải đi hết quãng đường, sẽ có người đón tôi. Chưa kể là đi đến đây, tôi khát quá.

- Lẽ ra anh phải nói tôi sớm chứ, - người thợ may nói, - tôi có mang theo một quả táo, nếu anh muốn, tôi sẽ đưa cho anh.

- Đây đúng là một món quà đúng lúc. Cám ơn anh.

Anh lính đưa quả táo lên miệng, nhưng anh vừa nuốt miếng đầu tiên thì đã lăn ra ngủ.

Vừa lúc đó, công chúa đi xe ngựa tới.

Cô thấy anh lính nằm đó, hai mắt nhắm, còn người kia đang ở bên cạnh anh. Cô hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Tôi không hiểu tại sao anh ta đột nhiên lăn ra ngủ.

- Đột nhiên ư? Lạ nhỉ. Thế anh là ai?

- Tôi là thợ giỏi nhất của cả nước. Còn đây là khách hàng của tôi.

- Thế thì anh hãy đánh thức người này dậy đi.

Người thợ may lay lay anh lính, nhưng vô ích, anh lính vẫn ngủ say. Công chúa lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn vàng và nói với người thợ may:

- Khi người này tỉnh dậy, hãy đưa giúp tôi chiếc nhẫn này cho anh ấy. Nếu anh ấy dậy trước tối nay thì không cần đến lâu đài nữa, người ta sẽ không mở cửa đâu. Hãy cho anh ấy ngủ lại nhà anh và nói với anh ấy rằng ngày mai, cũng vào giờ này, tôi sẽ lại đến.

Công chúa quay về lâu đài. Một lúc sau, anh lính tỉnh dậy, người thợ may đưa cho anh chiếc nhẫn vàng và nói:

- Khi anh vừa ngủ say thì một cô gái xinh đẹp đi xe ngựa tới và gửi lại cho anh chiếc nhẫn này. Cô ấy nói là anh đừng đến lâu đài hôm nay, hãy ngủ ở nhà tôi, ngày mai, cũng vào giờ này, cô ấy sẽ tới đây.

- Cám ơn vì đã nhận giúp tôi, - anh lính đáp - ngày mai, cũng vào giờ này, tôi sẽ đợi cô ấy.

Anh lính ngủ đêm ở nhà người thợ may, nhưng hôm sau, trước khi họ ra đi, mẹ của người thợ may nói thầm vào tai con trai mình:

- Bây giờ anh ta còn giàu hơn nữa vì có thêm chiếc nhẫn này. Hôm nay, cũng giống như hôm qua, anh ta sẽ khát nước, con hãy đưa cho anh ta quả lê này.

Hai người lại lên đường đến lâu đài. Khi họ tới gần vạt rừng, anh lính nói:

- Chúng ta hãy ngồi xuống đây, bởi vì cô gái sẽ đến, chúng ta không thể lỡ hẹn với cô ấy. Chưa kể là sau quãng đường đã đi, tôi khát quá.

- Lẽ ra anh phải nói sớm hơn, - người thợ may nói, tôi có mang theo một quả lê, nếu muốn, anh lấy mà ăn.

- Đây là một món quà đúng lúc, cám ơn anh.

Anh lính cắn quả lê, nhưng anh vừa mới nuốt được miếng đầu tiên thì đã lăn ra ngủ.

Ngay lúc đó, công chúa đi xe ngựa tới. Cô ngạc nhiên:

- Sao? Anh ấy lại ngủ à?

- Có vẻ là như vậy, - người thợ may trả lời.

- Thế thì anh đánh thức anh ấy dậy đi.

Người thợ may lay mãi, nhưng anh lính vẫn ngủ say.

Thấy vậy, công chúa lấy từ trong túi ra một con dao bằng vàng và nói với người thợ may:

Khi anh chàng này dậy, anh hãy đưa dùm tôi con dao này. Ngày mai, tôi sẽ quay lại.

Nói xong, công chúa quay đi. Một lát sau, anh lính mở mắt và hỏi xem cô gái có đến không. Người thợ may trả lời:

- Cô ấy đến rồi, nhưng tôi không tài nào đánh thức anh được. Cô ấy gửi cho anh con dao này và nói rằng sẽ đến vào ngày mai.

- Cám ơn anh vì đã nhận lời giúp tôi, - anh lính nói -, nhưng tại sao tôi lại ngủ giữa ban ngày nhỉ? Ngày mai, chuyện này không được phép diễn ra nữa.

Anh lính lại ngủ đêm ở nhà người thợ may, nhưng hôm sau, trước khi họ ra đi, mẹ của người thợ may lại thì thầm vào tai con mình:

- Anh ta lại càng giàu hơn với con dao này. Hôm nay có một chút thay đổi. Con sẽ đâm chiếc ghim này vào lưng áo của anh ta. Chúng ta sẽ xem lần này nó có tác dụng thế nào.

Hai người lại lên đường đến lâu đài. Khi họ tới gần vạt rừng, anh lính nói:

- Chúng ta hãy ngồi xuống đây và cùng xem lại tình hình: cô gái đã đến đây hai lần, tức là cô ấy nói hôm nay sẽ quay lại.

- Chính tôi là người làm chứng, - người thợ may nói.

- Được. Tôi đã uống ba bát nước chè để tỉnh táo và tôi không còn khát nữa. Vậy thì một câu hỏi đặt ra: điều tồi tệ gì khác có thể sẽ đến với tôi?

- Không có gì hết, - người thợ may đáp, - điều có thể xảy đến với anh trong 15 phút sau đây là đi cùng cô gái. Và đánh xe ngựa!

Vừa nói người thợ may vừa vỗ mạnh vào lưng anh lính, như thể để động viên, nhưng thực ra anh ta tranh thủ cắm ghim vào lưng áo anh lính.

Anh lính ngủ say ngay lập tức, vừa lúc đó công chúa đi xe ngựa tới và ngạc nhiên hỏi:

- Sao? Anh ấy vẫn ngủ say à?

- Vâng, cô thấy đấy, người thợ may trả lời.

- Anh hãy gọi anh ấy dậy đi.

Người thợ may lay anh lính, nhưng vô ích.

Công chúa gọi to:

- Người hầu đâu!

Hai người hầu đi đến.

- Hãy khiêng người này và đặt vào trong xe ngựa.

Nhưng hai người hầu không thể làm gì được, anh lính ngủ say đã trở nên nặng đến mức họ thậm chí không thể nhấc anh lên được.

Thấy vậy, công chúa rút từ trong túi ra một cái ghim bằng vàng và nói với người thợ may:

- Khi người này tỉnh dậy, anh hãy chuyển giúp tôi chiếc ghim này và nói rằng tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Khi công chúa vừa đi khỏi, người thợ may rút chiếc ghim khỏi lưng áo anh lính. Ngay lập tức anh lính mở mắt và hỏi xem cô gái đã đến chưa. Người thợ may trả lời:

- Cô ấy đã đến, nhưng vì chúng tôi không thể đánh thức anh được, nên cô ấy nhờ tôi chuyển cho anh chiếc ghim này và nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.

- Cám ơn anh đã cầm giúp tôi, nhưng tôi biết làm gì bây giờ? Anh lính nói.

- Chúng ta hãy quay về, anh có thể ngủ ở nhà tôi.

- Sao? Anh không thấy tôi đã ngủ quá đủ rồi à? Không, không, tôi phải làm việc cần làm ngay lập tức. Chào anh và cảm ơn vì tất cả mọi chuyện.

Người thợ may quay về với mẹ của anh ta, mặc dù không được vui vẻ lắm. Còn anh lính đi tới lâu đài. Tới nơi, anh xin gặp cô gái, nhưng cô không còn ở đó nữa. Người ta chỉ nói với anh rằng cô gái đã đi về nhà cha mình.

Nhà của cha cô ấy ư? Vậy là cô ấy đi đến Xứ núi xanh. Chỉ cần mọi người chỉ đường hộ tôi, tôi sẽ nhanh chóng đến được đó.

Nhưng mọi người ở lâu đài trả lời rằng họ chưa bao giờ nghe nói về xứ sở đó.

3

Thế là anh lính đi khắp nơi… Đến lâu anh cũng hỏi Xứ núi xanh, nhưng người dân ở đâu cũng trả lời anh rằng họ chưa bao giờ nghe nói về xứ sở đó.

Một hôm, anh đi tới một vùng quê. Khi đi qua trước một ngôi nhà, anh thấy một ông lão đang lợp cỏ tranh trên mái. Anh hỏi:

- Bác già thế mà vẫn trèo lên mái nhà được hay sao?

Ông lão đang lợp mái đáp:

- Đúng là ta không còn trẻ. Nhưng cháu là ai mà ta trông không quen, cháu đến đây làm gì?

- Cháu đi tìm Xứ núi xanh.

- Thế thì ta không giúp được gì cho cháu rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên này. Có thể cha ta biết…

- Cha bác còn sống ư?

- Tất nhiên là vẫn còn sống. Ông ấy đang đi lấy cỏ tranh… A, ông ấy kia rồi.

Một ông cụ già hơn đeo một gùi đầy cỏ tranh về đến nơi.

- Chào ông ạ! Cháu đi tìm Xứ núi xanh, ông có thể chỉ đường cho cháu được không?

- Không, cháu ạ, rất tiếc là ông không biết. Cháu nên hỏi cha ta thì tốt hơn.

- Cha ông vẫn còn sống ư?

- Ta nghĩ là ông ấy còn sống. Chính ông ấy đã cắt cỏ tranh để ta mang về. Hãy đi cùng ta, rồi cháu sẽ thấy.

Họ đi đến chỗ một ông cụ già ơi là già đang cắt cỏ tranh.

- Chào cụ ạ! Cụ có thể cho ta biết Xứ núi xanh ở đâu không?

- Trời ạ, nếu ta đã từng nghe nói đến xứ sở đó thì trời sẽ biến ta thành mồ côi ngay lập tức.

- Tức là cha cụ vẫn còn sống ư:

- Ta hy vọng thế, chàng trai ạ. Ít nhất thì sáng nay ông ấy vẫn còn đi bắn chim trên núi, ta không thấy ông ấy phải lê chân. Có lẽ cha ta biết xứ sở đó ở đâu, nhưng nếu cháu muốn hỏi, cháu phải đợi, bởi vì ông ấy không bao giờ trở về trước chiều tối.

- Vâng, cháu sẽ đợi.

Khi ông cụ bắn chim về tới nơi, anh lính nói:

- Chào cụ ạ! Xin phép cụ cho cháu hỏi năm nay cụ bao nhiêu tuổi ạ?

- Ôi, ta vẫn còn trong độ tuổi đuổi theo sự khôn ngoan, nhưng trong khi ta chưa tóm được nó, liệu ta có thể giúp gì được cho cháu?

- Vâng, cháu đang định hỏi ông: cháu muốn biết Xứ núi xanh ở đâu.

- Ta không biết tí gì, con trai ạ. Nếu như xứ sở đó có tồn tại, thì người ta chưa bao giờ nói với ta về nó. Nhưng cháu có thể hỏi cha ta.

- Cha cụ vẫn còn sống ư?

- Đúng vậy. Dạo này cụ hơi mệt, nhưng vẫn sống, cám ơn cháu đã hỏi thăm.

- Vậy cha cụ sống ở đâu?

- Cách đây vài bước thôi, ở trong nhà.

Họ bước vào nhà. Anh lính nhìn thấy cha của cụ già bắn chim nằm trong một cái nôi.

- Chào cụ ạ! Cụ là người già nhất mà cháu được gặp. Cụ bao nhiêu tuổi rồi ạ?

- Cứ gọi là tuổi cao, con trai ạ, nói để không khoe khoang gì.

- Vâng ạ. Vậy thì chắc là cụ đã nghe nói đến Xứ núi xanh.

- … Xứ núi xanh ư?... Không, chưa bao giờ, con trai ạ.

4

Thấy thế, ông cụ bắn chim nói với anh lính:

- Ngày mai, ta sẽ đưa cháu lên núi. Khi ta thổi chiếc còi bằng bạc này, tất cả chim chóc trên thế giới sẽ bay về. Chúng ta sẽ hỏi xem chúng có biết Xứ núi xanh không, tùy theo câu trả lời của lũ chim, cháu sẽ biết phải làm gì. Còn bây giờ, cháu cứ ngủ ở nhà của chúng tôi.

Anh lính ngủ đêm ở nhà của năm ông cụ. Hôm sau, sau khi ăn sáng, anh cùng ông cụ bắn chim đi lên núi. Ông cụ thổi một hồi còi dài, ngay lập tức, bầu trời đen lại và đầy tiếng vỗ cánh của hàng ngàn con chim. Đàn chim đậu kín ngọn núi. Đột nhiên từ phía chân trời một con chim đại bàng rất to bay đến đậu dưới chân ông cụ. Ông hỏi:

- Tại sao ngươi đến chậm hơn tất cả mọi người? Ngươi vốn bay nhanh lắm cơ mà?

Đại bàng trả lời:

- Tôi biết nhưng tôi đến từ nơi rất xa. Xa hơn những con chim khác rất nhiều.

- Thế à? Ngươi từ đâu đến vậy?

- Tôi đến từ Xứ núi xanh.

- Xứ núi xanh ư? Ta nghĩ rằng ngươi phải quay lại đó. Đây là một người rất rất muốn đến xứ sở đó. Ngươi hãy cõng anh ta trên lưng và đưa anh ta tới đó muộn nhất là ngày mai.

- Xin tuân lệnh, nhưng với một người trên lưng, tôi phải được ăn trong khi bay.

- Chúng tôi sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết, anh lính nói.

Anh lính ngủ thêm một đêm ở nhà của năm ông cụ già, đại bàng cũng vậy.

Hôm sau, ông cụ bắn chim đưa họ lên núi rồi đưa cho anh lính hai chiếc túi, một chiếc đầy thịt sống cho đại bàng, còn một túi đầy thịt chín cho anh lính. Anh lính trèo lên lưng đại bàng, cảm ơn và chào ông cụ bắn chim, sau đó, đại bàng bắt đầu bay đi.

Bay qua vài đất nước, đại bàng đòi ăn. Anh lính thò tay vào túi thứ nhất và đưa từng miếng một cho đại bàng, cho đến khi hết nhẵn.

Bay thêm được vài chục dặm nữa, đại bàng lại hỏi:

- Anh còn thịt nữa không?

- Vẫn còn, anh lính đáp.

Anh thò tay vào túi thịt còn lại và đưa từng miếng thịt chín cho đại bàng, cho đến khi hết sạch.

Im lặng bay thêm một lúc nữa, rồi đại bàng lại hỏi:

- Anh còn thịt nữa không?

- Số thịt đựng trong hai túi đã hết nhẵn, tôi vứt cả hai chiếc túi đi rồi, để cho đỡ nặng.

- Anh đã làm rất đúng, - đại bàng nói, - nhưng tôi mệt quá, không thể bay tiếp được. Tôi sẽ đặt anh xuống đằng kia, rồi anh đi bộ nốt quãng đường còn lại.

- Không, không, hãy đưa tôi đến tận Xứ núi xanh. Đây, tôi vẫn còn một ít thịt.

Anh lính cầm dao xẻo một miếng thịt đùi và đưa cho đại bàng.

- Úi chà, quá ngon so với thịt chín, - đại bàng xuýt xoa, - tôi cảm thấy khá hơn rồi đấy.

Bay thêm một lúc nữa, đại bàng lại nói:

- Tôi lại thấy mệt rồi. Tôi chẳng bao giờ có thể bay đến xứ sở đó được mất.

- Chắc chắn là được, - anh lính động viên, - anh đã bay khá lâu rồi, không còn xa nữa đâu.

- Đúng thế, nhưng tôi kiệt sức rồi…

- Cứ bay tiếp đi. Đây, tôi vẫn còn một ít thịt nữa.

Anh lính lại cầm dao xẻo một miếng thịt ở đùi bên kia và đưa cho đại bàng.

Nhờ thế đại bàng bay được tới nơi.

Nó hạ cánh trên một đồng cỏ. Ở đó có xác một con ngựa chết, thế là đại bàng đánh chén thịt ngựa và lại bay đi.

Còn anh lính bước đi khó nhọc vì bị thương. Nhưng nơi mà anh lính đang đi chính là Xứ núi xanh.

5

Đi chưa đến 100 bước, anh lính nhìn thấy một ngôi nhà. Anh lại gần, nhưng vừa đến cửa thì ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên một chiếc giường sạch sẽ và ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong ngôi nhà. Anh được vợ chồng người làm vườn của nhà vua đón tiếp. Họ chăm sóc anh rất chu đáo nên anh nhanh chóng bình phục. Anh nói với họ:

- Ông bà đã cứu chữa cho tôi, tôi xin cảm ơn. Nhưng tôi không thể sống dựa vào ông bà như một kẻ ăn không ngồi rồi. Kể từ hôm nay, nếu ông bà cho phép, tôi sẽ ngủ trong lều đựng đồ nghề và giúp ông bà làm việc ở vườn rau và vườn cây ăn quả.

Người làm vườn trả lời:

- Anh rất tốt, tôi không thể từ chối đôi tay của anh.

Trong vòng chưa tới ba tháng, thời gian đủ để một bộ râu tóc mọc rậm, anh lính đã học được nghề mới.

Một hôm, vợ của người làm vườn từ lâu đài về và thông báo rằng con gái của nhà vua sắp cưới.

- Ai lấy được nàng sẽ rất hạnh phúc, - anh lính nói, - tất cả mọi người đều luôn nói rằng công chúa rất xinh đẹp. Tôi rất muốn nhìn thấy nàng.

- Nếu chỉ thế thì dễ thôi, vợ của người làm vườn nói.

Bà cho anh lính mặc bộ quần áo của chồng mình, đưa cho anh một giỏ đầy táo và nói:

- Công chúa rất thích ăn loại táo này. Anh hãy mang táo đến và đừng ngại khi nhìn cô ấy, vì cô ấy luôn tỏ ra rất dễ chịu và hay chuyện trò với thường dân.

Khi anh lính tới lâu đài, anh nói với lính hầu rằng vợ của người làm vườn nhờ anh đưa táo đến cho công chúa. Lính hầu trả lời:

- Cứ để cái giỏ ở đằng kia, lát nữa chúng tôi sẽ mang cho công chúa.

- Thưa các ông, tôi được giao nhiệm vụ đưa giỏ táo này đến tận tay công chúa và tôi thề với các ông rằng không ai ngoài tôi được mang tới.

Một người lính hầu nói:

- Thôi được, nếu anh muốn vậy thì tôi sẽ dẫn anh đi.

Một lát sau, anh lính đến trước mặt công chúa, nhưng nàng không nhận ra anh. Anh nói:

- Thưa công chúa, thần xin bày tỏ lòng kính trọng của mình. Vợ của người làm vườn nhờ thần mang tới đây vì biết rằng loại táo này rất hợp với khẩu vị của công chúa.

- Vợ của người làm vườn thật tốt bụng, nhờ anh chuyển giúp lời cám ơn của ta đến bà ấy. Bây giờ, anh uống cùng ta một cốc rượu vang nhé.

- Thần rất lấy làm vui lòng, anh lính đáp.

Công chúa rót cho anh một cốc rượu to và nói:

- Chúc sức khỏe!

- Cám ơn công chúa. Thực sự thần không phải là người ở đây, ở quê hương của thần có phong tục là người mời rượu phải uống ngụm đầu tiên.

- Nếu vậy thì ta sẵn sàng.

Công chúa uống ngụm rượu đầu tiên rồi đưa cốc cho anh lính. Anh lính uống một hơi cạn cốc rượu. Anh lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn vàng và đặt vào đáy cốc, sau đó đưa cốc cho công chúa.

Công chúa cầm chiếc nhẫn, ngắm nhìn thật kĩ và thấy tên mình được khắc trên đó.

- Anh lấy chiếc nhẫn này ở đâu?

- Một cô gái đã bảo tôi đi đến hiệu may, sau đó lại gặp tôi đang ngủ say trên đường trở về.

- Anh có vật gì nữa không?

Anh lính lấy từ trong túi ra con dao nhỏ bằng vàng.

- Thần còn có vật này.

- Thế còn gì nữa không?

Anh lính lấy từ trong túi ra chiếc ghim bằng vàng.

- Đây. Đó là tất cả những thứ mà thần có.

- Ta không hỏi gì thêm nữa.

Nàng ôm lấy anh lính và nói:

- Thiếp đã làm tất cả để quên chàng và dường như thiếp đã sắp làm được. Nhưng vì chàng đã tìm được thiếp, nên chúng ta chỉ còn mỗi việc phải làm: đó là định lại ngày cưới của chúng ta!

Người cầu hôn kia đã mất hết hy vọng. Đến ngày đã định, anh lính quèn và công chúa con vua Xứ núi xanh làm lễ thành hôn.

Đó là một hôn lễ rất đẹp và câu chuyện có thể kết thúc ở đây, nhưng tôi phải nói thêm rằng vì những việc làm tốt của mình, vợ chồng người thợ làm vườn được nhận một khoản tiền giúp họ sống an nhàn. Còn viên hạ sĩ và viên cai đội được ra khỏi ngục, hơn thế nữa, mỗi người lại còn được nhận một túi đầy vàng.