Đường tới Miền đất hứa Truyện Ba Lan-Người kể: Ben Zimet
Ngày xửa ngày xưa, ở trong rừng gần làng Sebresin ở Ba Lan, có một người theo đạo Do Thái nghèo khổ sống cùng với vợ. Cứ đến thứ bảy, anh lại tới làng để học và cầu nguyện trong nhà thờ.
Còn những ngày khác trong tuần anh làm gì, không ai biết cả. Người ta chỉ biết rằng anh có hai con dê cái và chúng cho rất ít sữa.
Mỗi buổi sáng, người vợ thả dê trên cánh đồng, sau khi buộc xích vào chân chúng. Buổi tối, cô lùa chúng về nhà. Hai vợ chồng họ làm sữa, bơ và pho mát dê để bán cho dân làng, nhưng họ kiếm được rất ít tiền.
Một hôm, người vợ đi vắt sữa dê, nhưng không thấy chúng đâu. Cô tìm chúng khắp nơi trên cánh đồng, trong khu rừng cạnh đó, nhưng vẫn không thấy.
Cô chợt nhớ ra sáng hôm đó, cô đã quên buộc xích vào chân chúng. Cô rên rỉ và bật khóc. Nhưng anh chồng lại cười tươi và nói với cô:
- Mọi thứ đều do Trời cả.
Người vợ nhìn thẳng vào mắt chồng và thấy trong đó một tia sáng lạ. Cô nhớ rằng anh đã muốn mua và nuôi hai con dê này đến thế nào.
Khi đó, anh đã nói dối: “Đó là ý Trời”.
Lũ dê trở về lúc hoàng hôn. Tối hôm đó, chúng cho rất nhiều sữa, nhiều hơn từ trước đến giờ. Đối với người vợ, đó là một dấu hiệu: lũ dê được ban phép lành.
Ngày hôm sau đó, cô lại để chúng tự do, không xích chân nữa. Ban ngày, cô không thấy chúng đâu, nhưng buổi tối, chúng lại trở về, nặng nề vì nhiều sữa.
Hai vợ chồng bán tất vả chỗ sữa đó cho dân làng. Người ta nhanh chóng nhận ra loại sữa này có tác dụng đặc biệt: làm người ốm chóng bình phục, ngay cả người ốm rất nặng cũng hồi phục sau khi uống sữa, đến mức ít lâu sau, trong cả làng Sebresin không còn ai ốm nữa.
Sáu ngày trôi qua như vậy. Buổi sáng ngày thứ bảy, anh chồng quyết định đi theo lũ dê. Chúng nô đùa, nhảy nhót chỗ nọ, chỗ kia, anh chồng vẫn theo sát chúng. Rồi chúng đến một nơi trong rừng, chỗ cây cối mọc rậm rạp, san sát nhau: lũ dê nhảy dưới tán cây, còn anh chồng vẫn đứng theo dõi chúng. Ở phía bên kia có một cửa rộng dẫn vào lòng đất. Lũ dê nhảy vào trong, người chồng cũng đi theo chúng. Anh bước vào một cái hang rất tối, đằng xa có một tia sáng. Lũ dê chạy về phía ánh sáng, anh vẫn đi theo chúng. Nhưng từ bước chân đầu tiên, anh đã bị một lũ quỷ nhỏ đen sì, ghê sợ tấn công từ tất cả các phía. Chúng nhăn nhở, hò hét, miệng thè ra những cái lưỡi lửa dài. Rồi đá bắt đầu rơi ầm ầm xung quanh anh, thật khủng khiếp. Ngay cạnh anh xuất hiện những cô gái khỏa thân, khêu gợi, cười lả lơi. Nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi. Không một giây phút nào anh mất lòng tin vào Thượng đế. Vì thế, anh nhanh chóng đến được đầu kia của hang.
Vừa trèo lên khỏi miệng hang, anh nhìn thấy bầu trời xanh. Một màu xanh mà anh chưa bao giờ nhìn thấy. Ngay gần đó có một chàng trai vừa chơi sáo vừa chăn đàn dê. Nhìn thấy anh, chàng thanh niên vội đi tới và nói bằng tiếng Do Thái cổ:
- Anh mới đến đây phải không?
Anh chồng kinh ngạc nhận ra là mình đã đặt chân lên vùng đất thiêng của xứ Israel cổ đại. Chàng thanh niên nói tiếp:
- Tôi cũng mới đến đây. Trước kia, tôi thường chăn bò trên các quả đồi ở vùng Giuđê và trên các ngọn núi xung quanh Thành phố thần thánh Giêrusalem…
Anh chồng quỳ xuống đất, hôn đất và sỏi đá. Rồi anh ngồi dậy, viết một lá thư dài gửi người Do Thái ở Sebresin và tất cả dân Do Thái đang lưu lạc. Trong thư, anh bảo họ đi theo lũ dê và tới miền Đất Thánh. Anh còn khuyên họ không nên sợ những thứ trong hang, bởi vì đó chỉ là những bóng ma không có thực. Viết xong, anh bọc lá thư lại trong một chiếc lá sung và buộc vào cổ một trong hai con dê. Trên chiếc lá sung, anh viết thêm rằng lá thư này gửi tới giáo trưởng làng Sebresin.
Lũ dê quay về lúc hoàng hôn, nặng nề vì nhiều sữa. Nhưng cô vợ rất bực mình vì không thấy anh chồng cùng về với chúng; cô bực bội đến mức không nhận ra chiếc lá sung buộc trên cổ một con dê.
Một ngày trôi qua, rồi hai ngày, ba ngày. Đến sáng ngày thứ tư, cô vợ đã chắc chắn rằng chồng mình bị bọn cướp giết chết trong rừng, cô nghĩ: “Tại sao mình phải ở lại một mình trong rừng? Tốt hơn hết mình phải về sống ở thành phố cùng với gia đình”. Cuối cùng, cô quyết định chuyển nhà.
Khi đã chuyển đến thành phố, cô lại nghĩ: “Giữ lũ dê lại làm gì nhỉ? Tốt hơn hết mình giết quách chúng đi để bán thịt”. Và cô đã làm như vậy.
Sau khi cắt tiết hai con dê, ông hàng thịt ở Sebresin mới nhận thấy ở cổ một con dê có buộc chiếc lá sung. Ông nhanh chóng mời giáo trưởng đế. Khi đọc xong lá thư, giáo trưởng làng Sebresin oà khóc nức nở:
- Làm thế nào bây giờ? Chúng ta không thể làm lũ dê sống lại được. Mà chỉ có chúng mới biết đường đến miền Đất Thánh.
Giáo trưởng làng Sebresin cất lá thư trong ngăn kéo bàn của ông ở nhà thờ rất lâu. Nhưng vài năm sau, một trận hoả hoạn đã phá huỷ hầu như toàn bộ làng Sebresin, và lá thư được gửi đến từ miền Đất Thánh cũng biến mất trong lửa.