Nàng công chúa mất tích Truyện Ba Lan-Người kể: Ben Zimet
Ngày xửa ngày xưa, ông vua nọ có một cô con gái.
Ông có đến sáu người con trai, nhưng chỉ có một cô con gái, cô là niềm vui lớn của đời ông.
Một hôm, nhà vua bất ngờ nổi giận, và trong cơn giận dữ, ông đã nói với công chúa:
- Quỷ tha ma bắt mày đi.
Ngày hôm sau, công chúa biến mất.
Nhà vua vô cùng thất vọng. Ông nghĩ :
- Ai sẽ trả con gái cho ta? Ai sẽ tìm thấy con gái ta? Ai sẽ tìm con gái cho ta? Ai sẽ trả con gái cho ta?
Khi đó, sứ giả của nhà vua tới và nói:
- Thưa bệ hạ, hãy cho thần một con ngựa, thần sẽ tìm con gái cho bệ hạ.
Nhà vua cho sứ giả một con ngựa. Sứ giả ra đi. Anh đi khắp vương quốc và đến một hoang mạc. Anh cưỡi ngựa đi khắp hoang mạc trong suốt một năm. Rồi một hôm, anh tới trước một lâu đài lớn nằm dưới một đám mây đen rất to. Lâu đài này có lính canh gác, vì thế sứ giả nghĩ rằng lính gác sẽ không cho anh vào. Nhưng ngược lai, họ làm như không nhìn thấy anh, họ tránh xa để anh vào, thế là sứ giả của vua đi vào trong lâu đài. Anh vào trong một gian phòng rộng rãi, rất nhiều người đang ăn, uống, hút thuốc. Ở đó cũng vậy, không ai nói một lời nào với sứ giả; họ làm như anh không hề có mặt ở đó.
Một lát sau, sứ giả nhìn về phía cuối phòng. Anh thấy bên cạnh ngai của lãnh chúa lâu đài có một phụ nữ đang ngồi, đó chính là nàng công chúa bị mất tích.
Một lúc lâu sau, nàng công chúa bị mất tích đứng dậy để đi ra, cô đi qua trước mặt sứ giả của nhà vua. Sứ giả liền nói với công chúa:
- Nàng không nhận ra ta sao?
Công chúa trả lời:
- Từ khi vua cha đuổi ta đến đây, trong lâu đài tăm tối này, ta không còn nhận ra được nhiều thứ nữa, tất cả đã trở nên tối đen đối với ta.
Sứ giả của nhà vua nói cho công chúa biết anh là ai, nhà vua đau khổ biết bao nhiêu, và anh còn hỏi xem làm thế nào anh có thể đưa cô ra khỏi lâu đài này.
Công chúa nói:
- Ta đã nghe thấy Chúa của lâu đài này nói trong khi ngủ mơ rằng chỉ có người nào tỉnh táo mới có thể mang ta ra khỏi đây. Đó chính là việc mà anh cần phải làm. Anh phải quay lại hoang mạc và sống ở đó suốt một năm. Trong suốt một năm đó, anh không được nói một lời nào. Đến ngày cuối cùng, ngày cuối cùng của năm, anh lại quay về đây, nhưng ngày hôm đó, anh không được uống, cũng không được ăn; và nhất là anh không được ngủ, anh phải thức.
Thế là sứ giả của nhà vua quay lại hoang mạc; anh sống ở đấy trong cả một năm; thậm chí anh phải thả con ngựa đi vì sợ mình sẽ nói với nó. Một năm đã trôi qua. Anh đánh dấu ngày tháng trên cát, anh rất thèm nói. Nhưng anh không nói gì.
Ngày cuối cùng của năm đã đến. Sứ giả đứng dậy, không ăn, không uống. Và tất nhiên là anh không ngủ. Anh ra đi. Anh bước đi, đi mãi, đi về phía công chúa bị mất tích.
Anh đi hết hoang mạc, và khi bước chân ra khỏi hoang mạc, anh nghe thấy tiếng chim hót rất hay trên một cành cây. Anh nghĩ: “Ôi, nghe tiếng chim hót chắc là không sao”. Và anh tiến đến dưới cây có tiếng chim.
Nhưng khi đến dưới cây, anh thấy những quả đào thật đặc biệt, ngon hơn tất cả những quả đào mà các bạn đã nhìn thấy từ trước tới nay. Chưa kịp nhận ra mình đang là gì, anh hái một quả đào và ăn luôn. Tất nhiên là cây rất đắc ý vì sứ giả của vua đã ngủ say. Anh ngủ trong suốt 70 năm.
Một hôm, công chúa và người hầu đi ngang qua đó. Công chúa nhìn thấy sứ giả của vua đang ngủ say. Tất nhiên, cô hiểu chuyện gì đã xảy ra. Quá thất vọng, cô giật chiếc khăn đang quàng trên đầu ra và cô dùng nước mắt viết một lá thư rồi đặt gần sứ giả, và cô tiếp tục đi.
70 năm sau, sứ giả của vua tỉnh giấc. Anh nhìn xung quanh và cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh nhìn thấy lá thư của công chúa, anh cầm thư lên và đọc. Trong thư viết: “Anh đi tìm tôi trên ngọn núi vàng, nơi tất cả mọi thứ đều quý”.
Sứ giả lên đường. Anh bước đi, đi mãi. Anh đến gặp một người có uy quyền đối với tất cả các loài động vật trên trái đất. Anh nhờ ông ta gọi tất cả động vật trên trái đất lại và hỏi chúng xem trong khi đi lang thang, chúng đã bao giờ nhìn thấy ngọn núi vàng, nơi tất cả mọi thứ đều quý, chưa.
Nhưng tất cả bọn chúng đều trả lời: “Chưa”.
Sứ giả của vua lại tiếp tục lên đường. Anh cứ đi mãi, đi mãi. Anh gặp một người có uy quyền đối với tất cả chim chóc trên khắp trái đất. Anh nhờ ông ta gọi tất cả chim chóc đến để hỏi xem trên đường bay, chúng đã bao giờ nhìn thấy ngọn núi vàng, nơi tất cả mọi thứ đều quý, chưa.
Nhưng tất cả bọn chúng đều trả lời: “Chưa”.
Sứ giả của vua lại tiếp tục lên đường. Anh cứ đi mãi, đi mãi. Anh gặp một người có uy quyền đối với tất cả các loại gió thổi trên khắp trái đất. Anh nhờ ông ta gọi tất cả các loại gió đến để hỏi xem trên đường đi, chúng đã bao giờ nhìn thấy ngọn núi vàng, nơi tất cả mọi thứ đều quý, chưa.
Nhưng tất cả bọn chúng đều trả lời: “Chưa”.
Sứ giả của vua hiểu rằng công chúa đã bị mất tích mãi mãi. Anh không thể tiến thêm một bước nào nữa, anh cũng không thể lùi một bước nào nữa, anh không thể bước sang phải một bước nữa, anh cũng không thể bước sang trái một bước nào nữa.
Trong khi đứng chôn chân ở đó, bất động, bỗng nhiên anh thấy một ngọn gió bước thấp bước cao xuất hiện, gần như sắp đứt hơi. Ngọn gió nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn, nhưng tôi buộc phải đưa một nàng công chúa đến một nơi mà tôi chưa bao giờ tới.
Sứ giả hỏi:
- Thế ở đó có thứ gì quý giá?
Ngọn gió trả lời:
- Tất cả.
Sứ giả lại hỏi:
- Vậy ngươi có thể dẫn ta đến đó được không?
Ngọn gió nhỏ đáp:
- Tôi không biết, tôi không biết. Nhưng… hình như anh là người đã vứt bỏ nhiều thứ. Tôi cảm thấy dường như anh nhẹ hơn mọi người… Được, tôi sẽ cố!
Thế là ngọn gió nhỏ cho sứ giả ngồi lên vai và họ cùng lên đường.
Họ đi qua biết bao xứ sở, biết bao vùng đất, và cuối cùng đến được ngọn núi vàng nơi tất cả mọi thứ đều quý giá. Ở đó, sứ giả đã tìm thấy nàng công chúa bị mất tích.
Họ sống với nhau ở ngọn núi xa xôi này rất lâu.
Rồi một hôm, họ trở về bên vua cha.
Câu chuyện của tôi đến đây là hết.