Ông vua và chú bướm Người kể: Alain Gaussel
Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua và mà một chú bướm.
“Hay là mình đi bắt bướm nhỉ”, ông vua nghĩ, và ông vớ lấy chiếc vợt bắt bướm.
“Mình muốn được nhìn thấy một ông vua”, chú bướm nghĩ, và chú bay đi tìm ông vua.
Ông vua đi về miền thôn quê. Vương miện của ông sáng rực dưới ánh mặt trời. Mắt ông rực sáng rình bắt các chú bướm.
- Có một chú bướm! Ông vua kêu lên và vung vợt.
- Có một ông vua! Chú bướm kêu lên khi nhìn thấy chiếc vương miện sáng lấp lánh, và nhanh như chớp, chú đậu lên trên vương miện.
- Nhưng chú bướm bay đi đâu rồi? Ông vua thảng thốt, ông không nhìn thấy chú, cũng không cảm nhận được chú.
- Nhưng ông vua đi đâu rồi? Chú bướm la lớn, chú bị mớ tóc dài của ông vua che lấp không thể thấy được người ông, giống như một cái cây che cả khu rừng.
- Tôi ở đây, chú bướm nói khi nghe thấy nhà vua hỏi.
- Ta ở đây, nhà vua nói khi nghe thấy câu hỏi của chú bướm.
- Ở đây, là ở đâu? Ông vua hỏi.
- Ở đây, là ở đâu? Chú bướm hỏi.
- Trên vương miện của ông đây, chú bướm nói.
- Dưới vương miện của ta đó, người kia nói.
Chú bướm thử nhấc cái vương miện lên để nhìn ông vua phía dưới, nhưng chú không tài nào nhấc được vì vương miện quá nặng và cũng vì chú đang ngồi lên trên (bạn thử nhấc cái ghế mình đang ngồi trên đó lên mà xem!).
Ông vua kiễng chân lên để thử nhìn lên phía trên vương miện, nhưng ông không tài nào nhìn được bởi vì ông càng kiễng chân cao lên, vương miện của ông cũng lại càng cao hơn.
- Tôi chẳng có cách nào để nhìn thấy ông, chú bướm nói.
- Ta chẳng có cách nào để thấy mi, cũng như để chộp mi với cái vợt của ta, ông vua nói.
- Càng hay, chú bướm nói. Chú không muốn bị chộp.
- Mặc kệ, ông vua nói.
Đúng lúc đó, vương miện đang ngủ, thức dậy và cảm thấy sáu cái chân tí xíu của chú bướm, nó nói:
- Tôi thấy nhột nhột.
- Ai nói đấy, ông vua hỏi.
- Là tôi đây, vương miện của ngài đây, vương miện trả lời.
- Trời ơi mi nói được ư? Ông vua sửng sốt kêu lên. Mi nói được! Nhưng kể từ khi mi ngự trên đầu ta, ta chưa bao giờ nghe mi nói cả.
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhột nhột, vì thế đây là lần đầu tiên tôi muốn nói.
- Thế là thế nào! Ông vua kêu to. Ngày người ta đội vương miện lên cho ta, ngày ta cưới hoàng hậu, ngày ta được trao tặng Bắc đẩu bội tinh, ngày ta chiến thắng kẻ tình địch Valmader, ngày chiến thắng Trapusfir, mi cũng chẳng muốn nói, chẳng muốn nói gì hết, thế mà hôm nay, một con bướm vớ vẩn…
- Một con bướm vớ vẩn! Chú bướm la lên, chú tức giận, giậm giậm sáu cái chân tí xíu của mình, làm cho vương miện thấy nhột nhột và thinh thích.
Ông vua nghĩ ngợi một lúc. Người ta nghe thấy ông lẩm bẩm: “Trapusfir, Valdemar, Aligonde” (đây chính là tên của hoàng hậu đấy).
- Có thể mi nói đúng, ông vua nói. Ta thử nhớ lại xem. Lần cuối người ta cù ta khi ta lên bảy hay tám tuổi gì đó. Kể từ đó, không ai dám cù ta cả.
- Tôi thấy nhột, nhột, nhột, vương miện nói, người nẩy nẩy lên.
“Được cù nhột”, ông vua thở dài. “Được cù nhột”, ông vua kêu lên. Được cù nhột, ông vua mong ước.
Và vội vội vàng vàng, không nghĩ tới chú bướm và vương miện nữa, ông vua chạy về cung điện và gọi hoàng hậu.
- Aligonde! Cù trẫm đi!
- Cù bệ hạ? Aligonde nói. Bệ hạ làm sao vậy? Và rồi hoàng hậu quay trở lại nơi bà từ đó tới.
Vua gọi Tể tướng tới.
- Hãy cù ta đi!
- Đức vua nói gì ạ? Tể tướng hỏi, ông hơn nghễng ngãng và ông sợ người ta cho ông là ngốc nghếch hay vô dụng (đó là sự thật, nhưng sự thật nói ra không hay ho gì và lại càng không hay nếu như người ta nghe thấy, nhất là đối với một người điếc).
- Hãy cù ta đi! Vua nói rõ to và phát từng âm rõ rệt, đưa các ngón tay ra làm phụ họa theo câu nói.
- Đây có phải quyền lợi của đất nước không, thưa Đức vua? Tể tướng hỏi, như mỗi lần vua ra lệnh cho ông.
- Quyền lợi của đất nước, ta chẳng cần quan tâm đến cái đó, vua nói thành thực, cái quan trọng đối với ta là quyền lợi của ta, của chính ta và thú vui của ta.
- Hạ thần cũng thấy thế, Tể tướng nói. Nhưng đó là những điều người ta nghĩ, không phải những điều người ta nói ra.
- Không ai nghe chúng ta đâu, ông vua nói.
- Tôi đang vểnh tai lên nghe đây, chú bướm nói.
- Tôi đang nghe đây, vương miện nói.
- Hãy nghe đi, ông vua nói, nhưng không được kể với ai đấy. Đấy không phải là lợi ích của các ngươi.
Than ôi! Tể tướng đã được học số học và chính trị, hùng biện và chiến thuật, ngoại giao và nói dối, nhưng kể từ khi ông không được cù và cũng chẳng đi cù người khác (và từ khi ông còn bé tí ti cơ) ông không biết làm thế nào để cù nhột nhà vua.
Và nếu như ông biết, liệu ông có dám không?
Chẳng được cù nhột, ông vua đi ngủ.
Và trong giấc mơ, vua bị cù nhột đến nỗi ông không chịu nổi! A! Giá như bạn thấy ông ấy uốn éo, vặn vẹo, cười ngặt nghẽo nhỉ.
Khi tỉnh giấc, ông vua trông rất hớn hở. Ông bổ nhiệm một thành viên phụ trách bộ Cù nhột, yêu cầu ông này thành lập ngay một học viện cao cấp đào tạo cấp tốc những người làm nghề Cù nhột!