← Quay lại trang sách

Bốn con sói Người kể: Alain Gaussel

Ngày xửa ngày xưa có một chú bé sống trong một ngôi nhà, ngay gần sát bìa rừng. Và trong khu rừng này có những con sói, những con sói tru vào ban ngày, những con sói tru vào ban đêm, phát ra “HU HU HU…”.

Nhưng chú bé không thấy sợ, chú đã quen rồi.

Một hôm, đó là một ngày thứ tư, chú bé thức giấc vào lúc năm giờ sáng. Chú mở cửa sổ: trời trong, có sao, có trăng, không mây. “Hôm nay sẽ đẹp trời lắm đây. Mình dậy sớm, vì thế mình sẽ tiện thể dạo một vòng quanh rừng”.

Chú lấy một túi đầy kẹo, nhẹ nhàng ra khỏi nhà để không làm bố mẹ thức giấc và chú đi về phía khu rừng.

Chú tới khu rừng đúng lúc mặt trời thức dậy.

Và chú nhìn thấy gì đây nhỉ? Một con sói xám to!

Đó là con sói sáng.

Xung quanh con sói vương vãi lông gà. Con sói xám ăn thịt những con gà mái, nhai xương chúng.

Nó nhai kêu “răng rắc, răng rắc”.

- Chào anh sói! Chúc anh ăn ngon! Anh có muốn ăn kẹo không?

Con sói rất ngạc nhiên:

- Sao? Cậu không sợ ta ư?

- Tại sao tôi lại phải sợ anh cơ chứ? Tôi đã quen tiếng anh rồi. Tôi thường nghe tiếng anh tru trong rừng. Vả lại anh lại vừa ăn hết cả lũ gà mái. Anh chắc không đói để ăn thịt tôi.

- Cảm ơn cậu đã cho kẹo! Này, ta sẽ cho cậu một món quà nhỏ. Ta đã ăn hết lũ gà mái, nhưng con gà trống này quá gầy, quá cứng. Ta cho cậu đấy.

Chú bé vác chú gà trống lên vai và tiếp tục đi.

Chú đi, đi, đi mãi….

Và đúng giữa trưa, chú nhìn thấy gì trước mặt mình đây nhỉ? Một con sói xám to!

Đó là con sói trưa. Xung quanh con sói buổi trưa vương vãi len lông cừu, sói ăn thịt các con cừu, nhai xương chúng.

Nó nhai kêu “răng rắc, răng rắc”.

- Chào anh sói! Chúc anh ăn ngon! Anh có muốn ăn kẹo không?

Con sói rất ngạc nhiên:

- Sao? Cậu không sợ ta ư?

- Tại sao tôi lại phải sợ anh cơ chứ? Tôi đã quen tiếng anh rồi. Tôi thường nghe tiếng anh tru trong rừng. Vả lại, anh vừa ăn hết cả một con cừu to béo ngậy. Anh chắc không đói để ăn thịt tôi.

- Cảm ơn cậu đã cho kẹo! Này, ta sẽ cho cậu một món quà nhỏ. Ta đã ăn thịt cừu, nhưng còn lông len, ta chẳng cần tới. Ta cho cậu đấy. Cậu sẽ tặng lại cho mẹ cậu, bà ấy sẽ đan cho cậu một cái áo.

Chú bé cảm ơn, chú cho lông len vào túi và tiếp tục đi.

Chú đi, đi mãi…và vào lúc năm giờ chiều, chú nhìn thấy gì trước mặt mình đây nhỉ? Một con sói xám to. Đây là con sói chiều. Xung quanh con sói vương vãi vỏ hộp, giấy dính đầy mỡ và những đoạn dây thép.

Con sói này chắc đã bới trong thùng rác!

- Chào anh sói! Chúc anh ăn ngon! Anh có muốn ăn kẹo không?

Con sói rất ngạc nhiên:

- Sao? Cậu không sợ ta ư?

- Tại sao tôi lại phải sợ anh cơ chứ? Tôi đã quen tiếng anh rồi. Tôi thường nghe tiếng anh tru trong rừng. Vả lại, anh vừa ăn hết mọi thứ có trong thùng rác. Anh chắc không đói để ăn thịt tôi.

- Cảm ơn cậu đã cho kẹo! Này, ta sẽ cho cậu một món quà nhỏ. Ta tìm thấy ba cái hột mơ trong thùng rác. Hình như có thể dùng chúng làm những cái còi nhỏ. Nếu cậu không biết làm còi, cậu có thể trồng nó xuống đất, sẽ có ba cây mơ mọc lên.

Chú bé cảm ơn và tiếp tục đi.

Chú bé gần về tới nhà, mặt trời đột nhiên lặn mất. Thế là trời trở nên tối thui.

Và bỗng nhiên chú nhìn thấy gì trước mặt mình đây nhỉ? Một con sói đen to!

Đó là con sói đêm. Và con sói này chưa ăn gì cả.

Nó vừa tiến lại gần vừa kêu “grừ grừ…”

- Chào anh sói! (Ồ, chú đã không nói chúc ăn ngon!). Anh có muốn ăn kẹo không?

- Ta rất muốn ăn một cái kẹo và sau đó ta sẽ ăn thịt một cậu bé. Cậu sợ rồi hả?

Chú bé run lên vì sợ hãi, giọn run run chú nói:

- Tại tại tại …. sao tôi... tôi… tôi lại phải sợ anh cơ chứ? Tôi… tôi… tôi đã quen tiếng anh rồi. Tôi... tôi… tôi thường nghe thấy tiếng anh tru trong rừng.

- Nếu cậu nhìn thấy cái vật sau lưng cậu, cậu sẽ chết khiếp cho mà xem.

- Cái đó thì tôi biết rồi. Anh nói thế để tôi quay đi, và khi tôi quay lưng lại, anh sẽ nhảy bổ vào tôi chứ gì.

Nhưng đúng lúc đó, chú bé nghe thấy có tiếng động trong đám lá khô. Chú nghe thấy tiếng “Ha ha ha”. Chú thấy sợ khủng khiếp.

Và lúc đó chú nhìn thấy gì đây? Ba người bạn của chú: sói sáng, sói trưa và sói chiều.

- Xin chào cậu bé. Bọn ta tới xem cậu còn kẹo không.

- Ồ tất nhiên tôi vẫn còn kẹo chứ! Nhưng các anh hãy mau lại đây bảo vệ tôi chống lại sói đêm đi.

Thế là sói sáng tiến lên,

sói trưa tiến lên,

sói chiều tiến lên,

và sói đêm cụp đuôi chuồn lùi bước.

Chú bé đã quá sợ hãi, chú đã quá mệt!

Chú lấy lông len cừu ra, trải trên mặt đất, nằm xuống và chú ngủ thiếp đi.

Sói sáng đứng canh,

sói trưa đứng canh,

sói chiều đứng canh.

Nhưng khi chú bé tỉnh giấc, chú phát hoảng lên:

sói sáng đang ngủ,

sói trưa đang ngủ,

sói chiều đang ngủ,

và sói đêm vừa tiến lại vừa kêu “grừ grừ…”.

May sao con sói là một kẻ rất tham ăn. Nó nói:

- Được, ta sẽ ăn thịt mi sau.

Thế là chú bé lấy hết sức ném cái kẹo vào bụi cây. Con sói bị gai nhọn đâm vào mõm, và chú bé hét lên với nó:

- Anh biết không, khi ăn kẹo để khỏi bị gãy răng, phải mút kẹo thật chậm, thật chậm. (Như thế này thời gian sẽ trôi đi, cậu nghĩ, sẽ có người nào đó tới giải thoát cho mình.)

Khi con sói mút kẹo xong, chú bé nói với nó:

- Anh biết không, sau khi ăn kẹo, để không bị đau răng, cần phải súc miệng kỹ vào. Anh có muốn ăn một cái kẹo nữa không?

- Ta rất muốn ăn, sau đó ta sẽ ăn thịt mi.

Chú bé ném cái kẹo ra xa hơn nữa.

Và chú ném từng cái một, mỗi lần ném chú lại nói:

- Mút chậm chậm thôi, cứ thong thả, nhớ đánh răng kĩ vào.

Nhưng được một lúc thì chú chỉ còn có ba cái kẹo trong túi và chú bé tự nhủ: “Chuyện gì sẽ xảy ra khi không còn kẹo nữa đây, con sói sẽ ăn thịt mình chăng?”

Đúng vào lúc đó – bạn có nhớ là sói sáng đã cho chú bé một con gà trống không? - chú gà trống cất tiếng gáy: “Ò ó o o! Ò ó o o!”

Ngay lập tức mặt trời thức dậy.

Và khi mặt trời thức dậy, sói sáng tỉnh giấc và nó nói với con sói đêm:

- Mày làm cái gì ở đây thế? Hết phiên của mày rồi. Cút đi.

Thế là con sói đêm cụp đuôi chuồn mất và chú bé đưa ba cái kẹo còn lại:

một cho sói sáng,

một cho sói trưa,

một cho sói chiều,

rồi chú bé quay về nhà.

Còn tôi, tôi đang ngồi trong nhà với chú bé, bên bếp lửa, trong một chiếc ghế bành.

Chú bé kể tôi nghe câu chuyện này và tôi vừa kể nó cho bạn nghe đó.