Vua các loài chim Người kể: Bernadète Bidaule
Hằng năm, vào các ngày đầu xuân, giữa Vùng đầm lầy Poachiê ở nước Pháp thường diễn ra cuộc bầu chọn vua các loài chim.
Tất cả các loài chim trên trái đất tụ tập về đây! Các chú chim non và các cụ chim già, những con chim lớn và những con chim bé, những con chim đẹp và những con chim xấu! Và Ủy ban các chim bô lão họp riêng một góc, bàn luận để xem năm nay sẽ tiến hành bầu bán ra sao.
Một con chim nói:
- Nếu chúng ta chọn con chim nào hót hay nhất, đó sẽ là chim sơn ca. Nhưng ngoài chuyện hát hò ra, chú ta chẳng có gì đáng nói!
- Nếu như chọn con chim nào có bộ lông vũ lớn nhất, đó sẽ là chú công. Nhưng nhìn vào tính cách của cậu chàng, chúng ta sẽ không được yên thân với nó suốt cả năm!
- Nếu như chọn chim nào mạnh nhất, đó sẽ là diều hâu. Nhưng với hắn thì “tất cả là của ta, kẻ khác đừng hòng xơ múi gì”. Chúng ta sẽ không thể tin tưởng hắn được!
Tóm lại, tất cả mọi người đều bình phẩm cho đến khi con cuối cùng nói:
- Tôi đề nghị ai bay lên cao nhất sẽ là vua của các loài chim. Vua của các loài chim phải là người bay giỏi nhất chứ sao nữa!
Một ý kiến tuyệt vời! Tất thảy đều nhất trí. Nhất trí, đó là điều khá hiếm trong các cuộc bầu bán. Thông báo được đưa ra và cả lũ chim phạch phạch vỗ hai cánh. Cả lũ lao đi tìm ụ đất cao nhất để cất cánh, nhưng trong vùng đầm lầy Poachiê, mọi nơi đều bằng phẳng, bằng phẳng, bằng phẳng. Vì thế, chúng buộc phải leo lên gác chuông đầu tiên chúng gặp được để bay lên! Đó là gác chuông Xanh-Dêni-Đuy-Payrê.
Chúng vỗ cánh ầm ĩ, ầm ĩ tới mức kể từ ngày đó, những người dân Xanh-Dêni-Đuy-Payrê tai nghe hơi bị kém.
Sau cùng, cảnh cất cánh bay lên trông thật đẹp. Rồi tiếp đó, ngay khi xuất phát, người ta thấy một số chú chim tin chắc mình mạnh hơn những chim khác rất nhiều.
Đúng đấy, đúng đấy, điều này thấy rất rõ. Cò là một trong những chú chim đã tin vào điều đó. Mỗi lần vỗ cánh, cò gửi gắm vào đó một chút tấm lòng mình, do đó cò bay bổng lên cao một cách lạ lùng.
Nhưng ở đây còn có một anh chàng tin tưởng còn mạnh hơn nữa kia. Đó chính là đại bàng. Mỗi lần dang cánh, chàng ta gửi gắm vào đó cả tâm hồn mình…, thế đấy bạn thử tưởng tượng xem: đại bàng lên cao, cao mãi, đến nỗi chàng ta bị trần nhà của bầu trời chặn lại. Chàng ta nhìn xuống dưới và thấy cò chỉ là một chấm trắng bé xíu tức cười:
- Tuyệt, tuyệt cú mèo. Ta chính là người đẹp nhất, bay cao nhất, ta là vua của các loài chim!
- Ồ không phải, không phải, không phải thế đâu! Một giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại. Ta còn bay cao hơn anh đấy!
Với đại bàng, không nên nói với chàng ta như thế. Anh chàng rất dễ phật ý. Vì thế chàng liền xòe rộng đôi cánh, lao qua xuyên thủng bầu trời và tới sát mặt trời, đến mức gần như bị thiêu cháy và làm bốc lên một lớp sương mù bao phủ khu Đầm lầy suốt một năm trời. Tôi có thể nói với bạn rằng cái phao câu của chàng ta bị hun nóng lên, và vì không nhìn thấy gì nên chàng ta tự nhủ thế là tốt rồi:
- Chính ta đây, ta là người đẹp nhất, bay cao nhất, ta là vua của các loài chim!
- Ồ không phải, không phải, không phải thế đâu! Ta còn bay cao hơn anh đấy! một giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại.
Đúng lúc đó, đại bang nhìn thấy một chú chim nhỏ xíu lao qua đầu mũi nó, đâm bổ xuống khu Đầm lầy, nó chưa bao giờ có được cú lao bổ tuyệt thế! Chính nó ấy! cái con chim hồng tước, chim tiểu vương ấy đấy!
Tất thảy các chú chim đều kinh ngạc, và rồi bắt đầu một chuỗi các lời chúc tụng thường dùng:
- Ồ, nói về sự kì lạ thì đây đúng là một sự kì lạ đấy!
- Tôi mong chờ điều này biết bao, thật thế đấy!
- A! Có thể nói là cậu không giống cha, cũng chẳng giống mẹ mình nhỉ!
Cho tới tận khi một trong số đó kéo chú ra một chỗ và nói:
- Này nói xem nào, không phải là yêu cầu cậu phải giải thích đâu, nhưng nhìn tương quan giữa độ cao/sải cánh, chắc phải cố hết sức đấy nhỉ?
- Ồ không phải đâu, chú ta trả lời, tôi chỉ việc bám vững trên lưng đại bàng lúc cất cánh, và vào lúc cuối, tôi chỉ vỗ cánh ba bốn lần để tham dự vào cuộc chơi thôi.
- Cậu đúng là chú chim nhỏ nhất, nhưng cũng là chú chim ranh ma nhất đấy!
Tóm lại, tất thảy đều nhất trí. Nhưng đó không phải là hết, khi bạn là vua của các loài chim, bạn cần phải bôn ba trong suốt một năm trời khắp nơi trên thế giới để tìm hiểu tình hình đồng loại của mình, và có Trời mới biết có bao nhiêu việc phải làm! Vậy đó, chim hồng tước đã được kiểm tra xem chú có đủ các điều cần phải có không. Cũng gần giống như khi bạn đi mua hàng ngoài thị trấn ấy: bạn phải xem bạn có mang đủ tiền trên mình không.
Và đó, nó thấy rằng đó là điều không thể thực hiện được: nó đã hoàn toàn bị cháy sém. Nó đã ở gần mặt trời tới mức nó chỉ còn có ba cái lông đuôi: đối với một vị vua, như thế không được sang trọng cho lắm!
Nhưng bạn cũng biết rõ ràng luôn có những kẻ vồ vập trước người khác. Kẻ đầu tiên, đó chính là chú công, công ta nhổ sợi lông dài nhất của mình ra và cắm vào đuôi chim hồng tước! Tốt thôi, đồng ý đấy, nhưng tính tới tương quan chiều dài/trọng lượng, nó khiến chim hồng tước không thể cất cánh được. Nó trượt oành oạch!
Thế là đến lượt mình, những con chim khác cũng vồ vập. Chim sẻ đất cho nó một cái lông nhỏ màu vàng, chim sẻ lục cho một chiếc lông nhỏ màu xanh, chim cổ đỏ cho một chiếc lông nhỏ màu đỏ… Tất cả các loài chim trên thế giới cho nó chiếc lông đẹp nhất của mình và cắm lên trên mình nó.
Và như vậy, ngày nay bạn vẫn còn thấy chim hồng tước, chim tiểu vương ấy, mang trên mình bộ lông với tất cả các màu sắc.
Thế đấy.
Rích rắc!
Rích rắc!
Rích rắc!
Các câu chuyện kể nằm trong túi sắc!!!