← Quay lại trang sách

Chú chuột con Người kể: Bernadète Bidaule

Milien, chính là con chuột đực to chưa từng thấy, và Miliene, chính là con chuột cái to nhất từng được biết!

Nhưng không phải vì chúng to và không phải vì chúng là chuột mà chúng không yêu nhau!

Thậm chí chúng còn có chú chuột con đẹp nhất trên trái đất này.

Nói là đẹp thì đúng là đẹp thật. Nhưng nó rất nghịch ngợm, luôn làm những điều ngốc nghếch! Không có cách nào để nó ngồi một mình quá năm phút. Tuy nhiên, khi nó được khoảng bảy tuổi, vì không có gì nhiều nhặn để ăn và bố mẹ nó chuẩn bị đi mua sắm, mẹ nó nói với nó:

- Con cầm lấy cái thìa kia kìa, con khuấy bình sữa lên và đừng có rời ra khỏi nó đấy!

Chú chuột con khuấy khuấy cái bình sữa và bố mẹ khởi động ô tô hướng đến chợ Ter. Họ quay trở về nhanh nhất có thể, chuột mẹ đẩy cửa vào… Không có ai. Chẳng thấy gì! Nó nhìn vào trong bếp…chẳng thấy gì! Trong các hốc tủ tường… chẳng thầy gì! Trong hầm rượu… chẳng thấy gì!

Và thế là nó tiến lại gần cái bình sữa nhỏ, nó nhìn thấy con chuột bé nhỏ của mình, đã chết, chết đuối! Nó khóc ròng suốt ba ngày ba đêm, đến nỗi cô cửa sổ phải hỏi nó:

- Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Đứa con nhỏ bé của ta đã chết, đã chết, đã chết, nên ta gào khóc, gào khóc, gào khóc!

- Vậy ư, nếu đúng thế, ta sẽ mở toang ra, mở toang ra, mở toang ra!

Và cô cửa sổ mở toang ra… đến nỗi bác cửa ra vào ở ngay bên cạnh bị gió lùa và hỏi cô:

- Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Chú chuột con chết, mẹ nó gào khóc, cho nên ta mở toang ra, mở toang ra, mở toang ra!

- Vậy ư, nếu đúng thế, ta sẽ tháo lề ra, tháo lề ra, tháo lề ra!

Ngay phía sau cánh cửa, có một cái xe bò nhỏ, nó chộp lấy cái thanh quay vì đang nhìn bác cửa tháo lề ra:

- Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Chú chuột con chết, mẹ nó gào khóc, cô cửa sổ mở toang ra, cho nên ta, ta tháo lề ra, tháo lề ra, tháo lề ra!

- Vậy ư, nếu đúng thế, ta sẽ đi giật lùi, đi giật lùi, đi giật lùi!

Xe bò đi qua bên dưới một cây sồi ba trăm năm tuổi, cây sồi đã chứng kiến biết bao sự việc trong cuộc đời mình, nhưng một chiếc xe bò tự đi giật lùi một mình thì quả chưa từng thấy!

- Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy? cây sồi hỏi.

- Chú chuột con chết, mẹ nó gào khóc, cô cửa sổ mở toang ra, bác cửa ra vào tháo lề ra, cho nên ta, ta đi giật lùi, đi giật lùi, đi giật lùi!

- Vậy ư, nếu đúng thế, ta sẽ tự chặt làm bốn, chặt làm bốn, chặt làm bốn!

Và thế là cây sồi tự đốn ra làm bốn! Cây sồi ba trăm năm đổ sập, dội ra tiếng âm vang khủng khiếp! Nhất là ở bên dưới cây sồi có một mạch nước, mát mẻ và ngọt ngào vì được ngụ dưới bóng râm… và giờ đây nó lại phải phơi mình ra giữa nắng!

- Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy? Mạch nước hỏi.

- Chú chuột con chết, mẹ nó gào khóc, cô cửa sổ mở toang ra, bác cửa ra vào tháo lề ra, xe bò đi giật lùi, cho nên ta, ta tự đốn ra làm bốn, đốn ra làm bốn, đốn ra làm bốn!

- Vậy ư, nếu đúng thế, ta sẽ không chảy nữa, không chảy nữa, không chảy nữa!

Đúng lúc đó có hai chàng trai đến bên mạch nước lấy nước và họ thấy mach nước đã đi mất, đi mất, đi mất!

- Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy? họ hỏi.

- Chú chuột con chết, mẹ nó gào khóc, cô cửa sổ mở toang ra, bác cửa ra vào tháo lề ra, xe bò đi giật lùi, cây sồi tự đốn ra làm bốn, cho nên ta không chảy nữa!

- Vậy ư, nếu đúng thế, chúng tôi sẽ đập vỡ bình, đập vỡ bình, đập vỡ bình!

Họ quay về nhà. Bà mẹ đang ngóng chờ họ hỏi:

- Những bình nước đâu rồi?

- Bọn con đã đập vỡ chúng rồi!

- Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Chú chuột con chết, mẹ nó gào khóc, cô cửa sổ mở toang ra, bác cửa ra vào tháo lề ra, xe bò đi giật lùi, cây sồi tự chặt ra làm bốn, mạch nước không chảy nữa, cho nên bọn con đập vỡ những chiếc bình!

- Vậy ư, nếu đúng thế, ta sẽ vãi bột mì ra gió, vãi bột mì ra gió, vãi bột mì ra gió!

Và bà mẹ vừa cười, vừa tung bột mì ra gió. Khi ông bố bước ra khỏi chuồng ngựa, ông nhìn thấy một đám lốc lớn màu trắng bay thẳng từ cửa bếp nhà ông ra. Ông bước tới và thấy vợ đang cười ngặt nghẽo như một mụ điên.

- Trời đất ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Chú chuột con chết, mẹ nó gào khóc, cô cửa sổ mở toang ra, bác cửa ra vào tháo lề ra, xe bò đi giật lùi, cây sồi tự chặt ra làm bốn, mạch nước không chảy nữa, bọn con trai đập vỡ những chiếc bình, cho nên tôi vãi bột mì ra gió!

- Vậy ư, nếu đúng thế, ta sẽ cắt cẳng lũ bò nhà ta, cắt cẳng lũ bò nhà ta, cắt cẳng lũ bò nhà ta!

Và kia, ông bố vớ lấy lưỡi hái và chặt phăng chân một con bò, hai con, ba con… tóm lại cả đàn súc vật nhà ông ta bị chặt chân, thế cũng chưa phải là tất cả, vì sau đó, ông chạy đi chặt chân lũ bò nhà ông hàng xóm!!!

Bạn có thể dễ dàng hiểu ra rằng lũ bò đã quyết định không cho mọi người sữa nữa. Bởi vì những người đàn ông và đàn bà quá ngu ngốc.

Tuy nhiên, mọi người mau chóng cần tới sữa. Đám trai trẻ và những người ít tuổi hơn khiếu nại. Một cuộc họp lớn được triệu tập, trong cuộc họp này, người ta quyết định dán lại chân cho lũ bò. Và, bạn thấy đấy, họ dán với cồn dán thuộc loại siêu dính. Thế đấy, tôi có thể nói với bạn rằng đến tối thì tất cả lũ bò đã có đủ bốn chân. Một số con có chân sau gắn ra đằng trước, chân trước ra đằng sau và khi đi chiếm một khoảng đường khá rộng, nhưng tất cả đều có đủ bốn chân. Vì vậy, chúng quyết định lại cho mọi người một ít sữa. Nhưng không cho nhiều: chỉ đúng một cốc nhỏ vào buổi sáng và một cốc nhỏ vào buổi chiều, cốt chỉ để xem đầu óc mọi người có tỉnh táo hơn không!

Dẫu sao, kể từ đó, ông bố không bao giờ chặt chân lũ bò, bà mẹ không bao giờ vãi bột ra gió, bọn con trai không bao giờ đập vỡ bình, mạch nước quay trở lại, cây sồi dính liền lại, xe bò tiến lại lên phía trước, cửa ra vào ghép lề thẳng lại, cửa sổ đóng lại, chuột mẹ không khóc nữa… thế còn chú chuột con thì sao?

Chú không bị chết: chú bơi ngửa trên bình sữa!

Khi chú tỉnh dậy, thấy quá nhiều sự ồn ào dành cho chú, thế là chú trèo ra…

Và ngay đằng sau cánh cửa, bạn có biết chú nhìn thấy gì không?

Một cô bé chuột nhắt!

Và bạn có biết chú đã làm gì cô bé không?

Chú trèo lên đuôi cô!

Và bạn có biết cô bé nói gì không?

Rằng chít chít chít….

Chuyện kể của tôi tới đây là hết!