Chim Chachatatutu và phượng hoàng Người kể: Jean-Louis Craver
Chim Chachatatutu là loài chim bé nhất đến từ Tây Tạng. Đó là con chim bé nhất và xấu nhất vì nó có những chiếc lông cổ rất bù xù…
Và giờ đây, khi tất cả mọi người đã biết tới nó, câu chuyện có thể được bắt đầu.
Ngày xửa ngày xưa, có một con chim Chachatatutu làm tổ trong một bụi cỏ. Nó đẻ ra ba quả trứng. Nhưng nó không thể nằm ấp trứng suốt ngày, nó phải đi kiếm ăn.
Thế rồi một hôm, nó bay đi tìm mồi. Khi quay về gần tới tổ của mình, nó nhìn thấy một cái đuôi chuột biến nhanh trong đám cỏ. Nó vội vàng nhìn vào tổ: ôi, bất hạnh làm sao!
Con chuột đã đập vỡ, rồi ăn hai trong số ba quả trứng của nó.
Chim Chachatatutu khóc lóc thảm thiết, tự rứt lông mình, rồi lên cơn thịnh nộ và nó nói:
- Con chuột kia, mày khỏe hơn tao, nhưng không sao, dù thế nào mày cũng sẽ phải trả tao món nợ này!
Chim Chachatatutu bay đi. Nó đi tìm chim phượng hoàng đang đậu trên cây ven hồ. Phượng hoàng là con chim đẹp nhất, to nhất, cao quý nhất, tóm lại, vua của các loài chim. Nó nói:
- Thưa Phượng hoàng, tôi vừa gặp một điều bất hạnh: chuột đã ăn mất hai quả trứng, hai trong số ba quả trứng của tôi. Vì thế, tôi đòi được báo thù, xin ngài trừng phạt nó trước khi nó ăn nốt quả trứng thứ ba.
Chim phượng hoàng nhìn nó.
- Này hãy nghe đây, chim Chachatatutu, ta thấy ngươi quấy rầy ta vì việc không đâu…
- Sao kia? Hai đứa con tôi bị giết từ trong trứng, đứa thứ ba đang gặp nguy hiểm và ngài thấy đó là chuyện không đâu ư?
- Ta thấy thế đấy, ta cũng xin nhắc lại cho ngươi biết rằng chính người mẹ phải bảo vệ con cái mình.
Thế là chim Chachatatutu nói:
- Được, tôi sẽ lo liệu để bảo vệ con tôi, nhưng tôi sẽ ghi nhớ rằng chính ngài, vua của các loài chim, ngài đã từ chối trả lại công lý cho tôi, và tôi xin nói với ngài rằng một việc nhỏ không được giải quyết tốt có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.
Nói xong những lời đó, nó cất cánh bay đi, rồi quay về gần tổ của mình, nhặt một cành cây nhọn nằm vương trên mặt đất để làm mũi tên, nó đậu trên một bụi cây và chờ đợi…
Nó không phải chờ lâu. Chẳng mấy chốc nó đã nhìn thấy chuột đang lẻn về tổ của mình. Lấy hết sức bình sinh, chim Chachatatutu giương cung lên và chíu! Nó bắn mũi tên về phía con chuột. Mũi tên bay tới cắm phập vào mắt chuột.
Thế là con chuột bắt đầu kêu chít chít, chạy cuống cuồng khắp nơi và phóng vào chỗ ẩn nấp đầu tiên nó có thể thấy. Và đó chính là lỗ mũi trái của con hổ đang ngủ bên bờ hồ. Khi con chuột chui vào trong mũi, con hổ giật nảy mình và tùm! Nó nhảy tùm xuống hồ nước.
Nhưng trong hồ nước, ngay sát bờ hồ, có một con rồng đang thả mình bồng bềnh trên mặt nước, cánh bắt chéo, yên lặng… Vì thế khi hổ lao tùm xuống, rồng đập mạnh cánh và bay lên trời, lượn một vòng. Đúng vậy đấy, nhưng xem kìa, trong khi rồng lượn một vòng tròn, với cái đuôi dài ngoẵng, nó đã quết mạnh vào cái tổ chim phượng hoàng trên cành cây ven hồ và đập vỡ tan quả trứng trong tổ chim.
Phượng hoàng tiến đến phía rồng.
- Mi bị làm sao vậy, mi đã đập vỡ trứng của ta rồi, ta đâu có làm gì mi? Mi điên thật rồi!
- Ôi tôi xin lỗi, rồng nói, nhưng không phải lỗi của tôi.
- Không phải lỗi của mi? Mi tưởng ta không nhìn thấy mi chăng? Mi không biết phượng hoàng mỗi năm chỉ đẻ một trứng sao? Và chỉ có một đứa con duy nhất trong cuộc đời sao? Ta đây, ta đã bắt đầu già rồi, và ta vẫn còn chưa có con đây.
- Xin hãy nghe này, con rồng đáp, rồi ngài sẽ hiểu: tôi đang yên lặng thả người nổi trên mặt hồ thì bỗng nhiên con hổ nhảy tùm xuống phía tôi. Tôi cứ nghĩ nó định tấn công tôi nên tôi đã tháo chạy. Chính vì thế tôi đã làm vỡ trứng của ngài. Nhưng đó là lỗi của con hổ, vậy nên ngài hãy đi hỏi hổ xem nó bị làm sao vậy.
Phượng hoàng đi tìm gặp hổ.
- Vâng, đúng thế, hổ nói, con rồng không nói dối đâu, nhưng ngài sẽ hiểu: tôi đang ngủ ở bên bờ hồ… và thế là bỗng có con chuột chui vào lỗ mũi tôi.
Nó làm tôi giật mình thức dậy, tôi nghĩ bị người ta tấn công thế nên tôi, tôi lao xuống hồ. Nhưng đó là lỗi của con chuột, vậy nên ngài hãy đi hỏi con chuột xem nó bị làm sao vậy.
Phượng hoàng đi tìm gặp chuột.
- Vâng, đúng thế, chuột nói, con hổ không nói dối đâu, nhưng ngài sẽ hiểu: tôi đang chạy long nhong trong đám cỏ, như mọi con chuột ở Tây Tạng này…Và bỗng nhiên chim Chachatatutu bắn một mũi tên vào mắt tôi! Vâng, thế đấy, tôi đau quá, tôi chạy khắp nơi, tôi lao vào chỗ trú đầu tiên mà tôi bắt gặp và đó chính là lỗ mũi của con hổ. Nhưng đó là lỗi của chim Chachatatutu, vậy nên ngài hãy đi hỏi Chachatatutu xem nó bị làm sao vậy.
Thế là phượng hoàng đi tìm gặp chim Chachatatutu, con chim này nói với phượng hoàng:
- Xin hãy nghe tôi, thưa Phượng hoàng, tôi thấy ngài quấy rầy tôi vì việc không đâu. Ngài bị mất quả trứng của mình, đúng là điều bất hạnh, nhưng tôi bị mất những hai quả trứng cơ. Và còn nữa, ngài đã nói gì khi tôi tới xin ngài công lý? Chính người mẹ phải bảo vệ con cái mình. Đó là những gì ngài đã nói với tôi. Thế đấy, đó chính là điều tôi đã làm. Tôi đã làm theo lời của ngài và ngài chẳng có gì phải trách tôi cả.
Phượng hoàng ớ miệng đứng ngây ra đó, rồi nó cất cánh bay về tổ của mình.
Sự việc này đã chứng minh rằng: không giải quyết tốt một việc nhỏ sẽ có thể để lại những hậu quả nghiêm trọng.