← Quay lại trang sách

Tại sao thỏ rừng lại nhảy khi đi gười kể: Mamadou

Tại sao thỏ rừng lại nhảy khi đi?

Con thỏ rừng rất tinh quái, rất mưu mẹo…

Tại sao nó nhảy khi đi?

A! tôi sẽ nói điều bí mật này cho những người chưa biết.

Hãy nghe cho rõ nhé!

Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi… khi voi còn là vua của các loài thú… Với tấm lòng hào hiệp, tốt bụng, voi không thể làm vua lâu được.

Một hôm nó triệu tập tất cả các loài thú lại. Tất cả bọn chúng đều có mặt: những con thú đi được, những con bò được, những con trèo được, những con bay được, những con bơi được, những con có lông mao, những con có lông vũ, những con có vây, những con chẳng có gì trên mình cả. Tất cả, đều ở đó.

Và voi bước tới nói với chúng:

- Các bạn thân yêu bé nhỏ của ta ơi, ta tập hợp các bạn tới đây là để nói với các bạn rằng tất cả chúng ta phải từ bỏ việc săn bắt, bởi vì săn bắt không phải là việc tốt. Chỉ vì săn bắt, mà bạn, bạn hươu yêu kiều, cả bạn nữa, bạn linh dương xinh xắn, lúc nào ta cũng thấy các bạn phải trốn chạy để thoát khỏi sư tử hay thoát khỏi loài báo. Như thế là không bình thường. Chúng ta phải từ bỏ săn bắt.

Một số con thú bực tức nói:

- Thưa ngài Voi, ngài thử nói xem nếu từ bỏ săn bắt, chúng ta sẽ làm thế nào để lấy cái mà ăn đây?

- Ồ đơn giản thôi, voi nói. Chúng ta sẽ thử làm như loài người xem. Mỗi người chúng ta sẽ có một cánh đồng và mỗi người sẽ trồng trên cánh đồng của mình những gì mình thích.

Khỉ ta liền đồng ý. Chú vừa nhảy nhót vừa nói:

- A! Nếu thế, ta đây, ta sẽ có cánh đồng chuối của mình!

A! Voi thật khéo ăn khéo nói. Nó nói hay đến nỗi cuối cùng tất cả đều đồng ý. Nhưng dù sao mỗi con vật phải có một cánh đồng theo kích cỡ của mình chứ… có phải thế không nào?

Và để có được điều này, voi quyết định mỗi con vật phải đo cánh đồng của mình bằng cách đếm đến mười bước chân của mình.

A! Bạn thấy voi là người đầu tiên bắt đầu... chú ta đung đưa hai cái tai to, ve vẩy cái đuôi bé tí… Một bước… hai bước… ba bước… và đến bước thứ mười, voi ta có một cánh đồng lớn… Tiếp theo là hươu cao cổ duyên dáng đếm mười bước chân của mình, hươu ta có một cánh đồng cũng lớn như cánh đồng của… voi. Ngay cả chú chuột nhắt tất nhiên cũng tới đếm mười bước chân của mình: một bước… hai bước… ba bước… và đến bước thứ mười, chuột ta có một cánh đồng bằng kích cỡ… của mình.

Trong lúc đó, thỏ rừng Lếch, nó đang ở kia kìa, núp trong một bụi cây tự nhủ:

- Ta, ta không muốn có một cánh đồng nhỏ đâu!

Và khi tới lượt nó, lẽ ra phải bước đi như bình thường, như tất cả các con thú khác, nó lại làm gì thế kia? Nó nhảy. Vèo! Một bước… Còn xa hơn nữa! Hai bước… và đến bước thứ mười, thỏ rừng có một cánh đồng cũng lớn như cánh đồng của voi… và của hươu cao cổ.

Nhưng các con thú khác, nhất là các con có cùng kích thước như nó, chạy tới nói với nó:

- Này Thỏ rừng! Đấy là cái cách cậu đi sao?

- Đu… úng đấy… Đấy là cách đi của tôi đấy!

- Nếu thế, cậu hãy nhận cánh đồng của mình đi! Nhưng Thỏ ơi, cậu hãy liệu chừng đấy! Khi nào chúng tôi thấy cậu đi kiểu khác, chúng tôi sẽ xẻo tai cậu.

Và kể từ đó nó nhảy khi đi… Nó biết đi rất giỏi, con Thỏ rừng ấy. Nó biết đi rất giỏi. Nhưng nó đi vào lúc nào? Rất khuya trong đêm tối... khi nó tin chắc rằng không có ai nhìn thấy nó, vì nó muốn giữ đôi tai của mình…

Đây chính là câu trả lời: nếu người ta hỏi bạn tại sao thỏ rừng lại nhảy khi nó đi, bạn hãy trả lời một cách đơn giản:

“Vì nó muốn giữ đôi tai của mình…”