← Quay lại trang sách

Chú chuột độc thân Người kể: Manfei Obin

Chú chuột độc thân có một nghề, chú làm nghề tiều phu. Một hôm khi đang đốn cây, chú thấy xuất hiện một cô gái trẻ rất đẹp với một cái bầu đựng đầy thức ăn. Cô gái nói với chú:

- Ôi! Ôi! Chuột độc thân ơi, chính chú tôi đã cho tôi tới gặp anh, mang đồ ăn cho anh. Chú tôi đã bảo tôi để cho anh ăn, khi anh ăn xong, tôi phải đếm đến ba, và nếu như anh đuổi kịp tôi khi tôi chạy tôi sẽ trở thành vợ anh.

Chú chuột nhíu mày suy nghĩ và trong đáy lòng tự nhủ:

“À được đấy! Người ta cưới nhau như thế này ư. Ta đã hiểu vì sao ta lại độc thân lâu đến thế”.

Chú chấp nhận lời đề nghị của cô gái và ăn chẳng mấy ngon lành vì chú chỉ nghĩ tới lời đề nghị được đưa ra với chú.

Khi chú ăn xong bầu thức ăn, cô gái đẹp nói với chú giọng ngọt ngào:

- Tôi có thể đếm được chưa nào?

- Được, cô đếm đi.

- Một - hai - ba, cô gái đếm.

Lúc chú chuột độc thân nhận ra rằng cô gái ra hiệu lại cô đã đếm rồi và cô đã ở xa, thậm chí rất xa. Chuột cố đuổi kịp cô. Nhưng ai có thể chạy nhanh hơn một con chuột nếu không phải cô gái này? Khi chú chuột độc thân cố sức lên gấp đôi, cô gái chạy nhanh hơn một con hươu.

Và khi cô gái chạy nhanh hơn một con hươu, chuột ta cố sức lên gấp ba, gấp bốn lần, đúng lúc đó, cô gái vượt lên nó như một con linh dương, phi như đà điểu. Anh chàng chuột tăng sức lên gấp năm lần để tham gia vào cuộc đua này. Khi chuột sắp đuổi kịp cô gái, cô nhảy ào xuống dòng sông chảy qua làng.

Mọi người đều biết rằng chuột rất sợ nước. Nhưng chú chuột này suy nghĩ những hai lần và tự nhủ: “Hừm! Chịu ướt vì một lí do chính đáng thì ta cũng nên liều một phen”.

Và hấp! Chú chuột độc thân nhảy tùm xuống sông.

Ngay khi mở mắt ra, chuột thấy mình đang ở trong một thế giới không thể tưởng tượng được. Ở đó, tất cả các đường phố được rải nhựa bitum. Các đại lộ và phố lớn bình yên trải dài đến hút tầm mắt, như cát trên sa mạc.

Những ngôi nhà cao vút, khắp nơi đèn đóm sáng rực và mọi thứ đều lấp lánh sự giàu sang; đó là một thế giới hư ảo.

Chú chuột độc thân đang chiêm ngưỡng những cảnh huyền diệu này thì chợt nghe thấy có tiếng hô:

- Một hai, một hai.

Rồi tiếng động của những giày bốt đang tiến về phía chú.

Trên thực tế, đó là một đội quân cá đang đi tuần. Đội quân dừng lại trước chú chuột để hỏi nó:

- Giấy tờ của anh đâu?

Tất nhiên chuột ta làm gì có giấy tờ, bạn đã biết chú ta cập bến thế giới này như thế nào rồi đấy. Ở những thế giới khác, khi không có giấy tờ, người ta sẽ bị dẫn đi đâu thì bạn biết rồi đấy. Nhưng trong câu chuyện của tôi, chú chuột độc thân được đưa tới trình diện trước hoàng hậu thủy cung, chú sẽ phải giải thích với bà.

Về nguyên tắc, hoàng hậu nói, khi một kẻ lạ tới chỗ chúng ta mà không được mời, một cỗ quân tài nay lập tức được dành cho kẻ đó. Vả lại, cái quan tài của nhà ngươi đã ở kia, sẵn sàng để đón nhận ngươi đấy, nhưng những gì ngươi vừa kể ta thấy thật khó mà tin được.

Ngươi cho là đã nhìn thấy một cô gái trẻ rất đẹp ở trên kia và đã theo cô ấy tới tận đây ư?

Thôi được, ta ban cho nhà ngươi một đặc ân. Ngươi sẽ được ở trong một ngôi nhà bé nhỏ xinh xắn, ở đó ngươi sẽ được nhận đồ ăn thức uống trong suốt ba ngày.

Vào cuối ngày thứ ba, ta sẽ giới thiệu cho ngươi tất cả các cô gái trẻ trong thế giới này. Nếu ngươi nhận ra được cô gái ngươi đã gặp trên đất liền, thì sẽ tốt cho ngươi, người con gái đó sẽ trở thành vợ ngươi, trong trường hợp ngược lại, cỗ quan tài sẽ vẫn được dành cho ngươi.

Đồng ý, tôi xin chấp thuận, chú chuột nói giọng tin chắc, dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ nhận ra cô ấy, cô ấy vô cùng xinh đẹp!

Thế đấy, chú chuột độc thân đã được ở trong một ngôi nhà bé nhỏ xinh xắn, ở đó chú đã được nhận đồ ăn thức uống trong suốt ba ngày.

Nhưng mỗi khi chú nhận đồ ăn thức uống lại có một con ong vò vẽ tới bên cửa sổ nói với chú:

- Ồ, chuột độc thân ơi, cho tôi một ít thức ăn của cậu đi, như thế vào lễ cưới của cậu tôi sẽ giúp ích nhiều cho cậu đấy.

Với thái độ thân thiện, chú chuột mời ong ngồi vào bàn và cũng chia sẻ tất cả các bữa ăn được mang tới cho chú.

Vào cuối ngày thứ ba, chuột độc thân được dẫn tới trước hoàng hậu thủy cung.

Trước mặt hoàng hậu thủy cung, có một, hai, ba, mười, một trăm, năm trăm, hơn một ngàn các cô gái trẻ rất xinh đẹp. Trên thực tế, không phải số lượng là điều gây ấn tượng. Đúng hơn, chính là sự giống nhau của các cô gái. Đúng vậy, tất cả đều giống nhau.

Lúc đó, chuột ta đã nghĩ mình sẽ thua cuộc và tự đặt ra một nghìn lẻ một câu hỏi để làm cách nào nhận ra được người con gái đã gặp ở trên kia.

Bỗng nhiên, chú nhìn thấy một con ong vò vẽ bay lượn trên đầu một cô gái

“Có thể đó là dấu hiệu chăng, tại sao lại không chỉ cô gái này nhỉ?” chuột tự nhủ.

Thế rồi, chú đưa hai ngón tay lên thái dương nhắm mắt lại, làm ra vẻ đang tập trung tư tưởng, rồi chỉ về phía một cô gái và rụt rè thông báo:

- Tôi nghĩ… nghĩ... rằng… chính là cô gái kia!

Ngay lập tức cả triều thần bắt đầu vỗ tay và hát:

Chúng ta đã thắng

Chúng ta đã thắng

Chúng ta đã thắng

Chúng ta đã thắng

Thế là chuột độc thân đã cưới được một cô gái trẻ rất xinh đẹp. Hoàng hậu thủy cung đã tặng cho chú quà và một con ngựa trắng để chú cưỡi về nhà mình, có cô vợ mới cưới đi cùng.

Khi đã trở về quê hương, chú chuột trước kia độc thân kể lại câu chuyện phiêu lưu của mình cho bạn bè nghe. Những lời đồn đại về câu chuyện bay đến tai thỏ rừng, Boton, hàng xóm của chú, nó đổ tội cho chú:

- Chính chú ta đã hứa gả cô gái này cho ta, làm thế nào mà mi lại có được cô ấy vậy? Bọn mi, lũ chuột ấy, không chỉ là những kẻ ăn trộm ngũ cốc, mà còn ăn trộm vợ chưa cưới của mọi người nữa!

- Đừng lo, Boton, chuột bình tĩnh nói, trong xứ sở mà tôi từ đó trở về, có hàng ngàn cô gái trẻ, có thể cô gái của anh ở đó đấy, anh hãy đi xem sao.

Ngay sáng hôm sau, trước khi gà cất tiếng gáy đầu tiên, thỏ rừng, Boton, kẻ thực sự chẳng có nghề nghiệp gì, khi thì làm thợ rèn, khi thì làm thợ dệt hoặc nhạc công, cải trang làm tiều phu.

Thỏ đi vào rừng và ở đó, khi vừa bắt đầu đốn cây thì nó nhìn thấy một cô gái trẻ rất xinh đẹp với một bầu đầy thức ăn. Cô gái nói với nó:

- Ôi! Thỏ rừng Boton, chính chú tôi đã cho tôi tới gặp anh. Chú tôi bảo tôi để cho anh ăn, khi ăn xong, tôi phải đếm đến ba, và nếu như anh đuổi kịp tôi khi tôi chạy, tôi sẽ trở thành vợ anh.

- Nhưng tôi không đói! Hãy đếm đi, chúng ta chạy ngay đi thôi.

- À không! Cần phải tôn trọng lời nói của chú tôi chứ. Trước tiên anh hãy ăn đi, sau đó tôi sẽ đếm.

- Đồng ý, đồng ý, thỏ hoàn toàn kích động, cáu gắt nói.

Nó giật lấy bầu thức ăn trên tay cô gái và bắt đầu ăn thật nhanh, như thể nó có cái mồm bị thủng.

Cứ ăn một miếng nó lại làm rơi một miếng để xong cho nhanh.

Khi bầu thức ăn trống trơn, nó vừa đưa cho cô gái xem vừa nói.

- Hết rồi nhé, tôi ăn xong rồi, cô có thể đếm đi

Cô gái hỏi nó với nó với giọng ngọt ngào:

- Anh chắc là tôi có thể đếm được rồi chứ?

- Ôi giời ơi! Sao cô ta có thể chậm chạp như thế được, Boton kêu lên.

Thế là cô gái đếm:

- Một - hai - ba.

Lúc Boton nhận ra rằng cô gái ra hiệu thì cô gái đã đếm rồi và cô ở đã ở xa, thậm chí rất xa. Boton cố đuổi kịp cô. Nhưng ai có thể chạy nhanh hơn một con thỏ rừng nếu không phải là cô gái này?

Khi Boton cố sức gấp đôi, cô gái chạy nhanh hơn cả một con báo. Nhưng khi cô chạy nhanh hơn một con báo, Boton cố sức gấp ba, gấp bốn lần. Vào lúc đó, cô gái chạy nhanh hơn tất cả thú vật trong rừng gộp lại.

Bạn chắc đã nhìn thấy cảnh tượng này, người ta có thể nói rằng có tia chớp vụt qua. Boton dùng hết sức, dồn cả vào cuộc đua cuồng nhiệt này, nó sắp bắt được cô, nó đã đuổi kịp... ngay sát gần cô thì TÙM, cô gái nhảy xuống dòng sông chảy qua làng

Không chần chừ, thỏ rừng Boton nhảy tùm luôn xuống nước.

Ngay khi mở mắt ra, thỏ thấy mình đang ở trong một thế giới không thể tưởng tượng được. Ở đó, tất cả các đường phố được rải nhựa bitum. Các đại lộ và phố lớn bình yên trải dài đến hút tầm mắt, như cát trên sa mạc.

Những ngôi nhà cao vút, khắp nơi đèn đóm sáng rực, và mọi thứ đều lấp lánh sự giàu sang, đó là một thế giới hư ảo.

Khi thỏ rừng Boton đang chiêm ngưỡng những cảnh huyền diệu này, chợt nó nghe thấy có tiếng hô:

- Một hai, một hai.

Rồi tiếng động của những giày bốt đang tiến về phía nó. Ngay lập tức, nó vừa nhảy tưng tưng lên để người ta nhìn thấy nó rõ hơn vừa kêu lên:

- Ú ù! Ở đây này, nhưng làm sao họ lại biết mình ở đây nhỉ? Họ tới đón mình chăng?

Trên thực tế, chẳng có ai tới đón Boton cả. Đó là một đội quân cá, như thường lệ, đang đi tuần vào giờ này. Đội quân dừng lại trước thỏ rừng để hỏi nó:

- Giấy tờ của anh đâu?

Thỏ rừng có giấy tờ, nhưng than ôi, nó bị thiếu một cái gì đó: đó là thị thực nhập cảnh. Ở những thế giới khác, khi không đủ giấy tờ hợp lệ, người ta sẽ bị dẫn đi đâu thì bạn biết rồi đấy. Nhưng với câu chuyện của tôi, thỏ rừng Boton được đưa tới trình diện trước hoàng hậu thủy cung, nó sẽ phải giải thích với bà.

Sau những lời nói hay ho của Boton, hoàng hậu nghiêm giọng nói với nó:

- Ta thấy câu chuyện của ngươi có vẻ rất khó tin, ta sẽ ban cho ngươi một đặc ân bằng cách áp dụng cho ngươi điều khoản 11-278 X.

- Dù sao đi nữa, tôi xin chấp thuận mọi điều kiện của người, ở trên đời này, không thể có đến hai cô gái giống như cô gái đó, Boton khẳng định.

Thế là thỏ rừng Boton đã được ở trong một ngôi nhà bé nhỏ xinh xắn, ở đó chú đã được nhận đồ ăn đồ uống, lại có một con ong vò vẽ tới bên cửa sổ nói với nó:

- Ồ, Boton ơi, cho tôi ít thức ăn của cậu đi, như thế vào lễ cưới của cậu, tôi sẽ giúp ích nhiều cho cậu đấy.

- Cái gì, thỏ rừng nói, một kẻ bất tài như mi có thể làm gì được cho ta chứ? Ta thấy thức ăn còn chưa đủ cho ta nữa là, nói gì chuyện phải san sẻ thức ăn! Hừm!

Trong suốt ba ngày, Boton ăn uống mà chẳng dành một mẩu vụn nào cho chú ong nhỏ.

Vào ngày N, thỏ rừng được dẫn tới trước hoàng hậu thủy cung. Trước mặt hoàng hậu, có hàng nghìn cô gái trẻ rất xinh đẹp, tất cả họ đều giống nhau.

Khi thỏ rừng Boton nhìn thấy có nhiều cô gái xinh đến như vậy, nó cười sung sướng, hai tay xoa vào nhau, chớp chớp mi, nhún nhảy vài đường, làm bộ uốn éo và trong lòng tự nhủ:

“Giá như mình có được tất cả những cô gái này nhỉ!”

Không may cho nó, vào thời xa xưa, ở châu Phi xa thẳm, có nhiều vợ - đa thê - là điều không thể được.

Thế là Boton nghĩ thầm: “Dù sao đi nữa, chính ta mới là người cưới vợ, chính ta là người lựa chọn. Vả lại, ta thấy làm sao hoàng hậu thủy cung lại có thể nhận ra được cô gái mà ta đã gặp trên kia, bất cứ cô nào cũng có thể đã àm việc đó”.

Vì thế nó làm ra vẻ đang tập trung tư tưởng; đưa hai ngón tay lên thái dương, nhắm mắt lại, chỉ ngón trỏ về phía một cô gái và cao giọng thông báo:

- TÔI NGHĨ… NGHĨ… RẰNG... CHÍNH LÀ CÔ GÁI KIA!

Ngay lập tức cả triều thần bắt đầu vỗ tay và hát:

Ô HÔ Ô HÔ

Ô HÔ Ô HÔ

Ô HÔ Ô HÔ

HẮN ĐÃ THUA CUỘC

HẮN ĐÃ THUA CUỘC

HẮN ĐÃ THUA CUỘC

- Đồng ý! Boton ngắt lời, ta công nhận mình đã thua cuộc, nhưng hãy để cho các người biết một thông tin quan trọng. Những chú thỏ rừng bọn ta đây, nếu như các người cho bọn ta vào trong một cỗ quan tài, ngày hôm sau, các người không phải chỉ thấy một mà à hai con thỏ rừng.

“Và nếu các người đợi thêm hai ngày nữa, sẽ là ba con thỏ. Chúng ta có khả năng sinh sôi nảy nở trong quan tài. Ta không biết cái quan tài dành cho ta có đủ to để chứa bọn ta hay không”.

Khi nghe những lời này, hoàng hậu thủy cung gãi gãi đầu. Ồ không! Khi một bà hoàng hậu gãi đầu, không phải là vì bà có chấy, hoàn toàn không phải thế. Khi một bà hoàng hậu gãi đầu, chỉ đơn giản là bà đang bối rối. Nhưng khi hoàng hậu không tìm ra giải pháp, bà đặt câu hỏi cho triều thần, ở đó bao giờ cũng có những nhà thông thái.

Chính vì thế, nhà thông thái nhất trong số các nhà thông thái đã đưa ra một đề nghị thông thái:

- Chúng ta hãy hỏi Boton để biết thỏ rừng chết như thế nào?

- Chỉ cần ném ta vào giữa những hạt sương sớm mai và ở dó ta sẽ chết vĩnh viễn, thỏ trả lời.

Nó vừa khóc nức nở vừa thêm vào:

- Nhưng thưa hoàng hậu, hoàng hậu của hạ thần, hạ thần không muốn chết, thần vẫn còn quá trẻ để phải chết, xin hãy làm ơn, làm ơn.

Từ trên ngai vàng, hoàng hậu thủy cung thản nhiên ra lệnh:

- Ngươi đã kí điều khoản 11… 2… rồi, tóm lại, sáng mai ngươi sẽ bị hành xử.

Sáng hôm sau, trước khi gà cất tiếng gáy canh hai, thỏ rừng Boton bị ném vào giữa đám sương sớm mai. Khi đã đứng vững trên bốn chân, mở hết tốc lực, thỏ ta co giò chạy, nó giơ tay ra hiệu vĩnh biệt và kêu vọng lại sau:

- Hỡi những kẻ ngu ngốc, bọn mi đã thấy ai chết theo kiểu đó chưa? Ta đi đây, đi đây, đi đây.