Dê, Ngựa và Hổ Người kể: Mimi Barthélemy
Một hôm, Dê và Ngựa thơ thẩn dạo chơi trên trảng cỏ, tìm cỏ ngon để ăn trưa.
Lốc cốc lốc cốc tới chỗ này! Lốc cốc lốc cốc tới chỗ kia!
Chúng bị lạc và đến ngay trước nhà của Lão Hổ.
Hổ ngạc nhiên nhìn thấy chúng ở đó, ngay trong tầm móng vuốt, trong tầm mõm của mình. Một con d ê và một con ngựa chỉ dành riêng cho nó! Nó mời hai con vật vào nhà, lấy ghi-ta và bắt đầu hát:
Đây là vận may của ta!
Chú Ngựa cùng Chú Dê tới nhà ta!
Đây là vận may của ta!
Chú Ngựa cùng Chú Dê tới nhà ta!
Ngay khi chú Ngựa nghe Hổ hát, ngay khi nó nghe tiếng Hổ gầm gừ, nó cẩm thấy một mối đe dọa. Bốn chân đá hậu, ngựa xoay móng guốc và lủi mất.
Còn chú Dê, chú chẳng chạy trốn, chú không phải là một kẻ hèn nhát, sợ chết như Ngựa. Chú lịch sự lấy ghi-ta từ tay Hổ và đến lượt mình chú vừa hát vừa khoe khoang đã ăn thịt mười con hổ và ngay ngày hôm nay sẽ ăn thêm bốn con nữa.
Hôm kia ta ăn thịt mười con hổ
Cộng thêm hôm nay bốn hổ ngày hôm nay,
Tính ra sẽ là mười bốn!
Beeeeeeeeeeeeee!
“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!” Hổ than, vợ ta, hai con ta Tigrê và Tigrét và ta nữa, tất cả vừa vặn bốn!
Làm thế nào để thoát khỏi con Dê tham ăn này đây?
Một tia chớp thiên tài bỗng lóe lên trong đầu Hổ: nó hét lên thật to bảo cậu cả Tigrê, đi mua đồ uống cho Dê đang hát, vì hát thì sẽ bị khát!
Nó hạ giọng rất khẽ nói thêm:
- Con hãy biến đi! Đừng bao giờ quay lại nữa!
Thời gian trôi đi. Dê hát, Dê váng cả đầu, khiến cho Hổ cuống quít lên.
Hôm kia ta ăn thịt mười con hổ
Cộng thêm hôm nay bốn hổ ngày hôm nay,
Tính ra sẽ là mười bốn!
Beeeeeeeeeeeeee!
“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!” Hổ than.
Nó hét lên gọi cậu út Tigrét, đến lượt cậu này đi mua đồ uống.
Và nó hạ giọng rất khẽ nói thêm:
- Con hãy biến đi! Đừng bao giờ quay lại nữa!
Thời gian trôi đi, Dê vẫn hát, nó hát tới mức làm thủng màng nhĩ chủ nhà.
Hôm kia ta ăn thịt mười con hổ
Cộng thêm hôm nay bốn hổ ngày hôm nay,
Tính ra sẽ là mười bốn!
Beeeeeeeeeeeeee!
Dê hát để che giấu nỗi sợ hãi của mình, bởi vì nó cũng thế, nó sợ bị ăn thịt.
Nó có lí do để mà sợ hơn là Hổ. Bởi vì nó, nó là Dê, nó ăn cỏ từ đời cha sang đời con, từ bao đời nay vẫn vậy. Đúng vậy, bọn Dê chỉ ăn mỗi cỏ thôi, đó là những con vật kêu bebe bebe.
Hôm kia ta ăn thịt mười con hổ
Cộng thêm hôm nay bốn hổ ngày hôm nay,
Tính ra sẽ là mười bốn!
Beeeeeeeeeeeeee!
“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!” Hổ than.
Hét lên, nó gọi vợ đi mua đồ uống.
Nó nói nhỏ, thì thầm:
- Mình hãy biến đi! Đừng bao giờ quay lại nữa!
Thời gian trôi đi, trôi đi, trôi đi.
Dê cứ hát mãi, hát mãi, hát mãi và hát mãi!
Thần kinh của Hổ căng ra, nó vọt ra khỏi nhà và gào lên:
- Vợ và các con ta chậm quá, các cửa hàng chắc chắn đã hết hàng hay những cái chai quá nặng không vác được, có thể một cơn bão đã khiến họ không đi được, ta đi giúp họ đây!
Đến lượt thần kinh của Dê cũng bị căng ra, nó bật lên lao ra, đuổi theo Hổ. Hai con vật băng qua bao đồi, vượt qua bao đường mòn, chạy theo bao nhiêu con đường lớn. Nỗi sợ hãi quật ngã chúng, chân tay bủn rủn, thở không ra hơi, tim đập loạn, mắt mờ đi.
Dê dừng bước lại. Hổ biến mất! Nó không còn có ở đó, cũng chẳng có ở kia.
Dê lấy lại hơi sức, đi ngược trở lại và đến ở nhà của Hổ.
Kể từ đó, nó không đi tìm cỏ cho bữa trưa của mình nữa, nó không ăn cỏ nữa, đến nỗi nó có vẻ tin rằng mình đã ăn thịt Hổ rồi.
Thời gian càng trôi qua, nó càng tin rằng nếu như không còn hổ trên các ruộng nho nữa, đó chính là vì nó đã ăn thịt hết cả bọn chúng rồi.
Bạn có biết rằng khi dê nhìn thấy tôi thơ thẩn dạo chơi cạnh nhà nó, nó cầm lấy cây đàn ghi-ta và bắt đầu hát, giọng đe dọa:
Đây là vận may của ta!
Cô nàng Mimi tới nhà ta! Beeeee!
Đây là vận may của ta!
Cô nàng Mimi tới nhà ta! Beeeee!
Nó nhe răng ra và lấy sừng húc tôi.
Đấy, đấy là làm cách nà mà tôi lại đến tận đây, vừa đúng lúc để kể cho các bạn câu chuyện con dê tin mình đã ăn thịt hổ. Điều đó chắc là đúng, bởi vì kể từ đó không còn hổ ở Haiti nữa.