← Quay lại trang sách

Con ngựa của rùa nước ngọt Hicotea Người kể: Mimi Barthélemy

Con rùa nhỏ nước ngọt Hicotea đang đọc báo bên bờ suối, nơi Ngựa Bạch đến uống nước mỗi ngày hai lần.

- Xin chào chị Hicotea!

Ngựa Bạch nói với rùa.

Con rùa nhỏ Hicotea nhìn chằm chằm chú ngựa qua phía trên cặp kính của mình và trả lời nó, chậm rãi và rõ ràng:

- Ngựa Bạch là ngựa của ta!

Ngựa Bạch dừng lại đờ người ra, không biết đối đáp ra sao.

Như thế đấy, tự nhiên đầu óc nó rỗng tuếch. Nhưng tối đến, khi nó quay lại bên con suối, nó nói với rùa, chậm rãi và rõ ràng:

- Hicotea không có ngựa! Ta không phải là ngựa của chị.

Ít lâu sau, rùa Hicotea đến triều đình và nói với nhà vua:

- Ngựa Bạch là ngựa của hạ thần.

Nhà vua cử người đi tìm Ngựa Bạch và nói với nó:

- Này, như thế hả, ngươi là ngựa của Hicotea phải không?

Ngựa bạch không biết trả lời như thế nào. Như thế đấy, tự nhiên trong đầu nó rỗng tuếch. Nó nghĩ ngợi.

Sau đó, nó tới nhà Hicotea và nói với rùa:

- Chúng ta tới gặp nhà vua đi. Chị đã nói dối.

- Ái! Hicotea rên rỉ. Không may rồi, đúng ngày hôm nay tôi đang sắp chết đây. Tôi không thể đi được, anh bạn ơi!

- Nếu chị không đi được, tôi sẽ mang chị đi.

- Ồ! Nhưng tôi đau quá, anh bạn ơi.

- Chị trèo lên mông tôi đi.

- Nhưng tôi sẽ ngã mất thôi, anh bạn ơi, tôi sẽ ngã mất thôi!

Rùa cố hết sức. Nó trèo lên mông Ngựa Bạch… Rồi nó ngã xuống đất “Bụp”, rắn và tròn như một hòn đá.

- Đợi đấy tôi sẽ đặt cho chị một cái chăn. Chị sẽ ngồi vững hơn!

Nhưng, mới một cử động của Ngựa, Hicotea đã đau đớn, ngã vật xuống.

- Đợi đấy, tôi sẽ đặt cho chị một cái yên.

- Nhưng làm thế nào để tôi có thể giữ được bây giờ, anh bạn ơi?

- Tôi sẽ đặt cả hàm thiếc và dây cương nữa.

- Thế nếu bọn chó tấn công tôi trên đường đi thì làm thế nào?

Ngựa đưa cho nó một cái roi.

Chị cứ làm cho cái roi này rít lên. Như thế sẽ làm cho bọn chúng chết khiếp.

- Ái! Anh bạn ơi! Nếu anh phi nhanh quá, tôi sẽ chết mất đấy.

Cuối cùng cả hai lên đường.

Hicotea hát:

“Gogorrin gorron! gorron! gorron!

Gogorrin gogorrin! Gorron, gorron! Gorron, gorron!”

Ngựa Bạch là của ta

Và ta là người cưỡi ngựa giỏi!

Khi nhìn thấy chúng đi qua, cây cối xòe hết lá ra cười.

Tới sát gần cung điện của nhà vua, Ngựa Bạch nói nhỏ:

- Chị Hicotea ơi, giờ chị hãy xuống đi. Nếu người nào đấy trong triều nhìn thấy bộ dạng tôi thế này thì tôi chết vì xấu hổ mất thôi.

- A không! Này anh bạn ơi! Không đời nào ta chịu xuống đâu, bạn ơi! Rùa nói đồng thời quất cho ngựa một roi.

“Vút!”

- Ái! Xuống đi, mụ Hicotea, Ngựa Bạch hí lên.

Chúng bắt đầu cãi nhau.

Nhưng nhìn thấy Hicotea cưỡi vững chãi trên lưng Ngựa Bạch, nhà vua đi tới chỗ chúng và kêu lên:

- Ô! Ô!… Ngựa Bạch ơi, ngươi đúng là ngựa của Hicotea rồi. Chắc chắn rồi!

Ngựa Bạch lồng lên và lao qua các cánh đồng như thể bị người ta đóng đinh thúc ngựa nung nóng vào mình.

Hicotea, bám chặt trên lưng ngựa, nằm vững trên yên một cách kì lạ và vì chúng đi qua một con suối, rùa lợi dụng lúc đó để buông người rơi xuống nước.

Lúc đó Ngựa Bạch mới cảm thấy nhẹ người với gánh nặng của rùa, và ngựa vừa hí lên vừa nghĩ tới rùa:

Thủ đoạn còn hơn cả sức mạnh!