← Quay lại trang sách

Linh cẩu Bétchin Người kể: Manfe’i Obin

Ngày xửa ngày xưa, linh cẩu Bétchin và thỏ rừng Boton chơi rất thân với nhau. Chúng cùng nhau làm rất nhiều việc và chia sẻ với nhau mọi thứ.

Một hôm đi câu, trong lúc lũ cá chẳng chịu đớp mồi, hai người bạn bắt đầu nói hết chuyện này chuyện kia, bỗng nhiên Boton trịnh trọng tuyên bố:

- Tớ đây, trong cuộc sống, điều mà tớ ghê tởm nhất đó là nói xấu một người nào đó để làm hại người ta, tớ muốn nói về sự vu khống. Và nếu phải lựa chọn giữa nỗi đau thân thể và nỗi đau tinh thần, tớ sẽ lựa chọn nỗi đau thân thể.

- Ô hô hô! Linh cẩu Bétchin cười khẩy, cậu, người anh em cùng vú nuôi với tớ, người mà tất cả coi là láu lỉnh, thông minh nhất khu rừng này, sao cậu lại lý sự như thế chứ?

Nó hăng hái nói thêm:

- Những lời nói của cậu rõ kì cục, sự vu khống chỉ làm đau người nào cho nó là quan trọng, và tớ đảm bảo với cậu rằng cái đó chẳng làm ai chết cả. Trong khi đó, thí dụ, bị một vết thương ở chân, nếu cậu không có tiền chữa trị, nó có thể bị hoại thư. Người ta có thể sẽ cưa chân của cậu, và thậm chí nếu không may, cậu có thể bị chết. Cậu có tưởng tượng được ra tí nào không đấy?

Cuộc tranh luận rất lâu và sôi nổi. Trong lúc đó, lũ cá ung dung vô tư rỉa rỉa lưỡi câu mà hai “ngư ông” của chúng ta chẳng để ý gì.

Để kết thúc cuộc tranh luận không bao giờ chấm dứt được, Boton kết hợp lời nói đi cùng với hành động bằng cách đề nghị bạn mình:

- Vì cậu chẳng muốn hiểu gì cả, rất đơn giản, dao đây, cậu làm tớ bị thương đi.

Không do dự chút nào, linh cẩu Bétchin cầm lấy con dao và chém vào chân thỏ rừng thật mạnh. Thỏ đau đớn hét lên và chân thấp chân cao nó biến mất vào dưới các cây cao.

Sau một thời gian dài ở trong rừng, nhờ các cây thuốc, Boton đã dũng cảm chữa khỏi vết thương.

Một buổi sáng, khi cả làng còn đang yên giấc, thỏ đi vào sân chầu trong cung vua, và ở đó nó ị ra một đống phân to cao như một tổ mối lâu đời.

Ngay lập tức, những vị khách đầu tiên đã tới.

Ruồi mẹ Gnibun Nin và bầy đàn của nó chẳng phải đợi mời, đã tới lượn quanh tác phẩm đó.

Thỏ rừng Bonton chẳng xua đuổi chúng đi. Trái lại, nó còn nhỏ giọng thổ lộ cho bọn chúng một bí mật mà rồi sau này bạn sẽ hiểu. Nó chúc bọn ruồi ăn ngon, rồi bỏ đi.

Vài phút sau, gà cất tiếng gáy và mặt trời thức dậy. Ngay khi lính gác phát hiện ra cái mà bạn hình dung ra rồi đấy, họ tức tốc tới bẩm báo nhà vua. Vô cùng tức giận, vua triệu tất cả dân chúng tới gốc cây để tìm ra kẻ đã làm điều phạm thượng này.

Tất cả thú vật đều có mặt. Những con thú tốt tính, những con mộc mạc, những con vô lại, những con nhỏ bé, những con bé xíu, những con lười biếng, những con giảo quyệt, những con láu cá, không loại trừ ai, tất thảy đều có mặt.

Đặt câu hỏi cho từng cư dân trong cộng đồng sẽ mất rất nhiều thời gian. Thế là hội đồng các nhà thông thái gợi ý tốt hơn hãy hỏi những nhân chứng đầu tiên.

Nghe thấy đề nghị này, tất cả vỗ tay và hô theo nhịp tên của lũ ruồi:

- Gnibun! Gnibun! Gnibun!

Đúng vậy, cả xứ này đều biết chỉ có lũ ruồi làm bạn với các loại mùi. Sự làm chứng của chúng không phải xem xét bàn cãi gì.

Chính vì thế Ruồi mẹ Gnibun, lần đầu tiên không cần phải khịt mũi, thông báo một cách rành mạch, với một ngôn từ rõ ràng, lời khai báo của mình:

- Sáng nay, trước khi gà gáy tiếng đầu tiên, khi cả gia đình tôi và tôi đi tìm kiếm những thùng rác của nhà vua, chúng tôi đã thấy linh cẩu Bétchin để cả đống…

Lúc ruồi nói xong, một nỗi đau đớn sâu sắc xâm chiếm linh cẩu Bétchin. Nó sửng sốt vì những gì nó nghe thấy; nó không thể biện hộ cho mình, vả lại ai có thể tin nó và thậm chí ai nghe nó cơ chứ? Nỗi đau lớn đến mức thậm chí Bétchin muốn bỏ đi thật xa khỏi làng.

Chính kể từ ngày đó, linh cẩu không nhập bọn với ai và khi đi nó vừa thường cụp đuôi xuống vừa thường xuyên nhìn ra phía sau như thể để tránh một lời buộc tội khác.

Nhân câu chuyện này, có những đêm dưới ánh trăng, người già cả hát rằng:

Đáng xấu hổ thay cho linh cẩu

Đáng xấu hổ thay cho linh cẩu

Đáng xấu hổ thay cho linh cẩu

Đáng xấu hổ thay cho linh cẩu

Trong mọi vết thương, sự vu khống là điều làm cho người ta tổn thương nhiều nhất.